Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 147: Đem hắn ra đánh gãy chân.

Tay của Cố Ngôn Sanh run lên khi anh ta châm thuốc, châm thuốc vài lần rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta nên đối mặt với Ôn Niệm Nam như thế nào?

Có tiếng động đột ngột bên ngoài phòng, là giọng nói của Thẩm Lạc An.

"Buông tôi ra! Các người làm tôi đau, buông ra để tôi đi!"

Cửa bị mở ra, Tiểu Lý đi vào cùng với hai người phía sau Thẩm Lạc An.

Cố Ngôn Sanh quay lại nhìn những người trước mặt, bước tới ngồi trên ghế sô pha, trầm mặc nhìn Thẩm Lạc An.

"Ngôn Sanh ... Ngôn Sanh, anh bị sao vậy ... Có chuyện gì mà đột nhiên để thư ký Lý xông vào nhà em"

Thẩm Lạc An cố nén cười bước tới chỗ Cố Ngôn Sanh, nhưng lại bị người phía sau đạp ngã xuống đất.

“ Anh! Anh dám đánh em!”

Thẩm Lạc An không nói gì, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn Cố Ngôn Sanh với vẻ mặt hoài nghi.

"Ngôn Sanh….anh….anh"

Ánh sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt Cố Ngôn Sanh, anh ta đứng dậy khỏi ghế sô pha, từng bước đi về phía Thẩm Lạc An.

Đột nhiên anh nắm lấy cổ hắn với một sự tức giận trong mắt, trầm giọng nói: "Thẩm Lạc An ... cậu nói dối tôi trong nhiều năm như vậy. Rốt cuộc cậu muốn làm gì!"

Anh đem những thông tin in ra trong tay ném nó vào mặt Thẩm Lạc An.

Thẩm Lạc An nhìn những thông tin rải rác về sự thật trong năm đó, cơ thể cậu ta chợt cứng đờ, cậu đột ngột xé toạc đống giấy tờ.

"Không! Không! Tất cả đều là giả! Em là người đã cứu anh! Em, Thẩm Lạc An, là ân nhân cứu mạng của anh! Là Ôn Niệm Nam cố ý làm giả để hãm hại em, hắn giả mạo em! Anh cũng biết lòng dạ hắn thâm sâu lại giỏi tính kế, chắc hắn đang vu oan cho em! "


Thẩm Lạc An đột nhiên muốn đứng dậy nhưng lại bị những người phía sau đẩy ngã, nhìn Cố Ngôn Sanh trước mặt khiếp sợ mà hét lên một cách cuồng loạn.

"Giỏi tính kế? Ai có thể đánh bại cậu!"

Thẩm Lạc An hoảng sợ lắc đầu, "Ngôn Sanh ... Em không ... Em vô tội. Đường Sóc và Ôn Niệm Nam nhất định đã hợp tác để hãm hại em! "

Cố Ngôn Sanh đột ngột bước tới . Đá vào vai Thẩm Lạc An và hét lên:" Cậu vẫn còn ở đó mà già mồm dối trá! Thẩm Lạc An, cậu đã tận hưởng mọi thứ mà mạng sống của người khác đã đánh đổi trong suốt những năm qua. Cậu đã âm mưu làm cho mối quan hệ của tôi với cậu ta ngày càng mâu thuẫn, gay gắt hơn, rồi làm cho cậu ấy lại bị bắt cóc một lần nữa ... gần như biến thành một người tâm thần ... Tại sao cậu dám hãm hại cậu ấy hết lần này đến lần khác như vậy!"

Lồng ngực của Cố Ngôn Sanh đập phập phồng, trong mắt tràn đầy tức giận, hung hăng bóp lấy cổ Thẩm Lạc An.

