Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 2: Sugar

122@-

[Vừa xa lạ, lại vừa thú vị.]


Thực tế, dù bị choáng váng nhẹ do tụt huyết áp, Chu Tích Tuyết vẫn cảm nhận rõ ràng mọi thứ đang diễn ra xung quanh, nhưng cô không thể đưa ra bất kỳ phản ứng nào.


Cơ thể cô lúc này như bị giam cầm trong một vật chứa trong suốt không nhìn thấy, không sờ được, lơ lửng giữa không trung, uốn lượn theo hình sóng.


Bên cạnh mặt cô dường như có tiếng thở nặng nề, như một con dã thú điên cuồng đang cẩn thận hít hà con mồi nó sắp nuốt chửng, phán đoán bộ phận nào dễ ăn hơn.


Đồng thời, hơi thở ẩm ướt quẩn quanh chóp mũi cô, khiến cô nhớ đến mùa mưa dầm u ám ở Cảng Thành, nơi đâu cũng ẩm ướt, dính dớp, oi bức.


Kỳ lạ là, cô còn ngửi thấy một mùi kẹo thoang thoảng, là mùi dưa hấu thanh mát dễ chịu.


Có điều tất cả những điều này có lẽ chỉ là ảo giác của cô, vì dù sao cô cũng đang rất cần một viên kẹo.


Rất nhanh, Chu Tích Tuyết bị ai đó vác lên, bụng cô ghì vào bờ vai rộng lớn, mái tóc dài vẽ nên một đường cong theo mỗi bước đi của đối phương.


Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, đế giày cứng gõ xuống sàn đá cẩm thạch, vang vọng khắp lâu đài cổ lạnh lẽo và trống trải.


Khi Chu Tích Tuyết tỉnh lại, cô vẫn còn trong đại sảnh của lâu đài cổ, nhưng không có ai khác bên cạnh.


Mọi thứ vừa rồi cứ như thể chỉ là một giấc mơ của cô.


Sau khi mắt đã quen với bóng tối, Chu Tích Tuyết gần như theo bản năng chú ý đến giỏ trái cây và một ít đồ ăn trên bàn trà. Cô không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng lăn lê bò toài đến đó.


Cô ăn ngấu nghiến một quả chuối, thấy chưa đủ lại ăn thêm một quả. Rồi cầm lấy một chùm nho, từng quả từng quả nhét vào miệng.


Dần dần, cảm giác tim đập nhanh thuyên giảm, đường huyết tăng lên.


Cô không còn run rẩy nữa, hơi thở trở nên ổn định. Cảm giác đói khát vẫn còn, nhưng so với trước đó đã cải thiện rất nhiều.


Lúc này Chu Tích Tuyết mới có tâm trí quan sát bố cục toàn bộ lâu đài cổ.


Không bật đèn, nhưng bên trong lâu đài cổ cũng không đến mức tối đen như mực. Bốn phía một mảnh tĩnh lặng, đại sảnh quá rộng lớn nên trống trải và hiu quạnh, tràn ngập một sự tĩnh mịch đầy áp lực.


Cô đang ở ngay giữa đại sảnh, những chiếc đèn chùm pha lê xa hoa đổ bóng hình chân nhện lên tường, cứ như thể bất cứ lúc nào cũng có thứ gì đó từ trên cao vồ xuống, khiến người ta không kịp đề phòng.


Trong đại sảnh tuy không bật đèn, nhưng ánh đèn đỏ từ bên ngoài lâu đài cổ vẫn hắt qua cửa kính, khiến không gian trống trải bên trong càng thêm phần quỷ dị.


Vì lý do niên đại lâu đời, rất nhiều trang viên lâu đài cổ đều có những truyền thuyết về ma quỷ.


Nói một cách dễ hiểu, có phần tương tự như những ngôi nhà ma kiểu Trung Quốc.


