Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 60: Sprightly (2)

142@-

Nhưng rất nhanh sau đó, nụ cười của cô dần biến mất. Cô cảm thấy trong cơ thể mình dường như đang trào lên một luồng ấm áp, từng đợt từng đợt theo chuyển động mà tràn ra…


Không ổn rồi.


“Cận Dập, nghỉ trước đi, không chơi nữa.” – Cô nói, buông súng xuống, đồng thời tháo kính bảo hộ và tai nghe ra.


Cận Dập không hiểu vì sao cảm xúc của Chu Tích Tuyết lại đột nhiên thay đổi. Rõ ràng một giây trước còn cười đùa với anh, giây sau đã cau mày lại.


Là vì phản ứng của anh khiến cô không hài lòng sao?


Là vì cách anh gọi chưa đủ thân mật sao?


“Vợ”… 


“Em yêu”… 


“Bé cưng”…


Mấy từ ngữ đó như thể lần đầu tiên xuất hiện trong thế giới của anh, lạ lẫm, khó nói thành lời.


Nhưng chỉ cần cho anh thêm một chút thời gian, anh sẽ sớm làm quen được thôi mà.


“Chúng ta đi thôi.” – Chu Tích Tuyết nói.


Dù trong lòng đang tựa như có một cơn bão lớn cuộn trào lướt qua, Cận Dập cũng không nói gì phản đối cô.


Cô nói đi, anh lập tức buông súng trong tay xuống.


Ngay sau đó, Chu Tích Tuyết bước nhanh hai bước đến bên cạnh Cận Dập, nhỏ giọng hỏi anh:


“Anh nhìn giúp em xem quần có bị dính bẩn không?”


Vừa nói, cô vừa xoay một vòng ngay trước mặt anh, rồi quay lưng lại để anh nhìn kỹ hơn phía sau.


Ánh mắt Cận Dập lướt qua người cô từ trên xuống dưới, thấy cô mặc một chiếc quần thể thao màu xám khói, không có vết bẩn nào đáng chú ý.


“Có dính không?” – Chu Tích Tuyết vội vàng hỏi.


“Không có.” – Cận Dập đáp, vẻ mặt có phần ngơ ngác, mím môi, như muốn nói gì đó lại thôi. Anh thường xuyên không đoán nổi trong đầu cô đang nghĩ gì.


Chu Tích Tuyết nắm lấy cổ tay Cận Dập, giọng hơi lạnh đi:


“Vậy đi nhanh lên.”


Rõ ràng không vận động gì quá mạnh, nhưng cô lại vội đến mức mặt cũng đỏ bừng, trông không vui chút nào.


Cận Dập nắm tay cô bước ra ngoài, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: 


“Sao vậy?”


“Không có gì đâu.” – Chu Tích Tuyết có hơi ngượng, không muốn nói nhiều.


Cô không nói lời nào, gương mặt gần như không có biểu cảm gì, giống hệt như đêm hôm đó tại buổi tiệc tối, khi đứng trước mặt anh đối diện với đám người nhà Valoi – lạnh lùng, xa cách, người lạ chớ đến gần.



Cận Dập lái xe, cô không nói điểm đến, chỉ bảo anh cứ chạy về phía khu vực đông đúc, náo nhiệt là được.


Không bao lâu, Chu Tích Tuyết bảo Cận Dập dừng xe trước một cửa hàng tiện lợi, nói là cô vào mua vài thứ rồi sẽ ra ngay.


Cận Dập không yên tâm để cô đi một mình, muốn theo sát không rời.


Chu Tích Tuyết không lay chuyển được anh, nghĩ đi nghĩ lại, đối với phụ nữ mà nói, kỳ sinh lý là một hiện tượng rất tự nhiên và bình thường, chẳng có gì to tát hay phải né tránh cả.


Hơn nữa, nếu Cận Dập là chồng cô, thì việc hiểu rõ tình trạng cơ thể của vợ mình cũng là điều nên làm, biết đâu sau này còn có ích.


