Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 14: Speaking (1)

78@-

[Dừng lại trên cánh môi cô…]


Chỉ vì một viên kẹo nhỏ không đáng nói, vậy mà lại tạo ra phản ứng hóa học không ngờ đến thế.


Trải nghiệm nụ hôn đầu này, đối với Chu Tích Tuyết mà nói, lại vô cùng mới mẻ và thú vị. Cô đến tuổi này vẫn chưa từng nếm trải mùi vị tình yêu, không phải là không muốn thử, cũng không phải không có người theo đuổi. Chỉ là bản thân cô \hơi mắc chứng sợ xã hội, khi đối mặt với những người theo đuổi cuồng nhiệt, táo bạo thì cô trốn được sẽ trốn. Hơn nữa, những người khác giới mà cô tiếp xúc trong thực tế phần lớn đều khiến cô thất vọng, nên dứt khoát không ép buộc bản thân nữa.


Chưa từng yêu không có nghĩa là cô chưa từng đọc tiểu thuyết ngôn tình, không có nghĩa là cô không đắm chìm vào những nhân vật hoàn hảo không tì vết trong sách, càng không có nghĩa là cô hoàn toàn không biết gì về tình yêu.


Thông qua phim ảnh và các tình tiết trong tiểu thuyết miêu tả về nụ hôn cùng sự tiếp xúc thân thể giữa nam nữ, rốt cuộc cũng không thể đạt được trải nghiệm thực chất.


Nhưng lần này, cô đã tự mình trải nghiệm, tựa như cảm giác lơ lửng trong ảo mộng, khiến toàn thân cô lâng lâng. Dù không có bất kỳ kỹ thuật nào, nhưng giữa họ vẫn có thể tạo ra sự vui sướng và sức hấp dẫn không thể tưởng tượng nổi.


Quá trình này khiến tim cô đập nhanh hơn, cơ thể mềm nhũn.


Quá tuyệt vời.


Thật khiến người ta chưa thỏa mãn mà.


Trái lại, phản ứng của Cận Dập cho thấy anh ta dường như cũng đang tận hưởng.


Nếu ghét bỏ, anh ta đã chẳng để lộ vẻ mặt ngây thơ, mơ màng như thiếu niên lần đầu nếm thử trái cấm như vậy, trông hồn nhiên đến mức khiến người ta yêu mến.


Ánh mắt Chu Tích Tuyết bất giác nán lại trên đôi môi Cận Dập lâu hơn một chút.


Đứng gần, cô thậm chí còn nhìn rõ vệt nước đọng trên môi anh cùng với những vân môi nhàn nhạt. Chúng như một khối thạch trái cây hồng hào, căng mọng, trong suốt, khiến người ta muốn cắn khẽ, m*t nhẹ.


Nụ hôn đầu của họ, cùng với hương kẹo vị táo xanh, ngọt ngào tan chảy giữa môi lưỡi của nhau, bởi vậy, dư vị đọng lại mãi không tan.



Khi Chu Tích Tuyết đang mơ màng, không ngờ, Cận Dập đột nhiên bóp lấy hàm dưới của cô, hung tợn nhìn cô.


Người này trở mặt còn nhanh hơn cả trời trở gió.


Toàn thân anh ta toát ra khí chất lạnh lẽo, dường như ngay cả gió xung quanh cũng phải vòng tránh.


Cận Dập quả thực không ngờ rằng người phụ nữ này lại dám hôn anh ta.


Mùi thơm ngọt của kẹo vấn vương nơi môi răng, rất lâu vẫn không tan, lại khiến anh cảm thấy từng đợt cảm xúc khó tả. Một cảm giác xa lạ tràn ngập lồng ngực, dường như chặn lại khí quản, khiến anh khó mà hít thở.


Trong một khoảnh khắc nào đó, cơ thể anh dường như không chịu sự kiểm soát của chính mình, tay chân tê dại trong chốc lát.


Anh ta không phải là không biết dụng ý của Simmons khi đưa người phụ nữ này đến đây.


Bản thân anh vốn là một tà linh bị nguyền rủa, cũng không cần cái gọi là “vợ” gì đó.


Anh đã cho cô vô số cơ hội để cút khỏi đây, nhưng cô cố tình muốn đến chịu chết trước mặt anh.


Làm sao cô dám?


