Âm Thầm Làm Fan Bị Chính Chủ Phát Hiện thì Phải Làm Sao?

Chương 19

105@-

Tiêu đề: Sáng ấm áp


Bữa sáng kết thúc trong một không khí tinh tế mà ấm áp. Những món Tạ Trình gọi rất hợp khẩu vị của Hứa Miên, ly sữa nóng cũng nhẹ nhàng xoa dịu chiếc dạ dày đang biểu tình và chút khó chịu còn sót lại trong cậu.


Ăn xong, Tạ Trình cực kỳ tự nhiên dọn dĩa ra ngoài cửa, rồi quay lại phòng. Hứa Miên ôm gối, cuộn tròn trên sofa, nhìn Tạ Trình đi lại trong phòng mình, một cảm giác kỳ lạ tự nhiên dâng trào—như thể khoảng trống năm năm giữa họ chưa từng tồn tại, sự thân mật và tự nhiên này là chuyện hiển nhiên như thường.


“Anh hôm nay…” Hứa Miên do dự lên tiếng, “không cần đến nhà thi đấu tập luyện hay làm quen sân bãi sao?”


Tạ Trình ngồi xuống bên cậu, tự nhiên đặt tay lên lưng sofa phía sau, tạo thành tư thế nửa bao bọc: “Chiều nay đội có lịch thống nhất. Sáng nay rảnh.”


Ánh mắt anh dừng trên gương mặt vẫn còn chút mệt mỏi của Hứa Miên, “Còn em? Hôm nay định làm gì? Nghỉ ngơi ở khách sạn à?”


Hứa Miên gật đầu, cả người đau nhức, quả thực chẳng muốn đi đâu, hơn nữa bản thảo nhân vật hóa kia vẫn cần chỉnh sửa lần cuối để gửi cho fan.


“Ừ,” Tạ Trình đáp, dường như rất hài lòng với câu trả lời này, “Vậy tôi ở lại với em.”


Hứa Miên ngẩn ra: “Anh… ở lại với tôi?” Một tuyển thủ chuyên nghiệp, trước thềm đại chiến, không đi luyện tập nghiên cứu đối thủ, lại ở đây phí thời gian trong phòng khách sạn với cậu?


“Thế thì sao?” Tạ Trình nhướn mày, giọng hiển nhiên như thường, “Em thế này, tôi yên tâm để em ở một mình sao nổi?”


Mặt Hứa Miên nóng lên, lẩm bẩm khe khẽ: “…Tôi thế nào chứ? Lại đâu phải không động đậy được.”


Tạ Trình bật cười khẽ, kề sát bên tai cậu, giọng trầm xuống: “Động được? Thế tối qua ai khóc lóc bảo ‘động không nổi’ ‘đừng mà’…”


“Tạ Trình!” Hứa Miên xấu hổ đến mức suýt nhảy dựng khỏi sofa, vươn tay định bịt miệng anh, má đỏ như sắp bốc khói, “Anh không được nói!”


Tạ Trình thuận thế nắm tay cậu, giữ trong lòng bàn tay, đầu ngón tay khẽ v**t v* mu bàn tay mịn màng của cậu, mắt lấp lánh ý cười: “Được rồi, không nói.”


Anh ngừng một chút, giọng nghiêm túc hơn: “Thật sự không khó chịu nữa chứ? Có cần… tôi xem giúp em không?” Nói rồi, ánh mắt anh cố ý lướt xuống dưới.


Hứa Miên như mèo bị giẫm đuôi, vội rút tay về, co mình vào góc sofa, cảnh giác trừng anh: “Không cần! Tôi khỏe lắm! Anh tránh xa tôi ra!”


Nhìn dáng vẻ xù lông của cậu, Tạ Trình biết cậu thực sự ngượng, bèn biết điểm dừng, không trêu nữa. Anh đứng dậy, đến bàn làm việc, mở ba lô lấy laptop và một ít tài liệu ra: “Em làm việc của em, tôi xử lý chút việc.”


Anh thực sự bắt đầu xem video trận đấu và tài liệu, thần thái tập trung, nghiêm túc, đường nét gương mặt lạnh lùng, như lập tức chuyển sang trạng thái Riven điềm tĩnh, tự chủ trên sân đấu.


Hứa Miên nhìn dáng vẻ làm việc của anh, chút xấu hổ dần tan biến, thay vào đó là cảm giác yên bình, an tâm.


