Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 62: Snow (2)
87@-
Một ngày nọ, trong nhà được trang trí bằng rất nhiều tấm vải đen, Cận Dập nhìn thấy bố mình nằm trong một chiếc quan tài với đôi mắt nhắm nghiền. Nhưng khi ấy anh không biết đó là quan tài, cứ nghĩ bố chỉ đang ngủ trong một căn nhà nhỏ. Mẹ anh ở bên cạnh, nước mắt đầm đìa, khóc đến ngất đi.
Trong nhà có rất nhiều người đến, họ vừa nói cười vui vẻ ở giây trước, thì ngay lập tức lại chuyển sang vẻ mặt u sầu ở giây sau.
Kể từ ngày đó, anh không bao giờ thấy bố nữa.
Khi bố không còn nữa, mẹ anh gần như nhốt mình trong phòng cả ngày. Bà luôn mặc một chiếc váy trắng, tóc xõa ra, trông như một bóng ma u ám. Đôi mắt bà trống rỗng, vô hồn, miệng thì lẩm bẩm.
Mặc dù mẹ anh là một người rất kỳ quái, nhưng bà vẫn thu hút Cận Dập đến gần. Có lẽ là bản năng của tình mẫu tử, anh luôn khao khát được mẹ ôm.
Vòng tay của mẹ thật mềm mại, ấm áp, giống như một đầm lầy dịu dàng, bề ngoài có vẻ bình lặng nhưng bên trong lại ẩn chứa cát lún chết người. Bà luôn ôm anh đến nghẹt thở ở giây trước, gần như làm anh thiếu oxy mà chết, rồi giây sau lại đột ngột đẩy anh ra, khiến anh ngã mạnh xuống đất.
Không chỉ kỳ quái ở điểm đó, mẹ anh còn luôn dùng lời lẽ độc địa với anh, hoặc nói những điều mà anh hoàn toàn không hiểu. Nhưng ngay giây sau, bà lại hoảng hốt lấy tay bịt miệng mình, vạn phần hoảng sợ.
— “Tại sao người chết không phải là mày chứ? Mày là tà linh bị quỷ ám, tao thật hối hận khi đã sinh ra mày!”
— “Mẹ xin lỗi, xin lỗi, mẹ không nên nói với con như vậy, con tha thứ cho mẹ nhé?”
— “Tao thật muốn bóp cổ mày tới chết đi cho xong! Bây giờ liền cho mày đi tìm chết!”
— “Trời ơi, vừa rồi mẹ đã làm gì thế này…”
Một vị bác sĩ mặc đồng phục trắng bước vào nhà và nói với Cận Dập: “Mẹ cháu bị bệnh, bà ấy trở thành kẻ điên rồi. Gia tộc Valoi không cho phép một người phụ nữ điên dại ở lại đây, làm hỏng danh tiếng.”
Khi đó, Cận Dập không biết kẻ điên là gì. Anh cứ nghĩ rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều như vậy.
Nhưng kể từ ngày hôm đó, mẹ anh đột nhiên biến mất.
Mọi người đều nói, vì sự ra đời của anh mà những người xung quanh mới bất hạnh.
Cơ thể Cận Dập dần run rẩy, khóe mắt giật giật, cả người như bị bóng tối nuốt chửng. Những mảnh ký ức như những mảnh thủy tinh vỡ cứ xoáy đi xoáy lại trong đầu, khiến anh đau nhức như muốn nứt ra. Vẻ mặt anh trở nên dữ tợn, mạch máu ở thái dương nổi lên gân guốc.
Về chuyện gia đình của Cận Dập, từ đầu đến cuối đều toát lên một cảm giác không thể tin nổi.
Trực giác của Chu Tích Tuyết mách bảo, chắc chắn chuyện này có liên quan đến những người trong gia tộc của anh. Nhưng nếu ngay cả cô còn có thể suy đoán ra những điều kỳ lạ ở giữa, thì một người thông minh như Cận Dập làm sao có thể không biết?
Có lẽ, anh cũng không muốn chạm vào những ký ức đau khổ này.
Giống như bây giờ, những ký ức chớp nhoáng đó đã khiến anh biểu hiện ra những triệu chứng rõ rệt về thể chất.
“Cận Dập, Cận Dập.”