Cô to gan như vậy, ngông cuồng như thế, chẳng lẽ hoàn toàn không sợ bị nguyền rủa sao?


Cô không sợ chết sao!


Đương nhiên, điều này cũng chẳng liên quan gì đến anh ta.


Nếu cô ta cứ muốn tự tìm đường chết, anh cũng sẽ không lãng phí miệng lưỡi nữa.


Nếu cô ta thật sự muốn sớm một chút xuống suối vàng, anh ta cũng có thể tiễn cô một đoạn.



Chu Tích Tuyết nhíu mày, nắm lấy cổ tay anh ta: “Anh làm em đau đó.”


Đôi mắt cô long lanh, chứa một tầng sương mờ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh ta, trông thật vô tội và yếu ớt.


“Đau à?” Mặt Cận Dập không cảm xúc, vệt đỏ trên vành tai đang từ từ dịu đi.


“Ừm.” Chu Tích Tuyết bĩu môi, gật đầu.


Cuối cùng, Cận Dập buông tay.


Chu Tích Tuyết lại không buông tay đang giữ cổ tay Cận Dập ra, mà kiên định nắm lấy anh ta.


Mọi phản ứng của anh cho thấy, cô hiện giờ chỉ có thể thông qua việc không ngừng tiếp xúc với anh ta, để tăng tiến tình cảm giữa hai người.


Ít nhất, làm như vậy cô có thể tạm thời kiểm soát sự thất thường của anh ta, làm anh trở nên thuận theo hơn một chút.


“Anh đi vừa đâu đấy? Em đợi anh cả đêm rồi đó.” Chu Tích Tuyết dùng giọng điệu dịu dàng, như cô giáo mẫu giáo kiên nhẫn dỗ dành đứa trẻ con, nhẹ nhàng thủ thỉ.


“Đợi tôi ư?”


“Phải đó, anh mãi không về ngủ, phòng vừa rộng lại vắng vẻ quá, em một mình có chút cô đơn.” Chu Tích Tuyết vừa nói vừa quan sát sắc mặt Cận Dập, cẩn thận kéo anh ta về phía giường.


Có thể xác định là anh ta không hề đuổi cô ra khỏi phòng mình.


Nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh ta nhất định sẽ ngủ cùng cô.


Chu Tích Tuyết từ nhỏ đến lớn chưa từng ngủ chung chăn gối với người khác giới xa lạ nào, nhiều nhất là khi đến nhà dì, cô ngủ cùng em họ Lâm Mân.


Cô không ghét Lâm Mân, thậm chí còn không có gì giấu giếm em họ. Nhưng dù vậy, khi ngủ cùng giường với em họ, cô cũng khó lòng chợp mắt được.



Nếu không phải vì chỉ có một cái giường, Chu Tích Tuyết cũng không muốn chủ động đề nghị ngủ cùng Cận Dập.


Mà hiện tại, hành động dẫn dắt của cô còn mang thêm một chút ý thăm dò.


Nếu anh thật sự đồng ý ngủ chung giường với cô, thì điều đó có phải đồng nghĩa với việc quan hệ giữa hai người sẽ trở nên thân thiết hơn một chút không?


Dù sao thì họ cũng đã là vợ chồng hợp pháp, nếu thật sự có xảy ra chuyện gì, hình như cũng không đến mức không thể chấp nhận.


Huống hồ, cô cũng không bài xích anh. Mà điều đó… thật sự rất hiếm có.


Như dự đoán, cuối cùng Chu Tích Tuyết vẫn không thể giữ được Cận Dập lại. Khi cả hai cùng bước đến bên giường, anh tránh khỏi tay cô, lực rất mạnh, khiến cô ngã thẳng xuống giường. Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô một cái thật sâu, rồi quay người rời đi.


Chu Tích Tuyết lập tức gọi theo:


“Đừng đi.”


Nhưng Cận Dập không hề ngoái đầu lại.


Ngồi trên mép giường nhìn theo bóng anh khuất dần, cô gần như có thể chắc chắn — anh sẽ không quay lại nữa.


Hê hê, thế thì càng đúng ý cô!


Tấm chăn da trâu phủ trên giường mang theo một mùi hương nhàn nhạt dễ chịu, quá nửa đêm, Chu Tích Tuyết cuối cùng cũng ngủ ngon giấc. Cô vốn không dễ làm quen với giường lạ, nhưng chiếc giường lớn làm hoàn toàn bằng gỗ này tuy hơi cứng, ít nhất cũng đủ rộng để cô có thể thoải mái xoay người.


