Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 54: Salvation (1)

102@-

[Đồng điệu]


Dù trong nước có thuốc, nhưng đó không phải là chất độc có thể lấy đi tính mạng.


Bên trong cơ thể Cận Dập dường như có một ngọn núi lửa đang ngủ đông, chờ ngày bùng nổ. 


Đây không phải lần đầu tiên anh trải qua cảm giác này. 


Lần trước, trong lúc ý thức không còn tỉnh táo, anh đã lung tung rối loạn mà ký tên vào tờ hôn thú. Khi đó, con thú hoang trong cơ thể anh dường như muốn xé toạc mạch máu và xương cốt, cuồng loạn và bất an. 


Anh đã phải ngâm mình trong bồn tắm đầy đá lạnh mới có thể làm dịu đi cảm giác nóng rực không thể kiểm soát đó. 


Đó là lần đầu tiên anh cảm thấy bị d*c v*ng quấn lấy, giống như một con thú chưa được thuần hóa, không thể làm chủ cơ thể.


Hiện tại, Cận Dập cũng có cảm giác tương tự. Trán anh lấm tấm mồ hôi, đầu hơi choáng váng, tuy chưa đến mức mất ý thức nhưng lại rất bứt rứt, khó chịu.


Chu Tích Tuyết nhận thấy sự bất thường của Cận Dập nhưng không biết rõ chuyện gì đang xảy ra. 


Có điều, còn chưa đợi cô kịp tìm hiểu, đã có người đến ép buộc họ đến một phòng nghỉ nào đó. 


Cận Dập dù trạng thái không tốt nhưng cũng không phải là người dễ bị bắt nạt. Anh lập tức tiến lên, bóp chặt lấy cổ người đó.


Nhưng cơ thể anh dường như không thể kiểm soát được, có chút loạng choạng. Bất cứ ai ở đó nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng anh đã say.


Đối phương có vẻ cũng dè chừng Cận Dập nên liên tục lùi lại.


Thấy vậy, Chu Tích Tuyết vội đỡ lấy cánh tay Cận Dập, để anh cẩn thận.


Cô không rõ mục đích của những người đó là gì, vừa lo lắng cho Cận Dập vừa có chút căng thẳng.


Nên ở lại hay rời đi? Đây thực sự là một vấn đề.


Hoảng thì hoảng, nhưng cô lại không loạn. Bình thường, cô luôn có vẻ thờ ơ, nhưng khi nghiêm túc, khuôn mặt cô lại toát lên vẻ sắc sảo.


Cô nhìn Cận Dập, và nghe anh hỏi: “Em sợ không?”


Đến lúc này, anh vẫn còn lo cô sợ.



Anh vẫn nắm chặt tay cô, bảo vệ cô bên cạnh mình.


Thật ra, lúc này Chu Tích Tuyết cảm thấy vừa căng thẳng vừa hào hứng, nhưng lại không hề sợ hãi. Cô nhìn vào đôi mắt xanh đang chìm trong d*c v*ng của Cận Dập, lắc đầu, rồi kiên định nói: “Không sợ.”


Nghe vậy, Cận Dập cong môi cười với cô, như thể đang trấn an cảm xúc của cô.


“Đi thôi.”


Chu Tích Tuyết nghe vậy, không chút do dự bước đi.


Lúc này, người đàn ông tròn trịa ngồi bên trái họ đứng dậy, nói: “Sawyer, con đã lớn lên ở đây, chúng ta đều là người trong nhà, ở lại nghỉ ngơi một đêm đi, không cần phải chạy tới chạy lui vất vả thế đâu.”


Người đàn ông này tên là Dunbar, con trai ruột của ông P, thân hình tròn trịa, tóc vàng hoe.


Cận Dập không nể nang, chỉ đáp gọn lỏn một từ: “Cút.”


Đa số mọi người ở đây đều dè chừng Cận Dập, bởi vì trong mắt họ, anh là một “kẻ điên”. Không ai có thể đoán trước được bước tiếp theo của kẻ điên sẽ là gì.


Anh cũng không qua lại với người trong gia tộc, hành tung lại càng kỳ bí khó lường.


