Ăn Miếng Trả Miếng
Chương 42: Chương 42
Bên phía Cố Duệ Thành và Tử Ngôn thì cực nhọc hơn một chút, dù được Cố Thiên Hành giúp đỡ nhưng đoạn đường từ cổng vào nhà lại xa xôi và khổ cực hơn bình thường.
Anh chính xác là đang ở trạng thái "bất tỉnh" mất rồi, mọi trọng lực đều đổ dồn lên người Tử Ngôn.
Đặt được anh lên giường thật sự là cả một quá trình, chính điều đó khiến cậu bắt đầu xem xét lại số lượng cồn mỗi lần anh có thể uống, để không rơi vào tình huống như thế này nữa.
Cố Thiên Hành cũng không tiện ở lâu, nên nói vài câu với Tử Ngôn rồi chuồn lẹ.
Hiện tại là phải động phòng đấy có biết không? Mà ông anh như cá chết của cậu vẫn nằm yên thin thít ở đó, đúng là không làm ăn được gì nữa.
Dù sao cũng phải trả lại không gian cho vợ chồng son người ta mà.
Bước ra ngoài, Cố Thiên Hành bất giác quay lại nhìn căn nhà có hai người bên trong kia.
Ai lại nghĩ chuyện có thể phát triển như vậy cơ chứ!
Rõ ràng người biết Tử Ngôn trước là cậu, không ngờ bây giờ sư phụ đã trở thành chị dâu mất rồi.
Anh trai băng sơn ngàn năm khó tan của cậu lại bị một chiêu chí mạng, tiếng sét ái tình mà rơi vào hố sâu không đáy.
Đúng là trên đời cái quái gì cũng có thể xảy ra mà.
Tử Ngôn lấy nước lau sơ người cho Cố Duệ Thành, còn cố gắng đút cho anh hết một ly nước giải rượu, nhưng với tình trạng cá chết này sợ rằng buổi sáng không tránh khỏi đau đầu.
Sau khi sắp xếp cho anh ổn thỏa, Tử Ngôn đi ra ngoài nhẹ nhàng khép cửa lại.
Cậu từng bước đi đến căn phòng nhỏ cuối dãy, đây là nơi Cố Duệ Thành sắp xếp để di ảnh của Tử Thanh.
Tử Ngôn bước vào trong lặng lẽ đến trước di ảnh của anh ngồi xuống.
"Hôm nay em đã kết hôn rồi! Không phải một hôn lễ hoành tráng nhưng lại đặc biệt ấm áp, vì xuất hiện bên trong đó là tất cả những người yêu thương và trân trọng em.
Nếu anh còn ở đây thì có thể đội khăn cho em rồi."
Tử Ngôn ngồi xếp bằng ở đó, từng câu từng chữ rõ ràng, kể hết mọi chuyện xảy ra hôm nay cho anh nghe.
Nếu như là ở trong thế giới siêu nhiên, biết đâu hiện tại Tử Thanh thật sự đang ngồi đối diện nghe cậu nói, đồng thời mỉm cười và chúc hai người hạnh phúc.
"Ngẫm nghĩ lại, em vẫn phải nói câu đó, em thật sự là một người rất may mắn.
Có phải vì chúng ta là sinh đôi nên em đã lấy hết vận may của anh đi hay không? Em cũng không biết nữa."
Tử Ngôn lẩm bẩm như thế rất lâu, đầu gục xuống hai chân, trong mơ màng vẫn không dừng nói chuyện.
Cậu muốn nói hết cho anh nghe, muốn cho anh biết những điều cậu đang trải qua, muốn anh vui mừng chung với cậu.
"Sếp Gia hình như đã theo đuổi được anh Y Hạ rồi, còn anh Chương Viễn nữa, anh ấy cũng đã tìm được hạnh phúc của mình.
Ai cũng đang rất vui vẻ, anh bên kia có tìm được ai chưa? Đừng để thua kém, em sẽ cười vào mặt anh nếu lần sau anh đến gặp em mà không giới thiệu anh rể."
Một bóng người từ phía sau đi đến bên cạnh cậu, do mải mê nói chuyện Tử Ngôn lại không hề hay biết điều này.
"Hôm nay là ngày tân hôn của chúng ta, vậy mà em dám bỏ rơi anh lạnh lẽo một mình trong phòng sao?" Cố Duệ Thành từ phía sau bước tới, ôm cả người cậu vào lòng.
