Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 37: Solar (2)
106@-
Dường như chỉ khi nhận được sự đồng ý của Chu Tích Tuyết, Cận Dập mới xuống lầu tiếp khách.
Thế nhưng, khoảnh khắc rời khỏi phòng, Cận Dập đã treo một chiếc khóa sắt bên ngoài cửa.
Điều này khiến người bên trong không thể mở cửa phòng để đi ra ngoài.
Chu Tích Tuyết, người không hề biết mình đã bị nhốt trong phòng, vui vẻ nhảy lên giường.
Quả nhiên, nệm mới thật thoải mái, không quá mềm cũng không quá cứng, lăn lộn thế nào cũng dễ chịu. Cô lăn một vòng trên đó, thở dài một hơi thật sâu, thầm nghĩ tối nay ngủ nhất định sẽ rất thoải mái.
Giây tiếp theo, Chu Tích Tuyết nằm ngửa trên giường lấy điện thoại ra, bắt đầu lật xem những bức ảnh mình vừa chụp.
Vốn dĩ cô không có thói quen đăng bài lên mạng xã hội, nhưng giờ cô cũng muốn chọn chín bức ảnh để đăng, chứng minh rằng mình đang sống ở đây cũng khá tốt.
Bạn bè WeChat của cô ấy thực ra không ít, nhưng không có một ai là người nhà họ Chu.
Ngoài dì và em họ thân thiết nhất, còn có những người từ khắp các lĩnh vực khác nhau trên mạng mà cô quen biết nhờ hội họa. Có biên tập viên mỹ thuật, họa sĩ, diễn viên lồng tiếng, Cosplayer, v.v. Cô thậm chí còn chưa từng gặp họ, chỉ đơn thuần là bạn bè trên mạng.
Chu Tích Tuyết bài xích tiếp xúc với người lạ, nhưng trên mạng lại là một “tiểu lảm nhảm”. Cô luôn cảm thấy, trên mạng mình như có thể khoác lên một thân phận và tính cách khác bất cứ lúc nào, còn gọi là “đa nhân cách”. Có thể lạnh lùng, có thể hoạt bát, lười nói chuyện thì không trả lời tin nhắn của người khác, khi hứng thú thì lại nói chuyện ba hoa chích choè trong nhóm ẩn danh.
Mỗi người trong vòng bạn bè của bản thân luôn thể hiện mặt xuất sắc và phong phú nhất. Chu Tích Tuyết thì khác, vòng bạn bè của cô trống rỗng.
Cô thỉnh thoảng sẽ lướt xem vòng bạn bè, nhìn cuộc sống tuyệt vời mà người khác xây dựng, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Có người đi du lịch nước ngoài.
Có người đi tham gia triển lãm truyện tranh.
Có người lồng tiếng cho một bộ phim hoạt hình Hollywood.
Có người kết hôn.
Có ảnh cưới.
Chu Tích Tuyết nhấp mở ảnh cưới của đối phương, trai tài gái sắc, một cặp rất đẹp đôi.
Cô dâu trong ảnh là người Chu Tích Tuyết quen biết, một nữ streamer rất biết hát, kiêm nhiệm cả công việc lồng tiếng, tên là Thẩm Ti.
Họ đã gặp mặt trực tiếp một lần, tại một buổi triển lãm truyện tranh lớn.
Cả hai đều là người ngại giao tiếp xã hội, sau khi gặp mặt chỉ biết ngượng ngùng cười ngây ngô với đối phương, phải nửa ngày sau mới giới thiệu tên tài khoản trực tuyến của mình.
Thẩm Ti ngoài đời xinh đẹp hơn nhiều so với trong ảnh, giọng nói rất êm tai, là một cô gái có tính cách đặc biệt đáng yêu, và cũng rất giỏi Cosplay.
Trong ảnh cưới, chồng cô ấy đeo kính gọng vàng, ngũ quan tuấn tú, trông giống một tinh anh kinh doanh tỉ mỉ.
Chu Tích Tuyết cũng không tiếc lời chúc phúc, gửi đi một câu “Tân hôn hạnh phúc”.
