Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 100: Hoàn Chính Văn

111@-

Chu Tích Tuyết đã ở tầng hầm suốt nửa tháng, đó thực sự là một cuộc sống thiên đường, cô không hề muốn đi ra ngoài nữa.


Cô muốn vẽ tranh, Cận Dập tìm dụng cụ hội họa cho cô, cô hoàn toàn có thể ngồi vẽ cả ngày, tận hưởng niềm vui.


Cô muốn xem phim truyền hình, liền ngồi trên ghế sofa và mở máy chiếu lên, cày liền hai ngày hai đêm một bộ phim cổ trang dài hơn 50 tập, càng xem càng cuốn.


Nếu cô muốn chơi với Tiểu Sid, không gian gần một nghìn mét vuông của tầng hầm cũng đủ để cô dắt chó đi dạo.


Nếu cô hứng lên muốn nấu ăn, cô cũng có thể làm một bữa cơm nhà ngon miệng cho Cận Dập…


Tóm lại, nơi này thật sự không thiếu thứ gì. So với biệt thự ở trung tâm thành phố thì cũng tương đương, chỉ là địa điểm đã chuyển xuống tầng hầm.


Trong nửa tháng này, Cố Ninh Duyệt có liên lạc với Chu Tích Tuyết, rủ cô đi chơi, nhưng đều bị cô khéo léo từ chối. Cô thực sự rất thích cảm giác thoải mái khi ở nhà, vừa có thể nằm lăn lóc khắp nơi, lại vừa có chồng ở bên.


Cuối cùng, chính Cận Dập lại là người lo lắng cho sức khỏe của Chu Tích Tuyết, dự định bế cô ra ngoài phơi nắng.


“Để tổng hợp cái gì vitamin ấy nhỉ?”


“Để tổng hợp vitamin D.”


Những lời này Cận Dập đã nói với Chu Tích Tuyết vô số lần, nhưng cô vẫn không nhớ.


Nhưng không sao cả, anh vẫn sẽ cẩn thận ghi lại các chỉ số sức khỏe của cô, đảm bảo cô luôn khỏe mạnh.


“Nhưng mà, em không muốn ra ngoài đâu,” Chu Tích Tuyết lười biếng cuộn mình trong chăn, đẩy trách nhiệm cho anh. “Đêm qua anh không biết kiềm chế, em mệt lắm rồi, mặc kệ đó, em phải nghỉ ngơi, em muốn ngủ.”


Lý do này quá gượng ép, Cận Dập không dễ dàng bị lừa.


Mặc dù anh đúng là không kiềm chế thật, nhưng cơ bản cô không hề tốn chút sức lực nào.


Cận Dập nhanh chóng quay người rời đi, dường như không còn ép buộc cô nữa.


Nhưng sau khi bị đánh thức, Chu Tích Tuyết cũng không còn buồn ngủ nữa. Cô lấy điện thoại ra xem giờ, lúc đó là 8 giờ sáng.


Gần đây, Cận Dập thường ra ngoài vào ban ngày, khoảng ba bốn tiếng sau sẽ trở về. Chu Tích Tuyết không có ý kiến gì về việc này, cô nghĩ rằng dù tình cảm có khăng khít đến đâu, mỗi người cũng cần có không gian riêng, không làm phiền lẫn nhau. Giống như khi cô vẽ tranh hay xem phim, anh cũng sẽ bận rộn với công việc của mình.


Chu Tích Tuyết lấy điện thoại ra lướt một lúc, bất ngờ đọc được tin tức về công ty công nghệ Neuro Nexus.


Công ty này ban đầu do vợ chồng “Song K” kiểm soát, nhưng một thời gian trước, hai người họ bị cảnh sát bắt giữ vì bị tình nghi liên quan đến tội cố ý g·iết người, ngay lập tức gây chấn động lớn. Cổ phiếu của Neuro Nexus cũng vì thế mà sụt giảm không ít.


Chu Tích Tuyết xem chuyện náo nhiệt, phấn khích vỗ tay reo hò!



Đúng là ác giả ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc.


