Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Chương 130: Tôi muốn anh chết.
Thấy vẻ mặt của Đường Luân Hiên có chút mất tự nhiên, Chu Nguyên Phong hỏi: "Cậu sao vậy, không phải ở văn phòng sao? Tôi không vội đâu."
"Tôi ... không có tư liệu dự án ... tư liệu bị mất ... "
Vẻ mặt của Chu Nguyên Phong cũng thay đổi: "Mất rồi ? Ý anh là gì? "
Đường Luân Hiên nắm chặt lòng bàn tay, hối lỗi nói:" Mấy ngày trước ... két sắt để tài liệu quan trọng trong văn phòng bị đánh cắp, và thông tin dự án của Cố thị ở bên trong. "
" Máy tính của cậu không có bản sao lưu nào trong đó sao? "
" Không, tài liệu trong máy tính cũng đã biến mất hết rồi ... "
Chu Nguyên Phong ánh mắt tối sầm lại, anh nhìn sâu về phía Đường Luân Hiên đang ngồi đối diện.
Cố Ngôn Sanh mấy ngày nay bận đấu thầu cho các dự án của công ty, Chu Nguyên Phong đã xem xét kỹ sau khi lấy lại tài liệu từ mẹ anh.
Chu Nguyên Phong từ ngoài cửa trở lại gõ cửa, đẩy cửa bước vào phòng làm việc.
“Tư liệu của tôi.” Cố Ngôn Sanh không nhìn lên, đưa tay hỏi người trước mặt mình một tập tài liệu.
"Không lấy được, Đường Luân Hiên nói rằng chiếc két sắt lưu trữ tài liệu đã bị đánh cắp, và tất cả thông tin dự án đều không được tìm thấy."
Nghe xong , Cố Ngôn Sanh dừng tay lật trang, sắc bén nhìn người trước mặt anh ta, và ném tập tài liệu trên tay lên bàn.
"Đó là một sự trùng hợp. Dự án gặp sự cố nhưng lại không thể tìm thấy tư liệu".
Không thể đột nhiên mà biến mất, chắc chắn là động tay động chân vì sợ bị nhìn rõ nên không dám đưa tài liệu ra, có vẻ như Đường Luân Hiên dám đối đầu với Cố thị.
Chu Nguyên Phong thu lại cảm xúc trong mắt, anh nói: "A Sanh, anh có nghi ngờ Đường Luân Hiên cố ý làm vậy không? Tập đoàn Khải Duyệt không có lý do để làm vậy."
"Không có lý do? Anh có biết rõ về cậu ta không? Khi một người có tham vọng lớn và muốn nhiều thứ hơn, một con cừu có thể ngay lập tức trở thành một con sói có thể đánh gục anh."
"Vậy thì anh muốn làm gì? Dùng những phương pháp trước đây để đối phó với Khải Duyệt? Đừng quên, đó là gia đình của Đường Sóc là đối tác và người bạn hiện tại của Niệm Nam. ”
Cố Ngôn Sanh liếc nhìn trang web DAWN chưa đóng trên máy tính, và một cảm xúc lẫn lộn lóe lên trong mắt anh.
"Cử một người chú ý đến nơi ở của Đường Luân Hiên và xem anh ta gặp ai. Đừng hành động hấp tấp về những chuyện khác. Điều tra xong rồi lại nói."
Tất nhiên, Cố Ngôn Sanh biết rằng mình không thể đối phó với Tập đoàn Khải Duyêt bằng thủ đoạn giống với các công ty khác.
Nếu anh ta thực sự làm vậy, Ôn Niệm Nam nhất định sẽ nghĩ rằng anh ta cố tình nhắm vào Đường Sóc, đến lúc đó chỉ sợ quan hệ của hai người càng trở nên khó khăn hơn. (Ôi, thông minh hơn rồi bắt đầu biết để ý để ý đến cảm xúc của người ta rồi đóa)
"Lần này cứ để yên đi. Nếu hắn ta không sợ chết mà có hành động quá đáng, thì không trách tôi được."