Đầu ngón tay tiếp tục lướt xuống. Chu Tích Tuyết lướt đến một bức ảnh mà em họ Lâm Mân đăng, kèm chú thích: [Ngày thứ 666.]
Vừa thấy bức ảnh này, Chu Tích Tuyết liền hiểu ra chuyện gì.
Lâm Mân năm nhất đã có bạn trai tên là Trương Tiêu.
Trương Tiêu học cùng chuyên ngành, cùng khóa với Lâm Mân, là một chàng trai có vẻ ngoài thư sinh nhã nhặn, dáng người cao ráo, cách đối nhân xử thế cũng rất lịch thiệp và hào phóng.
Trước đây, Lâm Mân từng dẫn Trương Tiêu giới thiệu với Chu Tích Tuyết và một nhóm bạn bè. Hôm đó là cuối tuần, mọi người cùng nhau đi chơi một trận “mật thất đại đào thoát” (Escape room). Dù Chu Tích Tuyết khá ngại giao tiếp, nhưng có Lâm Mân nhiệt tình ở bên cạnh nên cũng yên tâm hơn nhiều.
Trong trò chơi mật thất lần đó, Chu Tích Tuyết một mình chiến đấu thành thần, trở thành nữ thần trong lòng mọi người. Cô thực sự rất gan dạ, dù đối mặt với những NPC đột ngột xuất hiện hay một mình đi làm nhiệm vụ, cô đều giữ vẻ mặt bình tĩnh. Cái dáng vẻ gặp nguy không loạn lại anh dũng, sảng khoái đó, quả thực là nữ hiệp trong lòng các sinh viên!
Kể từ đó, hễ mọi người muốn đi chơi nhà ma hay mật thất, luôn nghĩ đến Chu Tích Tuyết đầu tiên.
Chu Tích Tuyết không ngờ, Lâm Mân và bạn trai cô ấy đã quen nhau 666 ngày. Đây đúng là một con số lớn a.
Cô thật khó tưởng tượng, mình sẽ cùng một người xa lạ ở chung lâu đến vậy.
Chu Tích Tuyết để lại bình luận: [Phải mãi mãi bên nhau nhé!]
Không lâu sau, Lâm Mân chắc đã thấy bình luận của cô, liền nhắn tin cho cô.
Lâm Mân: [Chị ơi, em có một bí mật muốn nói với chị.]
Chu Tích Tuyết: [Sao thế?]
Ở một mức độ nào đó, Lâm Mân rất tin tưởng Chu Tích Tuyết, giống như Chu Tích Tuyết tin tưởng cô ấy vậy.
Lâm Mân: [Em rất rối, cũng rất mâu thuẫn, em sắp bị tra tấn đến chết rồi!!]
Nghiêm trọng vậy sao.
Chu Tích Tuyết bảo Lâm Mân đừng gấp, nói rõ ràng xem nào.
Cô không hiểu ra sao, lại sốt ruột theo, hỏi: [Ai tra tấn em?]
Lâm Mân: [Chị cũng thấy vòng bạn bè của em rồi đó, có phải chị thấy em và Trương Tiêu rất ân ái không?]
Chu Tích Tuyết: [Hả? Chẳng lẽ không phải sao?]
Lâm Mân: [Tính cách hai đứa em thật sự rất hợp nhau. Nhưng mà…]
Chu Tích Tuyết: [Sao thế?]
Lâm Mân: [Chuyện này em chỉ nói với một mình chị thôi, em cũng không biết phải làm sao bây giờ.]
Một lát sau, lại nói: [Trương Tiêu anh ấy bị rối loạn chức năng sinh lý.]
Chu Tích Tuyết nhìn mấy chữ “rối loạn chức năng sinh lý” mà đột nhiên không biết nói gì. Cô đâu có hiểu gì về chuyện này…
Chưa đợi Chu Tích Tuyết trả lời, Lâm Mân liền tiếp tục bổ sung: [Đã đi bệnh viện kiểm tra rồi, anh ấy đúng là không thể c**ng c*ng, là cái loại phẫu thuật cũng vô dụng, uống thuốc cũng vô dụng luôn ấy.]
Chu Tích Tuyết yếu ớt trả lời một chuỗi dấu ba chấm.