Cậu cũng lấy iPad ra, bắt đầu chỉnh sửa bản thảo nhân vật hóa. Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ phím nhẹ nhàng của Tạ Trình và tiếng sột soạt của bút chạm màn hình của Hứa Miên.



Ánh nắng xuyên qua khe rèm, tạo thành những vệt sáng ấm áp trên sàn, không khí tràn ngập sự ấm áp và ăn ý khó diễn tả.


Thỉnh thoảng, Tạ Trình ngẩng đầu, nhìn Hứa Miên đang chăm chú vẽ trên sofa, ánh mắt dịu dàng. Đôi khi Hứa Miên cũng lén ngước mắt, liếc Tạ Trình đang tập trung làm việc, rồi nhanh chóng cúi xuống, khóe môi khẽ cong một nụ cười mà chính cậu cũng không nhận ra.


Gần trưa, điện thoại Tạ Trình vang lên, là quản lý đội gọi, nhắc nhở lịch trình và giờ tập hợp chiều nay.


Cúp máy, Tạ Trình đóng laptop, đi đến bên sofa. Hứa Miên vừa hoàn thành bản thảo, nhấn gửi.


“Phải đi rồi?” Hứa Miên ngẩng đầu hỏi.


“Ừ,” Tạ Trình cúi xuống, hai tay chống lên tay vịn sofa, nhốt cậu trong không gian nhỏ, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, “Tối nay đội có tiệc, có lẽ về muộn.”


Giọng anh mang chút tiếc nuối và lưu luyến khó nhận ra.


Hứa Miên bị anh nhìn đến hơi mất tự nhiên, dời mắt đi: “Ồ… anh đi đi, tôi đâu phải trẻ con, cần gì anh ở lại.”


Tạ Trình nhìn vành tai hơi đỏ của cậu, đột nhiên hỏi: “Mai thi đấu, em đến xem trực tiếp chứ?”


Tim Hứa Miên lỡ một nhịp. Dĩ nhiên cậu muốn đi, nhưng…


“Tôi… đã mua được vé.” Cậu khẽ nói, không dám nhìn vào mắt Tạ Trình.


Khóe môi Tạ Trình khẽ cong: “Khu A nội trường?”


Hứa Miên ngạc nhiên nhìn anh: “Sao anh biết?” Cậu nhớ mình chưa từng nói với anh.


Ánh mắt Tạ Trình sâu hơn, đầu ngón tay khẽ chạm má cậu: “Đoán thôi.” Anh dừng một chút, giọng trầm xuống, mang sức hút mê hoặc, “Mai, nhìn tôi thắng.”


Không phải câu hỏi, mà là khẳng định.


Hứa Miên nhìn đôi mắt tràn đầy tự tin và sức hút mạnh mẽ của anh, tim đập nhanh không kiểm soát, vô thức gật đầu.


Tạ Trình cười hài lòng, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu: “Đi đây. Tối nhắn tin cho em. Nghỉ ngơi cho tốt.”


Nói xong, anh đứng thẳng, cầm đồ, rời phòng gọn gàng.


Cửa khẽ khép lại.


Trong phòng chỉ còn Hứa Miên, cùng hơi thở của Tạ Trình còn vương trong không khí.


Cậu sờ lên trán vừa bị hôn, nơi đó như còn lưu lại cảm giác ấm nóng. Nghĩ đến câu “nhìn tôi thắng” của Tạ Trình, lòng cậu như được lấp đầy, một cảm xúc pha trộn giữa mong chờ, tự hào và chút căng thẳng lan tỏa.



Cậu cầm điện thoại, mở khung chat với Chu Linh, ngón tay gõ nhanh:


“…”


Hứa Miên: Linh Linh!


“…”


Hứa Miên: Tôi hình như…


“…”


Hứa Miên: Hoàn toàn tiêu đời rồi.


 


Tin nhắn “hoàn toàn tiêu đời rồi” vừa gửi chưa đầy mười giây, điện thoại Hứa Miên rung điên cuồng như gắn bom hẹn giờ—cuộc gọi video từ Chu Linh lập tức hiện lên.


Hứa Miên nhìn khuôn mặt phóng to của Chu Linh trên màn hình, đầy vẻ “mau kể chuyện đi”, bất đắc dĩ thở dài, đành chấp nhận nhấn nút nghe.


