Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 32: Stormchaser (1)

74@-

[Nguồn nhiệt trong cơ thể sẽ……]


Khi Chu Tích Tuyết tỉnh giấc, bên cạnh đã không còn bóng dáng Cận Dập đâu.


Cô thậm chí còn hoài nghi liệu tối qua, cái khoảnh khắc nửa mê nửa tỉnh thấy anh trở về kia, liệu có phải mình nằm mơ không.


Thật hiếm hoi, Chu Tích Tuyết ngủ một mạch đến tận 10 giờ rưỡi sáng, đã gần trưa rồi. Cô cứ có cảm giác giấc ngủ này thật sự rất sâu, trong lòng còn ôm chặt chiếc gối êm ái, mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.


Cô đi vệ sinh cá nhân xong, vui vẻ đến tủ quần áo chọn lựa trang phục cho ngày hôm nay. Dù không ra ngoài, nhưng có quần áo đẹp thì tâm trạng cũng sẽ rất tốt.


Cô chọn một bộ đồ ba mảnh vô cùng tươi mát: áo khoác lụa màu xanh bạc hà, bên trong là áo hai dây, và quần đùi lửng trắng.


Chu Tích Tuyết thay đồ xong, đi dạo một vòng trước gương, cảm thấy vô cùng hài lòng.


Không thể không nói, Cận Dập đúng là có mắt nhìn thật. Tủ quần áo này chất đầy quần áo, tùy tiện lấy ra một bộ nào cũng rất hợp với cô. 


Mặc dù có vài phong cách trước đây cô chưa từng thử, nhưng cũng có thể tưởng tượng được khi mặc lên người sẽ rất đẹp.


Từ đó có thể thấy, anh thực sự rất biết cách phối đồ.


Hầu như là Chu Tích Tuyết vừa thay đồ xong không lâu, Cận Dập đã xuất hiện ở cửa phòng.


Cứ như thể tâm linh tương thông, họ thế mà lại mặc quần áo cùng tông màu, khiến người ta hai mắt sáng bừng.


Rất khó có chàng trai nào mặc màu xanh bạc hà mà đẹp được như anh. Làn da trắng nõn, chiếc áo sơ mi cộc tay dáng rộng thùng thình, bên trong là áo phông trắng, còn phía dưới là quần dài ống rộng đơn giản.



Thoạt nhìn, thế mà lại có một loại khí chất thiếu niên tươi mát.


Chu Tích Tuyết không khỏi nhìn Cận Dập thêm mấy lần.


Trước đây anh ăn mặc cũng đều rất đơn giản, màu sắc trên người cơ bản sẽ không quá ba loại. Chỉ là anh có một gương mặt điển trai, có thể cân mọi phong cách.


Nếu là cô chọn quần áo cho anh, nhất định sẽ thử đủ mọi phong cách, xem anh mặc vào sẽ có hiệu quả thế nào.


Cô vẫn chưa từng thấy anh mặc âu phục, đeo cà vạt kiểu tinh anh thương trường, cũng chưa từng thấy anh theo phong cách cổ điển đang thịnh hành gần đây, có lẽ anh cũng nên thử kiểu Trung Hoa hiện đại… Chỉ cảm thấy, dáng người anh thật sự quá linh hoạt, quá đẹp.


“Chào buổi sáng.” Chu Tích Tuyết chủ động lên tiếng với Cận Dập.


“Giờ này đâu còn sớm nữa.”


(Khi chào buổi sáng bằng tiếng trung, nó là cùng 1 từ với chữ “sớm”, vì thế khi chị Chu chào thì anh Cận mới bảo không còn sớm nữa=))))


Anh đột nhiên pha trò, khiến Chu Tích Tuyết bật cười.


Nhưng đúng là bây giờ cũng không còn sớm thật.


Cận Dập đã tỉnh từ lúc trời vừa hửng sáng.


Dù rất lưu luyến cảm giác thân mật với cô, nhưng cơ thể nóng bừng khiến anh buộc phải rời khỏi.


6 giờ 15 phút, anh khó khăn gỡ tay chân cô đang quấn chặt lấy mình, lao ngay vào phòng tắm xối nước lạnh.


Có thể dịu đi phần nào, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu.



Cái cơ thể xấu xí này, đầy những vết sẹo lớn nhỏ, liệu có khiến cô thấy buồn nôn không?


Khi môi cô chạm vào da anh, liệu có cảm thấy ghê tớm không?


Ánh mắt Cận Dập dần trượt xuống, dừng lại ở vùng bụng.


Anh nhớ rất rõ, hôm đó tay cô từng đặt lên đây, thậm chí còn vô cùng khiêu khích mà đùa nghịch nơi khe rãnh.


Vậy… có phải cô thật sự thích chỗ này? Nhưng rốt cuộc, điều gì ở đây khiến cô thích?


Tầm mắt tiếp tục đi xuống, là “quái vật khổng lồ” khó có thể bỏ qua. Mặc dù đã bị nước lạnh tưới ướt nhưng dường như cũng không cách nào có thể ngăn cản d*c v*ng sôi trào, tinh lực tràn trề của nó.


Trước giờ anh chưa từng đối diện thẳng thắn với d*c v*ng của mình. Dù mỗi sáng cơ thể có phản ứng bản năng như mọi người đàn ông, anh cũng luôn lờ đi, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.


Nhưng lúc này, trong đầu anh cứ lặp đi lặp lại hình bóng của cô, cơ thể dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô. Anh nhớ đến khi cô bị phỏng chân, dù mắt cá sưng tấy, vết thương đỏ lòm đến rợn người, nhưng những ngón chân nhỏ nhắn kia lại đáng yêu đến mức khiến tim anh khẽ rung lên.