Lâm Mân: [Cho nên em rất mâu thuẫn, rất rối bời. Em rất thích ở bên Trương Tiêu, vì anh ấy thật sự rất tốt. Nhưng mà, em cũng có nhu cầu sinh lý mà… Em không thể cả đời chỉ yêu kiểu Platon* được.]
(*Tình yêu Platon là một tình yêu trong sáng, thuần khiết, không liên quan đến t*nh d*c hay h*m m**n thể xác, mà tập trung vào sự kết nối tinh thần và trí tuệ.)
Chu Tích Tuyết: [Ừm.]
Lâm Mân: [Nếu là chị, chị sẽ làm gì?]
Chu Tích Tuyết: [Chị…]
Lâm Mân: [Khoan đã, chị ơi, chị từng có đời sống t*nh d*c chưa?]
Chu Tích Tuyết: […]
Lâm Mân: [Hiểu rồi.]
Chu Tích Tuyết: [Em hiểu cái gì!]
Lâm Mân: [Đương nhiên em hiểu, chị biết trước đây em có bạn trai khoa thể dục phải không? Cái anh chàng rất tệ đó.]
Chu Tích Tuyết: [Hình như có ấn tượng.]
Lâm Mân: [Tệ thì tệ thật, nhưng “hàng to xài tốt”, cả đêm thật sự có thể “bảy lần” luôn đó.]
Chu Tích Tuyết: [Thôi đủ rồi, em không cần phải nói chi tiết đến thế đâu.]
Lâm Mân: [Điều em muốn nói là, sau khi đã “nếm” được cái tốt rồi, cảm giác hụt hẫng trong lòng sẽ càng lớn hơn.]
Mối tình này, Lâm Mân đã kiên trì hơn hai năm.
Nhưng liệu sau này cô ấy có thật sự kiên trì được nữa không?
Chu Tích Tuyết không thể làm quân sư quạt mo cho Lâm Mân, chỉ có thể gửi một vài biểu tượng cảm xúc linh tinh để đối phó.
Rốt cuộc, bản thân cô cũng không hề có bất kỳ kinh nghiệm nào về phương diện này. Cho đến hiện tại, ngay cả kinh nghiệm hôn cô cũng chỉ có một lần duy nhất.
Từ trước đến nay, Lâm Mân luôn là một cô gái rất có chủ kiến, không nhất thiết phải có ý kiến của Chu Tích Tuyết. Chẳng qua, những chuyện kìm nén trong lòng quá lâu, thì luôn cần tìm một người để tâm sự.
Lâm Mân: [Chị ơi, chị ở nước ngoài không thử nếm trải một chút tình yêu sét đánh sao?]
Vừa hỏi như vậy, Chu Tích Tuyết cũng có chút mâu thuẫn.
Cô không biết có nên nói cho Lâm Mân tình hình thực tế của mình hiện tại hay không, cô rất rõ ràng, nói ra rồi, Lâm Mân và dì út nhất định sẽ vô cùng lo lắng, tưởng tượng ra cảnh cô ở đây gặp “đãi ngộ không như con người”.
Thôi, vẫn là đợi tình hình của cô ổn định hơn một chút rồi hãy nói cho họ vậy.
Hai chị em trò chuyện một lát, Chu Tích Tuyết thấy trong nước lúc này đã hơn hai giờ sáng, liền bảo Lâm Mân đi ngủ sớm một chút.
Bên này, Chu Tích Tuyết lấy máy tính bảng ra, định tiếp tục phác thảo dang dở.
Nhưng lòng cô cứ mãi không yên, vẽ được một lát lại ngừng, cuối cùng đành bỏ cuộc.
Cô cần làm gì đó để phân tán sự chú ý, thế là nhìn về phía bình hoa trên bàn.
Những bông hoa đẹp mà cô vừa c*m v** tuy đẹp thật, nhưng dường như lại thiếu sức sống. Điều này khiến cô có chút hối hận, lẽ ra không nên hái hoa. Nếu cô muốn ngắm hoa, trực tiếp ra ngoài là có thể thấy cả một vùng rực rỡ sắc màu, cớ gì lại cứ phải hái xuống chiếm làm của riêng?