Đường Sóc đã lâu không về nhà vì chăm sóc cho Ôn Niệm Nam. Hôm nay, ba Ôn đến ở cùng với Ôn Niệm Nam, hắn liền trở về nhà.
“Con trai, con ngày càng nổi tiếng. Mẹ xem ảnh và tin tức của con trên TV.” Mẹ Đường đưa cho Đường Sóc quả táo đã cắt và nhìn anh ta một cách trìu mến.
Đường Sóc ngượng ngùng cười.
“Ba và anh trai đâu ạ?”
“Họ đang nói chuyện trong phòng làm việc, nhìn thấy con chắc hẳn ba sẽ rất vui.”
“Vậy con sẽ lên gặp họ trước.”
Đường Sóc nghe thấy tiếng cãi vã trong phòng làm việc như ngay sau khi anh đi lên lầu, là giọng nói của người ba.
Anh vừa đến gần thì cửa mở ra, ba Đường nhìn thấy Đường Sóc thì sửng sốt: Tiểu Sóc con đã về, lần này ở nhà với mọi người lâu lâu một chút đi.”
“Vâng, con sẽ ở cùng mẹ và ba nhiều hơn.”
Ba Đường dùng ánh mắt mờ mịt nhìn đứa con trai út của mình, không nói ra lời muốn nói, thở dài đi xuống lầu.
Đường Sóc mở cửa bước vào phòng làm việc, liền thấy anh trai đang ôm trán tái nhợt nhìn vào máy tính.
"Anh, có chuyện gì sao? Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại cãi nhau với ba?"
Đường Luân Hiên vội vàng tắt máy, cười nói: "Không ... không sao, chỉ là trong công việc có chút bất đồng, em xuống ngồi cùng ba và mẹ đi, anh còn có việc chưa làm xong. "
Đường Sóc có chút khó hiểu. Anh trai tính tình hiền lành sao lại đột nhiên cãi nhau với cha, anh hỏi:" Thật sự không sao chứ? "
" Không sao đâu, em cứ đi ra trước đi."
" À ."
"Chờ đã, Đường Sóc."
Đường Sóc quay lại nghi hoặc nhìn Đường Luân Hiên.
Đường Liệt ánh mắt khẽ động, giả vờ thoải mái: "Hiện tại em và Niệm Nam tiến triển thế nào rồi? Có gặp chuyện lạ gì không ..."
"Chúng em bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, Cố Niệm Nam không còn như trước nữa, cậu ta không còn kháng cự em, đúng rồi, Niệm Nam sẽ cùng em tham gia Cuộc thi piano thành phố M năm nay. Chúng em đã viết nhạc cùng nhau. Em hy vọng rằng anh cũng có thể đến xem biểu diễn”
" Anh hai, anh sao vậy? Sao đột nhiên lại nói câu này? "Đường Sóc nhận ra giọng điệu của Đường Luân Hiên khác với mọi khi.
“Không sao, em đi xuống với mẹ trước đi, sau khi xong việc anh sẽ ra xuống.”
Đường Luân Hiên nhìn bóng dáng em trai rời đi nụ cười trên mặt dần dần biến mất, trong mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Cách đây vài ngày, khi đang phân loại tài liệu, anh đột nhiên thấy chiếc két sắt lưu trữ tài liệu quan trọng bị mất tích, toàn bộ tài liệu trong đó đã bị đánh cắp.
Ban đầu, sẽ có những bản sao lưu được lưu trong máy tính, nhưng tất cả đều bị xóa, nhưng Chủ tịch Tần đã yêu cầu ba anh gặp mặt và nói rằng thân phận của Ôn Niệm Nam khiến ba anh tức giận, sau đó Chu Nguyên Phong đến gặp anh và yêu cầu anh đưa tài liệu, tất cả đều rất bất thường.
