Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 46: Sing (1)
80@-
[Ngày lành]
Đến gần giữa trưa, Chu Tích Tuyết cuối cùng cũng tỉnh giấc.
Vừa mở mắt, cô đã nghe thấy người đang đứng bên giường, không biết đã nhìn chằm chằm cô bao lâu, cất tiếng: “Tỉnh rồi à?”
Chu Tích Tuyết dụi dụi mắt, vừa định nói chuyện thì Cận Dập đã ghé sát lại. Anh nhìn thẳng vào môi cô, mục đích vô cùng rõ ràng.
Chu Tích Tuyết nhanh tay lẹ mắt, một tay đặt lên ngực Cận Dập, một tay che miệng, hỏi nhỏ: “Anh muốn làm gì?!”
“Hôn em.”
“?” Sáng sớm mới tỉnh giấc mà ai lại đi hôn môi chứ!
Chu Tích Tuyết tỏ vẻ cự tuyệt.
Tối qua họ đã hôn đủ lâu rồi!
Môi cô đã bị m*t đến tê dại cả rồi!
Cận Dập híp mắt lại, giọng nói dường như có chút ai oán: “Em đã đồng ý hôm nay sẽ hôn tiếp mà.”
Tối qua, sau khi Chu Tích Tuyết kết thúc cuộc gọi với Lâm Mân, cô đã bị Cận Dập ôm trở lại giường tiếp tục hôn.
Ngay từ đầu Chu Tích Tuyết còn thấy hứng thú dâng trào, nhưng sau hơn một tiếng đồng hồ, cô thật sự không chịu nổi nữa, đưa tay đấm vào ngực Cận Dập, muốn anh dừng lại.
Cận Dập hôn như muốn nuốt chửng cô vậy, không chỉ m*t chặt đầu lưỡi khiến cô tê rần, mà còn gần như cắn rách cả môi dưới của cô.
Kỹ thuật hôn còn chẳng ra gì, tệ đến mức muốn bỏ về nhà. Chẳng hiểu sao, người này cứ như bị nghiện, hôn thế nào cũng không đủ.
Chu Tích Tuyết thật sự hết cách, đành tạm hoãn lại, hứa với anh ngày mai tiếp tục.
Cận Dập, trong chuyện đó thoạt nhìn cứ như một cậu trai chưa có kinh nghiệm, nhưng đôi khi lại trở nên bá đạo đến mức mang dáng vẻ đàn ông trưởng thành.
Sự đối lập mãnh liệt đó luôn thật sự khiến Chu Tích Tuyết rung động.
“Không phải… ít nhất cũng để em rửa mặt trước đã chứ?” Cô vừa nói vừa dịch người lại gần, đối diện với cảm giác áp lực mạnh mẽ toát ra từ Cận Dập, có phần hơi bất lực.
“Không cần.”
“Vậy thì không được, chuyện này em quyết định. Anh không thể ép em làm những việc em không muốn.”
Cận Dập nghe vậy trầm ngâm trong chớp mắt, rồi thấp giọng nói: “Lại đây.”
Chu Tích Tuyết thấy Cận Dập giống như một con sói dữ không chịu buông tha, liền yếu ớt nói: “Em không qua.”
“Anh bế em đi rửa mặt.”
Anh lại cực kỳ kiên nhẫn, dù thoạt nhìn như một con sói dữ tợn, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ trong trẻo vô hại. Như thể chuyện hôn môi này, trong mắt anh không hề mang chút sắc dục nào, chỉ đơn giản như đang ăn một viên kẹo mình yêu thích.
Chu Tích Tuyết quyết định tin Cận Dập một lần, dịch người về phía anh.
Rất nhanh, cô bị anh bế lên, rồi lập tức đi thẳng về phía phòng tắm.
Mắt cá chân của Chu Tích Tuyết đã bắt đầu lên da non, không cần băng bó nữa. Tuy vậy, vẫn phải cẩn thận khi di chuyển, tránh để vết thương bị cọ rách.
Cô không hề hay biết, rạng sáng lúc ngủ say, chính Cận Dập là người đã nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho cô, động tác cực kỳ dịu dàng.