Một luồng hơi ấm quen thuộc đánh động Tử Ngôn, cậu nhìn lên anh, trấn an nói: "Em phải đến nói với Tử Thanh một tiếng, nếu không lần sau anh ấy đến thăm lại trách em vô tâm."
"Ừ, anh cũng phải làm vậy chứ." Sau đó nhìn lên di ảnh Tử Thanh, "Anh hai, em sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, cả đời này!"
Đêm động phòng của người khác có thể là một đêm triền miên tình nồng, của hai người họ thì khác.
Cố Duệ Thành dùng hơi ấm của mình xoa dịu sự lạnh lẽo trong đêm của Tử Ngôn.
Anh một câu em một câu, nói lên một chuyện tình.
Anh một bên, cậu một bên, xây dựng nên một gia đình hạnh phúc.
Sau bao sự việc xảy ra, có đôi khi bế tắc tưởng chừng gục ngã, có đôi khi cảm thấy không biết phải làm sao vượt qua.
Nhưng tuyệt nhiên có một điều luôn như vậy không thay đổi, chính là hai người.
Từ sau khi gặp Cố Duệ Thành, Tử Ngôn không còn một mình nữa.
Cậu đau khổ anh sẽ an ủi, cậu bế tắc anh sẽ giải vây, cậu yếu đuối anh lại che chở, cậu vui vẻ anh nhất định sẽ vui cùng, luôn luôn là như vậy.
Hai người ôm nhau ngồi đó, chờ đợi bình minh phía sau khung cửa sổ đang vươn mình lên.
Hạnh phúc và hài hòa!
.....................
"Em không vui sao?" Chương Viễn bỏ đồ đạt xuống giường khách sạn, nhìn qua Thanh Hạ vẫn còn suy tư.
"Hả, à, đâu có.
Em rất vui mà." Sợ cảm xúc bản thân khiến anh phiền lòng, Thanh Hạ ngay lập tức nở ra nụ cười...có chút ngượng ngạo khó tránh.
"Vì chuyện Tử Ngôn? Sợ anh cảm thấy lay động khi thấy người có khuôn mặt y như Tử Thanh hạnh phúc phải không?" Hai năm bên cạnh, tuy chỉ mới xác định quan hệ gần đây, nhưng Thanh Hạ luôn nằm dưới mí mắt anh, làm sao có thể lừa anh được.
"Vậy anh có cảm thấy khó chịu không?" Biết bản thân không thể lừa được anh, Thanh Hạ quyết định ngả bài.
Chương Viễn không nôn nóng giải thích với cậu, chỉ nhẹ nhàng bước lại gần ngồi xuống bên cạnh, để cậu quay lại đối diện với anh.
"Lúc nhận được cuộc gọi của Duệ Thành muốn anh giúp đỡ chuyện này, anh thật sự nghĩ bản thân có lẽ sẽ bị ảnh hưởng đôi chút.
Nhưng anh nhận ra, bản thân lại rất bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, thậm chí khi nhìn những hình ảnh của Tử Ngôn anh cũng không hề có suy nghĩ gì khác.
Anh thừa nhận bản thân có lẽ sẽ không bao giờ quên được Tử Thanh, vì em ấy giống như trách nhiệm của anh.
Nếu không phải anh quá lạc quan không nhận ra sự khác thường của em ấy, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Nhưng cho đến hiện tại, anh có thể một lời chắc chắn với em, Tử Thanh chỉ là một phần quá khứ đơn thuần anh muốn lưu giữ lại, để nhắc nhở bản thân về những sai lầm mình từng mắc phải.
Còn em, mới chính là người anh muốn giữ lại cho riêng bản thân mình.
Không vì trách nhiệm, thương hại hay sai lầm gì cả, mà là vì tình yêu anh dành cho em.
Em hiểu không?"
Nói ra nhiều lời như thế, Thanh Hạ như bị bỏ bùa, đơ người ra nhìn anh.
"Đừng khóc..."
Nghe Chương Viễn nói, Thanh Hạ mới biết vì sao mình không lên tiếng được, vì nước mắt đã làm nghẹn cậu mất rồi.