Đường Luân Hiên cảm thấy như có chuyện gì sắp xảy ra, trong lòng luôn thấy bất an.
Ôn Niệm Nam xem TV trong phòng khách, quay đầu liếc mắt nhìn ba đang bận rộn ở phòng bếp phía sau, trong mắt mang theo ý cười.
Đã lâu rồi tôi không được dùng bữa với ba. Đã quá lâu ...
Ôn Niệm Nam cầm điều khiển từ xa và thay đổi các kênh một cách ngẫu nhiên, nhưng vẫn tiếp tục nhìn vào bếp.
"Theo ghi hình của phóng viên chúng tôi, người ta phát hiện ra rằng Cố Ngôn Sanh , người cầm quyền tập đoàn Cố thị, gần đây đã xuất hiện trên phố Lệ Thanh. Anh ta bị nghi ngờ vẫn còn tình ý với vợ cũ.
Ôn Niệm Nam nghe được tin tức liền sửng sốt, quay đầu nhìn TV, ánh mắt khẽ động, cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh.
Kể từ lần mình đuổi Cố Ngôn Sanh ở bệnh viện, thì hắn không còn tới tìm mình nữa, không ngờ rằng Cố Ngôn Sanh không đến tìm mình, mà chỉ trốn ở đằng xa không xuất hiện.
"Tiểu Niệm, ba nấu đồ ăn rồi giặt tạp dề xong phơi trên tầng, nhưng quên chưa lấy xuống, con đi lấy giúp ba đi”
" Vâng. "
Ôn Niệm Nam đi lên ban công lầu hai. , bước tới đưa tay lấy tạp dề xuống, vừa đi vừa nhìn thấy ba ba đang chăm hoa hướng dương thì ngẩn ra.
Như nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt anh hơi lim dim, cậu nhìn hoa hướng dương một lúc lâu.
“Tiểu Niệm, con nhìn chưa?”
Nghe thấy ba ở dưới lầu đang gọi mình, Ôn Niệm Nam vô thức liếc nhìn xuống lầu, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đậu trên đường cách nhà không xa, một người đang đang dựa vào xe trên tay cầm điếu thuốc.
Có lẽ cũng nhận thấy được ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn sang.
Điếu thuốc trong tay Cố Ngôn Sanh rơi xuống đất, sắc mặt có chút cứng ngắc mà nhìn thẳng vào người trên ban công.
Ôn Niệm Nam bỏ qua ánh mắt nóng bỏng kia, xoay người đi xuống lầu, buộc tạp dề cho ba.
“Ba, con giúp ba thái rau.”
“Chân của con mới hồi phục đừng đứng ở đây, ngồi ghế đi.”
“Con muốn làm cùng ba, giống như khi còn bé.”
Ba Ôn cười khẽ nói: “Được”
Vừa lúc Ôn Niệm Nam rửa rau vừa mới thái(cắt) rau được một nửa, điện thoại đột nhiên vang lên.
[Tôi có chuyện muốn nói với em, em có thể đi ra không]
Mặc dù người gửi là một số không quen thuộc, giọng điệu này chỉ có thể là của Cố Ngôn Sanh.
Ôn Noãn Nam nhìn tin nhắn mà ánh mắt hơi trầm xuống, cất điện thoại sang một bên tiếp tục cắt rau.
Đinh ...
[Anh sẽ không làm những điều quá đáng đó với em nữa, chỉ muốn gặp em và nói lời xin lỗi với em]
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, nhưng Ôn Niệm Nam chỉ cầm máy và không bấm nghe.
"Tiểu Niệm, sao con không nghe điện thoại? Ai gọi vậy?"
"Tôi không quan tâm đến những người không quan trọng." Ôn Niệm Nam cúp máy.
Ding ...
[Nếu em không ra gặp anh, anh sẽ gõ cửa tìm em, em biết là anh đã làm như vậy rồi]
Ôn Niệm Nam giữ chặt điện thoại, tên khốn này ... Biết rõ ba không muốn mình gặp lại anh ta, nhưng anh ta lại đe dọa mình.