Chu Tích Tuyết ôm chặt lấy Cận Dập đang run rẩy, trấn an bằng những nụ hôn lên má anh. Để đánh lạc hướng sự chú ý của anh, cô luyên thuyên nói:
“Em hình như chưa từng kể cho anh nghe về mẹ em phải không?”
“Mẹ em là một người rất nỗ lực, cũng rất ưu tú. Bà rất xinh đẹp và cũng rất giỏi giang. Anh biết không? Hồi đó, khi bà và bố em chưa kết hôn, bà đã làm việc ở tập đoàn Chu thị. Bà siêu giỏi, lúc tập đoàn Chu gia đứng trên bờ vực phá sản, một mình bà đã đi tìm nhà đầu tư, chạy việc kinh doanh, và tự tay đưa một luồng sinh khí mới vào tập đoàn. Cũng vì vậy mà bà nội mới đồng ý cho mẹ em lấy bố em đó.”
“Với năng lực của mẹ em, đáng lẽ bà phải tiếp tục giữ trọng trách ở tập đoàn, thế nhưng vì để chăm sóc em, bà đã gác lại sự nghiệp và toàn tâm toàn ý trở về với gia đình.”
“Mẹ em là người yêu em nhất trên thế giới này. Bà chưa bao giờ nổi giận với em, ngay cả khi em làm sai, bà cũng chỉ kiên nhẫn giảng giải mọi điều.”
“Nhưng mà, mẹ em đã ra đi khi còn rất trẻ… Bà mất vì ung thư phổi, từ lúc phát hiện đến khi rời đi, chỉ vỏn vẹn nửa năm.”
“Mẹ em mất vào mùa đông, ngày giỗ của bà cũng sắp đến rồi.”
Một lúc lâu sau, Cận Dập dần ngừng run rẩy, nhưng trạng thái của anh vẫn không hề ổn.
Chu Tích Tuyết dùng hai tay nâng mặt anh, hôn lên môi anh, rồi thủ thỉ: “Cận Dập, em kể cho anh những chuyện này không phải để khoe mẹ em tốt và yêu em đến nhường nào. Mà em muốn nói với anh, mẹ anh cũng nhất định rất tuyệt vời, bà ấy chắc chắn rất yêu anh. Có lẽ bà ấy đã gặp phải chuyện không hay gì đó, nên mới có thể có cảm xúc thất thường như vậy.”
Cận Dập không nói gì, toàn thân anh toát ra một hơi thở lạnh lẽo. Vẻ mặt góc cạnh không hề có chút biểu cảm nào, đôi mắt trống rỗng như vực sâu đóng băng, tựa như ngay cả linh hồn cũng bị đông cứng trong đó.
Không ai dám đến gần anh vào lúc này. Sự im lặng của anh còn mang lại cảm giác áp bức hơn bất kỳ hành động bạo lực nào.
Cảm giác lạnh lẽo này dường như cũng làm tổn thương Chu Tích Tuyết, khiến cô trong chốc lát không biết phải làm gì.
Ngay cả những nụ hôn và cái ôm cũng không thể làm anh trở nên ấm áp hơn.
Chu Tích Tuyết đột nhiên đỏ mắt, vùi mặt vào ngực Cận Dập thút thít: “Cận Dập, nếu anh không đáp lại em, em cũng sẽ không để ý đến anh nữa.”
Có lẽ tiếng khóc và sự run rẩy của cô đã lay động anh. Anh đưa tay ôm cô vào lòng, khẽ gọi: “Vợ, để ý tới anh.”
Chu Tích Tuyết sững lại, ngẩng đầu nhìn anh, giọng khàn khàn: “Anh vừa gọi em là gì?”
“Vợ.”
“Đổi cách khác đi.”
“Em yêu.”
“Lại đổi đi.”
“Bé cưng.”
“Thế không có biệt danh độc nhất chỉ dành cho hai chúng ta thôi sao?”
Cô ra vẻ cố tình làm khó anh, nhưng thật ra là đang khéo léo đánh lạc hướng sự chú ý của anh.
Xem ra Cận Dập cũng đã thoát ra khỏi cảm xúc lúc nãy, anh bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Chu Tích Tuyết không hề giục, cô thích thú quan sát vẻ mặt anh, ít nhất nó không còn lạnh như băng nữa.
Một lát sau, anh lại lên tiếng: “Tuyết.”
Giọng Cận Dập vốn dĩ đã có chút khàn khàn, khiến cái biệt danh tưởng chừng sến súa lại trở nên tự nhiên một cách lạ thường khi phát ra từ miệng anh.