"Ngay từ đầu tôi đã tin tưởng cậu rất nhiều, đã cho chú cậu mọi tài nguyên và mối quan hệ, cho cậu mọi thứ cậu muốn, nhưng không ngờ cậu lại nói dối tôi nhiều năm như vậy! Mấy năm nay cậu đã làm gì với Ôn Niệm Nam hẳn cậu rõ ràng hơn ai hết! Thủ đoạn đê tiên của cậu khiến tôi vô cùng ghê tởm "

" Khụ ... khụ ... Em đã cứu anh ... em đã chăm sóc anh trong bệnh viện ... khụ khụ… anh yêu em, anh nhất định yêu em! "

Cố Ngôn Sanh nhìn Thẩm Lạc An khóc lóc, lắc đầu không chịu thừa nhận trên sành nhà, lạnh lùng nói với Tiểu Lý:" Lập tức thu hồi tất cả tài nguyên hợp tác giữa Cố gia và Thẩm gia, và thông báo với bên ngoài rằng Thẩm gia không giữ uy tín và có ý định dùng thủ đoạn. Từ giờ trở đi, Cố gia và Thẩm gia sẽ cắt đi tất cả mọi giao dịch. "

“Anh không thể làm điều đó! Tại sao anh có thể làm điều này với em! Buông tôi ra! ”

Thẩm Lạc An nghe tin công ty của chú mình không còn được Cố thị hỗ trợ tài chính, nếu bị cắt đứt liên kết thì sẽ khiến bao nhiêu năm cố gắng thành vô ích, sắc mặt cậu bỗng trở nên tái mét.

Nếu không có Cố Ngôn Sanh che chở thì ông ấy nhất định sẽ bỏ rơi cậu, sau đó cậu phải làm sao đây ... Thẩm Lạc An đột nhiên hoảng sợ.

"Ngôn Sanh, làm ơn, em sai rồi, em sai rồi ... Anh tha thứ cho em, từ lần sau em sẽ không dám nữa, cầu xin đừng triệt đi..."

Ánh mắt Cố Ngôn Sanh trầm xuống, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn nhớ lúc đó cậu ở bên cạnh tôi đã nói cái gì? Cậu nói Ôn Niệm Nam cưới tôi vì tiền, còn nói nhà họ Ôn leo lên nhà họ Gu. Vậy còn cậu thì sao? Không phải cậu tiếp cận tôi vì người tôi là người thừa kế của Cố gia! "

" Cậu đã trộm nhạc phổ của cậu ấy, đã đánh cắp danh tính của cậu ấy, cướp đi tất cả những gì vốn dĩ thuộc về cậu ấy, bây giờ cậu lại ở đây để nói rằng cậu vô tội? "

Thẩm Lạc An thấy rằng Cố Ngôn Sanh không thể tha thứ cho mình, vì vậy cậu ta đã đập vỡ cái lọ và hét lên: "Vậy Cố Ngôn Sanh anh là vô tội phải không?"



"Đúng vậy, tôi đã giả mạo cậu ta, tôi lấy nhạc của cậu ta, tôi đã khiến cậu ta bị bắt cóc một lần nữa, nhưng anh có làm sai không? Anh để tôi tùy ý bắt nạt cậu ta, anh đối tốt với tôi trước mặt cậu ta, anh đánh cậu ta vì tôi. Đều là anh làm. Ôn Niệm Nam càng thêm ghét bỏ anh! Cậu ta hận anh vì anh không tin tưởng cậu ta. Anh vẫn luôn mắng chửi và đánh đập cậu ta!"

"Tôi nghĩ cậu đang tìm đến cái chết!"

Cố Ngôn Sanh đột nhiên bước tới và đá vào bụng Thẩm Lạc An một lần nữa, cậu ta đột nhiên đau đớn, mặt tái đi và ngã xuống đất.

Có lẽ biết mình không có khả năng quay lại, Thẩm Lạc An đã thể hiện rõ bản chất.

"Hahaha, Cố Ngôn Sanh, anh xong rồi! Anh đã rơi vào lưới tình! Anh có biết tại sao cậu ta không dám nói với anh rằng cậu ta là người đã cứu anh không? Bởi vì tôi đã nói với cậu ta rằng nếu cậu ta làm vậy, tôi sẽ nói ra chuyện cậu ta yêu thầm anh, thường xuyên bí mật theo dõi anh, nên cậu ta đã sợ hãi mà không dám nói bất cứ điều gì! Tình yêu của cậu ta quá thầm kín. Dựa vào cái gì mà tranh giành với Thẩm Lạc An tôi. Đẳng cấp của tôi cao hơn cậu ta!”

Cố Ngôn Sanh nghe đến đây, đột nhiên sững người, anh nhìn Thẩm Lạc An đầy hoài nghi, ánh mắt anh lập tức trở nên hung dữ.