Ôn Niệm Nam chỉ có thể để bát đĩa trong tay xuống, nhìn ngăn kéo bên cạnh có nhiều loại dao, nói nhỏ: "Ba, trong xe có gia vị do Đường Sóc mua. Con đi lấy rồi lại."
"Được rồi, đi lại cẩn thận. ”
Ôn Niệm Nam vừa đi ra khỏi cửa, bước tới sân liền nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đi tới, dừng lại, lạnh lùng nhìn anh ta.
Cố Ngôn Sanh thấy cậu thật sự đi ra, hai mắt sáng lên bước tới, còn muốn tiến thêm một bước nhưng lại bị chặn lại.
“Cứ nói những gì anh muốn, nói xong tôi sẽ quay về.”
Cố Ngôn Sanh giật mình, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống chân trái của Ôn Niệm Nam.
“Ôn Nệmm Nam, chân của em còn đau không…”
“Tôi vẫn có thể đi được, có phải anh rất thất vọng không?”
Cố Ngôn Sanh cúi đầu nhìn chân trái, trầm giọng nói: “Ôn Niệm Nam, khi nói chuyện với tôi phải mang theo thứ đó sao? Khi nói chuyện với Đường Sóc em sẽ không nói như vậy, tại sao chỉ với tôi... "
" Anh cũng đã nói đối với Đường Sóc chứ không phải anh, anh định nói gì với tôi? ” Ôn Niệm Nam đột nhiên cắt ngang lời của Cố Ngôn Sanh.
"Mấy hôm trước anh đi công tác ở nước N, thấy có bán đàn piano cao cấp. Nghe nói em sắp tham gia cuộc thi piano ở thành phố M. Anh ... anh muốn mua một cây đàn piano cho em, có thể coi nó như một lời xin lỗi không? "
Ôn Niệm Nam chỉ thấy điều đó thật nực cười. Cố Ngôn Sanh có thể tính đến việc mua một cây đàn piano để cho qua mọi chuyện sao. Anh ta cho rằng mình là một đứa trẻ và mua kẹo sau một cái tát?
"Cố tổng tốt hơn mang đàn piano cho Thẩm Lạc An. Cậu ấy sẽ hạnh phúc hơn khi có được nó. Có lẽ cậu ấy sẽ viết một vài bài hát mới. Tôi đã có một cây đàn piano. Tôi không cần nó."
"Tôi biết cậu ấy đã lấy trộm nhạc của em. . Tôi đã không gặp cậu ấy, tôi biết việc tôi đã làm là sai, tôi xin lỗi em, bởi vì tôi thích em nên mới kích động như vậy, vì em không muốn nhìn thấy tôi, nên tôi mới làm như vậy. "
Ôn Niệm Nam liếc mắt lãnh đạm nói: "Ý anh là của tôi sai?"
"Anh"
"Cố Ngôn Sanh, có phải anh cảm thấy làm chân tôi bị thương nên muốn đền bù không?"
Cố Ngôn Sanh sửng sốt: "Đúng vậy"
"Cái gì cũng có thể làm đúng không?"
“Đúng”
Ôn Niệm Nam đột nhiên bước từng bước đi tới chỗ Cố Ngôn Sanh, đứng trước mặt anh, ngước mắt dửng dưng nhìn anh.
“Tôi muốn anh chết, anh chết tôi sẽ hết tức giận, có thể không?”
Tác giả có chuyện muốn nói.
Haha , tôi nghĩ rằng một số những người dễ thương đoán được dao của tác giả, Cố Tra Tra bây giờ đang cố gắng để thừa nhận sai lầm của mình, nhưng ông vẫn còn cao ngạo, muốn có được anh chỉ có thể quỳ xuống ôm chân vợ.
Nếu bạn dám làm sai với vợ của bạn, bạn phải quỳ xuống và theo đuổi vợ của mình.