Cứ như thể, anh sinh ra là để gọi cô như vậy.
Hàng mi của Chu Tích Tuyết vẫn còn vương nước mắt, nhưng khóe môi cô đã cong lên, khúc khích cười: “Chính là cái này, gọi em thêm một lần nữa đi.”
“Hôn em một cái nữa đi.”
Nghe vậy, Cận Dập cúi đầu hôn lên môi Chu Tích Tuyết.
Vốn là định như chuồn chuồn lướt nước, lướt qua rồi thôi, nhưng cô lại cố ý quấn lấy anh, đầu lưỡi mềm mại luồn vào khoang miệng, câu lấy lưỡi anh. Ngay sau đó anh liền mãnh liệt đáp lại cô, hai người càng hôn càng triền miên, quấn quýt không rời.
Thay vì nói là hôn môi, họ càng giống như đang xoa dịu vết thương của nhau hơn. Hai người gắt gao ôm chặt, lại nồng cháy dây dưa.
Giữa khung cảnh hỗn độn và ngột ngạt xung quanh, họ lại dùng môi lưỡi đan xen nhau, vẽ nên vô vàn gam màu rực rỡ, tựa như ánh sáng bùng lên giữa tăm tối. Họ hôn nhau thật sâu, không chút giữ lại, như muốn chạm đến tận đáy tâm hồn, khiến toàn thân đều rung lên trong xúc cảm mãnh liệt.
Ghế phụ thực ra không chật hẹp, nhưng vì Cận Dập nghiêng người về phía cô, Chu Tích Tuyết buộc phải nhường gần như toàn bộ không gian để đón lấy anh.
Chỉ là, thứ khiến cô cảm thấy chật chội lại không phải vì không gian bị chiếm, mà là bàn tay kia của anh — bàn tay đang tùy ý luồn vào dưới lớp áo, chạm thẳng vào làn da cô, mang theo một cảm giác mới lạ chưa từng có.
Ấm áp, mềm mại, chỉ một bàn tay là có thể dễ dàng bao trọn. Cận Dập chưa từng chạm vào cảm giác nào kỳ lạ như vậy, như đang đặt tay lên một đám mây mềm mại. So với nói là anh bao lấy cô, chi bằng nói là chính anh bị sự mềm mại của cô cuốn chặt, không thể thoát ra.
Một tay anh đã có thể ôm trọn lấy độ cong ấy, nhưng vì không đủ nên vẫn có phần tràn ra bên ngoài. Cùng lúc đó, trong lòng anh trào dâng một cảm giác dịu dàng và nâng niu chưa từng có.
Chu Tích Tuyết ngồi trên ghế phụ, đã không thể lùi lại thêm nữa. Không biết là bị cảm xúc của anh dẫn dắt, hay là chính lòng mình rung động, mà cô khẽ run lên, bất giác bật ra một tiếng rên khẽ.
Âm thanh khẽ khàng từ cổ họng cô bật ra, lại khiến anh bừng tỉnh, lập tức rút tay lại.
Khoảnh khắc mất đi hơi ấm ấy, khoảng trống bất ngờ kéo đến khiến cả hai người đều rơi vào một sự im lặng nặng nề.
Cô thở gấp, cơ thể cần nhiều dưỡng khí hơn để thích nghi với trải nghiệm kỳ lạ này.
Cằm Cận Dập tựa lên vai Chu Tích Tuyết, như thể đang chìm vào một lớp bọt biển mềm mại, cũng cần hít thở sâu để tìm lại nhịp thở bình thường.
Anh không hiểu vì sao bản thân lại hành động như vậy, đôi tay gần như không thể kiểm soát, chỉ biết làm theo bản năng mà khẽ khàng thăm dò.
Cô đang run rẩy. Là vì chán ghét sao?
Ngoài ra, còn một cảm xúc khác mà anh không thể gọi tên, lại khiến anh chỉ muốn vùi mặt vào đó, trốn đi.
Một cảm xúc khó tả đan xen giữa thành kính và khao khát hoang dại khiến yết hầu anh cuộn lên mãnh liệt, anh đã không còn thỏa mãn với việc chỉ được hôn lên môi cô nữa — bản năng nguyên thủy trong mạch máu như bị đánh thức, tựa như từng lỗ chân lông trên cơ thể đều há miệng đói khát, muốn gặm nhấm làn da cô từng chút một, muốn nuốt trọn lấy cô vào tận sâu bên trong.