Nghĩ vậy, Chu Tích Tuyết bước đến cửa, định xuống lầu đi dạo tiếp.
Cô như thường lệ mở cửa, nhưng lại phát hiện không tài nào mở được.
Sau đó, cô nhìn thấy chiếc khóa sắt treo trên chốt cửa.
Phần giữa của cánh cửa đôi có thể dễ dàng đẩy ra, tạo thành một khe hở.
Chu Tích Tuyết luồn tay theo khe cửa sờ vào, chạm phải chiếc khóa. Lạnh lẽo và chắc chắn, không có dụng cụ hỗ trợ thì không thể mở được.
Rõ ràng là cô đã bị nhốt bên trong.
Chu Tích Tuyết không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Cô nhớ lại ánh mắt đầy ẩn ý của Cận Dập khi anh bị người hầu gọi đi.
Là anh đã nhốt cô lại sao?
Anh định làm gì?
Tại sao lại nhốt cô?
“Cận Dập.”
“Cận Dập.”
“Cận Dập.”
Gọi mấy tiếng, không ai đáp lại.
Chu Tích Tuyết lại chuyển sang gọi Renee.
“Renee.”
“Renee.”
“Renee.”
Không lâu sau, Renee quả nhiên đã tới. Cô ấy đứng cách cánh cửa, không có ý định mở khóa mà chỉ nói với Chu Tích Tuyết: “Phu nhân, người có chuyện gì sao?”
“Để tôi ra ngoài.”
“Không thể được.”
Chu Tích Tuyết vẻ mặt khó hiểu: “Tại sao?”
Renee vẫn chưa trả lời thẳng câu hỏi của Chu Tích Tuyết, chỉ nói: “Phu nhân, trước khi chủ nhân trở về, người không thể rời khỏi căn phòng này.”
“Anh ấy đi đâu? Bao giờ mới về?”
“Ngài ấy bị cảnh sát đưa đi rồi ạ. Còn bao giờ về thì không ai biết cả.”
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Dường như chỉ khi nhận được sự đồng ý của Chu Tích Tuyết, Cận Dập mới xuống lầu tiếp khách.
Thế nhưng, khoảnh khắc rời khỏi phòng, Cận Dập đã treo một chiếc khóa sắt bên ngoài cửa.
Điều này khiến người bên trong không thể mở cửa phòng để đi ra ngoài.
Chu Tích Tuyết, người không hề biết mình đã bị nhốt trong phòng, vui vẻ nhảy lên giường.
Quả nhiên, nệm mới thật thoải mái, không quá mềm cũng không quá cứng, lăn lộn thế nào cũng dễ chịu. Cô lăn một vòng trên đó, thở dài một hơi thật sâu, thầm nghĩ tối nay ngủ nhất định sẽ rất thoải mái.
Giây tiếp theo, Chu Tích Tuyết nằm ngửa trên giường lấy điện thoại ra, bắt đầu lật xem những bức ảnh mình vừa chụp.
Vốn dĩ cô không có thói quen đăng bài lên mạng xã hội, nhưng giờ cô cũng muốn chọn chín bức ảnh để đăng, chứng minh rằng mình đang sống ở đây cũng khá tốt.
Bạn bè WeChat của cô ấy thực ra không ít, nhưng không có một ai là người nhà họ Chu.
Ngoài dì và em họ thân thiết nhất, còn có những người từ khắp các lĩnh vực khác nhau trên mạng mà cô quen biết nhờ hội họa. Có biên tập viên mỹ thuật, họa sĩ, diễn viên lồng tiếng, Cosplayer, v.v. Cô thậm chí còn chưa từng gặp họ, chỉ đơn thuần là bạn bè trên mạng.
Chu Tích Tuyết bài xích tiếp xúc với người lạ, nhưng trên mạng lại là một “tiểu lảm nhảm”. Cô luôn cảm thấy, trên mạng mình như có thể khoác lên một thân phận và tính cách khác bất cứ lúc nào, còn gọi là “đa nhân cách”. Có thể lạnh lùng, có thể hoạt bát, lười nói chuyện thì không trả lời tin nhắn của người khác, khi hứng thú thì lại nói chuyện ba hoa chích choè trong nhóm ẩn danh.
