Ẩn Môn Thiếu Chủ
Chương 64: C64: Tôi đã có suy đoán
Có cổ bản mệnh trong tay nên chuyện tiếp theo. cũng rất đơn giản.
Chỉ cần cắt một vết thương trên ngực Diệp Khinh Hầu rồi tra tấn cổ bản mệnh để nó phát ra tiếng kêu thê lương thì cổ trùng trong thân thế Diệp Khinh Hầu sẽ tự động chạy đến cứu.
Rất nhanh cổ trùng trên người Diệp Khinh Hầu đều được dẫn ra rồi bị đốt cháy.
Sau khi cổ trùng rời khỏi cơ thể, cơn đau của Diệp Khinh Hầu cũng lập tức biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Thanh Y vừa sợ hãi vừa hoảng loạn.
Người anh rể từ trên trời rơi xuống này của mình chẳng những có năng lực lớn đến dọa người mà còn hiểu nhiều thứ khó tin nổi như vậy?
Khi Tô Thanh Y ngơ ngác nhìn Ninh Chiết thì Diệp Khinh Hầu đã đầu đây mồ hôi, giấy dụa ngồi dậy từ chiếc giường rồi khom người nói: Cả đời tôi sẽ không quên đại ân của ngài Ninh!"
Trên mặt Phượng Mị cũng tràn đầy cảm kích, lập. tức hành lễ theo Diệp Khinh Hầu.
“Không cần khách sáo. Ninh Chiết mỉm cười: “Cũng do ông may mắn, đúng lúc trí nhớ của tôi bắt đầu khôi phục, hơn nữa người bỏ cổ ông ở nơi này, không thì tôi cũng không thể cứu được ông rồi."
Anh biết còn có cách khác để giải cố cho Diệp Khinh Hầu, nhưng tạm thời còn chưa nhớ tới.
Trong trí nhớ của anh thì chỉ có cách đơn giản trực tiếp nhất vừa rồi, cũng là nhờ bà Vương kia quá bạo gan.
Nếu bà ta bỏ cổ cho Diệp Khinh Hầu rồi chạy mất thì mình thật sự không cứu được Diệp Khinh Hầu.
Dưới sự gặn hỏi của bọn họ, Ninh Chiết nói rõ với bọn họ về tình hình của Diệp Khinh Hầu.
Ngay lúc này, Thất Cân vội vã chạy vào. Thấy Diệp Khinh Hầu đã không có việc gì thì Thất Cân hơi an tâm, sau đó trên mặt tràn đầy hổ thẹn mà nói: "Hầu gia, mụ già đáng chết kia đột nhiên thả ra rất nhiều côn trùng, Thất Cân chủ quan nên để mụ ta chạy thoát.."
"Cái gì?" Sắc mặt Diệp Khinh Hầu lạnh lẽo, đang muốn nổi giận thì Ninh Chiết lại lắc đầu cười một tiếng.
“Yên tâm, bà ta chạy không xa được đâu!"
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Tay Ninh Chiết thoáng dùng sức, lập tức bóp ch ết cổ bản mệnh: “Trong trí nhớ của tôi thì cổ bản mệnh này cùng một nhịp thở với bà ta, cổ bản mệnh vừa chết thì bà ta cũng bị trọng thương! Các người phái người cẩn thận tìm kiếm xung quanh đi, chắc chẩn bà ta chưa chạy xa”
"Đa tạ anh Ninh!" Thất Cân khom mình hành lễ vội vàng đi ra ngoài.
Đợi Thất Cân rời đi, Ninh Chiết lại hiếu kỳ hỏi thăm Diệp Khinh Hầu: “Rốt cuộc là ai muốn mạng của ông vậy?"
Diệp Khinh Hầu lắc đầu cười khổ, thở dài nói: "Tôi đã có suy đoán, nhưng bây giờ còn chưa xác định, đợi bắt lấy mụ già đáng chết kia rồi hỏi ra kẻ đứng sau màn thì tôi sẽ nói rõ với ngài Ninh những chuyện đó”
"Cũng được!" Ninh Chiết gật đầu cười một tiếng, cũng không hỏi nữa: "Tối nay tôi còn có chút việc nên đi về trước, chờ bên này tra rõ rồi lại nói với tôi đi!"
Diệp Khinh Hầu gật đầu.
Ông ấy vốn định đích thân tiễn Ninh Chiết ra ngoài, nhưng trước đó thực sự bị đày đoạ không còn sức lực gì nên chỉ có thể để Phượng Mị tiễn Ninh Chiết thay mình.
Khi đi ra ngoài, khi đám người biết Diệp Khinh Hầu đã bình yên vô sự thì nhao nhao nói cảm ơn Ninh Chiết.
Nhìn thấy dáng vẻ cảm động đến rơi nước mắt của bọn họ, Tô Thanh Y không khỏi hiếu kì hỏi thăm Phượng Mị: "Những người vừa rồi đều là người của Hầu gia sao?"
“Ừm!" Phượng Mị khẽ gật đầu.
Suy đoán trong lòng được xác định, Tô Thanh Y lập tức trừng to mắt.
Những người có tiền có thế đó đều là người của Diệp Khinh Hầu!
Tài sản của những người này cộng lại còn nhiều hơn ba gia tộc quyền thế nữa.
Khó trách cả Sở gia cũng phải nể mặt Diệp Khinh Hầu!
Ninh Chiết quay đầu nhìn thoáng qua đám người vẫn còn khom minh cảm ơn, anh cảm khái nói: "Bọn họ thật trung thành với ông Diệp!"
"Bọn họ có hôm nay đều là nhờ vào Hầu gia” Phượng Mị khẽ thở dài: “Hơn nữa Hău gia có ân cứu mạng với không ít người trong bọn họ.
"Khó trách!" Ninh Chiết bỗng tỉnh ngộ.
Ẩn Môn Thiếu Chủ