Cô có thể chấp nhận anh như vậy sao?
Dĩ nhiên là không thể.
Anh chưa học được cách dịu dàng hay thuần thục, giống như một con dã thú chưa từng được thuần hóa, chỉ biết làm theo bản năng chiếm đoạt, hoàn toàn không hiểu kỹ xảo hay tiết chế.
Sự hấp tấp ấy, chỉ càng dễ khiến cô bị tổn thương.
Gió nhẹ luồn vào từ khe dưới cửa kính xe, khẽ lay động sợi tóc bên má Chu Tích Tuyết, nơi khóe mắt cô vẫn còn đọng lại vệt ẩm mờ nhạt.
Sau khi cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô mới chậm rãi mở miệng:
“Ừm thì… bây giờ, anh có muốn về khách sạn không?”
Để chuyển hướng sự chú ý, Chu Tích Tuyết đưa mắt nhìn về căn phòng ở cách đó không xa, đôi má đã ửng đỏ một mảng.
Nghĩ đến lời mời vừa rồi của mình đã quá rõ ràng, chắc anh cũng hiểu được chứ ha?
Cận Dập ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn chút ửng hồng chưa tan hết, nhưng chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, những dấu vết đ*ng t*nh kia đã bị anh thu lại, ẩn sau vẻ lạnh lùng và tự kiềm chế mạnh mẽ.
Anh ngồi dậy, mặt không chút biểu cảm, cúi xuống giúp cô chỉnh lại phần quần áo bị xộc xệch, động tác lạnh lùng như đang tháo lắp linh kiện súng ống.
“Đến thư viện.”
Chu Tích Tuyết chớp mắt nhìn anh: “Hả? Thật sự đi à?”
Cận Dập làm như không nghe ra ẩn ý trong câu hỏi của cô, xoay người về ghế lái.
Chu Tích Tuyết: “……”
Được thôi! Anh đúng là nhớ chuyện đó rất rõ ràng nhỉ.
Đi thư viện thì đi thư viện!
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Một ngày nọ, trong nhà được trang trí bằng rất nhiều tấm vải đen, Cận Dập nhìn thấy bố mình nằm trong một chiếc quan tài với đôi mắt nhắm nghiền. Nhưng khi ấy anh không biết đó là quan tài, cứ nghĩ bố chỉ đang ngủ trong một căn nhà nhỏ. Mẹ anh ở bên cạnh, nước mắt đầm đìa, khóc đến ngất đi.
Trong nhà có rất nhiều người đến, họ vừa nói cười vui vẻ ở giây trước, thì ngay lập tức lại chuyển sang vẻ mặt u sầu ở giây sau.
Kể từ ngày đó, anh không bao giờ thấy bố nữa.
Khi bố không còn nữa, mẹ anh gần như nhốt mình trong phòng cả ngày. Bà luôn mặc một chiếc váy trắng, tóc xõa ra, trông như một bóng ma u ám. Đôi mắt bà trống rỗng, vô hồn, miệng thì lẩm bẩm.
Mặc dù mẹ anh là một người rất kỳ quái, nhưng bà vẫn thu hút Cận Dập đến gần. Có lẽ là bản năng của tình mẫu tử, anh luôn khao khát được mẹ ôm.
Vòng tay của mẹ thật mềm mại, ấm áp, giống như một đầm lầy dịu dàng, bề ngoài có vẻ bình lặng nhưng bên trong lại ẩn chứa cát lún chết người. Bà luôn ôm anh đến nghẹt thở ở giây trước, gần như làm anh thiếu oxy mà chết, rồi giây sau lại đột ngột đẩy anh ra, khiến anh ngã mạnh xuống đất.
Không chỉ kỳ quái ở điểm đó, mẹ anh còn luôn dùng lời lẽ độc địa với anh, hoặc nói những điều mà anh hoàn toàn không hiểu. Nhưng ngay giây sau, bà lại hoảng hốt lấy tay bịt miệng mình, vạn phần hoảng sợ.
— “Tại sao người chết không phải là mày chứ? Mày là tà linh bị quỷ ám, tao thật hối hận khi đã sinh ra mày!”