Mỗi người trong vòng bạn bè của bản thân luôn thể hiện mặt xuất sắc và phong phú nhất. Chu Tích Tuyết thì khác, vòng bạn bè của cô trống rỗng.
Cô thỉnh thoảng sẽ lướt xem vòng bạn bè, nhìn cuộc sống tuyệt vời mà người khác xây dựng, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Có người đi du lịch nước ngoài.
Có người đi tham gia triển lãm truyện tranh.
Có người lồng tiếng cho một bộ phim hoạt hình Hollywood.
Có người kết hôn.
Có ảnh cưới.
Chu Tích Tuyết nhấp mở ảnh cưới của đối phương, trai tài gái sắc, một cặp rất đẹp đôi.
Cô dâu trong ảnh là người Chu Tích Tuyết quen biết, một nữ streamer rất biết hát, kiêm nhiệm cả công việc lồng tiếng, tên là Thẩm Ti.
Họ đã gặp mặt trực tiếp một lần, tại một buổi triển lãm truyện tranh lớn.
Cả hai đều là người ngại giao tiếp xã hội, sau khi gặp mặt chỉ biết ngượng ngùng cười ngây ngô với đối phương, phải nửa ngày sau mới giới thiệu tên tài khoản trực tuyến của mình.
Thẩm Ti ngoài đời xinh đẹp hơn nhiều so với trong ảnh, giọng nói rất êm tai, là một cô gái có tính cách đặc biệt đáng yêu, và cũng rất giỏi Cosplay.
Trong ảnh cưới, chồng cô ấy đeo kính gọng vàng, ngũ quan tuấn tú, trông giống một tinh anh kinh doanh tỉ mỉ.
Chu Tích Tuyết cũng không tiếc lời chúc phúc, gửi đi một câu “Tân hôn hạnh phúc”.
Đầu ngón tay tiếp tục lướt xuống. Chu Tích Tuyết lướt đến một bức ảnh mà em họ Lâm Mân đăng, kèm chú thích: [Ngày thứ 666.]
Vừa thấy bức ảnh này, Chu Tích Tuyết liền hiểu ra chuyện gì.
Lâm Mân năm nhất đã có bạn trai tên là Trương Tiêu.
Trương Tiêu học cùng chuyên ngành, cùng khóa với Lâm Mân, là một chàng trai có vẻ ngoài thư sinh nhã nhặn, dáng người cao ráo, cách đối nhân xử thế cũng rất lịch thiệp và hào phóng.
Trước đây, Lâm Mân từng dẫn Trương Tiêu giới thiệu với Chu Tích Tuyết và một nhóm bạn bè. Hôm đó là cuối tuần, mọi người cùng nhau đi chơi một trận “mật thất đại đào thoát” (Escape room). Dù Chu Tích Tuyết khá ngại giao tiếp, nhưng có Lâm Mân nhiệt tình ở bên cạnh nên cũng yên tâm hơn nhiều.
Trong trò chơi mật thất lần đó, Chu Tích Tuyết một mình chiến đấu thành thần, trở thành nữ thần trong lòng mọi người. Cô thực sự rất gan dạ, dù đối mặt với những NPC đột ngột xuất hiện hay một mình đi làm nhiệm vụ, cô đều giữ vẻ mặt bình tĩnh. Cái dáng vẻ gặp nguy không loạn lại anh dũng, sảng khoái đó, quả thực là nữ hiệp trong lòng các sinh viên!
Kể từ đó, hễ mọi người muốn đi chơi nhà ma hay mật thất, luôn nghĩ đến Chu Tích Tuyết đầu tiên.
Chu Tích Tuyết không ngờ, Lâm Mân và bạn trai cô ấy đã quen nhau 666 ngày. Đây đúng là một con số lớn a.
Cô thật khó tưởng tượng, mình sẽ cùng một người xa lạ ở chung lâu đến vậy.
Chu Tích Tuyết để lại bình luận: [Phải mãi mãi bên nhau nhé!]