Có tin đồn từ giới truyền thông cho rằng tân tổng giám đốc của công ty Neuro Nexus sẽ sớm đến và tổ chức một buổi họp báo.


Chu Tích Tuyết định hỏi Cận Dập có biết tin tức gì không, vừa ngẩng đầu lên, cô phát hiện người đàn ông này không biết từ lúc nào đã mặc một bộ vest thẳng thớm.


Cô tập trung nhìn, nhất thời có chút ngỡ ngàng.


Đây là lần đầu tiên Chu Tích Tuyết thấy Cận Dập mặc vest, cô không khỏi bị vẻ ngoài của anh làm cho choáng ngợp.


Dáng người anh cao ráo, mặc quần áo thì nhìn gầy, nhưng cởi ra lại rắn chắc, bờ vai rộng lớn. Bộ vest được may đo thủ công ôm sát đường cong cơ thể, tôn lên vóc dáng thon dài của anh một cách hoàn hảo, từng cử chỉ đều toát ra một vẻ gợi cảm đầy cuốn hút.


Anh như thể một nhân vật bước ra từ truyện tranh, với ngũ quan tinh xảo và đường nét cơ thể hoàn hảo, toát ra một sức hấp dẫn khó tả.


Chu Tích Tuyết một cách không biết xấu hổ nuốt nước miếng.


Vừa nãy cô còn oán trách Cận Dập không biết kiềm chế, nhưng thực tế, nếu không có sự đồng ý của cô, anh sẽ không bao giờ ép buộc.


Ví dụ như tối qua, khi cô nhìn thấy anh sau khi tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn tắm, máu dê trong cô bỗng trỗi dậy. Đây không phải lỗi của Chu Tích Tuyết, bởi lẽ ai mà chịu được mà không l**m những giọt nước đọng trên cơ ngực săn chắc kia chứ? Thật sự quá quyến rũ!


Lúc này, Cận Dập quay người tiến về phía Chu Tích Tuyết, đôi giày da màu đen bước đi từ tốn, anh đưa tay chỉnh lại cổ tay áo sơ mi trắng. Nhận thấy ánh mắt của cô, khóe môi anh khẽ nhếch lên.


“Anh đưa em đi một nơi.”


“Đi đâu cơ?”


“Là bất ngờ.”


Nếu Cận Dập nói như vậy, Chu Tích Tuyết không khỏi bắt đầu mong đợi. Cô được anh bế lên từ trên giường, sợ làm nhăn bộ vest đắt tiền của anh, nhưng anh chẳng hề bận tâm.


Trước khi ra cửa, Cận Dập vẫn tự mình chọn quần áo cho Chu Tích Tuyết. Anh thậm chí còn rất chu đáo mà búi tóc dài của cô thành một búi gọn gàng, để hợp với chiếc áo khoác đen.


Chu Tích Tuyết có một vẻ đẹp rạng rỡ, đại khí. Khi xõa tóc, cô trông rất năng động, nhưng khi búi tóc lên, cô lại toát ra vẻ trưởng thành. Khi đứng cùng với Cận Dập, trông họ rất có tướng phu thê.


“Đây là một sự kiện quan trọng lắm hả anh?” Chu Tích Tuyết không khỏi tò mò hỏi.


Cận Dập trả lời: “Trường hợp không quan trọng, nhưng đây là chuyện anh đã hứa với em.”


“Anh hứa với em sao?”


Chu Tích Tuyết cẩn thận lục lại trong đầu.


Thật đáng tiếc, cô nhận ra rằng những điều Cận Dập đã hứa với cô đều được thực hiện rất nhanh chóng, nên cô không thể nhớ ra.



Thôi được, vậy thì cô sẽ chờ xem sao.


Nhiệt độ hôm nay bỗng giảm mạnh.


Chu Tích Tuyết không được phơi nắng như ý muốn của Cận Dập, nhưng ít ra cũng được ra ngoài hoạt động.


“Cận Dập!” Đang xem điện thoại, Chu Tích Tuyết như phát hiện ra một điều mới mẻ. “Dự báo thời tiết nói hôm nay khả năng có tuyết rơi đấy!”