Ba Ôn: tôi tới, tôi tới, tôi cầm theo một con dao..
Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
"Tôi ... không có tư liệu dự án ... tư liệu bị mất ... "
Vẻ mặt của Chu Nguyên Phong cũng thay đổi: "Mất rồi ? Ý anh là gì? "
Đường Luân Hiên nắm chặt lòng bàn tay, hối lỗi nói:" Mấy ngày trước ... két sắt để tài liệu quan trọng trong văn phòng bị đánh cắp, và thông tin dự án của Cố thị ở bên trong. "
" Máy tính của cậu không có bản sao lưu nào trong đó sao? "
" Không, tài liệu trong máy tính cũng đã biến mất hết rồi ... "
Chu Nguyên Phong ánh mắt tối sầm lại, anh nhìn sâu về phía Đường Luân Hiên đang ngồi đối diện.
Cố Ngôn Sanh mấy ngày nay bận đấu thầu cho các dự án của công ty, Chu Nguyên Phong đã xem xét kỹ sau khi lấy lại tài liệu từ mẹ anh.
Chu Nguyên Phong từ ngoài cửa trở lại gõ cửa, đẩy cửa bước vào phòng làm việc.
“Tư liệu của tôi.” Cố Ngôn Sanh không nhìn lên, đưa tay hỏi người trước mặt mình một tập tài liệu.
"Không lấy được, Đường Luân Hiên nói rằng chiếc két sắt lưu trữ tài liệu đã bị đánh cắp, và tất cả thông tin dự án đều không được tìm thấy."
Nghe xong , Cố Ngôn Sanh dừng tay lật trang, sắc bén nhìn người trước mặt anh ta, và ném tập tài liệu trên tay lên bàn.
"Đó là một sự trùng hợp. Dự án gặp sự cố nhưng lại không thể tìm thấy tư liệu".
Không thể đột nhiên mà biến mất, chắc chắn là động tay động chân vì sợ bị nhìn rõ nên không dám đưa tài liệu ra, có vẻ như Đường Luân Hiên dám đối đầu với Cố thị.
Chu Nguyên Phong thu lại cảm xúc trong mắt, anh nói: "A Sanh, anh có nghi ngờ Đường Luân Hiên cố ý làm vậy không? Tập đoàn Khải Duyệt không có lý do để làm vậy."
"Không có lý do? Anh có biết rõ về cậu ta không? Khi một người có tham vọng lớn và muốn nhiều thứ hơn, một con cừu có thể ngay lập tức trở thành một con sói có thể đánh gục anh."
"Vậy thì anh muốn làm gì? Dùng những phương pháp trước đây để đối phó với Khải Duyệt? Đừng quên, đó là gia đình của Đường Sóc là đối tác và người bạn hiện tại của Niệm Nam. ”
Cố Ngôn Sanh liếc nhìn trang web DAWN chưa đóng trên máy tính, và một cảm xúc lẫn lộn lóe lên trong mắt anh.
"Cử một người chú ý đến nơi ở của Đường Luân Hiên và xem anh ta gặp ai. Đừng hành động hấp tấp về những chuyện khác. Điều tra xong rồi lại nói."
Tất nhiên, Cố Ngôn Sanh biết rằng mình không thể đối phó với Tập đoàn Khải Duyêt bằng thủ đoạn giống với các công ty khác.
Nếu anh ta thực sự làm vậy, Ôn Niệm Nam nhất định sẽ nghĩ rằng anh ta cố tình nhắm vào Đường Sóc, đến lúc đó chỉ sợ quan hệ của hai người càng trở nên khó khăn hơn. (Ôi, thông minh hơn rồi bắt đầu biết để ý để ý đến cảm xúc của người ta rồi đóa)
"Lần này cứ để yên đi. Nếu hắn ta không sợ chết mà có hành động quá đáng, thì không trách tôi được."