Cậu từng lo sợ, hoảng loạn, sợ một ngày anh sẽ nói có lẽ không yêu cậu, sợ anh nói vì không muốn cậu đau lòng mới đồng ý bên cạnh nhau.
Nhưng hiện tại, Thanh Hạ càng thêm chắc chắn, bản thân đã không thể rời xa người đàn ông này nữa rồi.
"Em thật sự rất yêu anh." Chôn đầu vào lồng ngực anh, giọng có hơi khàn nhưng vẫn nói rất tròn câu.
"Anh cũng rất yêu bảo bối của anh."
Hai người cứ giữ nguyên tư thế nằm vật xuống giường, Thanh Hạ cứ lưu luyến mùi hương của anh không chịu chui đầu ra.
Chương Viễn không biết làm sao cứ để cậu như thế, nhưng khuôn mặt thỏa mãn kia đã tố cáo sự "không biết làm sao" của anh rồi.
...................
Một ngày mới bắt đầu, một cặp vợ chồng son, một cặp vừa xác định tình cảm và một cặp chưa gì đã mặn nồng cùng bên cạnh nhau.
Mỗi người đều có một cách thể hiện tình yêu rất riêng, nhưng nó chắc chắn đều quy về một mục đích chung.
Đấy chính là sự yêu thương và thật lòng bảo vệ một ai đó.
Trong tình yêu không tránh khỏi sự lo lắng không rõ căn cứ, sự đa nghi được nâng lên một bậc và sự chiếm hữu tăng lên gấp đôi.
Đó cũng chính là lý do vì sao tình yêu rất cần sự thấu hiểu và sẻ chia, đôi khi nó khiến ta trở thành một người quá dễ dãi.
Người xưa truyền lại, "Tình yêu chính là bể khổ".
Là đúng hai sai?
Nếu đúng thì tại sao con người lại luôn có mong muốn tìm được một người trên đời dành cho mình, để yêu và được yêu.
Còn nếu sai, thế sao vẫn có người tan nát cõi lòng cho một mối tình, dằn vặt bản thân đến mức lụy tình đau khổ.
Tử Ngôn tìm được người mình yêu trong lúc bản thân không để ý đến, hai người đều bị đối phương thu hút vì sự chân thành của nhau.
Y Hạ vì lo sợ vào một mối tình không có kết quả nên nhiều lần trốn tránh, cuối cùng vẫn bị sa lầy, nhưng may mắn lại gặp đúng người.
Chương Viễn vì tình yêu không trọn vẹn hai lần, đau khổ cùng cực, cuối cùng lại có một người tìm đến sưởi ấm trái tim lạnh lẽo bao năm của anh.
Ai cũng có cái kết duyên mãn mà bản thân không đoán trước được, cho dù trước đó đã bị hai chữ "tình yêu" dọa sợ.
Giống như Cố Duệ Thành nói, một lời yêu chỉ mất vài giây hay vài phút để nói ra, nhưng ta cần cả đời để chứng minh tình yêu đó.
Là bình yên hay sóng gió, là hạnh phúc hay đau khổ, là mộng tưởng hay thực tế, phải trải qua mới biết được.
Điều quan trọng nhất hiện tại, chính là làm sao để giữ vững được tình yêu của hai người.
Đừng biến hai chữ "vĩnh hằng" thành một thứ xa xỉ trên thế gian này!
Và cũng để cho những người vì những giây phút yếu lòng, có thêm niềm tin rằng sẽ có ai đó đến bên, trân trọng và yêu thương ta.
Để những sự vỡ lở kia không có cơ hội khiến những người ở lại nói hai từ "giá như".
Tử Thanh có lẽ đã nợ một người nào đó trên thế gian, vì con đường mà anh chọn đã vô tình khiến một ai đó mất đi một nửa kia của mình.
Để sự ra đi của bản thân, trở thành một quá khứ không thể quên đối với những người ở lại.
Anh còn nợ một lời cảm ơn với cuộc đời và với một ai đó quan trọng, "Cảm ơn ông trời đã cho chúng ta gặp nhau, và cảm ơn vì bản thân đã không bỏ cuộc trước đó."
Cuối cùng chính là, gặp được nhau đều là ý trời, nhưng ở bên nhau dài lâu hay không, là dựa vào lòng người.
HOÀN THÀNH..
Ăn Miếng Trả Miếng