Chỉ là… trong lúc mơ màng, cô luôn cảm thấy có một đôi mắt sâu thẳm đang dán chặt lên người mình. Ánh nhìn ấy lặng lẽ, lạnh lẽo, như thể mọc ra hàng ngàn xúc tu vô hình, chậm rãi lướt trên làn da cô, cuối cùng dừng lại trên cánh môi cô, mạnh mẽ cọ xát.


Trong bóng đêm, một bóng dáng cao gầy lặng lẽ đứng yên ở đó, không hề nhúc nhích.


Không ai biết rằng, toàn thân anh đang cuộn trào một luồng khí nóng rực dị thường, hồi lâu không thể bình ổn. Đặc biệt là vị ngọt vẫn còn đọng nơi đầu môi, như dư vị sau một cái hôn gấp gáp, mãi chẳng tan biến.



*


Sáng sớm, Chu Tích Tuyết tỉnh dậy, cơ thể mệt mỏi như vừa chạy xong một chặng marathon dài dằng dặc.


Cô nằm lại giường thêm một lúc, cầm điện thoại lướt xem vài thứ.


Ở đây đã mấy ngày, cô dùng điện thoại để định vị và cuối cùng cũng biết được tòa lâu đài cổ này nằm trong khu vực Vịnh Mayor, thuộc top 10 danh thắng nổi tiếng nhất quốc gia.


Nơi này nổi tiếng với mật ong dồi dào, có những cây cổ thụ ngàn năm và cả truyền thuyết về tinh linh, đến nay vẫn còn giữ lại những khu rừng nguyên sinh.


Cách lâu đài khoảng hai mươi cây số có một thị trấn nhỏ với dân số hơn năm trăm nghìn người, còn có nhiều di sản văn hóa và các khu thương mại lớn, cũng là một trong những điểm du lịch hàng đầu của cả nước.


Vào mùa này, Vịnh Mayor đang bước vào thời kỳ du lịch cao điểm, du khách từ khắp nơi trong và ngoài nước đổ về đây, để lại vô số bức ảnh tuyệt đẹp.


Khi lướt xem từng bức ảnh của du khách, Chu Tích Tuyết cũng nảy sinh ý muốn ra ngoài dạo chơi một chút. Dù sao, trong khoảng thời gian cô đến đây, phạm vi hoạt động chỉ quanh quẩn trong ngoài lâu đài cổ.


Cô tiếp tục xem các tin tức khác, trong đó có một mẩu tin đau lòng thu hút sự chú ý của Chu Tích Tuyết.


[Khẩn cấp! Một nhà hàng ở khu vực Vịnh Mayor xảy ra vụ xả súng, hiện đã có 4 người t.ử v.ong.]


Tin tức cho biết đây là một vụ xả súng có tổ chức, có âm mưu từ trước.


Cảnh sát trưởng khu vực Vịnh Mayor nhắc nhở người dân trong khoảng thời gian này nên chú ý an toàn hơn, cố gắng hạn chế ra ngoài vào ban đêm.


Bởi vì, nghi phạm hiện đang lẩn trốn.


Mọi người đều biết, quốc gia Z là nơi cho phép sử dụng súng ống. Chỉ cần có giấy phép sử dụng súng hợp pháp, hầu như mọi nhà đều có súng lục. Điều này đã dẫn đến tình trạng súng ống tràn lan trong xã hội.


Trong những năm gần đây, cùng với sự suy thoái kinh tế, vô số gia đình thuộc tầng lớp trung lưu đã phá sản, người nhập cư bất hợp pháp gia tăng đột biến, và bạo lực liên quan đến súng đạn cũng trở thành “chuyện thường ngày” trong đời sống xã hội. Đương nhiên, “chuyện thường ngày” này là hết sức bất thường.


Chu Tích Tuyết tiếp tục lướt tin tức và phát hiện rằng trong khoảng một năm gần đây, khu vực Vịnh Mayor đã xảy ra ít nhất năm vụ xả súng. Không ngoại lệ, mỗi vụ án đều gây ra thương vong về người.


Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Story Chương 14: Speaking (1)
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...