Nói cho cùng, mỗi người trên thế giới này đều nên có chút hiểu biết cơ bản về chuyện đó, chứ không phải coi hiện tượng sinh lý bình thường của phụ nữ là điều gì không sạch sẽ.


Bước vào cửa hàng tiện lợi, Chu Tích Tuyết kéo Cận Dập đứng trước kệ hàng bày đầy các loại băng vệ sinh, nghiêng đầu nhìn anh, cười cười:


“Anh đoán xem em muốn mua cái gì?”


Cận Dập không phải không biết chữ, nhưng khi nhìn những món đồ trước mắt, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra.


Cuối cùng thì Cận Dập cũng hiểu được vì sao khi nãy cô lại có vẻ khác thường, không kìm được mà hỏi lại:


“Vậy ra em không phải vì anh gọi chưa đủ thân mật nên mới không vui à?”


Chu Tích Tuyết bị câu hỏi của anh làm cho hơi ngớ ra:


“Em không vui khi nào chứ? Vừa nãy em rõ ràng rất vui mà, không tin thì… anh gọi lại một tiếng ‘bé cưng’ cho em nghe thử xem nào?”


Cận Dập: “……”


Chu Tích Tuyết không đùa với anh nữa, giờ cô đang hơi sốt ruột, sợ làm dơ quần áo rồi sẽ khó giặt sạch.


Cửa hàng tiện lợi này có khá nhiều lựa chọn, ngoài các loại quen thuộc thường thấy, còn có cả tampon – loại băng vệ sinh dạng ống vốn ít khi xuất hiện trên các kệ hàng trong nước. Chu Tích Tuyết chưa từng thử dùng tampon, từ trước đến nay vẫn luôn dùng băng vệ sinh truyền thống.


Cô nghiêm túc chọn vài món, còn không quên kéo Cận Dập lại, ngay trước mặt anh giới thiệu:


“Đây là loại dùng ban đêm, nhìn tên là biết – dùng vào buổi tối. Có loại dài 410, 350… tùy ý chọn. Em thường sẽ chuẩn bị thêm quần ngủ chuyên dụng, rồi chọn loại 350…”


Cận Dập lắng nghe một cách nghiêm túc, như một học sinh ngoan ngoãn. Không ngượng ngùng, ánh mắt cũng không né tránh, thái độ tự nhiên, thoải mái đàng hoàng.


Anh là người cực kỳ thông minh, nghe là hiểu, học là biết.


Nhất là những chuyện liên quan đến cô, anh càng học nghiêm túc hơn.


Chu Tích Tuyết cũng rất kiên nhẫn:


“Chu kỳ của em khá đều, mỗi tháng đều đúng ngày đúng giờ. Vốn dị là hôm qua định đi mua băng vệ sinh rồi, mà sau đó em lại trì hoãn mất.”


Còn trì hoãn thế nào, người bên cạnh cô thì rõ quá rồi còn gì.


Hôm qua cũng là một ngày mưa dầm, Chu Tích Tuyết hơi lười, sau khi ăn trưa do Cận Dập sắp xếp thì nằm bẹp trên giường, không muốn nhúc nhích. Lúc đó bụng đã bắt đầu âm ỉ khó chịu, là dấu hiệu thường thấy trước kỳ, nhưng cô nghĩ nằm một lát chắc sẽ đỡ.


Sau đó, Cận Dập chọn một bộ phim hoạt hình mang yếu tố thần thoại, hai người cùng cuộn tròn trên giường xem. Bộ phim không chỉ có hình ảnh huyền ảo và âm nhạc tuyệt đẹp, mà còn có cốt truyện rất cảm động. Những chi tiết liên quan đến sự sống và cái chết, cùng tình cảm ấm áp giữa các thành viên trong gia đình, khiến Chu Tích Tuyết không kìm được mà nước mắt giàn giụa.


Bộ phim hoạt hình đó, Chu Tích Tuyết đã xem không dưới mười lần, đến mức ngay cả ca khúc chủ đề cô cũng có thể hát theo.