Trùng hợp thay, Chu Tích Tuyết ngày thường rất thích đi các loại nhà ma để khám phá, vì vậy cô không thể quen thuộc hơn với các kịch bản xây dựng không khí kinh dị này rồi.


Đa số các nhà ma mang tính lợi nhuận thường sẽ quá chú trọng vào việc tô đậm không khí kinh dị, nên có đủ loại ánh đèn và hiệu ứng âm thanh hỗ trợ. Nếu giữa chừng đột nhiên có một NPC xuất hiện để hù dọa, sẽ k*ch th*ch mạnh mẽ lượng adrenaline tiết ra trong người chơi, khiến người ta liên tục la hét, tăng thêm tính thú vị.



Vậy rốt cuộc lâu đài cổ trang viên này có quái vật gì?


Vị hôn phu Cận Dập của cô rốt cuộc là người như thế nào?


Rất nhiều, rất nhiều thắc mắc, giống như kho báu bí ẩn chờ được khai quật, khiến người ta phấn khích.


Chu Tích Tuyết rất bình tĩnh. Những người chơi yêu thích không khí huyền bí và kinh dị luôn có một điểm chung, đó là tìm kiếm manh mối để giải đáp mọi thắc mắc.


Cô đã từng một mình chơi đủ loại nhà ma như cổ trạch kiểu Trung Quốc, bệnh viện bỏ hoang, cưa điện kinh hoàng, hay khách sạn kinh dị…


Hầu hết các nhà ma đều có một bối cảnh tương tự, nơi từng xảy ra án mạng hoặc tai nạn.


Nếu đã tạo dựng được bầu không khí như vậy, tất nhiên sẽ có NPC ma quỷ hay oan hồn qua lại để thúc đẩy cốt truyện.


Chu Tích Tuyết không tin trên đời này có ma quỷ hay linh hồn, ít nhất cô chưa từng gặp.


Trước đây, khi đối mặt với các NPC giả dạng trong nhà ma, cô chỉ bình tĩnh nhìn họ, thầm nghĩ những người vì mưu sinh mà phải đóng vai thế này cũng thật vất vả.


Vì thế cô luôn đối xử rất dịu dàng với họ, không xô đẩy hay la hét vào mặt họ, thậm chí còn nhắc nhở họ cẩn thận đừng để ngã.


Trên thực tế, đa số bầu không khí kinh dị đều bắt nguồn từ bóng tối và sự không rõ ràng, không biết điều gì đang xảy ra, bởi vì con người quá giỏi tưởng tượng ra những điều không có thật, từ đó tự tạo ra hoảng loạn cho chính mình.


Nếu bật đèn, toàn bộ căn nhà sẽ được phủ lên một lớp màu ấm áp, và những ý nghĩ đáng sợ đó tự nhiên sẽ tan biến.


Nếu phần bên ngoài trang viên đã bật đèn, điều đó có nghĩa là toàn bộ hệ thống điện đã được khởi động.


Trong tình huống bình thường, các công tắc điện thường được đặt trên tường.


Vì ánh sáng quá mờ, Chu Tích Tuyết thật sự không thể nhìn rõ cấu trúc bên trong lâu đài cổ. Cô bước đi, chuẩn bị s* s**ng tìm công tắc đèn trên tường.


“Rắc.”


Dưới chân cô dường như giẫm phải v*t c*ng nào đó, tạo ra một tiếng động chói tai.


Chu Tích Tuyết không hề giật mình, cúi người nhặt thứ dưới chân lên.


Đó là một vật bằng kim loại thuần túy, trông hơi giống khớp xương của robot?


Nói là khớp xương robot hình như cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì nó đặc biệt ngắn. Ngoài ra, trên mặt đất còn rải rác một vài linh kiện kim loại khác.


Việc một thiết bị máy móc hiện đại như vậy xuất hiện trong lâu đài cổ tạo ra một cảm giác lệch thời gian khó tả, vì thế nó trông đặc biệt kỳ dị.