Về phần Cận Dập, bản thân anh cũng chưa ý thức được rốt cuộc cảm giác của mình với Chu Tích Tuyết là gì.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn thiếu sự thấu hiểu về tình yêu.
Nhưng từ xưa đến nay, chuyện yêu đương vốn dĩ chẳng cần ai phải dạy, đó là một loại bản năng có sẵn từ khi sinh ra.
Trong lúc cô rửa mặt, Cận Dập vẫn luôn ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ. Cô cố ý làm chậm lại động tác, anh cũng không giục, chỉ nghiêng người dựa vào khung cửa, hơi nghiêng đầu để nhìn thấy cô trong gương.
Anh thật sự rất bám người.
Chờ Chu Tích Tuyết đánh răng, rửa mặt xong xuôi, chậm rãi thoa kem dưỡng ẩm.
Cận Dập đã lặng lẽ đứng sau lưng cô từ lúc nào, anh im lặng, vòng tay qua eo bổng cô lên, đặt cô ngồi trên bệ rửa mặt.
Biết không thể tránh được, Chu Tích Tuyết bèn hóa bị động thành chủ động. Cô ngồi trên cao, hai tay nâng lấy gương mặt Cận Dập, nhướng mày nhìn anh: “Nói trước nhé, anh không được cắn em, cũng không được m*t mạnh quá, với lại, chỉ ba phút thôi không hơn.”
Cận Dập ngoan ngoãn gật đầu, hệt như một cậu học trò giỏi ngồi bàn đầu chăm chú nghe giảng, cô nói gì anh cũng nghe theo.
Trong phòng tắm có một cửa sổ thông gió bằng kính lớn, ánh sáng chiếu vào rất đẹp, hoàn toàn khác với không khí buổi đêm.
Nhìn đôi mắt xanh trong veo của Cận Dập, Chu Tích Tuyết không khỏi mềm lòng, đưa tay vuốt tóc anh.
Mặc dù ngoài miệng chê hôn kỹ của anh quá tệ, nhưng cô vẫn sẵn lòng và rất mong chờ được thân mật với anh. Thế là cô càng lại gần, dùng môi chạm nhẹ lên môi anh. Quá trình này vẫn khiến cô có chút ngượng ngùng, nhưng chỉ cần bắt đầu, những bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chỉ đơn thuần là môi chạm môi, tim Chu Tích Tuyết đã đập thình thịch. Đôi tay đang giữ gương mặt anh vô thức đáp trên cổ và vai anh, hơi thở cô hỗn loạn đến mức phải dựa vào anh.
Cận Dập thuận lợi mà gần sát Chu Tích Tuyết, trừ bỏ lẫn nhau môi lưỡi ngoại, bọn họ thân thể cơ hồ chặt chẽ dán ở bên nhau.
Ngồi trên bồn rửa mặt, cô bị anh mạnh mẽ tách hai chân ra, một bên trái một bên phải, gần như kẹp chặt lấy phần eo thon gọn của anh.
Tư thế này khiến Chu Tích Tuyết cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh lại bị kh*** c*m từ nụ hôn mang đến cuốn trôi, khiến cô không kìm được mà dùng cẳng chân quấn chặt lấy anh, áp sát vào anh.
Cô như một dây leo quấn chặt lấy thân cây, bám víu vào anh mà sống.
Điều khiến người ta bất ngờ là chỉ sau một đêm, kỹ thuật hôn của Cận Dập dường như đã tiến bộ vượt bậc.
So với sự mạnh mẽ xâm nhập, thì việc anh biết lùi lại đúng lúc càng khiến người ta rung động hơn. Ban đầu, anh để mặc cô nhẹ nhàng m*t lấy môi mình, thỉnh thoảng cũng có đáp lại chút phản ứng, nhưng đều là lướt qua rồi ngừng.
Vì nụ hôn này, từ sáng sớm sau khi tỉnh dậy, Cận Dập đã luôn chờ đợi.
Anh sợ Chu Tích Tuyết chưa ngủ đủ, nên cố ý đợi cô tỉnh lại tự nhiên. Trong khoảng thời gian đó, có rất nhiều lần anh muốn đánh thức cô, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế không làm vậy.