Bên kia lập tức vang lên giọng truy hỏi dồn dập của Chu Linh, hậu cảnh dường như là phòng trang điểm:


“…”


“Hoàn toàn tiêu đời là sao?! Hứa Miên, cậu nói rõ cho tôi! Hai người rốt cuộc tiến triển đến đâu rồi?! Có phải Tạ Trình cái tên khốn đó lại bắt nạt cậu?! Giọng cậu sao hơi khàn? Mắt cũng đỏ đỏ? Cậu khóc rồi hả?! Cậu đợi đấy, tôi đi tìm anh ta tính sổ ngay!”


“Không có! Không bắt nạt! Tôi không khóc!” Hứa Miên vội ngắt lời, má không kìm được nóng lên, giọng vì tối qua dùng sức quá độ và cảm xúc vừa dao động, quả thực hơi khàn, “Chỉ là… chỉ là… haizz…”


Cậu ấp úng, thực sự ngượng không nói được chi tiết những chuyện khó mở miệng từ tối qua đến sáng nay, chỉ có thể nói qua loa rằng Tạ Trình đến tìm cậu, hai người… coi như làm lành.


Chu Linh là ai chứ, nhìn dáng vẻ Hứa Miên má hồng như hoa đào, mắt lấp lánh hơi nước, lại thêm chút xấu hổ và giọng khàn, kết hợp với cách nói mơ hồ, lập tức đoán được bảy tám phần.


Đôi mắt hồ ly của cậu ta nheo lại, khóe môi cong lên nụ cười ám muội, đầy ý “tôi hiểu rồi”: “…”


“Ồ~~~ ‘làm lành’ à~~ Tôi hiểu rồi~~ Xem ra đội trưởng Tạ… ‘biểu diễn’ không tệ? Hớp hồn Miên Miên nhà ta đến ‘hoàn toàn tiêu đời’ luôn?”


Cậu ta cố ý nhấn mạnh từ “biểu diễn” và “hoàn toàn tiêu đời”, giọng điệu trêu chọc đậm đến mức như tràn ra khỏi màn hình.


Hứa Miên bị trêu đến toàn thân khó chịu, ôm gối che mặt, giọng nghèn nghẹt phản kháng: “…”


“Chu Linh! Cậu còn cười, tôi cúp máy đấy!”



“Được được, không cười nữa.” Chu Linh biết điểm dừng, nhưng mắt vẫn lấp lánh ý cười, “Nói chuyện nghiêm túc. À đúng rồi, chiều nay tôi đến nhà thi đấu đưa ít bánh Thương Từ thích ăn, tiện thể ghé thăm. Cậu… có muốn đi cùng không?”


Cậu ta ngừng một chút, giọng đầy ý tứ: “…”


“Một số người… chắc cũng đang luyện tập ở đó đấy~”


Tim Hứa Miên vì lời Chu Linh mà lỡ một nhịp.


Đi nhà thi đấu? Xem Tạ Trình luyện tập?


Đề nghị này như viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, lập tức làm lòng cậu gợn sóng.


Dĩ nhiên cậu muốn đi. Muốn xem dáng vẻ anh nghiêm túc chuẩn bị dưới sân đấu, muốn gần anh hơn chút nữa… Nhưng, tối qua mới… hôm nay lại chủ động chạy đến, có phải trông hơi… quá sốt sắng không?


Hơn nữa, trong nhà thi đấu chắc chắn còn nhiều người của các đội khác và nhân viên, lỡ bị nhận ra thì sao?


Hứa Miên do dự: “…”


“Tôi… đi có ổn không? Có làm phiền họ luyện tập không?”


“Có gì không ổn?” Chu Linh chẳng bận tâm, “Người nhà đến thăm, bình thường mà~ Tôi đi suốt. Với lại, mình đi lén lút, chỉ đứng xem bên cạnh, không quấy rầy họ. Thế nào? Đi không? Tôi đếm ba tiếng! 3—”


“Tôi đi!” Hứa Miên gần như buột miệng.


Nói xong cậu lập tức hối hận, đồng ý nhanh quá! Trông cứ như nôn nóng muốn đi!


Quả nhiên, Chu Linh bên kia nở nụ cười đắc ý “tôi biết ngay mà”: “…”


“Được rồi! Vậy hai giờ chiều, gặp ở sảnh khách sạn. Tôi lái xe qua đón cậu.”


“Ừ…” Hứa Miên đỏ mặt gật đầu.


Cúp video, Hứa Miên úp mặt vào gối, mặt nóng ran, lòng vừa mong chờ vừa căng thẳng.


Chiều nay… sẽ gặp anh ấy.


Ở nơi như thế.


