Anh Ấy Chỉ Thích Tôi

Chương 2

121@-
Editor: Bắp

Beta: Bơ Alaka

Proofreader: Từ Thanh Ninh

Lâm Nguyệt hạ quyết tâm không chịu chuyển nhà, chỉ ở trong căn phòng nhỏ kia của cô, hoạt động đơn giản mỗi ngày của cô  là đến trường rồi về nhà, ngoại trừ hai nơi này, chỗ nào cô cũng không muốn đi. Khác với trước đây, cô đã biến khẩu trang thành những thứ cần thiết hàng ngày, luôn luôn đeo ngoại trừ ở nhà.

Lâm Khang Thành nhìn thấy, hỏi qua vài lần, Lâm Nguyệt liền nói: “Mẹ con mới qua đời, con luôn lén rơi nước mắt, sợ bạn học nhìn thấy hỏi đông hỏi tây.”

Cũng đúng, trong nhà kỵ cô đang học lớp 12, chuyện mẹ Lâm Nguyệt qua đời, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng không nói, thầm nghĩ muốn cô an an ổn ổn ở trường học vượt qua một năm cuối cùng.

Nhưng giây kế tiếp, Lâm Nguyệt chớp chớp mắt hỏi: “Ba à, mẹ qua đời, ba cũng đau buồn như con ư?”

Lâm Khang Thành hơi khựng lại một chút, cảm nhận được ánh mắt con gái nhìn thẳng, ông ta theo bản năng dời tầm mắt, nhưng nghĩ đến người vợ nhiều năm vất vả, ông ta vẫn gật đầu:” Đúng vậy.”

Khóe môi Lâm Nguyệt dưới khẩu trang cong lên lộ ra một chút trào phúng.

Học sinh lớp 12 là đối tượng bảo vệ trọng điểm của nhà trường, vì sợ bọn họ bước vào năm học căng thẳng nhất sinh ra cảm xúc nôn nóng, hồi hộp nên nhà trường cố ý mời các nhà tâm lý học nổi tiếng đến diễn thuyết, học sinh các lớp đều tập trung trong giảng đường lớn.

Trong giờ học Lâm Nguyệt bị Lâm Khang Quyên gọi ra ngoài, nói chuyện cô chuyển qua ở, cô đương nhiên cự tuyệt.

Lúc trở về, trong giảng đường gần như đã chật kín người. Trần Nhạc Nhạc nhắn tin, nói cô ấy đã chiếm được vị trí tốt nhất ở hàng ghế đầu, nhưng bây giờ trong hành lang đông nghịt người, căn bản không chen qua được nên Lâm Nguyệt bèn ngồi ở vị trí góc cuối cùng, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trần Nhạc Nhạc.


Tưởng Phong lớp 16 vốn ngáp ngắn ngáp dài ở chỗ đó, chuẩn bị chơi game, kết quả liếc mắt một cái thì nhìn thấy hoa khôi trường đeo khẩu trang ngồi trong góc, tay cầm chiếc điện thoại cũ nát nhắn tin, cậu vươn tay chạm vào Chu Văn Chử bên cạnh, trong giọng nói tràn ngập bầu không khí thoải mái sung sướng.

“Thật sự là không tốn công sức nào, chân trước nói dẫn cậu đi mở mang kiến thức nhìn dung mạo xinh đẹp của hoa khôi trường, chân sau đã gặp phải, anh Chử,  anh nói xem đây có phải gọi là duyên phận không.”

Lúc cậu ta nói chuyện không cố ý hạ thấp thanh âm, lời này không chỉ có mấy hổ bằng cẩu hữu* ngồi bên trái cậu ta nghe được, Lâm Nguyệt ngồi bên phải cậu ta đương nhiên cũng nghe thấy.

*Hổ bằng cẩu hữu: bè mà không phải bạn, chỉ những đứa bạn xấu, chuyên làm chuyện xấu cùng nhau.

Chu Văn Chử theo bản năng ngẩng đầu, liền đụng phải ánh mắt cảnh giác mà Lâm Nguyệt nhìn qua. Khuôn mặt cô thực sự rất nhỏ, khẩu trang che đi như vậy, chỉ để lộ ra đôi mắt ươn ướt, những thứ khác cái gì cũng không nhìn thấy.

