Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 65: Supple (1)
87@-
[Mẹ]
Là mẹ!
Thật sự là mẹ của Cận Dập!
Chu Tích Tuyết bất giác nổi da gà, theo bản năng nắm chặt tay Cận Dập.
Cận Dập vẫn tỏ vẻ bình thản, không một chút biểu cảm. Nhưng anh vẫn hơi híp mắt, nghiêm túc đánh giá hai người đàn ông vạm vỡ trước mặt, dường như đang phán đoán độ tin cậy trong lời nói của họ.
Chỉ có Chu Tích Tuyết là ngây ngô, họ nói gì cô đều tin.
Mặt khác, Cận Dập không hề có hứng thú gặp Tạ Chỉ Điệp. Nhiều năm trôi qua, anh đã quen với cuộc sống không có người thân bên cạnh. Bố anh đã qua đời, anh cũng xem như mẹ mình cũng vậy.
“Cận Dập…” Chu Tích Tuyết nắm chặt tay anh, ánh mắt rực sáng nhìn anh.
Nhưng, nếu trong mắt Chu Tích Tuyết lóe lên tia mong chờ không thể che giấu, anh cũng không ngại thỏa mãn sự tò mò này của cô.
“Dẫn đường.” Giọng anh lạnh lùng như băng.
Hai người đàn ông phía trước khẽ gật đầu, dẫn họ đi.
Tạ Chỉ Điệp hiện đang ở một quán cà phê ngoài trời, ngay đối diện con phố này. Không xa, chỉ cần đi bộ qua là đến. Không giống bữa tiệc của gia tộc Valoi lần trước, không chỉ phải đổi xe mà còn bị soát người.
Chỉ riêng điểm này thôi, Chu Tích Tuyết đã có ấn tượng tốt hơn về Tạ Chỉ Điệp rất nhiều!
So với sự điềm tĩnh của Cận Dập, Chu Tích Tuyết lại có vẻ khá kích động. Nhìn vậy, người ta còn tưởng mẹ ruột cô cải tử hồi sinh rồi đó.
Nhưng mà, xét từ một góc độ nào đó, nếu cô và Cận Dập đã là vợ chồng về mặt pháp luật, thì mẹ của anh, cô cũng phải gọi là mẹ rồi.
Sự tò mò của Chu Tích Tuyết đối với Tạ Chỉ Điệp giống như khi mới mở một cuốn tiểu thuyết trinh thám, chỉ mới đọc phần mở đầu đã nóng lòng muốn biết hết nội dung. Cô không thể ngờ Tạ Chỉ Điệp lại ở ngay đây!
Nhưng những năm qua bà đã ở đâu? Tại sao lúc đó lại ra đi không một lời?
Và về lời nguyền hoang đường của gia tộc Valoi, liệu bà có biết có kẻ nào đó giở trò quỷ sau lưng không?
Trước khi gặp Tạ Chỉ Điệp, Chu Tích Tuyết đã không dưới một lần tưởng tượng về diện mạo của bà. Có thể sinh ra một người con trai đẹp trai như vậy, chắc chắn bản thân bà cũng phải rất đặc biệt. Tiếc là ở tòa lâu đài cổ không có bất cứ bức ảnh nào của Tạ Chỉ Điệp, cô chỉ nghe Renee nói rằng nữ chủ nhân trước đây rất xinh đẹp.
Đang mải mê suy nghĩ thì từ xa, Chu Tích Tuyết đã thấy một người phụ nữ ngồi dưới chiếc dù che nắng ngoài trời, với mái tóc ngắn gọn gàng và dáng người gầy gò. Bà ăn mặc giản dị nhưng vẫn rất có gu, không có quá nhiều trang sức cầu kỳ.
Bà chính là Tạ Chỉ Điệp đi!
Cùng lúc đó, Tạ Chỉ Điệp cũng nhìn thấy họ, rồi từ từ đứng dậy nhìn về phía họ.
Bây giờ, Tạ Chỉ Điệp đã ngoài 50, đã qua cái tuổi xuân sắc. Nhưng bà có dáng người cao ráo và mảnh mai, giống như một cây tuyết tùng đã trải qua sương gió nhưng vẫn hiên ngang. Bà toát ra một khí chất lạnh lùng, điều này Cận Dập khá giống với bà.
