Ẩn Môn Thiếu Chủ
Chương 2: C2: Cố nhân
Sau nhiều lần xác nhận với quản lý an ninh, Ninh Chiết mới tin rằng anh ấy không trêu đùa mình.
Chỉ là anh thực sự không biết tại sao chủ tịch lại muốn gặp tên nhân viên bảo vệ nhỏ như mình.
Ngay cả nếu anh phạm sai lầm thì cũng không cần đến chủ tịch tự mình xử lý chứ?
Vả lại, anh nghe nói mấy năm trước chủ tịch bị đột quy nghiêm trọng, không chỉ bị liệt nửa người mà ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, nào có tâm tư xử lý anh!
Mang theo tràn đầy nghỉ hoặc trong lòng, Ninh Chiết nhanh chóng rời khỏi hiện trường xem mắt và bắt taxi đến bệnh viện Khanh Dưỡng.
Bệnh viện Khanh Dưỡng là một bệnh viện quý tộc chân chính, nằm ở Nam Giao.
Mặc dù được gọi là bệnh viện nhưng nó giống như một nơi điều dưỡng.
Nửa tiếng sau, Ninh Chiết cuối cùng cũng đến bệnh viện Khanh Dưỡng.
Vừa trả tiền xuống xe, Ninh Chiết đã hơi ngạc nhiên. Cái xe kia... giống như là xe của Tống Thanh Diên?
Lúc nãy nhìn xe của Tống Thanh Diên rời đi, anh vẫn có chút ấn tượng về biển số xe.
Đó cũng là một thói quen nghề nghiệp.
Là một nhân viên bảo vệ, mỗi ngày anh thấy rất nhiều xe ra vào công ty, từ đó anh nhạy cảm hơn với biển số xe.
Không phải trùng hợp vậy chứ? Trong lòng Ninh Chiết nghỉ ngờ, thử đi tới xem thử.
Ngay khi anh đến bên cạnh xe, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Tống Thanh Diên.
Thật đúng là người phụ nữ này!
Chỉ là mới rời đi không lâu mà cô đã thay một bộ quần áo khác.
Đổi thành một bộ đồ bình thường. “Anh ở đây làm gì? Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Chúng ta không phải là người cùng thế giới, vì vậy tốt hơn hết anh
không nên làm phiền tôi!”
Tống Thanh Duyên lạnh lùng nhìn chăm chăm Ninh Chiết với thái độ chán ghét.
Khóe miệng Ninh Chiết giật giật, anh bĩu môi nói: “Tôi tới đây gặp chủ tịch, ai biết cô cũng ở đây?”
Thế nhưng Tống Thanh Diên không tin, khịt mũi lạnh lùng: “Tôi đã hẹn người khác ở đây rồi, không có thời gian dông dài
với anh! Nếu anh muốn nhờ tôi giúp chuyện gì thì hãy gọi cho
tôi saul”
Nhờ cô con khi!
Ninh Chiết đang định lên tiếng thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng đổi lời hỏi: “Cô nói hôn ước là sao? Chúng †a quen biết nhau sao?”
“Tôi nói rồi, bây giờ tôi có việc!” Säc mặt Tống Thanh Diên trở nên lạnh lùng: “Về hỏi ông nội anh đi!”
Ông nội?
Ninh Chiết nhún vai, cười khổ nói: “Ông nội tôi chết rồi.” Hả?
Ông nội Ninh Chiết đã chết?
Trong lòng Tống Thanh Diên sửng sốt, lập tức hỏi: “Khi nào?”
“Gần năm năm trước!” Ninh Chiết khẽ thở dài: “Thật ra tôi không có chút ấn tượng gì về ông nội, mấy năm trước tôi bị rơi xuống biển, bị mất trí nhớ, những người và chuyện trước kia tôi đều không nhớ rõ, tôi chỉ nghe người cứu tôi nói ông nội vì muốn cứu tôi nên đã bị sóng biển cuốn đi...”
Mất trí nhớ khi rơi xuống biển? Tống Thanh Diên ngạc nhiên liếc nhìn Ninh Chiết. Cho nên, anh hoàn toàn không biết về hôn ước?
Hay anh chỉ giả vờ đáng thương để lấy sự đồng cảm từ cô?
“Nếu anh đã mất trí nhớ rồi thì không cần hỏi thêm về hôn ước trước kia nữa! Dù sao, cho dù anh có bị mất trí nhớ hay không thì hôn ước của chúng ta đều dừng ở đây!”
