Ẩn Môn Thiếu Chủ
Chương 10: C10: Vương đằng
64@-
Đương nhiên, ông ta cũng không biết là Vương Đằng biến mất ba tháng nay chính là để tiến vào bên trong Thần Ma Lệnh.
Kìm nén sự hưng phấn trong lòng, sắc mặt Mạc Sơn thể hiện sự uy nghiêm, ông ta hét lớn: "Vương Đằng, ngươi thật to gan! Ngươi điên rồi, sao ngươi dám giết đệ tử của Mạc gia ta! Người đâu! Mau đến bắt hắn lại!"
Ông ta vừa dứt lời, đám giáp sĩ của Mạc gia có hơi do dự, chuyện trong tay Vương Đằng nắm giữ Thiên Kiếm Lệnh cũng không phải là bí mật ở Mạc gia.
"Các ngươi đều bị điếc cả rồi sao? Còn không mau bắt hắn lại cho ta!"
Thấy đám giáp sĩ vậy mà lại dám nghi ngờ mệnh lệnh của ông ta, Mạc Sơn không khỏi lạnh lùng quát lên.
Lúc này, đám giáp sĩ mới bước tới, nhưng Vương Đăng không khỏi lạnh lùng giễu cợt: "Mạc gia chủ quá oai phong lẫm liệt, biết rõ là trong tay ta có Thiên Kiếm Lệnh, thế mà lại còn dám đến đây để bắt ta? Tuy nhiên, ta có một điều cần phải nhắc nhở ông rằng Thiên Kiếm Lệnh đã sớm bị ta luyện hóa rồi, bên trong có chứa một ít khí tức của ta, trừ phi ta chủ động giao Thiên Kiếm Lệnh ra, hoặc ta chết hoàn toàn, nếu không thì một chút khí tức ta để lại bên trong Thiên Kiếm Lệnh sẽ không thể biến mất."
"Ông thực sự đã nghĩ thông suốt, muốn giế t chết ta để đoạt lấy Thiên Kiếm Lệnh sao? Giết ta, toàn bộ Mạc gia các người sẽ có tai họa ngập đầu! Ông làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý cho toàn bộ Mạc gia... Chôn cùng ta rồi sao?"
Vương Đằng lạnh lùng giễu cợt nói, lúc này, tu vi của hắn chỉ mới khôi phục đến Luyện Khí cảnh tầng bốn mà thôi, thực lực của hắn thực sự còn quá yếu, cứ cho là hắn có nhục thân cường đại thì hắn cũng không phải là đối thủ của đám giáp sĩ và Mạc Sơn, nên hắn chỉ có lôi Thiên Kiếm Lệnh ra, cách nói chuyện của hắn rất khiêu khích.
Chỉ cần hắn có thể tranh thủ thêm một buổi tối là đã có thể khôi phục tu vi, đến lúc đó, cho dù không thể giết được Mạc Sơn thì hắn cũng có được tự bảo vệ mình.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy hắn nói vậy, sắc mặt của Mạc Sơn có sự thay đổi, trước đây, Vương Đằng đột ngột biến mất, để lại sự hối tiếc rất lâu trong lòng ông ta, bây giờ Vương Đằng lại xuất hiện một lần nữa, nhất thời làm cho ông ta kích động không thôi, ông ta lập tức muốn bắt Vương Đằng lại và đoạt lấy Thiên Kiếm Lệnh.
Nhưng vào lúc này, lời nói của Vương Đằng giống như một chậu nước lạnh, dội thẳng lên đầu ông ta, làm cho ông ta bình tĩnh lại.
Vương Đằng có thể chết, nhưng nếu như hắn chết tại Mạc gia, rất có thể hắn sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Mạc gia.
Chẳng lẽ ông ta thực sự phải nghĩ đến việc chuẩn bị tâm lý để cho toàn bộ Mạc gia chôn cùng Vương Đằng sao?
Vào lúc này, ánh mắt Mạc Sơn không khỏi lấp lóe, đầu óc ông ta đảo qua đảo lại cả trăm ngàn lần.
Bây giờ, Vương Đằng đã bị phế, mặc dù không biết là Vương Đằng đã giế t chết đám Mạc Phàm bằng cách nào, nhưng có lẽ là do đám Mạc Phàm kia nhất thời chủ quan cho nên đã lọt vào ám toán của hắn, phế vật chung quy lại vẫn là phế vật, một phế vật không có võ mạch, chẳng lẽ thực sự còn có thể tạo nên sóng to gió lớn gì sao?
Sở dĩ ông ta rất muốn giế t chết Vương Đằng vào lúc này chẳng qua là muốn lấy được Thiên Kiếm Lệnh trong tay Vương Đằng mà thôi.