Cô trải qua một năm sinh hoạt lớp 12, đương nhiên biết đám thiếu gia này là loại hàng gì, nhưng bây giờ bị chen chúc ở trong cùng, muốn đi ra ngoài cũng khó, Lâm Nguyệt cất điện thoại, môi dưới khẩu trang mím chặt.

Tưởng Phong chậm chạp, không ý thức được Lâm Nguyệt đột nhiên dựng lên một thân gai nhọn, còn cười ha hả quay đầu đùa giỡn: ” Hoa khôi trường, thì ra học bá các cậu cũng vụng trộm cầm điện thoại nha, số điện thoại của cậu để lại cho tôi, đổi lại, ngày mai tôi mua một cái điện thoại thông minh mới nhất tặng cậu, được không?”

Lâm Nguyệt lắc đầu:” Cảm ơn, tôi không cần.”

Tưởng Phong mặt dày đã quen, Lâm Nguyệt từ chối lời cậu ta, với cậu ta cũng chả có gì đáng kể: “Đúng rồi, anh Chử cùng lớp với cậu, anh ấy đến trường chúng tôi mấy ngày rồi còn chưa gặp qua cậu, cậu tháo khẩu trang cho anh ấy xem được không?.”

Lâm Nguyệt lắc đầu không lên tiếng.

Tưởng Phong còn muốn nói gì đó, Chu Văn Chử bên cạnh đã đưa tay kéo bả vai cậu ta vào trong ngực, anh em tốt như vậy, nhưng cũng hung hăng kéo đầu cậu ta về phía mình: “Câm miệng đi cháu trai, còn muốn vào trò chơi không?”

“Vào chứ, khu nào?” Tưởng Phong chuyên tâm chơi trò chơi, không quấy rầy Lâm Nguyệt nữa.


Cô thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc.

Mà cách một chỗ ngồi, Chu Văn Chử liếc qua một cái không lộ dấu vết, vừa rồi đụng phải ánh mắt cô, không hiểu sao hô hấp anh lại chậm đi, bây giờ còn chưa kịp bình tĩnh.

Có phải cô ấy không? Con gái của người đàn ông đó.

Lông mày kiếm đẹp mắt của anh nhíu lại, trong đầu bất ngờ hiện lên một tấm ảnh có từ rất lâu.

*

Bài giảng tâm lý kết thúc đã là sáu giờ, Trần Nhạc Nhạc từ trong đám người chen chúc một lúc rốt cục tìm được Lâm Nguyệt trong góc, cô ấy đứng ở cuối một hàng ghế vui vẻ hô: “Nguyệt Nguyệt mau đi nào, hôm nay căn tin có thịt kho tàu với bánh tương!” 

Mấy người Tưởng Phong ngồi ở mấy vị trí bên ngoài, bọn họ còn chưa kết thúc ván game, tự nhiên không nghĩ sẽ rời đi, Lâm Nguyệt bị chặn ở bên trong không có cách đi ra ngoài, dù sao các giáo viên cũng đang phân tán ở khắp nơi trong giảng đường, cô thực sự không dám lật bàn trước mặt giáo viên.

Mắt thấy sắp thắng được ván này Tưởng Phong đang kích động, ghế dựa bên cạnh bỗng nhiên giật giật, Chu Văn Chử không để ý trò chơi đang trong thời điểm quan trọng, trực tiếp thu điện thoại nhét vào trong túi, nhân vật trong trò chơi của anh đứng tại chỗ, ngơ ngác bị đối thủ chém chết.

Tưởng Phong mắng một tiếng “đệt”, còn chưa ý thức được gì: “Anh Chử,  không sao, sau khi anh giải quyết bên kia trực tiếp nhảy tới giữa đường của đối phương, chúng ta cùng nhau….”

Lời còn chưa dứt, điện thoại của cậu ta đã bị rút đi, Chu Văn Chử từ trên cao nhìn xuống liếc qua: ” Đói bụng, đi ăn cơm.”

Nói xong lập tức đi ra ngoài.