Anh là người cực kỳ ham học hỏi, nhân cơ hội này, vừa hay có thể tìm hiểu thêm những kiến thức liên quan.
Dựa theo phản ứng của cô tối qua, với chuyện hôn môi, anh vẫn còn rất nhiều không gian để cải thiện.
Về phần cải thiện thế nào—
Phá băng trong ba giây, nghệ thuật cân bằng hành động, kỹ thuật lùi lại để tạo cảm giác thỏa mãn…
Đó là những đáp án do internet đưa ra.
Muốn nhanh chóng nắm vững kỹ năng, chỉ đọc chữ không thôi thì hoàn toàn không đủ, còn cần nhiều trải nghiệm thực tế hơn.
Từ nhỏ đến lớn, Cận Dập đã tự học rất nhiều kỹ năng, với chuyện này anh vô cùng thấu hiểu. Muốn có kinh nghiệm thực chiến, chỉ có thể thực hành với cô mà thôi.
Nhưng rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể chính xác nắm bắt được “lùi lại để thỏa mãn”?
Cận Dập chỉ có thể tùy cơ ứng biến, dựa vào phản hồi của Chu Tích Tuyết để suy từ một ra ba.
Anh nghĩ tới nụ hôn quá mức cưỡng ép cùng gấp gáp hôm qua, không chỉ không làm cô thoải mái, mà ngược lại còn khiến cô phải nhíu mày. Vì thế bây giờ anh lại thả chậm tiết tấu, cho đến khi nghe được tiếng rên khẽ của cô, tựa như là chưa đủ thỏa mãn, ngón tay dùng sức ấn lên cổ anh.
Vào lúc khóe mắt cô lấp lánh ánh nước, như ước nguyện của cô, anh dùng sức m*t lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, làm cô rên nhẹ thành tiếng.
Khi đã quá mãn nguyện, anh biết cần nắm chắc đúng lúc, kịp thời rút lui.
Dù chỉ định trong ba phút, cuối cùng lại kéo dài đến mười phút, Chu Tích Tuyết cũng không nhận ra, thậm chí còn cảm thấy có phần chưa đủ thỏa mãn.
Sau đó, hai người dựa vào nhau, vô thức cọ mũi thân mật.
Hơi thở của Chu Tích Tuyết vẫn chưa ổn định, cô dựa vào cơ thể Cận Dập, thậm chí đôi chân mềm mại còn quấn lấy eo anh.
Cận Dập rất hài lòng với khoảng cách thân mật này, liền bế cô lên và tiến về phòng ngủ.
Đối với quần áo mặc hôm nay, Chu Tích Tuyết lại một lần nữa nhận ra quần áo của Cận Dập và quần áo của cô đều cùng tông màu.
Cô mặc áo trắng kiểu dáng đơn giản, váy dài màu đen có hoa văn nhỏ. Anh thì đơn giản hơn nhiều, chỉ áo trắng quần đen.
“Anh học theo em à?” Cô trêu chọc hỏi.
Không ngờ anh lại thật thà đáp: “Đúng vậy.”
“Tại sao?”
“Đẹp.”
Chu Tích Tuyết cố ý khiêu khích: “Vậy là em đẹp hay quần áo đẹp?”
Có thể thấy rõ, má Cận Dập ửng hồng, anh nhẹ nhàng nói: “Em.”
Chu Tích Tuyết nghiêng đầu về phía anh: “Anh nói gì? Em không nghe rõ.”
Câu trả lời của Cận Dập là duỗi tay ôm lấy eo cô, dùng môi phong bế cái miệng lải nhải của cô. Rõ ràng, chú cún thông minh này đã học được cách đảo khách thành chủ.
Sau khi hôn nhẹ qua rồi dừng lại, Cận Dập kiên định đáp: “Là em đẹp.”
Vẻ mặt anh chân thành và kiên quyết, nếu không biết còn tưởng anh muốn đầu quân đó.
