Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 70: Steadfast (2)

77@-

Chiếc xe thương vụ màu đen từ từ đóng cửa, khởi động rồi rời khỏi con phố.


Cùng lúc đó, một chiếc SUV màu đen đỗ lại đúng vị trí của chiếc xe lúc nãy. Gần như ngay khi động cơ vừa tắt, Chu Tích Tuyết đã được người bên cạnh bế sang ghế lái.


Lớp phim chống nhìn trộm che khuất tầm nhìn của những người qua đường. Cận Dập ôm Chu Tích Tuyết trên xe một cách đường hoàng, cũng không làm gì quá đáng, chỉ đơn giản là ôm cô trong lòng.


Giống như tối hôm qua, sau nụ hôn nồng nhiệt và kéo dài, anh ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào n** m*m m** nhất trên người cô.


Anh khát khao như sợi dây leo quấn chặt lấy từng đốt xương trong cô, sinh trưởng trên cơ thể cô, cùng cô gắn kết không thể tách rời.


“Được rồi, mau thả em xuống. Mẹ đang chờ đấy.”


Chu Tích Tuyết nhìn đồng hồ, cô đã muộn đến nửa tiếng so với thời gian hẹn rồi.


May là Tạ Chỉ Điệp không để bụng, còn dặn cô cứ từ từ đến, nói là không vội.


Phụ nữ đi dạo phố, đàn ông chỉ cần đưa thẻ là đủ.


Cận Dập không đi sát bên Chu Tích Tuyết, nhưng bắt buộc phải biết rõ mọi hành động của cô.


Anh có thể chấp nhận việc cô đi với Tạ Chỉ Điệp, nhưng nếu đổi lại là người khác, thì tuyệt đối không dễ dàng để cô đi một mình như vậy.


Nhìn Chu Tích Tuyết bước vào trung tâm thương mại, Cận Dập lười biếng tựa vào lưng ghế, lặng lẽ chờ đợi.


Thời gian từng phút từng giây trôi qua, anh cũng không cảm thấy chút nào sốt ruột hay nhàm chán.


Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu anh toàn là hình ảnh của Chu Tích Tuyết.



Khi cô đang say ngủ, anh vùi mặt vào mái tóc dài tán ra trên gối, khẽ hít lấy mùi hương trên từng tấc da thịt của cô.


Ngón tay anh men theo đường nét gương mặt cô chậm rãi miêu tả, đầu ngón tay dừng lại ở chỗ mạch đập nơi cổ cô, theo nhịp hô hấp phập phồng mà rung lên, giống như nụ hôn kia — chẳng thể dừng lại được.


Cô như một con tôm nhỏ bị luộc chín, người cong lên, ngón tay siết chặt lấy ga trải giường.


Hai chân đạp lên vai anh, từng cơn run rẩy dồn dập trở nên mãnh liệt hơn.


Cô vừa run vừa nói: “Đừng hôn chỗ đó.”


Giống như thống khổ, lại như đang sung sướng.


Hai tay cô vô thức siết lấy mái tóc ngắn của anh, tiếng thở nhẹ dần biến thành tiếng nức nở, giống như khi cô nhớ đến mẹ mình, đứt quãng mà nghẹn ngào.


“Đủ rồi, đủ rồi…”


“Chưa đủ.” Với anh, đây mới chỉ là bắt đầu.


Nụ hôn dài dằng dặc, từ đầu đến cuối, không buông tha dù chỉ một chút.


Anh rất ngoan ngoãn nghe lời, dùng đầu lưỡi thăm dò sâu hơn vào nơi u tối kia.


Anh yêu ngọt như mạng, tối qua đã nếm được hương vị ngọt ngào nhất.


Anh bế cô lên, ôm vào lòng, để lưng cô dán sát vào lồng ngực rắn chắc của mình.


Trước gương toàn thân, hình ảnh hai người giao hòa phản chiếu rõ ràng, mỗi tấc cơ thể của cô đều phơi bày không sót dưới ánh nhìn nóng bỏng ấy.


Tối qua khi gọi bữa khuya tới, đúng là có một phần bánh kem dâu tây tinh xảo.