Đây không phải là trận tuyết đầu tiên ở quốc gia Z, nhưng lại là trận tuyết đầu tiên mà Chu Tích Tuyết sắp được thấy ở đất nước này.


Vì Chu Tích Tuyết mong chờ, Cận Dập dường như cũng bắt đầu mong tuyết rơi.


Không phơi được nắng, nhưng có thể ngắm tuyết, đó cũng là một điều vô cùng may mắn.


Nhưng Chu Tích Tuyết chờ mãi, thấy Cận Dập đã lái xe vào nội thành mà vẫn chưa thấy tuyết rơi. Cô chỉ có thể thầm cầu nguyện, chờ một lát nữa, có lẽ sẽ thấy tuyết.


Chu Tích Tuyết nhìn Cận Dập quen đường quen lối lái xe, vẫn tò mò không biết sẽ đi đâu, thì anh lái xe vào gara ngầm của tòa nhà Neuro Nexus.


Nửa giờ sau, một buổi họp báo hoàn toàn mới được tổ chức bên trong tòa nhà Neuro Nexus, thu hút rất nhiều phóng viên.


Tổng giám đốc đương nhiệm của Neuro Nexus, Lục Khuê Tây, đã đích thân giới thiệu tổng giám đốc mới – Cận Dập.


Tiếng vỗ tay vang dội cả khán phòng.


Chu Tích Tuyết ngây ngốc ngồi dưới khán đài, nhìn Cận Dập được ánh đèn sân khấu vây quanh.


Lúc này, Cận Dập cùng Lục Khuê Tây sánh vai nhau, hai người đàn ông có ngoại hình ngang tài ngang sức lần lượt trả lời các câu hỏi của giới truyền thông, rất điềm tĩnh và bình thản. Từng cử chỉ, hành động đều toát ra vẻ uy nghiêm và phong thái của một người ở vị trí cao.


Đây là lần đầu tiên Chu Tích Tuyết nhìn Cận Dập từ góc độ này, cùng lúc đó, Cận Dập nhìn về phía cô đang ngồi dưới khán đài, khẽ mỉm cười.


Chu Tích Tuyết cũng cuối cùng đã nhớ ra một chuyện.


Dường như có một lần, cô nổi hứng nói muốn làm “phu nhân tổng tài” thử xem.


Và anh đã làm theo, biến mong ước tùy tiện đó của cô thành hiện thực.


Anh thật sự, rất để tâm đến mọi câu nói của cô.


Buổi họp báo được phát sóng trực tiếp, thu hút vô số người xem trực tuyến.


Các chủ đề liên quan ngay lập tức đứng đầu các trang mạng xã hội.


#Tân tổng giám đốc Neuro Nexus# 



#Neuro Nexus thay đổi triều đại# 


#Neuro Nexus Sawyer# 


#Sawyer Ashford Valoi# 


#Vợ của Sawyer#


Cuối cùng, buổi họp báo cũng kết thúc.


Cận Dập bước xuống khán đài, nắm lấy tay vợ, đưa cô rời đi. 


Cảnh tượng này cũng đã gây sốt trên mạng xã hội một thời gian dài.


*


Trận tuyết này, cuối cùng vẫn rơi xuống vào nửa đêm.


Chu Tích Tuyết dán người vào cửa sổ kính, lòng đầy mong đợi. Khi nhìn thấy những bông tuyết rơi chầm chậm dưới ánh đèn đường, cô phấn khích reo lên với người bên cạnh: “Cận Dập! Tuyết rơi thật rồi nè anh!”


Cô không nghĩ nhiều, chân trần chạy xuống lầu. Hoàn toàn quên mất nhiệt độ trong nhà ổn định ở 25 độ C, còn ngoài trời thì đã âm độ.


Hơi ấm từ hơi thở tạo thành một làn sương trắng trong màn đêm. Chu Tích Tuyết ngửa đầu nhìn những bông tuyết đang rơi trên bầu trời, đưa tay ra đón. Một bông tuyết trong suốt, tinh khiết đậu trong lòng bàn tay cô, rồi nhanh chóng tan thành những giọt nước li ti.