Tống Thanh Diên nói rồi không kiên nhãn xua tay: “Được rồi, cứ như vậy đi! Đi nhanh đi, đừng quấy rầy tôi nữa! Nếu không, đừng trách tôi không khách khí!”
Tống Thanh Diên nói xong, cửa sổ xe chậm rãi nâng lên.
Hiển nhiên, Tống Thanh Diên không muốn nói thêm với anh.
Thấy mình không thể đấu lại người phụ nữ này, Ninh Chiết đành phải thầm mắng trong lòng rồi sau đó đi bộ đến bệnh viện.
Anh vừa bước vào bệnh viện thì một chiếc xe khác chạy tới.
Nhìn thấy chiếc xe kia, Tống Thanh Diên vội vàng xuống xe.
Chu Tước chiến vương, Cảnh Liệt!
Mày kiếm mắt sáng, khí thế phi phàm.
Đối với vị chiến vương này này, cô không chỉ cung kính mà còn sùng bái!
Những người tập võ tôn thờ kẻ mạnh và cô cũng không ngoại lệ.
Cảnh Liệt phất tay, đang định lên tiếng, nhưng từ khóe mắt, ông thoáng nhìn thấy bóng dáng của Ninh Chiết.
Thấy vậy, Cảnh Liệt lập tức kích động đến toàn thân run rẩy.
Bảy năm trước, khi ông bị phục kích ở nước ngoài, bị bao vây bởi hơn một chục cường giả nước ngoài, suýt nữa mất mạng.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một cường giả trẻ của Long Quốc đột nhiên xuất hiện, sau khi gi ết chết tất cả mười cường giả nước ngoài với thủ đoạn cường thế không gì sánh được, anh tiêu sái rời đi.
Qua nhiều năm, ông đã hối hận vì đã không thể kết bạn với cường giả trẻ tuổi đó.
Không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây!
Nhìn dáng vẻ kỳ lạ của Cảnh Liệt, Tống Thanh Diên đột nhiên hỏi với vẻ mặt lo lắng: “Chiến vương? Ngài sao vậy?”
Cảnh Liệt không trả lời, chỉ vội vã chạy vào bệnh viện.
Tuy nhiên, khi ông đuổi theo vào thì bên trong đã không còn dấu vết của Ninh Chiết.
Cảnh Liệt th ở dốc, tìm kiếm bóng người kia.
Nhưng bệnh viện đầy rẫy những lối đi, hoàn toàn không biết người thanh niên đó đã đi đâu.
Thấy Tống Thanh Diên chạy vào cùng mình, Cảnh Liệt ra lệnh với vẻ mặt lo lắng: “Nhanh lên, phong tỏa bệnh viện!”
“Hả?” Tống Thanh Diên ngơ ngác nhìn Cảnh Liệt: “Vì sao lại phong tỏa bệnh viện?”
Cảnh Liệt run rẩy hưng phấn: “Vừa rồi tôi thấy một vị cố nhân đi vào đây, nhưng bây giờ lại không thấy nữa, chắc hẳn cậu ấy vẫn còn ở trong bệnh viện này!”
“Cố nhân?” Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Thanh Duyên giật: “Ngài nói người vừa bước vào?”
“Đúng!” Cảnh Liệt nặng nề gật đầu.
Tống Thanh Diên kinh ngạc bật cười: “Đó chỉ là nhân viên bảo vệ nhỏ mà thôi, làm sao có thể là cố nhân của ngài?”
“Bảo vệ... Nhân viên bảo vệ?” Cảnh Liệt đột nhiên sững sờ: “Cô chắc chứ?”
Tống Thanh Diên gật đầu khẳng định, đứng thẳng tắp nói: “Tôi lấy đầu trên cổ ra cam đoanl”
Cảnh Liệt ngạc nhiên, trên mặt nở nụ cười tiếc nuối: “Chắc là tôi nhìn lầm rồi.”
Đương nhiên ông không hoài nghỉ lời nói của Tống Thanh Diên.
Huống hồ Tống Thanh Diên còn chắc chẵn như thế.
Làm sao một cường giả tuyệt diễm như vậy lại có thể là một nhân viên bảo vệ?
“Vị cố nhân này của ngài là ai? Tại sao ngài lại phản ứng mạnh vậy?”