Tưởng Phong còn đang đắm chìm trong cảm xúc trò chơi, trong tay bỗng nhiên trống rỗng, quả thực tức muốn chết, nhưng người làm ra chuyện khốn nạn này là Chu Văn Chử, cậu ta vô lực phản kháng, chỉ có thể kêu rên một tiếng, không tình nguyện đuổi theo.


Lúc này Lâm Nguyệt mới có cơ hội đi ra.

Bữa tối hôm nay của căn tin thật sự rất đa dạng, không chỉ có thịt kho tàu và bánh thơm tương, còn xào cà tím đậu khô mà Lâm Nguyệt thích nhất, mắt cô lấp lánh đứng xếp hàng, anh trai nhỏ xới cơm nhất thời thất thần, đã quên đong thức ăn trên thìa, kết quả cho ra một đĩa thức ăn.

Trần Nhạc Nhạc cùng Lâm Nguyệt chạy nhanh, chọn một vị trí tốt, đang mặt đối mặt ăn cơm, đoàn người Chu Văn Chử cũng tới.

Tưởng Phong cảm thấy thế giới quan của mình đều bị lật đổ, ai có thể ngờ được, Chu đại thiếu gia đời này còn có thể có một ngày đến căn tin ăn?

“Nạp thẻ cơm đi.” Tầm mắt Chu Văn Chử lướt qua chỗ ngồi lớn trong căn tin, tập trung chính xác vào chỗ nạp tiền thẻ cơm cách cửa sổ xới cơm không xa, lúc này người xếp hàng đợi cơm còn nhiều, anh cũng không sốt ruột, còn chậm rãi sắp xếp việc làm cho Tưởng Phong.

Giờ phút này đang là giờ cao điểm của căn tin, nhân viên của điểm nạp tiền thẻ cơm bình tĩnh ngồi vào bên trong, nhìn tấm thẻ đen Tưởng Phong đưa tới, dứt khoát từ chối:” Bạn học, chúng tôi chỉ nhận tiền mặt thôi.”

Tưởng Phong lầm bầm lải nhải chửi bới vài câu, vừa vặn nhìn thấy hoa khôi trường ngồi cách đó không xa, cậu ta cười haha, ăn cơm cũng phải tháo khẩu trang chứ?

Nhớ tới giá trị nhan sắc của Lâm Nguyệt mà mình từng khoe khoang với Chu Văn Chử, Tưởng Phong không thèm để ý đến thẻ cơm nữa, cậu ta tiến lại gần, khom lưng vặn mình một góc bên phải, sau đó vươn tay lên bàn cơm, tiếp theo nghiêng mặt tiến lại gần, nhìn chằm chằm Lâm Nguyệt: “Hoa khôi trường, tôi nhìn thấy cậu.”

Lâm Nguyệt vốn là vì muốn tránh né phiền toái, cũng không phải không thể để người ta nhìn thấy, bị cậu ta nhìn cũng không tức giận, tiếp tục yên lặng ăn cơm. Tưởng Phong không thèm để ý vẫy tay với Chu Văn Chử: “Anh Chử, mau tới đây xem, Lâm Nguyệt không đeo khẩu trang này.”

Chu Văn Chử đứng không xa không gần, dựa theo tính cách của anh, thật sự sẽ không giống Tưởng Phong đến xem diện mạo con gái người ta, anh không chút biểu hiện nhìn bóng lưng cô, một bước cũng không đi.

Tưởng Phong không có cách, gọi người lại không đến, Lâm Nguyệt lại không phối hợp chụp ảnh, cậu ta cũng không còn chiêu khác, nhưng lần này cũng không phải không có thu hoạch, thẻ cơm mình vừa mới làm không nạp được tiền, thẻ cơm của hoa khôi trường vẫn có thể dùng.

Sau khi ăn xong, Tưởng Phong tiện tay ném thẻ cơm Lâm Nguyệt lên bàn, sau đó nhìn đồ ăn trong đĩa, thật sự có chút đơn sơ: “Anh Chử, anh quen ăn những thứ này à? Hay chúng ta ra hội quán ăn tối?”


Chu Văn Chử cũng nhíu mày, nhưng mà anh cũng lấy khăn ăn lau đũa một lần rồi cũng trực tiếp ăn: “Tối nay không đi được, tôi muốn tự học.”