Không có cô gái nào không thích được khen, nhất là lời khen từ miệng Cận Dập.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
[Ngày lành]
Đến gần giữa trưa, Chu Tích Tuyết cuối cùng cũng tỉnh giấc.
Vừa mở mắt, cô đã nghe thấy người đang đứng bên giường, không biết đã nhìn chằm chằm cô bao lâu, cất tiếng: “Tỉnh rồi à?”
Chu Tích Tuyết dụi dụi mắt, vừa định nói chuyện thì Cận Dập đã ghé sát lại. Anh nhìn thẳng vào môi cô, mục đích vô cùng rõ ràng.
Chu Tích Tuyết nhanh tay lẹ mắt, một tay đặt lên ngực Cận Dập, một tay che miệng, hỏi nhỏ: “Anh muốn làm gì?!”
“Hôn em.”
“?” Sáng sớm mới tỉnh giấc mà ai lại đi hôn môi chứ!
Chu Tích Tuyết tỏ vẻ cự tuyệt.
Tối qua họ đã hôn đủ lâu rồi!
Môi cô đã bị m*t đến tê dại cả rồi!
Cận Dập híp mắt lại, giọng nói dường như có chút ai oán: “Em đã đồng ý hôm nay sẽ hôn tiếp mà.”
Tối qua, sau khi Chu Tích Tuyết kết thúc cuộc gọi với Lâm Mân, cô đã bị Cận Dập ôm trở lại giường tiếp tục hôn.
Ngay từ đầu Chu Tích Tuyết còn thấy hứng thú dâng trào, nhưng sau hơn một tiếng đồng hồ, cô thật sự không chịu nổi nữa, đưa tay đấm vào ngực Cận Dập, muốn anh dừng lại.
Cận Dập hôn như muốn nuốt chửng cô vậy, không chỉ m*t chặt đầu lưỡi khiến cô tê rần, mà còn gần như cắn rách cả môi dưới của cô.
Kỹ thuật hôn còn chẳng ra gì, tệ đến mức muốn bỏ về nhà. Chẳng hiểu sao, người này cứ như bị nghiện, hôn thế nào cũng không đủ.
Chu Tích Tuyết thật sự hết cách, đành tạm hoãn lại, hứa với anh ngày mai tiếp tục.
Cận Dập, trong chuyện đó thoạt nhìn cứ như một cậu trai chưa có kinh nghiệm, nhưng đôi khi lại trở nên bá đạo đến mức mang dáng vẻ đàn ông trưởng thành.
Sự đối lập mãnh liệt đó luôn thật sự khiến Chu Tích Tuyết rung động.
“Không phải… ít nhất cũng để em rửa mặt trước đã chứ?” Cô vừa nói vừa dịch người lại gần, đối diện với cảm giác áp lực mạnh mẽ toát ra từ Cận Dập, có phần hơi bất lực.
“Không cần.”
“Vậy thì không được, chuyện này em quyết định. Anh không thể ép em làm những việc em không muốn.”
Cận Dập nghe vậy trầm ngâm trong chớp mắt, rồi thấp giọng nói: “Lại đây.”
Chu Tích Tuyết thấy Cận Dập giống như một con sói dữ không chịu buông tha, liền yếu ớt nói: “Em không qua.”
“Anh bế em đi rửa mặt.”
Anh lại cực kỳ kiên nhẫn, dù thoạt nhìn như một con sói dữ tợn, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ trong trẻo vô hại. Như thể chuyện hôn môi này, trong mắt anh không hề mang chút sắc dục nào, chỉ đơn giản như đang ăn một viên kẹo mình yêu thích.
Chu Tích Tuyết quyết định tin Cận Dập một lần, dịch người về phía anh.
Rất nhanh, cô bị anh bế lên, rồi lập tức đi thẳng về phía phòng tắm.
Mắt cá chân của Chu Tích Tuyết đã bắt đầu lên da non, không cần băng bó nữa. Tuy vậy, vẫn phải cẩn thận khi di chuyển, tránh để vết thương bị cọ rách.
Cô không hề hay biết, rạng sáng lúc ngủ say, chính Cận Dập là người đã nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho cô, động tác cực kỳ dịu dàng.