Chu Tích Tuyết được Cận Dập nắm tay, bước đi một cách vô thức, suy nghĩ miên man.
Đến gần hơn, khuôn mặt của Tạ Chỉ Điệp dần hiện rõ trước mắt Chu Tích Tuyết, quả nhiên là một đại mỹ nhân. Và rất rõ ràng, đường nét khuôn mặt của Cận Dập giống hệt bà.
Thời gian dường như đặc biệt ưu ái Tạ Chỉ Điệp, những dấu vết của nó trên khuôn mặt bà giống như một sự tô điểm thanh nhã. Khóe mắt bà có những nếp nhăn mờ, nhưng giống như dấu ấn của thời gian hơn là sự già nua.
Cận Dập bước đi nhanh và vững chãi, nắm tay Chu Tích Tuyết tiến đến trước mặt Tạ Chỉ Điệp. Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt trống rỗng và lạnh lùng.
Chu Tích Tuyết luôn cảm thấy Cận Dập là một người đàn ông có khí chất mạnh mẽ áp bức.
Nhưng, Tạ Chỉ Điệp đứng trước mặt Cận Dập lại không hề bị khí chất của anh lấn át. Bà chỉ hít một hơi thật sâu, ngập ngừng không nói, cuối cùng lại quay sang nhìn Chu Tích Tuyết ở bên cạnh.
Cuộc gặp gỡ của hai mẹ con, lẽ ra phải là khoảnh khắc của sự xúc động và tình mẫu tử sau bao năm xa cách, giờ đây lại là một cuộc đối đầu im lặng.
Giữa họ dường như có một bức tường băng vô hình. Nói là lạnh nhạt xa cách cũng không hẳn, mà nói có rào cản thì cũng không hoàn toàn chính xác.
Tóm lại, cảm xúc rất phức tạp.
Cuộc gặp mặt lần này không có những màn kịch tính như Chu Tích Tuyết tưởng tượng. Ngược lại, hai mẹ con đều quá lạnh lùng, đến mức Chu Tích Tuyết đứng bên cạnh cũng cảm thấy bị đóng băng.
Vốn đã mắc chứng ngại giao tiếp xã hội, Chu Tích Tuyết lúng túng không biết phải làm sao, nhất thời không biết nên xưng hô Tạ Chỉ Điệp thế nào. Cô dùng tay nhéo lòng bàn tay Cận Dập, ra hiệu cho anh mau lên tiếng. Nhưng rõ ràng, người này không thể trông cậy được.
Lúc này, Tạ Chỉ Điệp nhìn Chu Tích Tuyết mỉm cười. Hai người họ có đôi đồng tử màu đen tương tự nhau, ánh mắt của Tạ Chỉ Điệp vừa sâu thẳm vừa sáng ngời, lại dường như ẩn chứa những bão tố và những câu chuyện trong quá khứ.
“Tích Tích?” Tạ Chỉ Điệp gọi Chu Tích Tuyết bằng tiếng Trung, còn là tên thân mật của cô.
Sau khi đến đất nước này, Chu Tích Tuyết và Cận Dập luôn giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh. Bây giờ, đột nhiên nói tiếng Trung, cô dường như vẫn chưa quen lắm.
Cô cười gượng gạo với Tạ Chỉ Điệp và đáp lại: “Chào… chào dì ạ.”
“Ngồi đi con, đừng đứng mãi thế.” Tạ Chỉ Điệp trông rất niềm nở, “Uống gì nhé?”
“Con uống gì cũng được ạ.”
“Vậy uống chút nước ngọt nhé, sẽ thấy vui hơn đấy.”
Chu Tích Tuyết vừa định ngồi xuống, thì nghe Cận Dập bên cạnh lạnh lùng lên tiếng nói với Tạ Chỉ Điệp: “Mục đích của bà là gì?”
Đây là lần đầu tiên Chu Tích Tuyết nghe Cận Dập nói tiếng Trung, cô ngạc nhiên đến mức trong mắt bỗng lóe lên những tia sáng nhỏ.