Cô sờ bề mặt máy móc, nhẵn nhụi không có gờ. Rồi cô lay thử khớp nối của máy, thấy nó vẫn rất linh hoạt. Cô không biết thứ này dùng để làm gì, vì thế cô đặt khớp xương máy móc này lại chỗ cũ, tiếp tục s* s**ng tìm tường.


Thế nhưng ngay lúc này, giác quan thứ sáu của Chu Tích Tuyết mách bảo cô rằng có người đang nhìn mình.


Đó là một cảm giác bị nhìn chằm chằm rất mãnh liệt.



Cứ như thể những tia X lạnh lẽo đang xuyên thấu cơ thể cô.


Là Cận Dập ư?


Trong tình huống bình thường, nếu chủ nhà không chào đón người lạ, họ sẽ lập tức xuất hiện để xua đuổi.


Dù bằng cách thân thiện hay hành vi ác ý, tóm lại họ sẽ không để người khác chiếm giữ địa bàn của mình quá lâu.


Vừa rồi Cận Dập rõ ràng đã xuất hiện, nhưng vì sao lại đột nhiên biến mất?


Chẳng lẽ cô bị ngất nên anh ta tốt bụng đi tìm bác sĩ cho sao?


Chu Tích Tuyết dừng lại một chút, rồi lên tiếng gọi vào khoảng không rộng lớn của đại sảnh: “Có ai không?”


Đáp lại Chu Tích Tuyết chỉ có tiếng vọng của chính cô, không vang dội, chỉ hoang vắng.


Đợi chờ, không có câu trả lời, cô tiếp tục đi đến sát tường, dùng ngón tay chạm vào bức tường lạnh lẽo.


Dưới lòng bàn tay có những họa tiết chạm nổi rõ ràng. Cái lạnh lẽo từ bức tường men theo xương ngón tay chạy lên gáy, toát ra một cảm giác quỷ dị nồng đậm hơn.


Cô cũng chẳng biết tòa trang viên này rốt cuộc lâu đời cỡ nào, cũng không rõ có bao nhiêu người đã vô tình chạm vào bức tường này. Thế nhưng, cái cảm giác dày dặn dấu vết lịch sử này khiến người ta rất kính nể, chứ không phải sợ hãi.


Chưa kịp tìm hiểu kỹ, cái cảm giác bị nhìn chằm chằm sâu sắc kia ngày càng nghiêm trọng.


Chu Tích Tuyết một lần nữa dừng bước, nhìn sâu vào bóng tối hun hút.


“Sawyer, anh có ở đây không?” Cô lại lần nữa gọi tên tiếng Anh của Cận Dập, lịch sự và cẩn trọng.


Nếu nói trước đây Chu Tích Tuyết rất bài xích cuộc hôn nhân này, thì giờ đây cô lại rất tò mò không biết Cận Dập trong lời kể của người khác rốt cuộc là người như thế nào.


Kết hợp với vẻ mặt khó tả của mọi người khi nhắc đến Cận Dập, điều đó càng khiến anh ta trông giống một nhân vật boss phản diện lớn trong phim kinh dị.


Trong tình huống bình thường, những nhân vật như vậy đều sẽ đi kèm với ngoại hình đáng sợ. Hoặc là chỉ có nửa khuôn mặt xương xẩu, hoặc là cả khuôn mặt bị thối rữa…


Tính cách quái dị? Lập dị và cố chấp? Kẻ điên? Quái vật?


Anh ta thật sự là một người như vậy sao?


Họ vừa mới có một cuộc tiếp xúc ngắn ngủi.


Đáng tiếc là cô thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt anh ta.


Chu Tích Tuyết nghĩ, hình như mình cũng từng nhận được những đánh giá tương tự. Vì cô không thích xã giao, thậm chí lười nịnh nọt mẹ kế với anh kế, thường xuyên nhốt mình trong phòng không ra ngoài, nên người hầu trong nhà đều ngấm ngầm cho rằng cô là một kẻ lập dị.