Vài năm trước, trong một lần tụ họp của gia tộc, Cận Dập đột ngột xuất hiện tại đại sảnh buổi tiệc. Khi đó, anh vừa mới trưởng thành, nhưng dáng người đã cao lớn rắn rỏi hơn hẳn so với những người đàn ông cùng tuổi.


Ngày hôm đó, anh trông như ác quỷ vừa bò lên từ địa ngục, nhìn như muốn đòi mạng tất cả mọi người, khiến cả gia tộc khiếp đảm.


Toàn thân anh loang lổ máu tươi, tay cầm một khẩu súng săn, vai khiêng chiến lợi phẩm — một con hươu đỏ nặng hơn trăm ký.


Anh ném con hươu đó lên bàn tiệc, ngay trước mặt tất cả mọi người bắt đầu mổ xẻ, dùng tay không lột da con thú, moi nội tạng hôi thối từ trong bụng nó ném thẳng xuống sàn.


Không ai biết bằng cách nào anh đã khóa chặt cửa lớn của đại sảnh tiệc, mọi người chỉ có thể bị giam cầm bên trong.


Đôi tay thon dài, trắng trẻo của anh như bị ám màu khói lửa và máu, máu tươi lăn như dung nham cháy rực trên tấm thảm, cả đại sảnh ngập tràn mùi tanh nồng ghê tởm, giống như một tầng địa ngục luyện tội.


Anh cắt ra từng miếng thịt hươu còn rỉ máu, ép từng người ở đó phải ăn sống, nếu không chịu uống rượu mời mà cứ đòi uống rượu phạt, thì thứ họ phải “ăn” sẽ là viên đạn từ khẩu súng săn trên tay anh.


Trong sảnh tiệc rộng lớn chỉ còn nghe thấy tiếng phụ nữ nôn ọe, tiếng trẻ con khóc thút thít và tiếng đàn ông chửi rủa.


Cận Dập thấy ồn ào, bèn rút súng săn ra bắn một phát lên trần nhà, chiếc đèn chùm pha lê xa hoa rơi xuống vỡ tan tành.


Cuối cùng, cả sảnh tiệc chìm vào im lặng.



Cảnh tượng ngày hôm đó, trong mắt Cận Dập, thật nực cười.


Từng kẻ quý tộc kiêu ngạo không ai bì nổi xếp hàng nhận miếng thịt hươu từ tay anh. Họ như những kẻ dã nhân chưa được thuần hóa, dùng tay không bốc thịt tươi, cắn xé bằng răng, ăn uống một cách chật vật, khó coi.


Chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, Cận Dập đã biến buổi tiệc của gia tộc Valoi thành một mớ hỗn độn, sau khi trêu chọc mọi người xong, anh nghênh ngang rời đi.


Sau này, khi nhắc lại buổi tiệc gia đình đó, người trong gia tộc Valoi đã miêu tả nó như một buổi lễ trưởng thành của quỷ dữ.


Từ đó về sau, Cận Dập không bao giờ tham dự một buổi tiệc gia đình nào nữa. Cho đến lần này, anh đã mang theo vợ mình tới.


Nhiều năm không gặp, sự non nớt và ngây ngô trên người Cận Dập đã mất đi, nhưng cái cảm giác điên cuồng, khó nắm bắt vẫn còn rất đậm. 


Sự yên tĩnh và điềm tĩnh quá mức của anh ngày hôm nay lại trở nên bất thường.


Lúc này, Chu Tích Tuyết vừa đỡ Cận Dập đi được hai bước thì lại có một vệ sĩ khác chặn đường, trên người người vệ sĩ này còn có súng.


Mọi người ở đây đều mang vẻ mặt “không liên quan đến mình”, bàng quan, thích thú nhìn hai vợ chồng cô, như đang xem một buổi biểu diễn xiếc. Đặc biệt là cặp vợ chồng “song K” kia, họ ngồi khoanh tay trên ghế, có lẽ dưới bàn chân cũng đang bắt chéo.


Chu Tích Tuyết nhìn quanh một lượt, cuối cùng quay đầu lại đối diện với nhân vật trung tâm Priestley Valoi ở vị trí chủ tọa, không nhanh không chậm nói: “Đây là có ý gì? Định cưỡng chế giam cầm chúng tôi ở đây sao?”