Phát âm tiếng Trung không giống tiếng Anh, câu chữ của anh rất rõ ràng và không hề có khẩu âm. Vẻ ngoài của anh dường như cũng thay đổi ngay lập tức, cảm giác xa cách đặc trưng của người lai trong lông mày dường như đã lặng lẽ tan biến.
Tạ Chỉ Điệp đã ngồi xuống ghế mây, khẽ ngẩng đầu nhìn Cận Dập, cười nói: “Đột nhiên muốn gặp con trai và con dâu một lần. Chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Vậy sao?” Khi nói chuyện, Cận Dập tiến lại gần Tạ Chỉ Điệp. Cách bà một khoảng, anh như một con mãnh thú đang tuần tra lãnh địa của mình, dùng khứu giác nhạy bén để thăm dò hơi thở của đối phương.
Ngay giây sau, Cận Dập bóp chặt cổ Tạ Chỉ Điệp, ánh mắt hung ác. Đây là một trạng thái hoàn toàn khác so với khi anh ở một mình với Chu Tích Tuyết. Anh trông tàn nhẫn, hung bạo, âm trầm, khủng khiếp, như một con thú hoang chưa được thuần hóa.
Chu Tích Tuyết bên cạnh hoảng sợ.
Trong khoảng thời gian này, cô và Cận Dập đã ở bên nhau một cách tự nhiên hơn. Tự nhiên đến mức cô hoàn toàn xem anh như một người bình thường.
Nhưng vẻ ngoài mà Cận Dập thể hiện ra lúc này giống hệt như những gì cô chứng kiến ở tòa lâu đài cổ lần đầu.
Xung quanh đã có những ánh mắt tò mò thăm dò.
Chu Tích Tuyết thực sự bị Cận Dập dọa sợ. Cô tiến lên, một tay giữ chặt cánh tay anh, gọi tên anh: “Cận Dập!”
Người được gọi tên dường như đột nhiên tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía Chu Tích Tuyết, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt.
Chu Tích Tuyết như đang trấn an một con chó hoang, nhỏ giọng khuyên bảo: “Cận Dập, buông tay đi, anh làm vậy sẽ làm đau người khác đó.”
Cận Dập nghe vậy, từ từ buông tay ra khỏi cổ Tạ Chỉ Điệp.
“Khụ khụ khụ”
Tạ Chỉ Điệp ho sặc sụa vì khó thở.
Chu Tích Tuyết thấy vậy tiến lên vỗ nhẹ vào lưng bà.
“Gặp rồi, bà có thể đi được rồi.” Cận Dập vẫn không chút biểu cảm.
Tạ Chỉ Điệp như không có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu cười nói: “Con xem con kìa, hung dữ như vậy, dọa Tích Tích sợ rồi.”
Bà quay sang nhìn Chu Tích Tuyết: “Tích Tích, đừng giận nhé, nó là đứa hay khùng khùng điên điên như vậy đó.”
“Đừng lạnh lùng thế, nói chuyện đi. Có rất nhiều chuyện, mẹ tin không chỉ mình con mà Tích Tích cũng rất muốn biết.”
Chu Tích Tuyết giống như một học sinh cá biệt ngồi cuối lớp đột nhiên bị gọi tên, cảm xúc trong chốc lát không thay đổi kịp, hơi ngơ ngác.
Tay Chu Tích Tuyết vẫn nắm chặt Cận Dập, rất sợ anh sẽ có hành động đáng sợ nào đó. Nhưng may mắn thay, cảm xúc của anh lúc này dường như đã ổn định lại, anh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm nhìn Tạ Chỉ Điệp.
Tạ Chỉ Điệp nhìn Chu Tích Tuyết với ánh mắt dịu dàng, nói: “Con trai dì cưới được một cô gái xinh đẹp đáng yêu như con, thật là phúc ba đời, giống như năm đó bố nó cưới được dì vậy. À mà, có phải con chưa từng gặp bố Cận Dập không?”
Chu Tích Tuyết lắc đầu.
Xem ra, Tạ Chỉ Điệp là một người rất hiền lành.