— “Mẹ xin lỗi, xin lỗi, mẹ không nên nói với con như vậy, con tha thứ cho mẹ nhé?”
— “Tao thật muốn bóp cổ mày tới chết đi cho xong! Bây giờ liền cho mày đi tìm chết!”
— “Trời ơi, vừa rồi mẹ đã làm gì thế này…”
Một vị bác sĩ mặc đồng phục trắng bước vào nhà và nói với Cận Dập: “Mẹ cháu bị bệnh, bà ấy trở thành kẻ điên rồi. Gia tộc Valoi không cho phép một người phụ nữ điên dại ở lại đây, làm hỏng danh tiếng.”
Khi đó, Cận Dập không biết kẻ điên là gì. Anh cứ nghĩ rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều như vậy.
Nhưng kể từ ngày hôm đó, mẹ anh đột nhiên biến mất.
Mọi người đều nói, vì sự ra đời của anh mà những người xung quanh mới bất hạnh.
Cơ thể Cận Dập dần run rẩy, khóe mắt giật giật, cả người như bị bóng tối nuốt chửng. Những mảnh ký ức như những mảnh thủy tinh vỡ cứ xoáy đi xoáy lại trong đầu, khiến anh đau nhức như muốn nứt ra. Vẻ mặt anh trở nên dữ tợn, mạch máu ở thái dương nổi lên gân guốc.
Về chuyện gia đình của Cận Dập, từ đầu đến cuối đều toát lên một cảm giác không thể tin nổi.
Trực giác của Chu Tích Tuyết mách bảo, chắc chắn chuyện này có liên quan đến những người trong gia tộc của anh. Nhưng nếu ngay cả cô còn có thể suy đoán ra những điều kỳ lạ ở giữa, thì một người thông minh như Cận Dập làm sao có thể không biết?
Có lẽ, anh cũng không muốn chạm vào những ký ức đau khổ này.
Giống như bây giờ, những ký ức chớp nhoáng đó đã khiến anh biểu hiện ra những triệu chứng rõ rệt về thể chất.
“Cận Dập, Cận Dập.”
Chu Tích Tuyết ôm chặt lấy Cận Dập đang run rẩy, trấn an bằng những nụ hôn lên má anh. Để đánh lạc hướng sự chú ý của anh, cô luyên thuyên nói:
“Em hình như chưa từng kể cho anh nghe về mẹ em phải không?”
“Mẹ em là một người rất nỗ lực, cũng rất ưu tú. Bà rất xinh đẹp và cũng rất giỏi giang. Anh biết không? Hồi đó, khi bà và bố em chưa kết hôn, bà đã làm việc ở tập đoàn Chu thị. Bà siêu giỏi, lúc tập đoàn Chu gia đứng trên bờ vực phá sản, một mình bà đã đi tìm nhà đầu tư, chạy việc kinh doanh, và tự tay đưa một luồng sinh khí mới vào tập đoàn. Cũng vì vậy mà bà nội mới đồng ý cho mẹ em lấy bố em đó.”
“Với năng lực của mẹ em, đáng lẽ bà phải tiếp tục giữ trọng trách ở tập đoàn, thế nhưng vì để chăm sóc em, bà đã gác lại sự nghiệp và toàn tâm toàn ý trở về với gia đình.”
“Mẹ em là người yêu em nhất trên thế giới này. Bà chưa bao giờ nổi giận với em, ngay cả khi em làm sai, bà cũng chỉ kiên nhẫn giảng giải mọi điều.”
“Nhưng mà, mẹ em đã ra đi khi còn rất trẻ… Bà mất vì ung thư phổi, từ lúc phát hiện đến khi rời đi, chỉ vỏn vẹn nửa năm.”
“Mẹ em mất vào mùa đông, ngày giỗ của bà cũng sắp đến rồi.”
Một lúc lâu sau, Cận Dập dần ngừng run rẩy, nhưng trạng thái của anh vẫn không hề ổn.
Chu Tích Tuyết dùng hai tay nâng mặt anh, hôn lên môi anh, rồi thủ thỉ: “Cận Dập, em kể cho anh những chuyện này không phải để khoe mẹ em tốt và yêu em đến nhường nào. Mà em muốn nói với anh, mẹ anh cũng nhất định rất tuyệt vời, bà ấy chắc chắn rất yêu anh. Có lẽ bà ấy đã gặp phải chuyện không hay gì đó, nên mới có thể có cảm xúc thất thường như vậy.”