Cận Dập bước ra sau, tay cầm một chiếc áo khoác. Anh không ngăn cản Chu Tích Tuyết mà chỉ để đảm bảo cô được ấm áp. Anh khoác chiếc áo lên người cô rồi từ phía sau ôm chặt lấy cô.


Khoảnh khắc này, thật ấm áp, yên bình và đẹp đẽ.


“Cận Dập, anh nhìn xem hình dáng bông tuyết đẹp ghê, y như trong truyện tranh vẽ vậy đó, với lại còn đủ loại hình thù nữa.”


“Ừm.”


“Anh có thích tuyết không?”


“Thích.”


“Em là hỏi anh, anh có thích “tuyết” trong lòng anh không?”


Người đàn ông phía sau bật cười, cằm anh cọ cọ vào má cô: “Anh yêu em, Chu Tích Tuyết, anh yêu em sâu đậm.”


Chu Tích Tuyết tựa vào lòng Cận Dập, lặng lẽ kể lể: “Anh có biết tại sao mẹ em lại đặt tên này cho em không?”


Cận Dập không biết.



“HongKong đã nhiều năm không có tuyết, nhưng em lại sinh ra vào ngày Đại Tuyết trong 24 tiết khí. Mẹ em hy vọng, cả đời này em sẽ được người khác thương yêu trân trọng, nên đã đặt tên là Tích Tuyết.”


Cận Dập im lặng lắng nghe, theo bản năng dùng cằm cọ vào đỉnh đầu Chu Tích Tuyết.


Chu Tích Tuyết quay người lại, ngẩng mặt nhìn người đàn ông trước mắt.


Cùng nhau đi một chặng đường, họ thấu hiểu và yêu nhau, trân trọng lẫn nhau.


Giờ đây, anh đã đứng vững trong gia tộc, không còn sợ bị bất kỳ ai ghét bỏ vì là người thừa kế bị quỷ dữ nguyền rủa.


Còn cô, cũng đã cảm nhận được hạnh phúc trong vòng tay ấm áp của anh.


“Có một chuyện em phải nhắc nhở anh!” Chu Tích Tuyết cuối cùng cũng không nhịn được nữa.


Khuôn mặt Cận Dập thoáng qua vẻ hoảng hốt, không hiểu chuyện gì.


Chu Tích Tuyết giơ tay mình lên trước mặt Cận Dập, nhắc nhở anh: “Anh có thấy, trên tay em thiếu một thứ gì đó không ha?”


Người đàn ông đang bối rối nắm lấy tay cô, theo bản năng đặt lên môi hôn nhẹ.


Chu Tích Tuyết nói: “Nhẫn cưới! Nhẫn cưới của chúng ta đó! Đến giờ anh vẫn chưa cho cho em một chiếc nè.”


Cận Dập cuối cùng cũng đã hiểu ra.


“Với lại, anh còn nợ em một lời cầu hôn đấy!”


Chu Tích Tuyết nói xong, bỗng cảm thấy ngượng ngùng, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Cận Dập và chạy vọt vào nhà.


Nhưng rất nhanh, cô lại bị anh giữ lại.


“Chu Tích Tuyết, anh yêu em.”


“Biết rồi.”


“Nói em yêu anh đi.”


“… Ưm… đừng cắn mà… Yêu anh, yêu anh lắm…”


Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi càng lúc càng dày, trong ngôi nhà ấm áp lại vô cùng yên tĩnh. Ngọn lửa trong lò sưởi kêu lách tách, trên bàn trà, ly sữa nóng tỏa ra hương thơm thoang thoảng.


Mùa đông này, hai tâm hồn hòa hợp đã gắn bó chặt chẽ với nhau trong thế giới trắng xóa. Giữa họ là những lời thì thầm, hoặc là những khoảnh khắc quấn quýt ngọt ngào.


Cuộc đời khó có thể vẹn toàn, sinh mệnh luôn có những thiếu sót.


Nhưng không sao, họ đã tìm thấy nhau để nương tựa, cùng nhau chống lại giá lạnh và bù đắp tất cả những tiếc nuối.

_HOÀN CHÍNH VĂN_


Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Story Chương 100: Hoàn Chính Văn
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...