Ban đầu, mọi thứ vẫn rất bình thường. Cho đến khi dây áo trên vai Chu Tích Tuyết vô tình trượt xuống, để lộ một khoảng da thịt trắng nõn. Vừa hay, từ góc độ của Cận Dập có thể nhìn thấy rất rõ hình dáng và đường nét ấy.



Vốn dĩ anh đã không có tâm trí xem phim, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người cô, rất khó không bị thu hút.


Có điều, anh lập tức dời mắt đi, cả khuôn mặt lẫn hai bên tai đều ửng đỏ. Ngay sau đó, lại xảy ra phản ứng mà anh không thể kiểm soát.


Lúc đó Chu Tích Tuyết đang tựa người lên người Cận Dập, mắt vẫn nhìn lên màn hình TV, không thấy khuôn mặt đỏ bừng của anh, ngược lại còn nhìn thẳng vào chỗ anh… đã dựng lên.


Dù cách lớp quần áo, kích thước ấy vẫn khiến người ta phải giật mình.


Cô kinh ngạc nhìn về phía anh, còn anh thì đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác.


Chuyện sau đó vẫn theo lối mòn quen thuộc, nhức mỏi vẫn là tay cô, lần này, thời gian anh duy trì còn lâu hơn cả hai lần trước.


Trước mặt Chu Tích Tuyết, Cận Dập thường xuyên khiến cô có cảm giác như một chú chó con quen thuộc, nhưng khi đi ra ngoài, dáng vẻ đĩnh đạc của anh đứng bên cạnh cô lại uy nghiêm như một chú chó săn hùng mạnh giữ nhà.


Lúc này, Cận Dập đứng ngay trước kệ đồ dùng nữ tính, không phải nhìn chăm chú một cách lạ thường, mà là cẩn thận quan sát từng loại sản phẩm, nhớ kỹ từng chi tiết trong lòng. Nếu gặp trường hợp liên quan đến sinh lý phụ nữ, anh sẽ càng nắm rõ, hiểu rõ hơn.


Mua xong một túi đồ lớn, hai vợ chồng tay trong tay bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Cận Dập bỗng dừng bước, ánh mắt liếc về phía trước bên trái.


Cách đó không xa, có hai người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi trong một chiếc xe ô tô đen, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa hàng tiện lợi, dáng vẻ có phần kỳ quặc.


Lúc ở sân bắn, Cận Dập đã phát hiện có người bám theo, giờ thì đến giấu cũng chẳng giấu nổi nữa.


Nếu không vì có Chu Tích Tuyết ở bên cạnh, có lẽ anh đã trực tiếp xông lên phân cao thấp, kiểu gì cũng phải quyết một phen sống còn.


Nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy cô quan trọng hơn, không thể để cô bị dọa sợ.


Hiện giờ Cận Dập có thể giữ được bình tĩnh như núi, là bởi anh chắc chắn đối phương sẽ không ra tay với họ, ít nhất là trong thời gian ngắn sắp tới.


Từ hôm bước chân vào cổng Nốp-pơ-beben, Cận Dập đã cảm thấy có người đang theo dõi mình, cảm giác này không phải là trực giác linh tinh, anh từng học qua phản điều tra, cộng thêm kinh nghiệm săn bắn ngoài hoang dã, nên cực kỳ nhạy cảm với mọi thứ bất thường xung quanh.


Chỉ cần nhìn ai một lần, anh có thể ghi nhớ trong đầu, nếu người lạ ấy lại xuất hiện trong tầm mắt anh lần nữa, lập tức sẽ khiến anh cảnh giác.


Bọn họ quá mức… lộ liễu.


Có điều, nếu thật sự có ý ra tay, thì đã không chỉ đơn thuần là theo dõi như vậy, có lẽ đã hành động từ sớm rồi.


Về phần ai là người phái họ tới?


Trong đầu Cận Dập cũng không có câu trả lời chính xác.


Anh tạm thời cũng không muốn đối đầu với bọn họ.


Hai ngày tiếp theo, Chu Tích Tuyết không đi đâu cả, chỉ nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường lớn trong khách sạn cao cấp.


Cô vốn có thể chất như vậy, mỗi khi đến kỳ là ngày đầu tiên hầu như không làm được gì.