Cũng đúng thôi, theo lời của Renee, Tạ Chỉ Điệp là một người rất thân thiện, có thể hòa đồng với cả người hầu trong nhà.
Một người như vậy, sao có thể xấu được chứ?
Tạ Chỉ Điệp vừa nói vừa lấy điện thoại ra, mở album ảnh rồi đưa cho Chu Tích Tuyết: “Người đàn ông trên ảnh chính là bố nó đấy, con xem, có phải rất đẹp trai không?”
Trên màn hình, người đàn ông trông có vẻ ngoài khoảng hai mươi tuổi, trẻ trung và tràn đầy năng lượng. Ông có khuôn mặt đậm chất châu Âu, với các đường nét rõ ràng, mái tóc ngắn màu vàng nhạt, đôi mắt xanh thẳm và sống mũi cao thẳng tạo nên một bóng đổ hoàn hảo trên gương mặt.
Quả thật, ông trông giống hệt Cận Dập bây giờ!
Chu Tích Tuyết không khỏi nghiêng đầu nhìn Cận Dập, nhận ra khuôn mặt anh là sự kết hợp hoàn hảo giữa những ưu điểm trên gương mặt của cả bố và mẹ.
Việc cùng nhau xem ảnh cũ không nghi ngờ gì đã kéo gần khoảng cách giữa họ. Tạ Chỉ Điệp đứng dậy, kéo Chu Tích Tuyết ngồi xuống bên cạnh mình, hoàn toàn bỏ quên Cận Dập đang lạnh lùng đứng một mình.
Hai mẹ con này đã không sống cùng nhau nhiều năm, sự căng thẳng vừa rồi đã đủ để cho thấy tình cảm giữa họ chẳng khác gì người lạ. Vì thế, Tạ Chỉ Điệp không cần phải cố gắng ngụy trang rằng mình là một người mẹ tốt làm gì.
Giờ phút này, sự chú ý của Tạ Chỉ Điệp đều dồn vào Chu Tích Tuyết: “Con có thể tiếp tục xem, trên đó còn có ảnh Cận Dập lúc nhỏ đó.”
“Anh ấy lúc nhỏ…” Chu Tích Tuyết ngập ngừng, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Thế nhưng Tạ Chỉ Điệp lại nói một cách thẳng thắn: “Ừ, lúc nhỏ nó rất thảm. Bố nó mất sớm, lại còn gặp phải một người mẹ điên dại.”
Khi nghe những lời đó, Chu Tích Tuyết kinh ngạc nhìn Tạ Chỉ Điệp, không ngờ bà lại có thể thản nhiên nói ra những chuyện này.
“Đừng sợ, giờ dì ổn rồi.” Tạ Chỉ Điệp cười một cách bất lực. “Năm đó, vì nhiều nguyên nhân, tinh thần của dì bị kích động rất lớn. Nhưng chủ yếu hơn, là do bị thuốc kiểm soát. Con biết bệnh tâm thần phân liệt chứ? Nhưng dì không nghiêm trọng đến mức đó.”
Chu Tích Tuyết gật đầu.
Dạo gần đây cô đang đọc sách tâm lý học, nên cũng hiểu biết đôi chút.
Thật ra, các bệnh về tinh thần không phải là không có thuốc chữa, cũng không đáng sợ như mọi người nghĩ. Chỉ cần được đối xử và hướng dẫn đúng cách, cùng với việc điều trị bằng thuốc, thì có thể kiểm soát được bệnh trạng và cải thiện chức năng xã hội.
“Dì, dì nói dì từng bị thuốc kiểm soát ạ?” Chu Tích Tuyết nhớ lại, hôm đó Cận Dập cũng vì uống nước ở bữa tiệc gia tộc mà trở nên mất kiểm soát, thậm chí còn có xu hướng tự hủy hoại bản thân.
Tạ Chỉ Điệp gật đầu nói: “Đúng vậy, đám người trong gia tộc Valoi thèm muốn tài sản thừa kế trên tay Cận Dập. Sau khi giết bố nó, chúng tìm mọi cách để giết luôn cả dì. Nhưng dì may mắn, đã trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần, sau đó đến đại sứ quán xin giúp đỡ và trốn về nước.”
