Ăn Miếng Trả Miếng
Chương 9: Chương 9
Anh bước tới gần Tử Ngôn, nắm lấy vai cậu, định lòng sẽ nói vài lời an ủi điển hình.
Vì anh không nằm trong hoàn cảnh đó, làm sao hiểu được bản thân cậu đang cảm thấy như thế nào.
Nhưng khi Tử Ngôn nhận thấy lực kéo từ tay Cố Duệ Thành mà quay sang, trên khuôn mặt cậu không hề có chút gì đau buồn hay là xót thương.
Thậm chí cầu an ủi cũng không có lấy một nét.
Ngược lại, Tử Ngôn thấy Cố Duệ Thành mồ hôi trên người tuôn như mưa thì hết hồn.
Luôn miệng hỏi hắn có chuyện gì xảy ra, cho đến khi nghe được đáp án thì ôm bụng cười không thôi.
"Em đã nói em không sao, không phải là giả bộ để trấn an anh đâu, là không sao thật sự.
Dù em có khóc lóc, van xin, thậm chí là đi theo anh ấy, mọi chuyện cũng không có gì thay đổi phải không? Có khác chỉ là, em lại làm thêm một người nữa phải đau buồn giống mình.
Nhưng em không muốn bản thân lại trở thành bù nhìn, em muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Tử Thanh, mọi chuyện em đều muốn biết."
"Anh sẽ cho người --"
Tử Ngôn lên tiếng cắt ngang lời anh đang nói: "Em sẽ tự làm chuyện đó, anh biết em có lợi thế là gì không?"
Trong lúc Cố Duệ Thành đang suy nghĩ về lợi thế đó, Tử Ngôn bước đến vị trí khi nãy cậu đứng.
Đưa qua cho anh một cái hộp giấy, khi mở ra bên trong lại là thứ khiến anh rất ngạc nhiên.
Một bộ đồng phục với nhiều vết cắt, vài vết cháy xém giống như dấu vết thuốc lá để lại.
Phía dưới là sách giáo khoa, nhưng đã không nhìn ra hình nữa rồi, vì trên đó chằng chịt những chữ viết không nhìn ra hình dạng.
Mục đích có lẽ là để che đi nội dung trang sách, nói chung là hành vi phá hoại điển hình của kiểu bắt nạt trong trường học.
"Anh ấy rất yêu sách nên sẽ không vứt nó đi, áo đồng phục đó là em dùng tiền thi đấu mua cho anh ấy.
Bên dưới cánh tay còn được em dùng chỉ may tên anh ấy lên, là một món quà kỉ niệm.
Đó chính là lý do anh ấy không mang vứt đi mà giấu xuống gầm giường, khi nãy trong lúc dọn dẹp em đã tìm thấy."
Nhìn những thứ này kèm theo câu nói trước đó, Cố Duệ Thanh có lẽ đã đoán được lợi thế mà Tử Ngôn nhắc tới là gì.
Hai người mỗi người một tay, đồ đạt của Tử Thanh cũng nhanh chóng được thu xếp xong.
Ngoại trừ đồng phục và sách vở, căn phòng đã trở nên trống trải đúng với vị trí của anh trong lòng Tử Ngôn.
Từ sáng đến giờ hai người cũng không có gì vào bụng, người biết nấu ăn duy nhất còn lại trong hai người là Tử Ngôn.
Nhưng hiện tại anh không muốn để cậu vào bếp chút nào, cho dù cậu có nói là mình biết làm nhiều món.
Cho nên một nhà hàng gần đó, may mắn có thêm một khách hàng trong lúc chiều muộn.
Sau khi làm hài lòng bao tử, hai người thỏa thuận đêm nay sẽ trải thảm ngủ ở phòng khách.
Cố Duệ Thành lần đầu tiên được nằm chung chỗ với người yêu, dù tình huống không thích hợp lắm, anh vẫn rất vui mừng.
Sắp xếp đệm gối làm thành ổ tình yêu của hai người, lúc vô ý nhìn lên di ảnh của Tử Thanh cũng có chút chột dạ.
Mười một giờ đêm, hai người bên phải bên trái nằm xuống, nhưng đúng như dự đoán, không ai ngủ được cả.
Cố Duệ Thành thì tâm trạng như đang ở "đêm động phòng", tay chân cứng đơ không biết để đâu, vô tình chạm vào Tử Ngôn cũng khiến anh căng thẳng không thôi.