Cổ họng khô khốc, như thể nếu cứ để mặc cảm xúc tiếp tục kéo dài, ngọn nhiệt trong người sẽ nhấn chìm và thiêu rụi tất cả.


Anh đưa tay nắm lấy, nhắm mắt lại, tầm nhìn lập tức bị bóng tối bao phủ. Nhưng rất nhanh, giữa khoảng không mịt mù ấy xuất hiện một luồng ánh sáng, và ở nơi đó… là hình bóng của cô.


Hiện tại, Chu Tích Tuyết đang đứng ngay trước mặt anh.


Gương mặt và dáng người trùng khớp với ký ức, khiến khoảnh khắc ấy gần như không phân rõ được đâu là thực, đâu là ảo giác.


Chu Tích Tuyết mặc bộ quần áo mới, rõ ràng vô cùng vui vẻ, giống như một chú chim sẻ nhỏ ríu rít, khẽ xoay một vòng trước mặt anh, hỏi: 


“Em hôm nay có xinh không?”



“Nệm mới lát nữa sẽ được chuyển tới.”


Chu Tích Tuyết có chút bất ngờ, rồi vui mừng hỏi:


“Sao tự nhiên lại muốn đổi nệm vậy?”


Cô đã sớm thấy chiếc giường này cứng đến mức phát hoảng, nằm không thoải mái chút nào.


Có lẽ, anh nên nhắc cô rằng… chính cô tối qua trong lúc mơ màng ôm anh đã lầm bầm than phiền rằng chiếc giường này nằm dở tệ.


Nhưng so với chuyện này, điều quan trọng hơn là: “Lại đây ăn cơm.”


Chưa đợi Chu Tích Tuyết nói gì, anh đã bước đến, một tay bế bổng cô lên.


Dù cô rất muốn nói chân mình hoàn toàn có thể tự đi, nhưng thôi, đã có người bế rồi thì cô cần gì phải ngượng ngùng rụt rè chi nữa.


Có lẽ là do hai người lại lần nữa tiếp xúc thân mật, trong đầu Chu Tích Tuyết dường như đột nhiên xuất hiện một đoạn ký ức, hình như là anh bảo cô ôm lấy anh. Cô còn nhớ lúc ấy mình không chỉ ôm chặt anh mà còn coi anh như cái gối ôm, cố ý dùng sức kẹp chặt.


Còn về phản ứng của anh, hẳn là một tiếng thở dài thật sâu, điều này làm cô không kìm được bật cười.


Lúc đó, Chu Tích Tuyết ngủ mơ màng, thậm chí quên mất mình còn ư ử làm nũng với anh:


“Lần sau không được bỏ em một mình, em sẽ sợ đấy.”


Sau đó, hương thơm dịu dàng quấn lấy, siết chặt Cận Dập đến mức anh gần như không thở nổi, nhưng lại như thể giúp anh tái sinh.


Trong ngôi nhà ấm áp tĩnh lặng về đêm, ngữ khí của anh cũng bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn, đáp lại cô: “Không phải em nói không sợ sao?”



Anh cúi đầu nhìn cô, thấy cô đã nhắm mắt, hơi thở đều đều.


Lúc đó, Cận Dập không hề buồn ngủ chút nào.


Ánh mắt anh như xoáy nước sâu cuốn lấy cô, nếu cô đối diện với anh, chắc chắn sẽ hít thở không thông mất.


Tầm mắt anh như mang theo nhiệt độ nóng bỏng, vô hình chạm vào khuôn mặt cô, giống như những ngón tay cô đang lướt trên gương mặt anh, từ vầng trán rồi dần xuống phía dưới.


Mỗi khi lông mi anh rung động một chút, dường như đều đang hôn lên làn da cô. Trên thực tế, anh chưa từng chủ động hôn cô, dù chỉ một lần.


Căn phòng trống vắng tĩnh lặng, hơi thở của anh và cô quấn quýt rồi lại tách rời.


Khi đôi môi cô khẽ mấp máy, yết hầu anh cũng khẽ chuyển động theo.


Thế là, anh khẽ cúi đầu, dùng đôi môi hơi lạnh của mình chạm nhẹ lên trán cô. Khoảnh khắc ấy, sự tĩnh lặng xung quanh như một cơn lốc xoáy khổng lồ nuốt chửng anh, hơi thở nóng bỏng của cô vấn vít quanh cổ anh, hàng mi rung động của cô vỗ mạnh lên làn da anh.


Cơ thể run rẩy bắt đầu từ đôi môi anh, như có một dòng điện vô hình chạy xuyên qua người anh, xuyên thủng mọi suy nghĩ.


Khoảnh khắc nào đó, anh như một mãnh thú mất đi lý trí, dán chặt mắt vào đôi môi cô.


Anh muốn cậy môi răng cô ra, xâm nhập vào khoang miệng cô, m*t cắn đầu lưỡi cô, phong bế hô hấp cô.


Tất cả những điều này bắt đầu từ nụ hôn ngọt ngào vị kẹo táo ấy.


Dù trong khoảng thời gian này anh đã thử vô số món làm từ táo, bao gồm cả loại kẹo có hương vị tương tự, nhưng vẫn không thể tìm lại được cảm giác rung động thuở nào.


Anh biết, điều đó không liên quan đến mùi vị của quả táo.


Mặc dù vậy, anh cũng đã yêu hương vị của táo từ lúc nào không hay.


Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Story Chương 32: Stormchaser (1)
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...