Chu Tích Tuyết cũng giống như một món đồ ngọt – bên ngoài bao phủ lớp kẹo bông mềm mịn như mây, cắn một cái, lớp mứt dâu đỏ tươi, ướt át liền tràn ra.


Tiếp tục đi sâu vào, phần nhân chocolate rượu nồng nàn dần tan chảy, vị ngọt hơi say ấy khiến người ta không kìm được muốn khám phá nhiều hơn những bí mật ẩn sâu bên trong.


Vị chua ngọt của trái cây hoà quyện cùng hương thơm béo ngậy của kem bơ, hương vị bùng nở trên đầu lưỡi, tạo thành tầng tầng hương vị phong phú.


Phần lớn lý thuyết đều cần thực hành để chứng minh.


Cận Dập mím môi, như đang hồi tưởng lại dư vị, vừa suy nghĩ, làm thế nào để lần sau có thể làm tốt hơn một chút nữa.


Tạ Chỉ Điệp và Chu Tích Tuyết gặp mặt sau đó khoảng hai mươi phút.


Mặc dù không quen gọi Tạ Chỉ Điệp là “mẹ”, nhưng vì luôn được bà nhìn với ánh mắt cưng chiều, Chu Tích Tuyết cuối cùng cũng gọi được một cách tự nhiên hơn.


“Thử đi, trà sữa vị dâu tây, nghe nói là món mới đó.”


Tạ Chỉ Điệp đưa ly trà sữa vừa vất vả lắm mới mua được cho Chu Tích Tuyết. 


Đây là một thương hiệu trà sữa của Trung Quốc mới khai trương, hàng người xếp hàng đã dài đến hai con phố. Cảnh tượng này đúng là chưa từng có. 


Tạ Chỉ Điệp đã phải nhờ đến người quen có tiếng mới lấy được ly trà sữa này.


“Cảm ơn mẹ.”


Tạ Chỉ Điệp cưng chiều nhìn Chu Tích Tuyết, không kìm được đưa tay v**t v* mái tóc dài mềm mại của cô: “Tích Tích, đừng khách sáo với mẹ có được không?”


“Vâng.”


Chu Tích Tuyết đã sớm thèm ly trà sữa này rồi, nhưng khi nếm thấy vị dâu tây, một cảm giác khác lạ chợt trỗi dậy trong lòng cô. 



Cứ như thể tối qua, trong miệng anh có một thứ chất lỏng không rõ hương thơm cùng với hương bơ, còn trực tiếp hôn lên môi cô. Nhưng giây trước đó, môi anh còn đang ở một nơi ướt át đầm đề mà…


Anh nói ngọt lắm, rồi sốt ruột muốn cô cùng nếm thử. Khi ấy, trong miệng cô vẫn còn miếng dâu tây chưa kịp nhai, nhiều hương vị hòa quyện vào nhau, tạo thành tầng tầng lớp lớp hương vị phong phú.


Sao có thể, sao có thể như vậy chứ a.


Mặt cô đỏ bừng, vùi cả vào gối, thở hổn hển. Chu Tích Tuyết chưa bao giờ biết, hóa ra nụ hôn có thể là như vậy.


Cô nghi ngờ Cận Dập đã đọc sách lậu, nhưng anh lại cho rằng đó là suy một ra ba.


“Thế nào? Hương vị ra sao?” Tạ Chỉ Điệp hỏi.


Chu Tích Tuyết cắn ống hút, đỏ mặt gật đầu: “Ngon ạ.”


“Sao vậy? Có phải bên ngoài nóng quá không? Mặt con đỏ hết lên rồi kìa.”


Cô chột dạ đáp: “Có một chút ạ.”


Từ tối qua đến giờ, cơn nóng trong người Chu Tích Tuyết vẫn chưa hề tan đi. Cô không thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng lại ẩn chứa một chút mong chờ.


Buổi chiều đi dạo phố cùng Tạ Chỉ Điệp thú vị hơn Chu Tích Tuyết tưởng tượng rất nhiều, không phải chỉ mua sắm đơn thuần. 