Đường Sóc đã lâu không về nhà vì chăm sóc cho Ôn Niệm Nam. Hôm nay, ba Ôn đến ở cùng với Ôn Niệm Nam, hắn liền trở về nhà.
“Con trai, con ngày càng nổi tiếng. Mẹ xem ảnh và tin tức của con trên TV.” Mẹ Đường đưa cho Đường Sóc quả táo đã cắt và nhìn anh ta một cách trìu mến.
Đường Sóc ngượng ngùng cười.
“Ba và anh trai đâu ạ?”
“Họ đang nói chuyện trong phòng làm việc, nhìn thấy con chắc hẳn ba sẽ rất vui.”
“Vậy con sẽ lên gặp họ trước.”
Đường Sóc nghe thấy tiếng cãi vã trong phòng làm việc như ngay sau khi anh đi lên lầu, là giọng nói của người ba.
Anh vừa đến gần thì cửa mở ra, ba Đường nhìn thấy Đường Sóc thì sửng sốt: Tiểu Sóc con đã về, lần này ở nhà với mọi người lâu lâu một chút đi.”
“Vâng, con sẽ ở cùng mẹ và ba nhiều hơn.”
Ba Đường dùng ánh mắt mờ mịt nhìn đứa con trai út của mình, không nói ra lời muốn nói, thở dài đi xuống lầu.
Đường Sóc mở cửa bước vào phòng làm việc, liền thấy anh trai đang ôm trán tái nhợt nhìn vào máy tính.
"Anh, có chuyện gì sao? Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại cãi nhau với ba?"
Đường Luân Hiên vội vàng tắt máy, cười nói: "Không ... không sao, chỉ là trong công việc có chút bất đồng, em xuống ngồi cùng ba và mẹ đi, anh còn có việc chưa làm xong. "
Đường Sóc có chút khó hiểu. Anh trai tính tình hiền lành sao lại đột nhiên cãi nhau với cha, anh hỏi:" Thật sự không sao chứ? "
" Không sao đâu, em cứ đi ra trước đi."
" À ."
"Chờ đã, Đường Sóc."
Đường Sóc quay lại nghi hoặc nhìn Đường Luân Hiên.
Đường Liệt ánh mắt khẽ động, giả vờ thoải mái: "Hiện tại em và Niệm Nam tiến triển thế nào rồi? Có gặp chuyện lạ gì không ..."
"Chúng em bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, Cố Niệm Nam không còn như trước nữa, cậu ta không còn kháng cự em, đúng rồi, Niệm Nam sẽ cùng em tham gia Cuộc thi piano thành phố M năm nay. Chúng em đã viết nhạc cùng nhau. Em hy vọng rằng anh cũng có thể đến xem biểu diễn”
" Anh hai, anh sao vậy? Sao đột nhiên lại nói câu này? "Đường Sóc nhận ra giọng điệu của Đường Luân Hiên khác với mọi khi.
“Không sao, em đi xuống với mẹ trước đi, sau khi xong việc anh sẽ ra xuống.”
Đường Luân Hiên nhìn bóng dáng em trai rời đi nụ cười trên mặt dần dần biến mất, trong mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Cách đây vài ngày, khi đang phân loại tài liệu, anh đột nhiên thấy chiếc két sắt lưu trữ tài liệu quan trọng bị mất tích, toàn bộ tài liệu trong đó đã bị đánh cắp.
Ban đầu, sẽ có những bản sao lưu được lưu trong máy tính, nhưng tất cả đều bị xóa, nhưng Chủ tịch Tần đã yêu cầu ba anh gặp mặt và nói rằng thân phận của Ôn Niệm Nam khiến ba anh tức giận, sau đó Chu Nguyên Phong đến gặp anh và yêu cầu anh đưa tài liệu, tất cả đều rất bất thường.
Đường Luân Hiên cảm thấy như có chuyện gì sắp xảy ra, trong lòng luôn thấy bất an.
Ôn Niệm Nam xem TV trong phòng khách, quay đầu liếc mắt nhìn ba đang bận rộn ở phòng bếp phía sau, trong mắt mang theo ý cười.