Ông P chưa kịp nói gì, thì Dunbar bên cạnh lại lên tiếng: “Đều là người một nhà, sao lại là giam cầm chứ? Thấy Sawyer có vẻ uống hơi nhiều, chúng tôi lo lắng cho sự an toàn của cậu ấy nên mới muốn hai người ở lại nghỉ ngơi mà thôi.”


“Cảm ơn, nhưng chúng tôi không có ý định ở lại đây nghỉ ngơi,” Chu Tích Tuyết vừa nói vừa lấy điện thoại ra, bấm bấm một lúc rồi nói tiếp, “Cách đây không lâu, khu vực vịnh Mayor vẫn còn chấn động vì một vụ án mạng. Tình cờ là Sawyer có mối quan hệ tốt với cảnh sát trưởng vì đã giúp họ phá án. Mọi người có tin không, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, họ sẽ lập tức có mặt ngay.”


Lời vừa dứt, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.


Vụ án ở khu vực vịnh Mayor ồn ào đến mức hầu như không ai không biết.


Có điều, điều này không có nghĩa là những lời Chu Tích Tuyết nói có thể dọa được những người ở đây. 


Thực tế, gia tộc Valoi đã có thể đạt được vị trí hiện tại là nhờ vào mạng lưới quan hệ rộng lớn khổng lồ, trải từ khắp các quan chức cấp cao trong chính trường cho đến các thế lực xã hội đen ngầm. Cảnh sát trưởng mà Chu Tích Tuyết nhắc đến trong mắt họ chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng bận tâm.


Tên vệ sĩ chặn đường hai người chưa nhận được lệnh, vẫn đứng vững như bàn thạch. 


Cận Dập vốn định lên tiếng, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chu Tích Tuyết khi đứng trước mặt mình, anh liền để mặc cho cô che chở.


Thậm chí, anh còn giống như một chú mèo lười biếng, hơi cúi người xuống, tựa cằm lên vai cô. 


Trông anh chẳng hề căng thẳng chút nào.



Cận Dập lắc đầu, lại cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết: “Còn ổn.”


Chu Tích Tuyết nghĩ Cận Dập đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, lúc này cô chỉ muốn đưa anh rời khỏi đây thôi.


Nghĩ vậy, cô giơ điện thoại lên và nói với mọi người: “Xem ra, tôi thật sự phải gọi cú điện thoại này rồi.”


Cô chỉ đang dọa họ thôi, chứ làm gì có số điện thoại của cảnh sát trưởng nào ở đây chứ. 


Mặc dù lúc đó hai chân cô đang run lẩy bẩy, nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra bình tĩnh. 


Cô nhấn vào phím gọi trên điện thoại, số cô gọi là số điện thoại báo nguy của địa phương.


Lúc này, Priestley Valoi, người vẫn luôn ngồi trên xe lăn, cuối cùng cũng lên tiếng: “Các cháu đi đi.”


Dunbar rõ ràng không đồng tình, ông ta nhìn cha mình: “Cha thật sự già tới hồ đồ rồi sao?”


“Có lẽ, người hồ đồ là ông đấy?” Cận Dập nói, không biết từ đâu lấy ra một khẩu súng lục, chĩa thẳng vào trán Dunbar.


Ánh mắt anh sắc lạnh, toàn thân tỏa ra khí chất khiến người khác phải sợ hãi. 


Anh không muốn nói nhiều lời với đám người này. Nếu không phải vì Chu Tích Tuyết ở đây, sợ làm cô hoảng sợ, thì điều anh làm có lẽ không chỉ là rút súng ra.


Sợ mất mạng, Dunbar vội vàng im miệng, đứng yên bất động.


Người vừa rồi còn nghênh ngang, giờ phút này giống hệt con rùa rụt cổ, vẻ mặt tươi cười lấy lòng Cận Dập bảo anh bình tĩnh. 


Thật là một màn lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.


Đạn không có mắt, những người đang ngồi xem náo nhiệt giờ phút này ai cũng hoảng sợ, sợ mình xui xẻo trở thành bia đỡ đạn.


Chu Tích Tuyết lần đầu tiên thấy súng, cô tò mò nhìn thêm mấy lần. 


Cô thậm chí còn không biết Cận Dập đã giấu súng trên người từ lúc nào.