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
[Mẹ]
Là mẹ!
Thật sự là mẹ của Cận Dập!
Chu Tích Tuyết bất giác nổi da gà, theo bản năng nắm chặt tay Cận Dập.
Cận Dập vẫn tỏ vẻ bình thản, không một chút biểu cảm. Nhưng anh vẫn hơi híp mắt, nghiêm túc đánh giá hai người đàn ông vạm vỡ trước mặt, dường như đang phán đoán độ tin cậy trong lời nói của họ.
Chỉ có Chu Tích Tuyết là ngây ngô, họ nói gì cô đều tin.
Mặt khác, Cận Dập không hề có hứng thú gặp Tạ Chỉ Điệp. Nhiều năm trôi qua, anh đã quen với cuộc sống không có người thân bên cạnh. Bố anh đã qua đời, anh cũng xem như mẹ mình cũng vậy.
“Cận Dập…” Chu Tích Tuyết nắm chặt tay anh, ánh mắt rực sáng nhìn anh.
Nhưng, nếu trong mắt Chu Tích Tuyết lóe lên tia mong chờ không thể che giấu, anh cũng không ngại thỏa mãn sự tò mò này của cô.
“Dẫn đường.” Giọng anh lạnh lùng như băng.
Hai người đàn ông phía trước khẽ gật đầu, dẫn họ đi.
Tạ Chỉ Điệp hiện đang ở một quán cà phê ngoài trời, ngay đối diện con phố này. Không xa, chỉ cần đi bộ qua là đến. Không giống bữa tiệc của gia tộc Valoi lần trước, không chỉ phải đổi xe mà còn bị soát người.
Chỉ riêng điểm này thôi, Chu Tích Tuyết đã có ấn tượng tốt hơn về Tạ Chỉ Điệp rất nhiều!
So với sự điềm tĩnh của Cận Dập, Chu Tích Tuyết lại có vẻ khá kích động. Nhìn vậy, người ta còn tưởng mẹ ruột cô cải tử hồi sinh rồi đó.
Nhưng mà, xét từ một góc độ nào đó, nếu cô và Cận Dập đã là vợ chồng về mặt pháp luật, thì mẹ của anh, cô cũng phải gọi là mẹ rồi.
Sự tò mò của Chu Tích Tuyết đối với Tạ Chỉ Điệp giống như khi mới mở một cuốn tiểu thuyết trinh thám, chỉ mới đọc phần mở đầu đã nóng lòng muốn biết hết nội dung. Cô không thể ngờ Tạ Chỉ Điệp lại ở ngay đây!
Nhưng những năm qua bà đã ở đâu? Tại sao lúc đó lại ra đi không một lời?
Và về lời nguyền hoang đường của gia tộc Valoi, liệu bà có biết có kẻ nào đó giở trò quỷ sau lưng không?
Trước khi gặp Tạ Chỉ Điệp, Chu Tích Tuyết đã không dưới một lần tưởng tượng về diện mạo của bà. Có thể sinh ra một người con trai đẹp trai như vậy, chắc chắn bản thân bà cũng phải rất đặc biệt. Tiếc là ở tòa lâu đài cổ không có bất cứ bức ảnh nào của Tạ Chỉ Điệp, cô chỉ nghe Renee nói rằng nữ chủ nhân trước đây rất xinh đẹp.
Đang mải mê suy nghĩ thì từ xa, Chu Tích Tuyết đã thấy một người phụ nữ ngồi dưới chiếc dù che nắng ngoài trời, với mái tóc ngắn gọn gàng và dáng người gầy gò. Bà ăn mặc giản dị nhưng vẫn rất có gu, không có quá nhiều trang sức cầu kỳ.
Bà chính là Tạ Chỉ Điệp đi!
Cùng lúc đó, Tạ Chỉ Điệp cũng nhìn thấy họ, rồi từ từ đứng dậy nhìn về phía họ.
Bây giờ, Tạ Chỉ Điệp đã ngoài 50, đã qua cái tuổi xuân sắc. Nhưng bà có dáng người cao ráo và mảnh mai, giống như một cây tuyết tùng đã trải qua sương gió nhưng vẫn hiên ngang. Bà toát ra một khí chất lạnh lùng, điều này Cận Dập khá giống với bà.