Cậu hít sâu, đứng dậy khỏi sofa. Dù cơ thể còn hơi khó chịu, nhưng dường như không quá tệ.


Cậu phải chọn bộ đồ đẹp chút.



Tiện thể… kiểm tra lại vé khu A nội trường, xem ở hàng nào.


Hứa Miên nằm lười trên giường một lúc, cuối cùng vẫn đứng dậy, vào phòng tắm. Dòng nước ấm cuốn đi phần nào mệt mỏi, cũng khiến cậu tỉnh táo hơn về những gì sắp xảy ra chiều nay.


Tắm xong, cậu đứng trước gương lớn trong phòng thay đồ, nhìn bản thân trong gương với má vẫn còn ửng hồng, khóe mắt mày như nhuốm chút phong tình khác lạ, bắt đầu nghiêm túc nghĩ xem nên mặc gì.


Đi gặp Tạ Trình.


Đi đến nơi anh làm việc.


Không thể quá xuề xòa, cũng không được quá phô trương. Phải đẹp, phải hợp gu anh, tốt nhất… còn khiến anh ấy sáng mắt.


Ngón tay cậu lướt qua những hàng quần áo đắt đỏ, thiết kế tinh tế, cuối cùng dừng lại ở một bộ áo dài tay chống nắng phối dây xích rỗng màu xám. Áo ngoài là kiểu dáng rộng rãi, lớp ngoài là áo len rỗng thoáng khí, điểm xuyết dây xích kim loại tinh xảo, bên trong là áo ba lỗ cùng tông, nhiều lớp nhưng không ngột ngạt, mang vẻ thời thượng kín đáo và chút ý tứ.


Phần dưới, cậu chọn một chiếc quần jeans trắng với họa tiết vẩy mực, phong cách high-street Mỹ, kiểu dáng ống suông hơi loe tôn dáng chân, họa tiết vẩy mực thêm phần nghệ thuật bất kham.


Giày, cậu chọn một đôi giày trắng liên danh giữa Hồi Lực và một họa sĩ thủy mặc nổi tiếng, mặt giày có họa tiết mực loang nhạt, vừa thoải mái vừa độc đáo, hòa hợp với tông xám trắng và khí chất nghệ thuật của cậu.


Phong cách ăn mặc của Hứa Miên luôn kết hợp giữa “đắt đỏ” và “thời thượng”, chú trọng thiết kế và chất lượng, không chỉ đơn thuần là logo.


Mặc xong, cậu ngồi trước bàn trang điểm. Dù làn da trắng mịn bẩm sinh, cậu vẫn tỉ mỉ trang điểm nhẹ, nhấn vào lông mày để đôi mắt thêm thần thái, dùng son nhạt làm sáng khí sắc.


Sau đó, cậu đeo lại kính áp tròng nâu lạnh, che đi cảm xúc quá lộ liễu, thêm vài phần bí ẩn xa cách.


Cuối cùng, cậu cầm chiếc mũ lưỡi trai đen, do dự một chút, vẫn đội lên, kéo vành thấp xuống. Dù sao cũng đến nơi đông người, ngụy trang vẫn cần.


Mọi thứ sẵn sàng.


Cậu đứng trước gương, kiểm tra lần cuối.


Chàng trai trong gương cao gầy, trang phục tinh tế mang đậm dấu ấn cá nhân. Nửa gương mặt dưới vành mũ lộ ra đường nét sắc sảo, nốt ruồi lệ hồng nơi khóe mắt ẩn hiện, gợi nét mê hoặc khó rời. Toàn bộ tạo hình không hề phô trương, nhưng từng chi tiết đều toát lên sự dụng tâm, cân bằng hoàn hảo giữa “kín đáo” và “thu hút”.


Cậu rất hài lòng.


Cầm điện thoại và thẻ phòng, liếc giờ, gần đến lúc ra sảnh đợi Chu Linh.


Tim bất giác đập nhanh hơn.


Tạ Trình… thấy cậu thế này, sẽ phản ứng ra sao?


Hứa Miên hít sâu, kìm nụ cười mong chờ nơi khóe môi, mở cửa, bước ra ngoài.


Âm Thầm Làm Fan Bị Chính Chủ Phát Hiện thì Phải Làm Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Âm Thầm Làm Fan Bị Chính Chủ Phát Hiện thì Phải Làm Sao? Truyện Âm Thầm Làm Fan Bị Chính Chủ Phát Hiện thì Phải Làm Sao? Story Chương 19
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...