“Anh muốn tự học? Người ta tự học có thể đồng ý sao, cường gian nhập hình…” Tưởng Phong nhất thời không còn tâm tình, trong từ điển cuộc sống của cậu chưa bao giờ có 2 từ “Tự học”, Chu Văn Chử vừa mới tới lại như vậy, thật sự là mất hứng thú.

Cơm nước xong, Tưởng Phong tùy tiện trực tiếp rời đi, Chu Văn Chử nhìn thấy thẻ cơm dán hoa hồng nhỏ kia, thuận tay cầm lấy đặt trong túi mình, Lâm Nguyệt cùng Trần Nhạc Nhạc bình thường ăn cơm xong còn phải tản bộ trên sân thể dục, tất nhiên sẽ không đợi mấy người bọn họ chậm rãi ăn xong, vị trí cô vừa ngồi, hiện tại đã sớm trống không.

Đêm đó Lâm Nguyệt về đến nhà, Lâm Khang Thành vừa tắm rửa đi ra, trên ban công phơi hai chiếc áo sơ mi nam, Lâm Nguyệt trước kia chưa từng thấy qua, đoán rằng là mới mua, chuyện mua quần áo trước kia đều là mẹ làm, nhưng hôm nay….

Cô chào hỏi ông ta đơn giản rồi đi lấy nước uống.

“Nguyệt Nguyệt,  cô con mấy ngày nay cũng đã nói với con.” Giọng của Lâm Khang Thành ở phía sau cô không nhanh không chậm vang lên, đại khái là bị tính tình bướng bỉnh của Lâm Nguyệt bức bách không còn cách nào khác, trong giọng nói cũng mang theo vài phần nóng nảy không dễ nhận ra: “Vì sao con không muốn dọn ra?”

Lâm Nguyệt quay đầu lại, vẻ mặt chân thành: “Ba à, ba ở một mình ở đây, con không yên tâm.”

Quả nhiên Lâm Khang Thành nghẹn lại, tầm mắt không được tự nhiên: “Ba, ba không sao.”

Lâm Nguyệt biết bây giờ nói những thứ kia đều đã muộn, nhưng chỉ cần có thể làm cho người kiếp trước hủy hoại cô không yên, cô liền cảm thấy thoải mái: “Ba, về sau hai chúng ta nương tựa lẫn nhau, con sẽ không bỏ lại ba.”

Lâm Khang Thành dường như đang nghẹn cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng. Trở về phòng, Lâm Nguyệt trong nháy mắt lạnh xuống, ông ta cũng biết nói không lên lời?

Kiếp trước, cô chuyển đến nhà cô của cô, chỉ lo hoàn thành di nguyện của mẹ, học tập thật tốt thi đại học, toàn tâm toàn ý dành hết thời gian vào việc học trên trường, hơn nữa bị nhà cô ruột nghĩ đủ cách ngăn cản, sau đó rất lâu, đợi đến khi bụng người phụ nữ kia lớn lên mới biết được, thì ra khi hài cốt mẹ cô vẫn chưa lạnh, ba cô thế mà đã có người mới, hơn nữa bọn họ còn giấu cô, nhận giấy chứng nhận kết hôn, ở trong nhà mình.

Bây giờ tính toán thời gian, người phụ nữ kia sợ là đã cùng Lâm Khang Thành ở cùng một chỗ, Lâm Nguyệt cắn môi nhìn về phía ảnh chụp mẹ trên đầu giường, nước mắt không khống chế được chảy xuống. Cô khóa trái cửa phòng, ôm con gấu búp bê đã nhiều năm trên giường, sờ đến mông Hùng Oa Oa (tên con gấu) có thứ cứng cứng, đó là sổ hộ khẩu Lâm Nguyệt giấu đi.

Lúc lâu sau, Lâm Nguyệt lau khô nước mắt, từ trong túi xách lấy ra một bộ quần áo cũ, đây là Trần Nhạc Nhạc tìm cho cô. Cô cắt quần áo cũ thành từng mảnh, đệm lên mông con gấu, cho đến khi không tìm ra dấu vết của sổ hộ khẩu, cuối cùng mới yên tâm một chút.
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Chỉ Thích Tôi Truyện Anh Ấy Chỉ Thích Tôi Story Chương 2
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...