Vốn đã là người thích nằm yên, giờ lại càng yên tâm mà nằm đó cho thoải mái.


Ngày đầu tiên, vì không chuẩn bị sẵn thuốc giảm đau, sắc mặt Chu Tích Tuyết trắng bệch. Ban đầu cô còn ôm hy vọng, tự nhủ chắc cũng chỉ đau một chút, không đến mức chịu không nổi? Kết quả là vẫn đau đến mức nằm co quắp trên giường, không nhúc nhích nổi.


Chu Tích Tuyết thì đã quen rồi, ngược lại là Cận Dập, mặt lạnh lùng nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, ai không biết còn tưởng cơn đau kia là ở trên người anh đó.


Cuối cùng Chu Tích Tuyết dứt khoát ra lệnh cho Cận Dập, bảo anh ra tiệm thuốc mua thuốc giảm đau về cho cô.


Sau khi uống thuốc giảm đau không bao lâu, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Chu Tích Tuyết liền yên tâm ngủ một giấc thật ngon. Còn Cận Dập, nét mặt anh cuối cùng cũng trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày.



Anh có thể nhìn thấy nỗi đau hiện rõ trên gương mặt cô, nhưng lại chẳng cách nào đồng cảm được như thể bản thân mình cũng đang chịu đựng.


Lúc ấy, anh chỉ hận không thể cùng cô trở thành một thể, anh đã không còn thỏa mãn với việc chỉ được cùng cô hít thở chung một bầu không khí, ở chung trong cùng một không gian. Thậm chí anh còn muốn cùng cô chia sẻ một linh hồn, cảm nhận những gì cô cảm nhận, nghĩ những điều cô đang nghĩ.


Khi Chu Tích Tuyết ngủ say, Cận Dập siết chặt cô vào lòng, hít lấy hơi thở của cô, lắng nghe nhịp tim cô đập, chỉ có như vậy mới có thể xoa dịu phần trống rỗng thoáng qua trong lòng anh.


Nhưng anh lại sợ ôm quá chặt sẽ khiến cô khó chịu, làm cô mệt mỏi thêm.


*


Chu Tích Tuyết uể oải, không muốn nhúc nhích.


Là phụ nữ, mỗi tháng luôn có mấy ngày bị hormone chi phối thế này, tinh thần uể oải, cơ thể mệt mỏi.


Còn Cận Dập, hai ngày nay thỉnh thoảng ra ngoài, hành tung có phần kỳ lạ, nhưng phần lớn thời gian vẫn ở bên cạnh cô.


Chu Tích Tuyết có hỏi anh ra ngoài làm gì, anh lại thần thần bí bí, chỉ nói là ra ngoài xem… thời tiết thế nào.


Lý do này có khi còn không lừa nổi đứa trẻ ba tuổi nữa kìa, nhưng Chu Tích Tuyết cũng lười vạch trần.


Thực tế, mỗi lần ra ngoài, Cận Dập vẫn luôn âm thầm quan sát những kẻ đang theo dõi họ.


Chúng ở ngay bên kia đường, đối diện khách sạn, gần như không rời nửa bước.


Cận Dập bắt đầu mất kiên nhẫn, không muốn tiếp tục chơi trò giằng co này nữa, anh định nhân lúc Chu Tích Tuyết đang nghỉ ngơi trong phòng, nhanh chóng xử lý sạch sẽ bọn họ.


Nhưng còn chưa kịp tới gần, chúng đã như chuột thấy mèo, lập tức tản ra.


Người của Priestley và Dunbar?


Người của vợ chồng Keppel?


Cảnh sát?


Đều không giống.


Nếu thật sự là người của bọn họ, thì đã chẳng cần phải tránh anh.


Mấy năm trước, Cận Dập từng có một lần giao đấu với thuộc hạ của Dunbar.


Lúc đó anh đang học đại học ở quốc gia Z, coi như là dùng việc học để giết thời gian nhàm chán, vì vậy vị trí của anh khá dễ bị theo dõi.