Đầu tiên, hai người đi làm đẹp, sau đó là mát-xa thư giãn vai và cổ. Đối với Chu Tích Tuyết, đây là một sự sắp xếp tuyệt vời. Tối qua cô đã quá căng thẳng, lại thêm nửa đêm Cận Dập vô thức cọ vào người khiến cô không được nghỉ ngơi tốt.


Tạ Chỉ Điệp không phải người nói nhiều, nhưng cũng không để không khí trở nên gượng gạo. Chu Tích Tuyết cảm thấy ở bên bà rất thoải mái.


Khi trời gần tối, cả hai ra khỏi trung tâm thương mại với thu hoạch tràn đầy. 


Chu Tích Tuyết đang định gọi cho Cận Dập thì thấy trên màn hình điện tử lớn ở đằng xa đang phát một đoạn quảng cáo của công ty công nghệ Neuro Nexus.



Vẫn là đoạn quảng cáo về con robot chó mô phỏng đó. 


Chu Tích Tuyết không khỏi khựng lại, nhớ tới phản ứng khác thường của Cận Dập khi nhìn thấy quảng cáo này hôm đó.


Cùng lúc đó, Tạ Chỉ Điệp cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía màn hình quảng cáo điện tử ở đằng xa.


Hình ảnh quảng cáo rực rỡ sắc màu dường như làm trái tim Tạ Chỉ Điệp đau nhói, bà không kìm được siết chặt tay, hơi thở trở nên dồn dập.


Ba mươi năm trước, chính Eugene đã vực dậy công ty công nghệ đang bên bờ vực thẳm, mang lại sức sống mới cho gia tộc Valoi. Thế nhưng, những người cùng một huyết thống tham lam kia lại không thỏa mãn với phần lợi nhuận được chia, từng người từng người một muốn đẩy ông vào chỗ chết, hòng chiếm lấy thêm nhiều lợi ích hơn nữa.


Cái gọi là “bệnh gen” của Eugene, chẳng qua là một tai nạn đã được bọn họ lên kế hoạch tỉ mỉ. Bọn họ đã lén lút dùng thuốc để khiến cơ thể ông dần suy nhược. Và những “liệu pháp điều trị” kia, cuối cùng đã đẩy cuộc đời ông vào vực sâu tuyệt vọng, cho đến khi qua đời.


Đây là một vụ mưu sát trắng trợn!


“Mẹ.” Chu Tích Tuyết nắm lấy bàn tay run rẩy của Tạ Chỉ Điệp, nhẹ nhàng truyền cho bà một sức mạnh thầm lặng, “Mẹ sao vậy ạ?”


Chu Tích Tuyết đã rất nhạy cảm nhận ra sự bất thường của Tạ Chỉ Điệp, giống như Cận Dập ngày đó. 


Trực giác mách bảo cô, chắc chắn trong chuyện này còn ẩn chứa rất nhiều bí mật.


Chẳng qua cô chẳng biết gì cả.


Tạ Chỉ Điệp lấy lại tinh thần, mỉm cười với Chu Tích Tuyết, nói: “Không có gì đâu.”


Bà chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng cô gái đáng thương này. Đúng như Lục Khuê Tây đã nói, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa. Giờ đây, họ đã trở thành người thân, và Chu Tích Tuyết là một trong số ít những người thân còn lại trên đời này của bà.


Thế nhưng, nỗi đau xưa kia vẫn cứa vào tim Tạ Chỉ Điệp như những lưỡi dao sắc bén. 


Trong suốt vài chục năm qua, bà gần như đêm nào cũng bị những cơn ác mộng giày vò, trong mơ là người chồng chết thảm và đứa con trai bị ép phải chia xa. Còn bản thân bà thì bị coi là bệnh nhân tâm thần, bị đưa vào bệnh viện để “điều trị”.


Tạ Chỉ Điệp hít một hơi thật sâu, quen thuộc đè nén nỗi đau, thì nghe Chu Tích Tuyết hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có thể kể cho con nghe chuyện về ba của Cận Dập được không ạ?”


Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Story Chương 70: Steadfast (2)
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...