"Cậu làm cái quái gì! Cậu nói cái gì với Ôn Niệm Nam! Người bị bắt trong yến tiệc là cậu, tại sao lại trở thành Ôn Niệm Nam!"

Thẩm Lạc An từ từ ngồi dậy, lộ ra một nụ cười đắc ý : “Tất cả đều phải trách anh! Những kẻ bắt cóc muốn bắt người anh yêu để đe dọa anh giao dự án. Tôi đã nói với họ rằng Ôn Niệm Nam là vợ của anh, và tự nhiên họ sẽ đến bắt cậu ta. Tên ngốc đó có thể đã trốn thoát, nhưng tôi đã đánh gục cậu ta. Cậu ta bị bắt đi và nhốt dưới tầng hầm trong ba ngày, hahaha cậu ta đáng bị như vậy! Cậu ta muốn lấy đồ của tôi, cậu ta đáng bị như vậy! "

Tay Cố Ngôn Sanh run rẩy, sắc mặt tái nhợt, nắm chặt tay, mất khống chế đánh về phái Thẩm Lạc An: "Sao cậu dám đối xử với cậu ấy như vậy! Cậu dám đối xử với cậu ấy như vậy! Rốt cuộc cậu còn muốn làm gì với cậu ấy!"

Thẩm Lạc An phun ra một ngụm máu, ôm bụng ngồi xuống đất và chế nhạo: "Được rồi, nếu anh muốn biết, tôi sẽ chỉ cho anh biết, để anh nghe tại sao Ôn Niệm Nam lại căm ghét canh đến vậy. ”

Cố Ngôn Sanh đột nhiên có dự cảm xấu, hít một hơi, nhìn thẳng vào người trên mặt đất.

Thẩm Lạc An nhìn Cố Ngôn Sanh trong mắt đầy hằn học, giọng nói đầy kích động: "Anh có biết Ôn Niệm Nam đã trải qua những gì trong ba ngày đó không? Haha, Ôn Niệm Nam đã trải qua tất cả những gì anh đã trải qua năm đó. Tôn Kỳ nhốt Ôn Niệm Nam dưới tầng hầm và đưa con chuột vào miệng cậu ca, cậu ta sợ cứng ngắc cả người đến nỗi không dám chống cự. Chân cậu ta cũng bị đánh bởi một thanh sắt. Tôi đang nghĩ làm cách nào để anh ta ra tay tàn nhẫn hơn nữa. Tôi chỉ muốn cậu ta trở thành một khối u! Trở thành một kẻ điên !

"Mà Cố Ngôn Sanh anh đang làm gì? Anh có nhớ đêm đó anh say không? Đúng rồi, anh sẽ không nhớ những gì đã xảy ra khi anh say, anh có cần tôi kể cho anh nghe những điều tuyệt vời đã xảy ra vào ngày hôm đó không?"

Cố Ngôn Sanh nhìn ánh mắt điên cuồng của Thẩm Lạc An có chút hoảng hốt, đêm đó đã xảy ra chuyện gì ... Anh hoàn toàn không nhớ ra ...

Anh ta chỉ nhớ mình được đưa về nhà, ngoài ra anh ta không nhớ gì nữa, ngày ... ngày hôm đó Thẩm Lạc An cũng ngủ ở trong phòng…


Từng bước, từng bước một, Cố Ngôn Sanh đi đến bên Thẩm Lạc An ngồi xổm xuống, giọng nói khẽ run: "Cậu ... cậu đã làm gì ..."

" Lo lắng cho cậu ấy như vậy? Anh yêu cậu ấy nhiều như vậy sao? Cố Ngôn Sanh, anh cũng biết yêu rồi? Vậy anh có biết cách yêu một ai đó như nào không? "

Đôi mắt Cố Ngôn Sanh tối sầm lại, mất kiểm soát hét lên và nói:" !!! Tôi ... hỏi cậu! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Nói! ""

“Vào buổi sáng khi điện thoại di động của anh nhận được một cuộc điện thoại ... của kẻ bắt cóc gọi đến, cũng như quay video của Ôn Niệm Nam.”

“ Cái gì?”