Đã lâu rồi tôi không được dùng bữa với ba. Đã quá lâu ...
Ôn Niệm Nam cầm điều khiển từ xa và thay đổi các kênh một cách ngẫu nhiên, nhưng vẫn tiếp tục nhìn vào bếp.
"Theo ghi hình của phóng viên chúng tôi, người ta phát hiện ra rằng Cố Ngôn Sanh , người cầm quyền tập đoàn Cố thị, gần đây đã xuất hiện trên phố Lệ Thanh. Anh ta bị nghi ngờ vẫn còn tình ý với vợ cũ.
Ôn Niệm Nam nghe được tin tức liền sửng sốt, quay đầu nhìn TV, ánh mắt khẽ động, cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh.
Kể từ lần mình đuổi Cố Ngôn Sanh ở bệnh viện, thì hắn không còn tới tìm mình nữa, không ngờ rằng Cố Ngôn Sanh không đến tìm mình, mà chỉ trốn ở đằng xa không xuất hiện.
"Tiểu Niệm, ba nấu đồ ăn rồi giặt tạp dề xong phơi trên tầng, nhưng quên chưa lấy xuống, con đi lấy giúp ba đi”
" Vâng. "
Ôn Niệm Nam đi lên ban công lầu hai. , bước tới đưa tay lấy tạp dề xuống, vừa đi vừa nhìn thấy ba ba đang chăm hoa hướng dương thì ngẩn ra.
Như nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt anh hơi lim dim, cậu nhìn hoa hướng dương một lúc lâu.
“Tiểu Niệm, con nhìn chưa?”
Nghe thấy ba ở dưới lầu đang gọi mình, Ôn Niệm Nam vô thức liếc nhìn xuống lầu, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đậu trên đường cách nhà không xa, một người đang đang dựa vào xe trên tay cầm điếu thuốc.
Có lẽ cũng nhận thấy được ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn sang.
Điếu thuốc trong tay Cố Ngôn Sanh rơi xuống đất, sắc mặt có chút cứng ngắc mà nhìn thẳng vào người trên ban công.
Ôn Niệm Nam bỏ qua ánh mắt nóng bỏng kia, xoay người đi xuống lầu, buộc tạp dề cho ba.
“Ba, con giúp ba thái rau.”
“Chân của con mới hồi phục đừng đứng ở đây, ngồi ghế đi.”
“Con muốn làm cùng ba, giống như khi còn bé.”
Ba Ôn cười khẽ nói: “Được”
Vừa lúc Ôn Niệm Nam rửa rau vừa mới thái(cắt) rau được một nửa, điện thoại đột nhiên vang lên.
[Tôi có chuyện muốn nói với em, em có thể đi ra không]
Mặc dù người gửi là một số không quen thuộc, giọng điệu này chỉ có thể là của Cố Ngôn Sanh.
Ôn Noãn Nam nhìn tin nhắn mà ánh mắt hơi trầm xuống, cất điện thoại sang một bên tiếp tục cắt rau.
Đinh ...
[Anh sẽ không làm những điều quá đáng đó với em nữa, chỉ muốn gặp em và nói lời xin lỗi với em]
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, nhưng Ôn Niệm Nam chỉ cầm máy và không bấm nghe.
"Tiểu Niệm, sao con không nghe điện thoại? Ai gọi vậy?"
"Tôi không quan tâm đến những người không quan trọng." Ôn Niệm Nam cúp máy.
Ding ...
[Nếu em không ra gặp anh, anh sẽ gõ cửa tìm em, em biết là anh đã làm như vậy rồi]
Ôn Niệm Nam giữ chặt điện thoại, tên khốn này ... Biết rõ ba không muốn mình gặp lại anh ta, nhưng anh ta lại đe dọa mình.