Còn Tử Ngôn thì không như thế, dù cậu có mạnh mẽ đến đâu thì nó cũng không được áp dụng trong trường hợp này.
Cứ vô tình liếc qua tấm hình trên bàn kia là hiện thực lại nhắc cho cậu biết, bản thân đã mất đi một người rất quan trọng.
"Anh ôm em một chút có được không?"
Đang ngọ nguậy bên cạnh, trong không gian tĩnh lặng vang lên câu nói rõ ràng của Tử Ngôn.
Cố Duệ Thành còn năm lần bảy lượt tự vả tỉnh bản thân, vì sợ những suy nghĩ đen tối khiến đôi tai có chút vấn đề, nhưng vẫn không kìm được xác nhận lại một lần: "Em nói gì?"
"Ôm em một chút, chỉ một chút thôi, hôm nay có vẻ hơi lạnh." Cậu biết Cố Duệ Thành đang suy nghĩ điều gì, cả hai xác định quan hệ gần hai tháng nhưng cậu chỉ để anh nắm tay mình mà thôi.
Kể cả lúc được bế vào bệnh viện, cũng là lần đầu tiên khoảng cách hai người gần như thế.
Nhưng điều khiến cậu thấy cảm động nhất chính là Cố Duệ Thành chưa bao giờ yêu cầu cậu phải như thế nào.
Anh cứ im lặng đứng bên cạnh, tự điều chỉnh bản thân mình để phù hợp với cậu.
Nhiều lúc Tử Ngôn cũng cảm thấy, bản thân mình thật sự có nhiều sai sót.
Nhưng Cố Duệ Thành từng nói, anh không mong cậu thay đổi vì ai kể cả bản thân anh, vì anh yêu cậu, từ cái đơn thuần nhất.
Cố Duệ Thành nghe được như vậy cũng không nói câu gì.
Tử Ngôn không nhận được câu trả lời từ anh, cũng không giận dỗi hay phàn nàn chút nào.
Đang suy xét về kế hoạch của bản thân một chút, một luồng hơi ấm từ dưới lưng cậu truyền lên.
Cố Duệ Thành đặt cánh tay anh xuyên qua lưng kéo cậu về phía lồng ngực mình, Tử Ngôn không giấu được cảm xúc, rúc vào người anh cười cười.
"Sau này, anh có thể không cần sự cho phép của em..."
"Vậy...sau này anh muốn làm gì cũng được sao?"
Tử Ngôn nghe anh nói thế tự dưng suy nghĩ đến gì đó, càng chôn sâu mặt vào lòng Cố Duệ Thành.
Trong bầu không khí im lặng một tiếng "ừ" của Tử Ngôn càng thêm rõ ràng bên tai, anh vui vẻ càng dùng lực ôm chặt cậu vào người.
"Duệ Thành, Hiệu trưởng của trường có ý nhắc nhở đối với Phương Du, cô ấy còn nghe được cuộc nói chuyện liên quan đến con trai Thị trưởng.
Anh có nghĩ sự kiện gian lận đó là do hắn làm không?"
"Có lẽ thế! Hơn thế nữa, anh nghĩ dưới mắt cậu ta có lẽ có không ít người.
Anh sẽ lo chuyện Hiệu trưởng, hứa với anh, dù có chuyện gì cũng phải nói với anh."
"Dạ, anh nghĩ tại sao Hiệu trưởng danh giá một trường mà lại sợ một Thị trưởng, người không có liên quan gì đến môi trường giáo dục bên trong đó?" Đây chính là điều cậu luôn thắc mắc.
Thị trưởng đúng là có quyền rất cao nhưng chuyện giáo dục con em mình, khi đã đưa nó vào môi trường đó bậc phụ huynh phải tin tưởng và giao phó hết thảy cho bọn họ.
Chỉ khi nào quyền lợi của con mình bị ảnh hưởng, phụ huynh mới có thể lên tiếng.
Nhưng cậu để ý, không biết có bao nhiêu chuyện để nói về việc con cái cậy quyền cha mẹ làm chức cao mà bắt nạt bạn học, kéo bè kéo phái.
"Em biết vì sao anh có được bản "giám định sơ bộ" đó không?"
P/S: Vì mình đang bận ôn thi nên truyện thường ra không đều nên mọi người thông cảm ạ! Từ giờ em sẽ đăng vào thứ 3 và thứ 6 hàng tuần, mỗi ngày một chương nha!.
Ăn Miếng Trả Miếng