Chu Tích Tuyết được Cận Dập nắm tay, bước đi một cách vô thức, suy nghĩ miên man.
Đến gần hơn, khuôn mặt của Tạ Chỉ Điệp dần hiện rõ trước mắt Chu Tích Tuyết, quả nhiên là một đại mỹ nhân. Và rất rõ ràng, đường nét khuôn mặt của Cận Dập giống hệt bà.
Thời gian dường như đặc biệt ưu ái Tạ Chỉ Điệp, những dấu vết của nó trên khuôn mặt bà giống như một sự tô điểm thanh nhã. Khóe mắt bà có những nếp nhăn mờ, nhưng giống như dấu ấn của thời gian hơn là sự già nua.
Cận Dập bước đi nhanh và vững chãi, nắm tay Chu Tích Tuyết tiến đến trước mặt Tạ Chỉ Điệp. Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt trống rỗng và lạnh lùng.
Chu Tích Tuyết luôn cảm thấy Cận Dập là một người đàn ông có khí chất mạnh mẽ áp bức.
Nhưng, Tạ Chỉ Điệp đứng trước mặt Cận Dập lại không hề bị khí chất của anh lấn át. Bà chỉ hít một hơi thật sâu, ngập ngừng không nói, cuối cùng lại quay sang nhìn Chu Tích Tuyết ở bên cạnh.
Cuộc gặp gỡ của hai mẹ con, lẽ ra phải là khoảnh khắc của sự xúc động và tình mẫu tử sau bao năm xa cách, giờ đây lại là một cuộc đối đầu im lặng.
Giữa họ dường như có một bức tường băng vô hình. Nói là lạnh nhạt xa cách cũng không hẳn, mà nói có rào cản thì cũng không hoàn toàn chính xác.
Tóm lại, cảm xúc rất phức tạp.
Cuộc gặp mặt lần này không có những màn kịch tính như Chu Tích Tuyết tưởng tượng. Ngược lại, hai mẹ con đều quá lạnh lùng, đến mức Chu Tích Tuyết đứng bên cạnh cũng cảm thấy bị đóng băng.
Vốn đã mắc chứng ngại giao tiếp xã hội, Chu Tích Tuyết lúng túng không biết phải làm sao, nhất thời không biết nên xưng hô Tạ Chỉ Điệp thế nào. Cô dùng tay nhéo lòng bàn tay Cận Dập, ra hiệu cho anh mau lên tiếng. Nhưng rõ ràng, người này không thể trông cậy được.
Lúc này, Tạ Chỉ Điệp nhìn Chu Tích Tuyết mỉm cười. Hai người họ có đôi đồng tử màu đen tương tự nhau, ánh mắt của Tạ Chỉ Điệp vừa sâu thẳm vừa sáng ngời, lại dường như ẩn chứa những bão tố và những câu chuyện trong quá khứ.
“Tích Tích?” Tạ Chỉ Điệp gọi Chu Tích Tuyết bằng tiếng Trung, còn là tên thân mật của cô.
Sau khi đến đất nước này, Chu Tích Tuyết và Cận Dập luôn giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh. Bây giờ, đột nhiên nói tiếng Trung, cô dường như vẫn chưa quen lắm.
Cô cười gượng gạo với Tạ Chỉ Điệp và đáp lại: “Chào… chào dì ạ.”
“Ngồi đi con, đừng đứng mãi thế.” Tạ Chỉ Điệp trông rất niềm nở, “Uống gì nhé?”
“Con uống gì cũng được ạ.”
“Vậy uống chút nước ngọt nhé, sẽ thấy vui hơn đấy.”
Chu Tích Tuyết vừa định ngồi xuống, thì nghe Cận Dập bên cạnh lạnh lùng lên tiếng nói với Tạ Chỉ Điệp: “Mục đích của bà là gì?”
Đây là lần đầu tiên Chu Tích Tuyết nghe Cận Dập nói tiếng Trung, cô ngạc nhiên đến mức trong mắt bỗng lóe lên những tia sáng nhỏ.