Tống Thanh Diên nhìn Cảnh Liệt với vẻ mặt tò mò. Cô nhìn thấy rõ biểu hiện vừa rồi của Cảnh Liệt.
Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ thấy Cảnh Liệt thất thố như vậy.
“Cố nhân chỉ là những gì tôi nói mà thôi.” Cảnh Liệt lắc đầu, cười tự giễu: “Chí ít thì cậu ấy chắc chắn sẽ không coi tôi là cố nhân, hay nói đúng hơn, tôi không đủ tư cách làm cố nhân của cậu ấy”
“Hả?” Tống Thanh Diên kêu lên, hoài nghỉ nhìn ông.
Chu Tước chiến vương còn không có tư cách trở thành cố nhân của người khác?
Cố nhân mà ông đang nói đến là nhân vật như thế nào?
“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi!” Cảnh Liệt phất tay, khế thở dài: “Chúng ta đi thăm ông Dương trước đi...”
Địa vị của ông Dương không cao, nhưng ông là một anh hùng chiến đấu đặc biệt, treo trên ngực cũng không hết những huy chương đã giành được.
Từ trận thảm chiến năm đó, rồi một số cuộc chiến tranh sau khi lập quốc, ông đều không ngã xuống.
Cả nước không có nhiều cựu chiến binh có thành tích nổi bật như vậy.
Lần này, họ cũng thay mặt cấp trên đến thăm người lão anh hùng bị bệnh nặng này.
Trên đường đến phòng bệnh của ông Dương, Cảnh Liệt nói với Tống Thanh Duyên về những gì đã xảy ra với mình ở nước ngoài năm đó.
Trong lòng cô biết, đẩy lui hơn mười cường giả nước ngoài đã coi như là đỉnh cấp cường giả!
Huống hồ giết tất cả mười người!
Thực lực của người này thật sự rất đáng sợi
“Đâu chỉ là lợi hại!” Cảnh Liệt xúc động thở dài: “Người đó chắc chắn là người mạnh nhất mà tôi từng thấy trong đời! Vấn đề là cậu ấy vẫn còn rất trẻ, đoán chừng còn trẻ hơn cô!”
Tống Thanh Diên nghe vậy, lập tức hít sâu một hơi.
Trời ạ!
Còn trẻ hơn cô nhưng đã là người mạnh nhất mà chiến vương từng thấy trong đời!
Người này không khỏi cũng quá mức yêu nghiệt?
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Tống Thanh Diên, Cảnh Liệt không khỏi nghiêm túc nói: “Thanh Diên, tôi biết cô rất kiêu ngạo, nhưng so với người kia, cô thật sự không có tư cách để kiêu ngạo! Cố gảng lên, cô vẫn còn một chặng đường dài phía trước, những thành tựu trong tương lai của cô chắc hẳn còn hơn tôi!"
Tống Thanh Diên trịnh trọng gật đầu, tràn đầy mong đợi hỏi: “Người đó tên là gì? Nếu có cơ hội, tôi hi vọng có thể quen biết vị cường giả này, càng mong học hỏi thêm người đó về võ thuật.”
Một cường giả tuyệt vời như vậy, làm sao cô không có lòng hướng tới được.
không biết.” Cảnh Liệt nhẹ läc đầu, tiếc nuối n ấy chỉ nói mình cũng là người của Long Quốc rồi rời đi, không nói thêm gì cả!”
Vậy sao?
Sắc mặt Tống Thanh Diên ảm đạm, trên mặt cũng lộ ra vẻ tiếc nuối.
Bước vào khu vực hồi phục, Cảnh Liệt đột nhiên dừng lại. “Nhân tiện, tôi nghe nói hôm nay cô tìm người ta từ hôn?” Cảnh Liệt quay đầu nhìn Tống Thanh Diên.
Tống Thanh Diên gật đầu, cười xấu hổ.
“Từ hôn thì từ hôn thôi, sao lại phải từ hôn ở nơi công cộng?”
Cảnh Liệt trừng mắt nhìn cô: “Lúc tôi đến, tôi nghe nói chuyện này đã bắt đầu lan truyền trên mạng! Lập tức liên hệ với bộ phận liên quan và xóa tất cả tin tức về vấn đề này, đừng để gây ra bất kỳ tác động xấu nào!”
“Vâng!”
Tống Thanh Diên nhận lệnh, lập tức lấy điện thoại ra...
Ẩn Môn Thiếu Chủ