Thậm chí vì sự “lớn mật” của cô, những lời đồn đại ngày càng nghiêm trọng, có người lén lút bàn tán cô có vấn đề về thần kinh.


Chỉ thiếu điều nói cô là một kẻ tâm thần.



Vậy rốt cuộc Cận Dập là người như thế nào?


Vấn đề này chỉ có thể chờ đợi sau khi tiếp xúc lại mới có thể xác thực.


Đôi tay cô tiếp tục lần mò dọc theo bức tường, và quả nhiên, cô đã tìm thấy công tắc!


“Bang” một tiếng.


Không hề do dự, cô trực tiếp nhấn nút.


Rất nhanh, đèn lớn bật sáng, bên trong nhà bỗng chốc sáng bừng lên.


Lúc này, Chu Tích Tuyết mới nhìn rõ toàn bộ cấu trúc bên trong lâu đài cổ.


Bức tường mà cô vừa chạm vào thật ra không có họa tiết chạm nổi nào cả, mà là đá huyền vũ thô ráp. Công trình kiến trúc được bao quanh bởi những cột La Mã to lớn, sàn nhà lát đá cẩm thạch kiểu La Mã ăn khớp với bức tường, còn cửa sổ hình vòm nhọn kiểu Gothic được khảm kính màu hoa văn.


Không xa đó, phía trên lò sưởi có một tiêu bản đầu hươu, và trên đầu cô, chiếc đèn chùm pha lê này lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn chiếu vào.


Ngoài ra, trên tường còn treo rất nhiều tác phẩm hội họa, điều này không khỏi khiến Chu Tích Tuyết, người vốn xuất thân từ ngành hội họa, phải nhìn thêm vài lần.


Dù Chu Tích Tuyết không hiểu biết nhiều về mỹ học kiến trúc, cô vẫn có thể cảm nhận được sự xa hoa và tinh xảo nơi đây.


Hơn nữa, nơi này rất sạch sẽ, có thể nói là không một hạt bụi.


Có thể thấy chủ nhân ngôi nhà hẳn là hơi có tính sạch sẽ.


Quan sát một lát, Chu Tích Tuyết bước đi, tiếp tục khám phá về phía trước.


Từ bên ngoài nhìn vào, kiến trúc chính của lâu đài cao khoảng vài chục mét, nên bên trong có rất nhiều tầng lầu. Cô tìm thấy cầu thang xoắn ốc, nhẹ nhàng đặt tay lên tay vịn hình đầu thú cùng chất liệu, và vừa chuẩn bị bước đi dọc theo những bậc thang gỗ thì cô lại phải hít hà một hơi.


Cảm giác đau đớn ở đầu gối trở nên rõ ràng hơn do động tác nhấc chân bước về phía trước.


Đồng thời, cái cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm mãnh liệt vẫn cứ vây quanh cô.


Chu Tích Tuyết dừng bước, không hề sợ hãi hay bất an, ngược lại còn thấy tò mò hơn.


Là Cận Dập ư?


Cô đứng trên cầu thang nhìn quanh, nhưng vẫn không thấy bất kỳ ai hay “quái vật” nào.


Vậy…nếu cô bước nhanh hơn thì sao?


Đối phương có đuổi theo cô không?


Thế là cô làm thế.


Chu Tích Tuyết chịu đựng cơn đau ở đầu gối, bước nhanh hơn lên cầu thang, nhịp bước ngày càng dồn dập.



Đúng như cô dự đoán, cảm giác bị theo dõi ngày càng mãnh liệt.


Adrenaline dường như bắt đầu tăng vọt, hơi thở của cô trở nên dồn dập.


Tim Chu Tích Tuyết cũng đập nhanh hơn. Cô đã khám phá quá nhiều mật thất và nhà ma, nhưng cảm giác phấn khích này đã lâu lắm rồi chưa xuất hiện.