Phát âm tiếng Trung không giống tiếng Anh, câu chữ của anh rất rõ ràng và không hề có khẩu âm. Vẻ ngoài của anh dường như cũng thay đổi ngay lập tức, cảm giác xa cách đặc trưng của người lai trong lông mày dường như đã lặng lẽ tan biến.
Tạ Chỉ Điệp đã ngồi xuống ghế mây, khẽ ngẩng đầu nhìn Cận Dập, cười nói: “Đột nhiên muốn gặp con trai và con dâu một lần. Chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Vậy sao?” Khi nói chuyện, Cận Dập tiến lại gần Tạ Chỉ Điệp. Cách bà một khoảng, anh như một con mãnh thú đang tuần tra lãnh địa của mình, dùng khứu giác nhạy bén để thăm dò hơi thở của đối phương.
Ngay giây sau, Cận Dập bóp chặt cổ Tạ Chỉ Điệp, ánh mắt hung ác. Đây là một trạng thái hoàn toàn khác so với khi anh ở một mình với Chu Tích Tuyết. Anh trông tàn nhẫn, hung bạo, âm trầm, khủng khiếp, như một con thú hoang chưa được thuần hóa.
Chu Tích Tuyết bên cạnh hoảng sợ.
Trong khoảng thời gian này, cô và Cận Dập đã ở bên nhau một cách tự nhiên hơn. Tự nhiên đến mức cô hoàn toàn xem anh như một người bình thường.
Nhưng vẻ ngoài mà Cận Dập thể hiện ra lúc này giống hệt như những gì cô chứng kiến ở tòa lâu đài cổ lần đầu.
Xung quanh đã có những ánh mắt tò mò thăm dò.
Chu Tích Tuyết thực sự bị Cận Dập dọa sợ. Cô tiến lên, một tay giữ chặt cánh tay anh, gọi tên anh: “Cận Dập!”
Người được gọi tên dường như đột nhiên tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía Chu Tích Tuyết, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt.
Chu Tích Tuyết như đang trấn an một con chó hoang, nhỏ giọng khuyên bảo: “Cận Dập, buông tay đi, anh làm vậy sẽ làm đau người khác đó.”
Cận Dập nghe vậy, từ từ buông tay ra khỏi cổ Tạ Chỉ Điệp.
“Khụ khụ khụ”
Tạ Chỉ Điệp ho sặc sụa vì khó thở.
Chu Tích Tuyết thấy vậy tiến lên vỗ nhẹ vào lưng bà.
“Gặp rồi, bà có thể đi được rồi.” Cận Dập vẫn không chút biểu cảm.
Tạ Chỉ Điệp như không có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu cười nói: “Con xem con kìa, hung dữ như vậy, dọa Tích Tích sợ rồi.”
Bà quay sang nhìn Chu Tích Tuyết: “Tích Tích, đừng giận nhé, nó là đứa hay khùng khùng điên điên như vậy đó.”
“Đừng lạnh lùng thế, nói chuyện đi. Có rất nhiều chuyện, mẹ tin không chỉ mình con mà Tích Tích cũng rất muốn biết.”
Chu Tích Tuyết giống như một học sinh cá biệt ngồi cuối lớp đột nhiên bị gọi tên, cảm xúc trong chốc lát không thay đổi kịp, hơi ngơ ngác.
Tay Chu Tích Tuyết vẫn nắm chặt Cận Dập, rất sợ anh sẽ có hành động đáng sợ nào đó. Nhưng may mắn thay, cảm xúc của anh lúc này dường như đã ổn định lại, anh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm nhìn Tạ Chỉ Điệp.
Tạ Chỉ Điệp nhìn Chu Tích Tuyết với ánh mắt dịu dàng, nói: “Con trai dì cưới được một cô gái xinh đẹp đáng yêu như con, thật là phúc ba đời, giống như năm đó bố nó cưới được dì vậy. À mà, có phải con chưa từng gặp bố Cận Dập không?”
Chu Tích Tuyết lắc đầu.
Xem ra, Tạ Chỉ Điệp là một người rất hiền lành.
Cũng đúng thôi, theo lời của Renee, Tạ Chỉ Điệp là một người rất thân thiện, có thể hòa đồng với cả người hầu trong nhà.