Một người phụ nữ cải trang thành sinh viên, tiếp cận và tán tỉnh anh, dùng đủ mọi lời mật ngọt hoa mỹ.


Cận Dập phối hợp với kỹ năng diễn xuất vụng về của đối phương, đến khi cô ta tưởng mình sắp thành công, chuẩn bị hôn anh, thì anh thẳng tay đánh ngất, rồi lục soát lấy điện thoại cùng thiết bị nghe lén trên người cô ta.


Chẳng bao lâu sau, Cận Dập đã biết được, đó là chiêu mỹ nhân kế mà Dunbar bày ra, định khiến anh mất kiểm soát, dụ anh ký vào văn kiện chuyển nhượng tài sản.


Trong mắt Cận Dập, đầu óc của Dunbar chẳng khác gì cái bụng của anh lúc đó – toàn nước.


Chỉ có dùng mông mới nghĩ ra được mấy trò ghê tởm như vậy.


Cận Dập trực tiếp dùng điện thoại của người phụ nữ kia gọi cho người bên Dunbar, đồng thời thẳng thắn nói với bọn họ.


So với việc giở trò mỹ nhân kế, thà trực tiếp dí mũi súng vào trán anh còn sảng khoái hơn đấy.



Chỉ tiếc là, anh không sợ chết.


Nếu giây trước anh lọt vào bẫy của người khác, giây tiếp theo, toàn bộ tài sản cùng cổ phiếu của anh sẽ được phân tán ra khắp nơi trên thế giới. Hoặc là cô nhi viện, không thì là quỹ giáo dục, thậm chí là hạng mục bảo vệ môi trường hay cứu trợ động vật lâm nguy ở nơi nào đó xa xôi.


Làm như thế, đương nhiên không có khả năng là vì anh có thứ “tình yêu” buồn cười gì đó. Chẳng qua là những thứ tài phú đó vô dụng với một người đã chết, chi bằng cứ để nó tiếp tục phát huy tác dụng tích cực còn hơn.


“Chết”, cái từ này cũng không hề xa lạ trong đầu Cận Dập chút nào.


Anh không chỉ nghĩ tới việc đi tìm chết một lần.


Hoặc là đứng trên núi cao, anh sẽ nghĩ tới việc nhảy xuống, làm chính mình rơi đến tan xương nát thịt.


Hoặc là ngâm trong nước lạnh, anh sẽ nghĩ tới việc vĩnh viễn không đứng dậy, cho tới khi thiếu oxy mà phổi vỡ ra.


Hoặc là dùng họng súng ngắm ngay trên chính huyệt Thái Dương của mình, anh sẽ nghĩ tới chỉ cần một viên đạn mà thôi, bản thân cũng sẽ không còn chút quan hệ nào với thế giới này nữa. 


Chỉ là bây giờ… Cận Dập cũng không muốn chết nữa. Bởi vì, Chu Tích Tuyết không cho phép anh làm như vậy.


Khi hai người ở bên nhau, Cận Dập không chơi điện thoại, cũng không xem TV, chỉ nhìn cô mà thôi. Nhìn cô chơi điện thoại, nhìn cô ăn cái gì, nhìn cô chìm vào giấc ngủ. Ngay cả lúc cô đi nhà vệ sinh, anh cũng sẽ lẽo đẽo đi theo, một tấc không rời, chỉ thiếu nước cởi cả quần cho cô mà thôi.


Anh tham luyến mỗi phút mỗi giây được ở bên cạnh cô.


Nhưng không ai biết, Chu Tích Tuyết cũng rất hưởng thụ cảm giác độc nhất vô nhị đó, khi bị anh thời thời khắc khắc chú ý đến.


Nếu là người bình thường, khi bị nhìn chằm chằm từng giây từng phút như thế, có lẽ đá sớm không chịu nổi rồi. Nhưng Chu Tích Tuyết không những không để ý, ngược lại cô còn có một loại thoả mãn không thể hiểu được. Tựa như cái hôm đó, khi cô phát hiện chính mình đang bị camera giám sát, cô cũng không cảm thấy đây là một gánh nặng gì, không chỉ thế mà cô còn nhìn chằm chằm vào cái chấm màu đỏ lấp lóe kia, phảng phất như có thể thông qua nó mà đối diện với người bên kia. 