Đến lúc này, tất cả vệ sĩ mới thực sự lùi lại, ngầm nhường đường cho họ đi.


Thấy vậy, Cận Dập nắm tay Chu Tích Tuyết, đi về phía cửa chính.


Chu Tích Tuyết không hề do dự, bước theo sát Cận Dập. Cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể anh đang run rẩy, bước chân cũng hơi loạng choạng, nên đã đưa tay đỡ lấy eo anh, muốn chia sẻ bớt sự khó chịu trên người anh.



Vì có người bên cạnh đỡ, bước chân Cận Dập dừng lại một chút, anh nghiêng đầu nhìn Chu Tích Tuyết. 


Đây chắc chắn là lần đầu tiên trong cuộc đời cô độc và dài đằng đẵng của anh, có người kiên định ở bên cạnh. Bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp ấy giống như một tia sáng xuyên qua sự lạnh nhạt và cô độc đã tồn tại bấy lâu nay của anh.


Khi đến, họ không chỉ có xe riêng đưa đón, mà còn có người hầu ra chào đón.


Thế nhưng, lúc rời đi, hai vợ chồng lại phải nương tựa vào nhau một cách chật vật.


Thân hình Cận Dập cao lớn, vững chãi, nửa dựa vào người Chu Tích Tuyết giống như một ngọn núi lớn, mang lại cho cô cảm giác áp lực nhưng cũng vô cùng an toàn.


Chu Tích Tuyết nghiến chặt răng, trong lòng vô cùng tự trách. Nếu không phải cô nói muốn đến chơi, mọi chuyện đã không thành ra thế này. 


Những người này còn ghê tởm hơn cô tưởng. Nếu không có Cận Dập ở đây, một người phụ nữ nhỏ bé, không quyền không thế, lại còn từng bị bắt nạt từ nhỏ như cô, khi bước vào nơi này chỉ có nước bị ăn sạch không còn một mảnh xương.


Khi gần đến cửa, Cận Dập dừng lại, chĩa súng vào đầu người phụ nữ ngồi ở ngoài cùng, thì thầm: “Đi lái xe.”


Cô gái trẻ tóc vàng mắt xanh ban nãy còn trợn mắt với Chu Tích Tuyết, giờ lại ngoan ngoãn làm theo.


Khi ra khỏi sảnh tiệc, Chu Tích Tuyết theo bản năng quay đầu nhìn lại. Những người bên trong ăn mặc chỉnh tề, lộng lẫy, gương mặt ai nấy đều lạnh nhạt tới tận cùng.


Chiếc đèn chùm pha lê tráng lệ phản chiếu ánh sáng chói mắt, treo lơ lửng ngay giữa bàn dài, như chia cắt hai thế giới.


Thế nhưng rõ ràng, họ không phải người ở cùng một thế giới.


Chu Tích Tuyết và Cận Dập cùng nhau lên một chiếc xe màu hồng phấn xinh đẹp, chủ nhân của chiếc xe là Clara.


Bản thân Clara cũng trang điểm theo phong cách đáng yêu, toàn thân cô ta như được nhúng vào một chảo thuốc nhuộm màu hồng, không chỉ trang phục màu hồng mà lúc đi còn không quên cầm theo chiếc túi xách màu hồng của mình.


Chu Tích Tuyết thầm nghĩ, một cô gái thích màu hồng thì có thể xấu xa đến mức nào?


Thế nhưng, khi sống trong một gia tộc như vậy, có lẽ không ai là hoàn toàn đơn thuần và thiện lương cả.


Cận Dập không hề quen biết người phụ nữ tên Clara này, nhưng anh vẫn chĩa súng vào gáy cô ta, lạnh lùng đọc một địa chỉ.


Clara rất miễn cưỡng, nhưng vừa nhìn thấy họng súng lạnh băng, cô ta đành ngoan ngoãn làm theo.


Chiếc xe khởi động, chầm chậm lăn bánh vào màn đêm.


Tay Chu Tích Tuyết vẫn bị Cận Dập nắm chặt trong lòng bàn tay, mười ngón đan khít.


Cuối cùng, hai vợ chồng họ cũng đã rời khỏi nơi ăn thịt người này.


Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Story Chương 54: Salvation (1)
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...