" Những kẻ bắt cóc nói rằng người yêu của anh trong tay chúng, anh phải sử dụng đồ để đổi lấy mạng sống của cậu ta, anh biết anh trả lời như thế nào không? Anh nói rằng anh “không quan tâm”, nhưng Ôn Niệm Nam đã nghe thấy. "

Cả người Cố Ngôn Sanh chao đảo, đứng sững tại chỗ, và lẩm bẩm:" Làm sao ... sao có thể ... "

Bị bắt cóc một lần nữa, lại bị nhốt dưới tầng hầm, bị cô lập và bị đánh đập tàn nhẫn, bị trọng thương. Cú điện thoại duy nhất ... hy vọng duy nhất ... đã bị Cố Ngôn Sanh cắt đứt ...

Anh không thể tưởng tượng nổi lúc đó Ôn Niệm Nam đã tuyệt vọng như thế nào

Cố Ngôn Sanh cảm thấy ngực mình đau như bị dao cắt, thậm chí hô hấp cũng đau.

Thẩm Lạc An nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Cố Ngôn Sanh và cảm thấy rằng anh ấy xứng đáng với điều đó.

Dựa vào cái gì mà chỉ có mình cậu phải chịu khổ, cậu muôn Cố Ngôn Sanh cũng sẽ phải đau khổ, cậu muốn kể cho anh ta nghe tất cả để khiến anh ta đau khổ.

"Cố Ngôn Sanh, Ôn Niệm Nam sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, hahaha hai người sẽ không bao giờ ở bên nhau! Cho dù biết sự thật thì cũng có ích lợi gì! Hahaha đây là quả báo của anh!"

“Cậu câm miệng!”

Cố Ngôn Sanh đứng dậy, nhìn Thẩm Lạc An đang phát điên, sắc mặt tái nhợt: "Tiểu Lý, đến bệnh viện lấy hồ sơ bệnh án của Ôn Niệm Nam, xem cậu ấy bị thương thế nào và nguyên nhân do đâu."

Tiểu Lý gật đầu: "Vâng, thưa Cố tổng. "

Đôi mắt Cố Ngôn Sanh tối sầm lại, lạnh lùng nói:" Mang hồ sơ bệnh án với Thẩm Lạc An đến Cố gia, giao cậu ta cho Cố Lâm, bảo anh ta dựa theo thương tích trên bệnh án, đem Thẩm Lạc An đánh giống như vết thương trên bệnh án! "

Thẩm Lạc An đột nhiên hoảng sợ khi nghe thấy tiếng Cố Ngôn Sanh định đánh mình như Ôn Niệm Nam, hai mắt đầy sợ hãi, vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng lại bị ép tới sát mặt đất.

"Cố Ngôn Sanh! Anh không thể làm điều này với tôi! Anh không thể! Tôi sai! Tôi sai ... Xin đừng để tôi đến Cố gia ..."

Cố Ngôn Sanh ra hiệu cho Tiểu Lý bước tới và nói điều gì đó, Tiểu Lý ra ngoài một lúc, anh lấy một cây gậy đưa cho Cố Ngôn Sanh.

Thẩm Lạc An dường như đã nghĩ ra điều gì đó, càng giãy dụa hơn: "Anh định làm gì vậy? Cố Ngôn Sanh, anh điên rồi, anh muốn làm gì? Tôi không muốn!"

Vẻ mặt Cố Ngôn Sanh u ám khủng khiếp, anh ta từng bước đi tới trước mặt Thẩm Lạc An, dùng sức bóp chặt cằm.

“Nắm chân của cậu ta, bẻ gãy chân ném rồi đến Cố gia.”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Khó quá! ! Những chương này khó quá! Hãy để tôi mơ về những cảm xúc trong bữa tiệc gia đình họ Tưởng trong thời gian ly hôn

Những chương này làm tôi suy nghĩ nhiều về cốt truyện trước quá, dễ tạo thành tạp văn! Vào ban đêm, tôi không thể tập trung và không thể viết (khóc đến chết)

Cố Lâm là ai? Nhân vật tàn nhẫn

haha! Câu cửa miệng của Cố cặn bã: Cậu đã làm gì cậu ta!

Con dao đã bắt đầu phóng? Cố Tra Tra sắp bị đâm thành tổ ong! Oh ha ha ha ha ha?

Đoán xem Niệm Niệm sẽ làm gì?

Cố cặn bã đối mặt với Niệm Niệm như thế nào?

Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa Truyện Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa Story Chương 147: Đem hắn ra đánh gãy chân.
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...