Cận Dập không nói gì, toàn thân anh toát ra một hơi thở lạnh lẽo. Vẻ mặt góc cạnh không hề có chút biểu cảm nào, đôi mắt trống rỗng như vực sâu đóng băng, tựa như ngay cả linh hồn cũng bị đông cứng trong đó.
Không ai dám đến gần anh vào lúc này. Sự im lặng của anh còn mang lại cảm giác áp bức hơn bất kỳ hành động bạo lực nào.
Cảm giác lạnh lẽo này dường như cũng làm tổn thương Chu Tích Tuyết, khiến cô trong chốc lát không biết phải làm gì.
Ngay cả những nụ hôn và cái ôm cũng không thể làm anh trở nên ấm áp hơn.
Chu Tích Tuyết đột nhiên đỏ mắt, vùi mặt vào ngực Cận Dập thút thít: “Cận Dập, nếu anh không đáp lại em, em cũng sẽ không để ý đến anh nữa.”
Có lẽ tiếng khóc và sự run rẩy của cô đã lay động anh. Anh đưa tay ôm cô vào lòng, khẽ gọi: “Vợ, để ý tới anh.”
Chu Tích Tuyết sững lại, ngẩng đầu nhìn anh, giọng khàn khàn: “Anh vừa gọi em là gì?”
“Vợ.”
“Đổi cách khác đi.”
“Em yêu.”
“Lại đổi đi.”
“Bé cưng.”
“Thế không có biệt danh độc nhất chỉ dành cho hai chúng ta thôi sao?”
Cô ra vẻ cố tình làm khó anh, nhưng thật ra là đang khéo léo đánh lạc hướng sự chú ý của anh.
Xem ra Cận Dập cũng đã thoát ra khỏi cảm xúc lúc nãy, anh bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Chu Tích Tuyết không hề giục, cô thích thú quan sát vẻ mặt anh, ít nhất nó không còn lạnh như băng nữa.
Một lát sau, anh lại lên tiếng: “Tuyết.”
Giọng Cận Dập vốn dĩ đã có chút khàn khàn, khiến cái biệt danh tưởng chừng sến súa lại trở nên tự nhiên một cách lạ thường khi phát ra từ miệng anh.
Cứ như thể, anh sinh ra là để gọi cô như vậy.
Hàng mi của Chu Tích Tuyết vẫn còn vương nước mắt, nhưng khóe môi cô đã cong lên, khúc khích cười: “Chính là cái này, gọi em thêm một lần nữa đi.”
“Hôn em một cái nữa đi.”
Nghe vậy, Cận Dập cúi đầu hôn lên môi Chu Tích Tuyết.
Vốn là định như chuồn chuồn lướt nước, lướt qua rồi thôi, nhưng cô lại cố ý quấn lấy anh, đầu lưỡi mềm mại luồn vào khoang miệng, câu lấy lưỡi anh. Ngay sau đó anh liền mãnh liệt đáp lại cô, hai người càng hôn càng triền miên, quấn quýt không rời.
Thay vì nói là hôn môi, họ càng giống như đang xoa dịu vết thương của nhau hơn. Hai người gắt gao ôm chặt, lại nồng cháy dây dưa.
Giữa khung cảnh hỗn độn và ngột ngạt xung quanh, họ lại dùng môi lưỡi đan xen nhau, vẽ nên vô vàn gam màu rực rỡ, tựa như ánh sáng bùng lên giữa tăm tối. Họ hôn nhau thật sâu, không chút giữ lại, như muốn chạm đến tận đáy tâm hồn, khiến toàn thân đều rung lên trong xúc cảm mãnh liệt.
Ghế phụ thực ra không chật hẹp, nhưng vì Cận Dập nghiêng người về phía cô, Chu Tích Tuyết buộc phải nhường gần như toàn bộ không gian để đón lấy anh.
Chỉ là, thứ khiến cô cảm thấy chật chội lại không phải vì không gian bị chiếm, mà là bàn tay kia của anh — bàn tay đang tùy ý luồn vào dưới lớp áo, chạm thẳng vào làn da cô, mang theo một cảm giác mới lạ chưa từng có.
Ấm áp, mềm mại, chỉ một bàn tay là có thể dễ dàng bao trọn. Cận Dập chưa từng chạm vào cảm giác nào kỳ lạ như vậy, như đang đặt tay lên một đám mây mềm mại. So với nói là anh bao lấy cô, chi bằng nói là chính anh bị sự mềm mại của cô cuốn chặt, không thể thoát ra.