Nghĩ đến đây, Mạc Sơn giơ tay lên, trong lòng đám giáp sĩ vốn có sự kiêng ky, họ nhao nhao dừng bước khi nhìn thấy cảnh này.
Thế mà Mạc Sơn lại bước vào phòng Vương Đằng.
"Vương Đằng, ta và cha ngươi là bằng hữu vào sinh ra tử. Lúc trước, nếu không nhờ vào sự cứu giúp của cha ngươi, có lẽ ta đã sớm trở thành một đống xương khô rồi, ta và toàn bộ Mạc gia có lẽ đã trở thành cát bụi của lịch sử từ lâu."
Mạc Sơn khẽ thở dài, giọng điệu tràn đầy sự bất lực.
"Trước đây... Tất cả đều là lỗi của ta, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không?”
Giọng điệu của Mạc Sơn rất chân thành, ánh mắt tràn đầy sự áy náy.
Nhưng Vương Đằng đã nhìn thấu bộ mặt thật của ông ta, cho dù bây giờ ông †a có ngụy trang như thế nào đi chăng nữa thì Vương Đằng cũng chỉ có thái độ thờ ơ.
Tuy nhiên, Vương Đằng cũng muốn kéo dài thời gian, mặc dù bây giờ hắn đã trải qua chuyện ao máu tôi thể, nhục thân không hề tầm thường nhưng tu vi của bản thân hắn vẫn còn quá thấp, lúc này, nếu hắn trở mặt với Mạc Sơn, cứ cho là hắn có Thiên Kiếm Lệnh uy hiếp nhưng nếu như Mạc Sơn thực sự quyết tâm g iết chết hắn thì Thiên Kiếm Lệnh có thể làm gì?
Ẩn Môn Thiếu Chủ
Mạc Sơn nhanh chóng dẫn người đuổi theo đến viện tử của Vương Đằng, khi đi đến giữa sân, Mạc Sơn nhìn thấy thi thể của Mạc Phàm và ba người khác đang lằng lặng nằm giữa sân, tại viện tử của Vương Đằng, hai mắt ông ta không hỏi sáng lên.
Ngay lúc này, Vương Đằng đẩy cửa đi ra, thản nhiên liếc nhìn thi thể của ba người Mạc Phàm đang nằm trên mặt đất, sau đó hắn di chuyển tầm mắt lên người Mạc Sơn.
"Vương Đằng!"
Nhìn thấy Vương Đằng, ánh mắt của Mạc Sơn lóe lên sự hưng phấn ngập tràn.
Vương Đằng thực sự đã trở lại!
Ông ta đã phái người âm thầm tìm kiếm, truy sát Vương Đằng trong suốt ba tháng liên tiếp nhưng lại không thu hoạch được gì, không ngờ cuối cùng, thế mà Vương Đằng lại tự chui đầu vào rọ, quay trở lại đây!
Đương nhiên, ông ta cũng không biết là Vương Đằng biến mất ba tháng nay chính là để tiến vào bên trong Thần Ma Lệnh.
Kìm nén sự hưng phấn trong lòng, sắc mặt Mạc Sơn thể hiện sự uy nghiêm, ông ta hét lớn: "Vương Đằng, ngươi thật to gan! Ngươi điên rồi, sao ngươi dám giết đệ tử của Mạc gia ta! Người đâu! Mau đến bắt hắn lại!"
Ông ta vừa dứt lời, đám giáp sĩ của Mạc gia có hơi do dự, chuyện trong tay Vương Đằng nắm giữ Thiên Kiếm Lệnh cũng không phải là bí mật ở Mạc gia.
"Các ngươi đều bị điếc cả rồi sao? Còn không mau bắt hắn lại cho ta!"
Thấy đám giáp sĩ vậy mà lại dám nghi ngờ mệnh lệnh của ông ta, Mạc Sơn không khỏi lạnh lùng quát lên.
Lúc này, đám giáp sĩ mới bước tới, nhưng Vương Đăng không khỏi lạnh lùng giễu cợt: "Mạc gia chủ quá oai phong lẫm liệt, biết rõ là trong tay ta có Thiên Kiếm Lệnh, thế mà lại còn dám đến đây để bắt ta? Tuy nhiên, ta có một điều cần phải nhắc nhở ông rằng Thiên Kiếm Lệnh đã sớm bị ta luyện hóa rồi, bên trong có chứa một ít khí tức của ta, trừ phi ta chủ động giao Thiên Kiếm Lệnh ra, hoặc ta chết hoàn toàn, nếu không thì một chút khí tức ta để lại bên trong Thiên Kiếm Lệnh sẽ không thể biến mất."