Một người như vậy, sao có thể xấu được chứ?
Tạ Chỉ Điệp vừa nói vừa lấy điện thoại ra, mở album ảnh rồi đưa cho Chu Tích Tuyết: “Người đàn ông trên ảnh chính là bố nó đấy, con xem, có phải rất đẹp trai không?”
Trên màn hình, người đàn ông trông có vẻ ngoài khoảng hai mươi tuổi, trẻ trung và tràn đầy năng lượng. Ông có khuôn mặt đậm chất châu Âu, với các đường nét rõ ràng, mái tóc ngắn màu vàng nhạt, đôi mắt xanh thẳm và sống mũi cao thẳng tạo nên một bóng đổ hoàn hảo trên gương mặt.
Quả thật, ông trông giống hệt Cận Dập bây giờ!
Chu Tích Tuyết không khỏi nghiêng đầu nhìn Cận Dập, nhận ra khuôn mặt anh là sự kết hợp hoàn hảo giữa những ưu điểm trên gương mặt của cả bố và mẹ.
Việc cùng nhau xem ảnh cũ không nghi ngờ gì đã kéo gần khoảng cách giữa họ. Tạ Chỉ Điệp đứng dậy, kéo Chu Tích Tuyết ngồi xuống bên cạnh mình, hoàn toàn bỏ quên Cận Dập đang lạnh lùng đứng một mình.
Hai mẹ con này đã không sống cùng nhau nhiều năm, sự căng thẳng vừa rồi đã đủ để cho thấy tình cảm giữa họ chẳng khác gì người lạ. Vì thế, Tạ Chỉ Điệp không cần phải cố gắng ngụy trang rằng mình là một người mẹ tốt làm gì.
Giờ phút này, sự chú ý của Tạ Chỉ Điệp đều dồn vào Chu Tích Tuyết: “Con có thể tiếp tục xem, trên đó còn có ảnh Cận Dập lúc nhỏ đó.”
“Anh ấy lúc nhỏ…” Chu Tích Tuyết ngập ngừng, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Thế nhưng Tạ Chỉ Điệp lại nói một cách thẳng thắn: “Ừ, lúc nhỏ nó rất thảm. Bố nó mất sớm, lại còn gặp phải một người mẹ điên dại.”
Khi nghe những lời đó, Chu Tích Tuyết kinh ngạc nhìn Tạ Chỉ Điệp, không ngờ bà lại có thể thản nhiên nói ra những chuyện này.
“Đừng sợ, giờ dì ổn rồi.” Tạ Chỉ Điệp cười một cách bất lực. “Năm đó, vì nhiều nguyên nhân, tinh thần của dì bị kích động rất lớn. Nhưng chủ yếu hơn, là do bị thuốc kiểm soát. Con biết bệnh tâm thần phân liệt chứ? Nhưng dì không nghiêm trọng đến mức đó.”
Chu Tích Tuyết gật đầu.
Dạo gần đây cô đang đọc sách tâm lý học, nên cũng hiểu biết đôi chút.
Thật ra, các bệnh về tinh thần không phải là không có thuốc chữa, cũng không đáng sợ như mọi người nghĩ. Chỉ cần được đối xử và hướng dẫn đúng cách, cùng với việc điều trị bằng thuốc, thì có thể kiểm soát được bệnh trạng và cải thiện chức năng xã hội.
“Dì, dì nói dì từng bị thuốc kiểm soát ạ?” Chu Tích Tuyết nhớ lại, hôm đó Cận Dập cũng vì uống nước ở bữa tiệc gia tộc mà trở nên mất kiểm soát, thậm chí còn có xu hướng tự hủy hoại bản thân.
Tạ Chỉ Điệp gật đầu nói: “Đúng vậy, đám người trong gia tộc Valoi thèm muốn tài sản thừa kế trên tay Cận Dập. Sau khi giết bố nó, chúng tìm mọi cách để giết luôn cả dì. Nhưng dì may mắn, đã trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần, sau đó đến đại sứ quán xin giúp đỡ và trốn về nước.”
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 65: Supple (1)
10.0/10 từ 11 lượt.