Không lâu sau, Lâm Mân chắc đã thấy bình luận của cô, liền nhắn tin cho cô.
Lâm Mân: [Chị ơi, em có một bí mật muốn nói với chị.]
Chu Tích Tuyết: [Sao thế?]
Ở một mức độ nào đó, Lâm Mân rất tin tưởng Chu Tích Tuyết, giống như Chu Tích Tuyết tin tưởng cô ấy vậy.
Lâm Mân: [Em rất rối, cũng rất mâu thuẫn, em sắp bị tra tấn đến chết rồi!!]
Nghiêm trọng vậy sao.
Chu Tích Tuyết bảo Lâm Mân đừng gấp, nói rõ ràng xem nào.
Cô không hiểu ra sao, lại sốt ruột theo, hỏi: [Ai tra tấn em?]
Lâm Mân: [Chị cũng thấy vòng bạn bè của em rồi đó, có phải chị thấy em và Trương Tiêu rất ân ái không?]
Chu Tích Tuyết: [Hả? Chẳng lẽ không phải sao?]
Lâm Mân: [Tính cách hai đứa em thật sự rất hợp nhau. Nhưng mà…]
Chu Tích Tuyết: [Sao thế?]
Lâm Mân: [Chuyện này em chỉ nói với một mình chị thôi, em cũng không biết phải làm sao bây giờ.]
Một lát sau, lại nói: [Trương Tiêu anh ấy bị rối loạn chức năng sinh lý.]
Chu Tích Tuyết nhìn mấy chữ “rối loạn chức năng sinh lý” mà đột nhiên không biết nói gì. Cô đâu có hiểu gì về chuyện này…
Chưa đợi Chu Tích Tuyết trả lời, Lâm Mân liền tiếp tục bổ sung: [Đã đi bệnh viện kiểm tra rồi, anh ấy đúng là không thể c**ng c*ng, là cái loại phẫu thuật cũng vô dụng, uống thuốc cũng vô dụng luôn ấy.]
Chu Tích Tuyết yếu ớt trả lời một chuỗi dấu ba chấm.
Lâm Mân: [Cho nên em rất mâu thuẫn, rất rối bời. Em rất thích ở bên Trương Tiêu, vì anh ấy thật sự rất tốt. Nhưng mà, em cũng có nhu cầu sinh lý mà… Em không thể cả đời chỉ yêu kiểu Platon* được.]
(*Tình yêu Platon là một tình yêu trong sáng, thuần khiết, không liên quan đến t*nh d*c hay h*m m**n thể xác, mà tập trung vào sự kết nối tinh thần và trí tuệ.)
Chu Tích Tuyết: [Ừm.]
Lâm Mân: [Nếu là chị, chị sẽ làm gì?]
Chu Tích Tuyết: [Chị…]
Lâm Mân: [Khoan đã, chị ơi, chị từng có đời sống t*nh d*c chưa?]
Chu Tích Tuyết: […]
Lâm Mân: [Hiểu rồi.]
Chu Tích Tuyết: [Em hiểu cái gì!]
Lâm Mân: [Đương nhiên em hiểu, chị biết trước đây em có bạn trai khoa thể dục phải không? Cái anh chàng rất tệ đó.]
Chu Tích Tuyết: [Hình như có ấn tượng.]
Lâm Mân: [Tệ thì tệ thật, nhưng “hàng to xài tốt”, cả đêm thật sự có thể “bảy lần” luôn đó.]
Chu Tích Tuyết: [Thôi đủ rồi, em không cần phải nói chi tiết đến thế đâu.]
Lâm Mân: [Điều em muốn nói là, sau khi đã “nếm” được cái tốt rồi, cảm giác hụt hẫng trong lòng sẽ càng lớn hơn.]
Mối tình này, Lâm Mân đã kiên trì hơn hai năm.
Nhưng liệu sau này cô ấy có thật sự kiên trì được nữa không?
Chu Tích Tuyết không thể làm quân sư quạt mo cho Lâm Mân, chỉ có thể gửi một vài biểu tượng cảm xúc linh tinh để đối phó.