"Ông thực sự đã nghĩ thông suốt, muốn giế t chết ta để đoạt lấy Thiên Kiếm Lệnh sao? Giết ta, toàn bộ Mạc gia các người sẽ có tai họa ngập đầu! Ông làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý cho toàn bộ Mạc gia... Chôn cùng ta rồi sao?"
Vương Đằng lạnh lùng giễu cợt nói, lúc này, tu vi của hắn chỉ mới khôi phục đến Luyện Khí cảnh tầng bốn mà thôi, thực lực của hắn thực sự còn quá yếu, cứ cho là hắn có nhục thân cường đại thì hắn cũng không phải là đối thủ của đám giáp sĩ và Mạc Sơn, nên hắn chỉ có lôi Thiên Kiếm Lệnh ra, cách nói chuyện của hắn rất khiêu khích.
Chỉ cần hắn có thể tranh thủ thêm một buổi tối là đã có thể khôi phục tu vi, đến lúc đó, cho dù không thể giết được Mạc Sơn thì hắn cũng có được tự bảo vệ mình.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy hắn nói vậy, sắc mặt của Mạc Sơn có sự thay đổi, trước đây, Vương Đằng đột ngột biến mất, để lại sự hối tiếc rất lâu trong lòng ông ta, bây giờ Vương Đằng lại xuất hiện một lần nữa, nhất thời làm cho ông ta kích động không thôi, ông ta lập tức muốn bắt Vương Đằng lại và đoạt lấy Thiên Kiếm Lệnh.
Nhưng vào lúc này, lời nói của Vương Đằng giống như một chậu nước lạnh, dội thẳng lên đầu ông ta, làm cho ông ta bình tĩnh lại.
Vương Đằng có thể chết, nhưng nếu như hắn chết tại Mạc gia, rất có thể hắn sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Mạc gia.
Chẳng lẽ ông ta thực sự phải nghĩ đến việc chuẩn bị tâm lý để cho toàn bộ Mạc gia chôn cùng Vương Đằng sao?
Vào lúc này, ánh mắt Mạc Sơn không khỏi lấp lóe, đầu óc ông ta đảo qua đảo lại cả trăm ngàn lần.
Bây giờ, Vương Đằng đã bị phế, mặc dù không biết là Vương Đằng đã giế t chết đám Mạc Phàm bằng cách nào, nhưng có lẽ là do đám Mạc Phàm kia nhất thời chủ quan cho nên đã lọt vào ám toán của hắn, phế vật chung quy lại vẫn là phế vật, một phế vật không có võ mạch, chẳng lẽ thực sự còn có thể tạo nên sóng to gió lớn gì sao?
Sở dĩ ông ta rất muốn giế t chết Vương Đằng vào lúc này chẳng qua là muốn lấy được Thiên Kiếm Lệnh trong tay Vương Đằng mà thôi.
Nghĩ đến đây, Mạc Sơn giơ tay lên, trong lòng đám giáp sĩ vốn có sự kiêng ky, họ nhao nhao dừng bước khi nhìn thấy cảnh này.
Thế mà Mạc Sơn lại bước vào phòng Vương Đằng.
"Vương Đằng, ta và cha ngươi là bằng hữu vào sinh ra tử. Lúc trước, nếu không nhờ vào sự cứu giúp của cha ngươi, có lẽ ta đã sớm trở thành một đống xương khô rồi, ta và toàn bộ Mạc gia có lẽ đã trở thành cát bụi của lịch sử từ lâu."
Mạc Sơn khẽ thở dài, giọng điệu tràn đầy sự bất lực.
"Trước đây... Tất cả đều là lỗi của ta, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không?”
Giọng điệu của Mạc Sơn rất chân thành, ánh mắt tràn đầy sự áy náy.
Nhưng Vương Đằng đã nhìn thấu bộ mặt thật của ông ta, cho dù bây giờ ông †a có ngụy trang như thế nào đi chăng nữa thì Vương Đằng cũng chỉ có thái độ thờ ơ.
Tuy nhiên, Vương Đằng cũng muốn kéo dài thời gian, mặc dù bây giờ hắn đã trải qua chuyện ao máu tôi thể, nhục thân không hề tầm thường nhưng tu vi của bản thân hắn vẫn còn quá thấp, lúc này, nếu hắn trở mặt với Mạc Sơn, cứ cho là hắn có Thiên Kiếm Lệnh uy hiếp nhưng nếu như Mạc Sơn thực sự quyết tâm g iết chết hắn thì Thiên Kiếm Lệnh có thể làm gì?
Ẩn Môn Thiếu Chủ
Đánh giá:
Truyện Ẩn Môn Thiếu Chủ
Story
Chương 10: C10: Vương đằng
10.0/10 từ 40 lượt.