Thế nhưng, đúng lúc cô tùy tiện đẩy một cánh cửa nào đó ra, một luồng lực nặng nề ập đến phía cô. Mạnh mẽ, dứt khoát, không thể bỏ qua.


Gương mặt cô bị người ta nhẹ nhàng vỗ hai cái, lực không quá mạnh, cũng chẳng dịu dàng.


Lòng bàn tay đối phương có những vết chai sạn thô ráp, ấm áp, rộng lớn. Chỉ cần anh ta dùng chút sức mà tát cô một cái, cô có thể lập tức ù tai hoa mắt.


Cô không phải chưa từng bị người ta tát, nên rất rõ cảm giác này.


Tuy nhiên, anh ta lại không làm vậy.


Chu Tích Tuyết chỉ ngây người đứng đó, nhìn người trước mắt.


Tim đập bất thường.


Trước khi nhìn thấy Cận Dập ngoài đời, Chu Tích Tuyết đã tưởng tượng ra rất nhiều khả năng.


Kinh dị, u ám, dị dạng, vặn vẹo… Cô nghĩ, chắc chắn diện mạo anh ta sẽ không liên quan gì đến chữ “đẹp” cả.


Dù thế nào đi nữa, Chu Tích Tuyết chưa bao giờ nghĩ rằng Cận Dập lại nhìn như vậy.


Bởi vì, gương mặt trước mắt này đã không thể dùng từ “đẹp” để hình dung được nữa.


Mái tóc đen nhánh cùng làn da trắng nõn tạo nên một vẻ đẹp thị giác cực kỳ hài hòa, tỷ lệ “tam đình ngũ nhãn” hoàn hảo, xương lông mày cao, đôi mắt xanh thẳm sâu hun hút.


Có lẽ do sự tổng hòa của gen người châu Á, ngũ quan của anh ta không quá sắc sảo, chiếc mũi cao vừa vặn, đôi môi hồng hào dày mỏng phải chăng… Ngay cả dùng bút vẽ cũng rất khó miêu tả được một cốt tướng đỉnh cấp ưu việt đến nhường này.


Trong cái thế giới coi trọng vẻ ngoài này, những người đàn ông đẹp trai luôn nhận được nhiều ưu ái hơn. Ngay cả khi là một tên tội phạm giết người không gớm tay, khi truyền thông tiết lộ bức ảnh hắn đứng trên tòa án với vẻ kiêu ngạo bất cần, vẫn sẽ có rất nhiều người vì gương mặt hoàn hảo của hắn mà tha thứ cho những hành vi phạm tội đã gây ra.


Chu Tích Tuyết vì quá đắm chìm vào việc thưởng thức khuôn mặt cốt tướng đỉnh cấp trước mắt mà quên mất phải nói chuyện.


Phản ứng của cô lúc này, trong mắt đối phương, lại vô cùng giống như bị dọa đến mức không nói nên lời.


Cận Dập đứng chắn ngay trước mặt Chu Tích Tuyết, hai chân dài thẳng tắp, eo thon, vai rộng.


Anh mặc một chiếc sơ mi đen kiểu dáng đơn giản, mang chút cảm xúc lãnh đạm, không cài hết cúc áo, để lộ một khoảng ngực đầy đặn, phơi bày vẻ lười biếng gợi cảm. Thân hình cao lớn đổ bóng xuống, như một cái bóng đen không kẽ hở bao trùm lấy cô.


Chưa đợi Chu Tích Tuyết mở miệng, Cận Dập đã đưa tay giữ lấy cằm cô.


Anh hơi cúi người lại gần, giống như đang đánh giá một món hàng, đưa mặt cô qua lại ngắm nghía, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào.


Đầu ngón tay cảm nhận được làn da mịn màng, trơn láng của cô, khiến anh khẽ nheo mắt lại.


Vừa xa lạ, lại vừa thú vị.


Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Story Chương 2: Sugar
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...