Rốt cuộc, bản thân cô cũng không hề có bất kỳ kinh nghiệm nào về phương diện này. Cho đến hiện tại, ngay cả kinh nghiệm hôn cô cũng chỉ có một lần duy nhất.
Từ trước đến nay, Lâm Mân luôn là một cô gái rất có chủ kiến, không nhất thiết phải có ý kiến của Chu Tích Tuyết. Chẳng qua, những chuyện kìm nén trong lòng quá lâu, thì luôn cần tìm một người để tâm sự.
Lâm Mân: [Chị ơi, chị ở nước ngoài không thử nếm trải một chút tình yêu sét đánh sao?]
Vừa hỏi như vậy, Chu Tích Tuyết cũng có chút mâu thuẫn.
Cô không biết có nên nói cho Lâm Mân tình hình thực tế của mình hiện tại hay không, cô rất rõ ràng, nói ra rồi, Lâm Mân và dì út nhất định sẽ vô cùng lo lắng, tưởng tượng ra cảnh cô ở đây gặp “đãi ngộ không như con người”.
Thôi, vẫn là đợi tình hình của cô ổn định hơn một chút rồi hãy nói cho họ vậy.
Hai chị em trò chuyện một lát, Chu Tích Tuyết thấy trong nước lúc này đã hơn hai giờ sáng, liền bảo Lâm Mân đi ngủ sớm một chút.
Bên này, Chu Tích Tuyết lấy máy tính bảng ra, định tiếp tục phác thảo dang dở.
Nhưng lòng cô cứ mãi không yên, vẽ được một lát lại ngừng, cuối cùng đành bỏ cuộc.
Cô cần làm gì đó để phân tán sự chú ý, thế là nhìn về phía bình hoa trên bàn.
Những bông hoa đẹp mà cô vừa c*m v** tuy đẹp thật, nhưng dường như lại thiếu sức sống. Điều này khiến cô có chút hối hận, lẽ ra không nên hái hoa. Nếu cô muốn ngắm hoa, trực tiếp ra ngoài là có thể thấy cả một vùng rực rỡ sắc màu, cớ gì lại cứ phải hái xuống chiếm làm của riêng?
Nghĩ vậy, Chu Tích Tuyết bước đến cửa, định xuống lầu đi dạo tiếp.
Cô như thường lệ mở cửa, nhưng lại phát hiện không tài nào mở được.
Sau đó, cô nhìn thấy chiếc khóa sắt treo trên chốt cửa.
Phần giữa của cánh cửa đôi có thể dễ dàng đẩy ra, tạo thành một khe hở.
Chu Tích Tuyết luồn tay theo khe cửa sờ vào, chạm phải chiếc khóa. Lạnh lẽo và chắc chắn, không có dụng cụ hỗ trợ thì không thể mở được.
Rõ ràng là cô đã bị nhốt bên trong.
Chu Tích Tuyết không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Cô nhớ lại ánh mắt đầy ẩn ý của Cận Dập khi anh bị người hầu gọi đi.
Là anh đã nhốt cô lại sao?
Anh định làm gì?
Tại sao lại nhốt cô?
“Cận Dập.”
“Cận Dập.”
“Cận Dập.”
Gọi mấy tiếng, không ai đáp lại.
Chu Tích Tuyết lại chuyển sang gọi Renee.
“Renee.”
“Renee.”
“Renee.”
Không lâu sau, Renee quả nhiên đã tới. Cô ấy đứng cách cánh cửa, không có ý định mở khóa mà chỉ nói với Chu Tích Tuyết: “Phu nhân, người có chuyện gì sao?”
“Để tôi ra ngoài.”
“Không thể được.”
Chu Tích Tuyết vẻ mặt khó hiểu: “Tại sao?”
Renee vẫn chưa trả lời thẳng câu hỏi của Chu Tích Tuyết, chỉ nói: “Phu nhân, trước khi chủ nhân trở về, người không thể rời khỏi căn phòng này.”
“Anh ấy đi đâu? Bao giờ mới về?”
“Ngài ấy bị cảnh sát đưa đi rồi ạ. Còn bao giờ về thì không ai biết cả.”
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 37: Solar (2)
10.0/10 từ 11 lượt.