Về phần Cận Dập, bản thân anh cũng chưa ý thức được rốt cuộc cảm giác của mình với Chu Tích Tuyết là gì.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn thiếu sự thấu hiểu về tình yêu.
Nhưng từ xưa đến nay, chuyện yêu đương vốn dĩ chẳng cần ai phải dạy, đó là một loại bản năng có sẵn từ khi sinh ra.
Trong lúc cô rửa mặt, Cận Dập vẫn luôn ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ. Cô cố ý làm chậm lại động tác, anh cũng không giục, chỉ nghiêng người dựa vào khung cửa, hơi nghiêng đầu để nhìn thấy cô trong gương.
Anh thật sự rất bám người.
Chờ Chu Tích Tuyết đánh răng, rửa mặt xong xuôi, chậm rãi thoa kem dưỡng ẩm.
Cận Dập đã lặng lẽ đứng sau lưng cô từ lúc nào, anh im lặng, vòng tay qua eo bổng cô lên, đặt cô ngồi trên bệ rửa mặt.
Biết không thể tránh được, Chu Tích Tuyết bèn hóa bị động thành chủ động. Cô ngồi trên cao, hai tay nâng lấy gương mặt Cận Dập, nhướng mày nhìn anh: “Nói trước nhé, anh không được cắn em, cũng không được m*t mạnh quá, với lại, chỉ ba phút thôi không hơn.”
Cận Dập ngoan ngoãn gật đầu, hệt như một cậu học trò giỏi ngồi bàn đầu chăm chú nghe giảng, cô nói gì anh cũng nghe theo.
Trong phòng tắm có một cửa sổ thông gió bằng kính lớn, ánh sáng chiếu vào rất đẹp, hoàn toàn khác với không khí buổi đêm.
Nhìn đôi mắt xanh trong veo của Cận Dập, Chu Tích Tuyết không khỏi mềm lòng, đưa tay vuốt tóc anh.
Mặc dù ngoài miệng chê hôn kỹ của anh quá tệ, nhưng cô vẫn sẵn lòng và rất mong chờ được thân mật với anh. Thế là cô càng lại gần, dùng môi chạm nhẹ lên môi anh. Quá trình này vẫn khiến cô có chút ngượng ngùng, nhưng chỉ cần bắt đầu, những bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chỉ đơn thuần là môi chạm môi, tim Chu Tích Tuyết đã đập thình thịch. Đôi tay đang giữ gương mặt anh vô thức đáp trên cổ và vai anh, hơi thở cô hỗn loạn đến mức phải dựa vào anh.
Cận Dập thuận lợi mà gần sát Chu Tích Tuyết, trừ bỏ lẫn nhau môi lưỡi ngoại, bọn họ thân thể cơ hồ chặt chẽ dán ở bên nhau.
Ngồi trên bồn rửa mặt, cô bị anh mạnh mẽ tách hai chân ra, một bên trái một bên phải, gần như kẹp chặt lấy phần eo thon gọn của anh.
Tư thế này khiến Chu Tích Tuyết cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh lại bị kh*** c*m từ nụ hôn mang đến cuốn trôi, khiến cô không kìm được mà dùng cẳng chân quấn chặt lấy anh, áp sát vào anh.
Cô như một dây leo quấn chặt lấy thân cây, bám víu vào anh mà sống.
Điều khiến người ta bất ngờ là chỉ sau một đêm, kỹ thuật hôn của Cận Dập dường như đã tiến bộ vượt bậc.
So với sự mạnh mẽ xâm nhập, thì việc anh biết lùi lại đúng lúc càng khiến người ta rung động hơn. Ban đầu, anh để mặc cô nhẹ nhàng m*t lấy môi mình, thỉnh thoảng cũng có đáp lại chút phản ứng, nhưng đều là lướt qua rồi ngừng.
Vì nụ hôn này, từ sáng sớm sau khi tỉnh dậy, Cận Dập đã luôn chờ đợi.
Anh sợ Chu Tích Tuyết chưa ngủ đủ, nên cố ý đợi cô tỉnh lại tự nhiên. Trong khoảng thời gian đó, có rất nhiều lần anh muốn đánh thức cô, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế không làm vậy.