Một tay anh đã có thể ôm trọn lấy độ cong ấy, nhưng vì không đủ nên vẫn có phần tràn ra bên ngoài. Cùng lúc đó, trong lòng anh trào dâng một cảm giác dịu dàng và nâng niu chưa từng có.
Chu Tích Tuyết ngồi trên ghế phụ, đã không thể lùi lại thêm nữa. Không biết là bị cảm xúc của anh dẫn dắt, hay là chính lòng mình rung động, mà cô khẽ run lên, bất giác bật ra một tiếng rên khẽ.
Âm thanh khẽ khàng từ cổ họng cô bật ra, lại khiến anh bừng tỉnh, lập tức rút tay lại.
Khoảnh khắc mất đi hơi ấm ấy, khoảng trống bất ngờ kéo đến khiến cả hai người đều rơi vào một sự im lặng nặng nề.
Cô thở gấp, cơ thể cần nhiều dưỡng khí hơn để thích nghi với trải nghiệm kỳ lạ này.
Cằm Cận Dập tựa lên vai Chu Tích Tuyết, như thể đang chìm vào một lớp bọt biển mềm mại, cũng cần hít thở sâu để tìm lại nhịp thở bình thường.
Anh không hiểu vì sao bản thân lại hành động như vậy, đôi tay gần như không thể kiểm soát, chỉ biết làm theo bản năng mà khẽ khàng thăm dò.
Cô đang run rẩy. Là vì chán ghét sao?
Ngoài ra, còn một cảm xúc khác mà anh không thể gọi tên, lại khiến anh chỉ muốn vùi mặt vào đó, trốn đi.
Một cảm xúc khó tả đan xen giữa thành kính và khao khát hoang dại khiến yết hầu anh cuộn lên mãnh liệt, anh đã không còn thỏa mãn với việc chỉ được hôn lên môi cô nữa — bản năng nguyên thủy trong mạch máu như bị đánh thức, tựa như từng lỗ chân lông trên cơ thể đều há miệng đói khát, muốn gặm nhấm làn da cô từng chút một, muốn nuốt trọn lấy cô vào tận sâu bên trong.
Cô có thể chấp nhận anh như vậy sao?
Dĩ nhiên là không thể.
Anh chưa học được cách dịu dàng hay thuần thục, giống như một con dã thú chưa từng được thuần hóa, chỉ biết làm theo bản năng chiếm đoạt, hoàn toàn không hiểu kỹ xảo hay tiết chế.
Sự hấp tấp ấy, chỉ càng dễ khiến cô bị tổn thương.
Gió nhẹ luồn vào từ khe dưới cửa kính xe, khẽ lay động sợi tóc bên má Chu Tích Tuyết, nơi khóe mắt cô vẫn còn đọng lại vệt ẩm mờ nhạt.
Sau khi cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô mới chậm rãi mở miệng:
“Ừm thì… bây giờ, anh có muốn về khách sạn không?”
Để chuyển hướng sự chú ý, Chu Tích Tuyết đưa mắt nhìn về căn phòng ở cách đó không xa, đôi má đã ửng đỏ một mảng.
Nghĩ đến lời mời vừa rồi của mình đã quá rõ ràng, chắc anh cũng hiểu được chứ ha?
Cận Dập ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn chút ửng hồng chưa tan hết, nhưng chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, những dấu vết đ*ng t*nh kia đã bị anh thu lại, ẩn sau vẻ lạnh lùng và tự kiềm chế mạnh mẽ.
Anh ngồi dậy, mặt không chút biểu cảm, cúi xuống giúp cô chỉnh lại phần quần áo bị xộc xệch, động tác lạnh lùng như đang tháo lắp linh kiện súng ống.
“Đến thư viện.”
Chu Tích Tuyết chớp mắt nhìn anh: “Hả? Thật sự đi à?”
Cận Dập làm như không nghe ra ẩn ý trong câu hỏi của cô, xoay người về ghế lái.
Chu Tích Tuyết: “……”
Được thôi! Anh đúng là nhớ chuyện đó rất rõ ràng nhỉ.
Đi thư viện thì đi thư viện!
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 62: Snow (2)
10.0/10 từ 11 lượt.