Ôn Niệm Nam chỉ có thể để bát đĩa trong tay xuống, nhìn ngăn kéo bên cạnh có nhiều loại dao, nói nhỏ: "Ba, trong xe có gia vị do Đường Sóc mua. Con đi lấy rồi lại."
"Được rồi, đi lại cẩn thận. ”
Ôn Niệm Nam vừa đi ra khỏi cửa, bước tới sân liền nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đi tới, dừng lại, lạnh lùng nhìn anh ta.
Cố Ngôn Sanh thấy cậu thật sự đi ra, hai mắt sáng lên bước tới, còn muốn tiến thêm một bước nhưng lại bị chặn lại.
“Cứ nói những gì anh muốn, nói xong tôi sẽ quay về.”
Cố Ngôn Sanh giật mình, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống chân trái của Ôn Niệm Nam.
“Ôn Nệmm Nam, chân của em còn đau không…”
“Tôi vẫn có thể đi được, có phải anh rất thất vọng không?”
Cố Ngôn Sanh cúi đầu nhìn chân trái, trầm giọng nói: “Ôn Niệm Nam, khi nói chuyện với tôi phải mang theo thứ đó sao? Khi nói chuyện với Đường Sóc em sẽ không nói như vậy, tại sao chỉ với tôi... "
" Anh cũng đã nói đối với Đường Sóc chứ không phải anh, anh định nói gì với tôi? ” Ôn Niệm Nam đột nhiên cắt ngang lời của Cố Ngôn Sanh.
"Mấy hôm trước anh đi công tác ở nước N, thấy có bán đàn piano cao cấp. Nghe nói em sắp tham gia cuộc thi piano ở thành phố M. Anh ... anh muốn mua một cây đàn piano cho em, có thể coi nó như một lời xin lỗi không? "
Ôn Niệm Nam chỉ thấy điều đó thật nực cười. Cố Ngôn Sanh có thể tính đến việc mua một cây đàn piano để cho qua mọi chuyện sao. Anh ta cho rằng mình là một đứa trẻ và mua kẹo sau một cái tát?
"Cố tổng tốt hơn mang đàn piano cho Thẩm Lạc An. Cậu ấy sẽ hạnh phúc hơn khi có được nó. Có lẽ cậu ấy sẽ viết một vài bài hát mới. Tôi đã có một cây đàn piano. Tôi không cần nó."
"Tôi biết cậu ấy đã lấy trộm nhạc của em. . Tôi đã không gặp cậu ấy, tôi biết việc tôi đã làm là sai, tôi xin lỗi em, bởi vì tôi thích em nên mới kích động như vậy, vì em không muốn nhìn thấy tôi, nên tôi mới làm như vậy. "
Ôn Niệm Nam liếc mắt lãnh đạm nói: "Ý anh là của tôi sai?"
"Anh"
"Cố Ngôn Sanh, có phải anh cảm thấy làm chân tôi bị thương nên muốn đền bù không?"
Cố Ngôn Sanh sửng sốt: "Đúng vậy"
"Cái gì cũng có thể làm đúng không?"
“Đúng”
Ôn Niệm Nam đột nhiên bước từng bước đi tới chỗ Cố Ngôn Sanh, đứng trước mặt anh, ngước mắt dửng dưng nhìn anh.
“Tôi muốn anh chết, anh chết tôi sẽ hết tức giận, có thể không?”
Tác giả có chuyện muốn nói.
Haha , tôi nghĩ rằng một số những người dễ thương đoán được dao của tác giả, Cố Tra Tra bây giờ đang cố gắng để thừa nhận sai lầm của mình, nhưng ông vẫn còn cao ngạo, muốn có được anh chỉ có thể quỳ xuống ôm chân vợ.
Nếu bạn dám làm sai với vợ của bạn, bạn phải quỳ xuống và theo đuổi vợ của mình.
Ba Ôn: tôi tới, tôi tới, tôi cầm theo một con dao..
Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Story
Chương 130: Tôi muốn anh chết.
10.0/10 từ 21 lượt.