Anh là người cực kỳ ham học hỏi, nhân cơ hội này, vừa hay có thể tìm hiểu thêm những kiến thức liên quan.
Dựa theo phản ứng của cô tối qua, với chuyện hôn môi, anh vẫn còn rất nhiều không gian để cải thiện.
Về phần cải thiện thế nào—
Phá băng trong ba giây, nghệ thuật cân bằng hành động, kỹ thuật lùi lại để tạo cảm giác thỏa mãn…
Đó là những đáp án do internet đưa ra.
Muốn nhanh chóng nắm vững kỹ năng, chỉ đọc chữ không thôi thì hoàn toàn không đủ, còn cần nhiều trải nghiệm thực tế hơn.
Từ nhỏ đến lớn, Cận Dập đã tự học rất nhiều kỹ năng, với chuyện này anh vô cùng thấu hiểu. Muốn có kinh nghiệm thực chiến, chỉ có thể thực hành với cô mà thôi.
Nhưng rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể chính xác nắm bắt được “lùi lại để thỏa mãn”?
Cận Dập chỉ có thể tùy cơ ứng biến, dựa vào phản hồi của Chu Tích Tuyết để suy từ một ra ba.
Anh nghĩ tới nụ hôn quá mức cưỡng ép cùng gấp gáp hôm qua, không chỉ không làm cô thoải mái, mà ngược lại còn khiến cô phải nhíu mày. Vì thế bây giờ anh lại thả chậm tiết tấu, cho đến khi nghe được tiếng rên khẽ của cô, tựa như là chưa đủ thỏa mãn, ngón tay dùng sức ấn lên cổ anh.
Vào lúc khóe mắt cô lấp lánh ánh nước, như ước nguyện của cô, anh dùng sức m*t lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, làm cô rên nhẹ thành tiếng.
Khi đã quá mãn nguyện, anh biết cần nắm chắc đúng lúc, kịp thời rút lui.
Dù chỉ định trong ba phút, cuối cùng lại kéo dài đến mười phút, Chu Tích Tuyết cũng không nhận ra, thậm chí còn cảm thấy có phần chưa đủ thỏa mãn.
Sau đó, hai người dựa vào nhau, vô thức cọ mũi thân mật.
Hơi thở của Chu Tích Tuyết vẫn chưa ổn định, cô dựa vào cơ thể Cận Dập, thậm chí đôi chân mềm mại còn quấn lấy eo anh.
Cận Dập rất hài lòng với khoảng cách thân mật này, liền bế cô lên và tiến về phòng ngủ.
Đối với quần áo mặc hôm nay, Chu Tích Tuyết lại một lần nữa nhận ra quần áo của Cận Dập và quần áo của cô đều cùng tông màu.
Cô mặc áo trắng kiểu dáng đơn giản, váy dài màu đen có hoa văn nhỏ. Anh thì đơn giản hơn nhiều, chỉ áo trắng quần đen.
“Anh học theo em à?” Cô trêu chọc hỏi.
Không ngờ anh lại thật thà đáp: “Đúng vậy.”
“Tại sao?”
“Đẹp.”
Chu Tích Tuyết cố ý khiêu khích: “Vậy là em đẹp hay quần áo đẹp?”
Có thể thấy rõ, má Cận Dập ửng hồng, anh nhẹ nhàng nói: “Em.”
Chu Tích Tuyết nghiêng đầu về phía anh: “Anh nói gì? Em không nghe rõ.”
Câu trả lời của Cận Dập là duỗi tay ôm lấy eo cô, dùng môi phong bế cái miệng lải nhải của cô. Rõ ràng, chú cún thông minh này đã học được cách đảo khách thành chủ.
Sau khi hôn nhẹ qua rồi dừng lại, Cận Dập kiên định đáp: “Là em đẹp.”
Vẻ mặt anh chân thành và kiên quyết, nếu không biết còn tưởng anh muốn đầu quân đó.
Không có cô gái nào không thích được khen, nhất là lời khen từ miệng Cận Dập.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 46: Sing (1)
10.0/10 từ 11 lượt.