Chu Tích Tuyết đã khuyết thiếu loại cảm giác được chú ý này rất lâu rồi, cô cứ như đống tro bụi bị nhà họ Chu tùy ý bỏ xó ở đó vậy, ngay cả người giúp việc cũng lười tới quét dọn.


Nhìn cô tựa như đã sớm quen với việc độc lai độc vãng, quen với việc bị bỏ qua, nhưng từ tận nơi sâu thẳm trong đáy lòng cô, nỗi khát vọng với sự ấm áp chưa bao giờ biến mất.


Một khi có người quan tâm cô, che chở cô, cô liền như chiếc lò sưởi lạnh băng trong tường, lại một lận nữa được lắp củi đốt lửa, cứ thế mà bùng cháy nóng rực. 


Ngọn lửa này, không chỉ sưởi ấm bản thân cô mà còn chiếu sáng người khác. 


Nhưng điều Chu Tích Tuyết cũng không hề hay biết chính là, cô ở trong mắt Cận Dập là một viên kim cương lấp lánh sáng lóa, mặc dù bên ngoài bị tro bụi bao trùm, vẫn sẽ phát ra ánh sáng hào quang như cũ.


Hôm Chu Tích Tuyết quyết định ra ngoài chơi là khi cô nhìn thấy một bài cẩm nang du lịch của một người trên mạng xã hội, trong đó có một nơi trọng điểm ở Vịnh Mayor nhận được lượt thích vô cùng cao – thư viện. 


Nghe nói thư viện này từ thế kỷ trước đã bắt đầu kinh doanh rồi, sách ghi chép, bản thảo, tư liệu ghi âm và ghi hình bên trong đều là vô số kể, theo thống kê mới nhất, ước tính có khoảng 120 triệu kiện đồ được lưu trữ bên trong, không thể nghi ngờ gì đây là con số vô cùng lớn. Trong đó còn có không ít bản thảo của các họa sĩ ở thế kỉ trước, tuy rằng không phải họa sĩ nổi tiếng thế giới, nhưng cũng ở một trình độ có thể học tập theo nhất định.


Vào lúc Chu Tích Tuyết nói muốn đi xem thư viện, Cận Dập cũng không có ý kiến gì. Nhưng có một cái tiền đề là, cô cần phải từng giây từng phút ở bên anh, không rời nửa bước.


Chu Tích Tuyết tự nhủ, bản thân ra đường một mình còn chẳng biết đi đâu cho phải đây, giờ có Cận Dập – một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ – ở bên cạnh, không chỉ làm vệ sĩ, còn kiêm luôn hướng dẫn viên du lịch, lại thêm bạn đồng hành tinh tế chu đáo, đương nhiên cô muốn dính lấy anh, như hình với bóng rồi.


Chỉ là, trên đường đến thư viện, Cận Dập nói có một trò chơi muốn cô tham gia. Anh ghét mấy người cứ bám theo sau, muốn tìm cách “đá” họ đi thật xa. Ít nhất, khi chỉ có hai người đi cùng nhau, anh không muốn bị cái bóng đèn nào làm phiền.


“Trò chơi gì thế?” Chu Tích Tuyết xoa xoa đôi tay nhỏ, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ háo hức muốn thử.


Cận Dập cẩn thận giúp cô thắt chặt dây an toàn, đợi cô ngồi vững rồi mới nói: “Đua xe.”


Vừa nghe xong, vẻ mặt Chu Tích Tuyết lập tức rạng rỡ lên, hai tay đã nhanh chóng vào tư thế, bám chặt lấy tay vịn.


Cận Dập hỏi: “Em sợ không?”


Chu Tích Tuyết hưng phấn đáp: “Có anh ở đây thì sao mà sợ được!”


Cô biết, anh tuyệt đối sẽ không để cô bị tổn thương dù chỉ một chút.


Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Story Chương 60: Sprightly (2)
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...