Ám Hương
Chương 82
Hiện giờ đã là quá nửa đêm, bên ngoài lúc này rộ lên vài cơn sấm chớp. Những tia sét tản ra sáng rực trên nền trời đêm dày đặc, kèm theo đó là hàng loạt âm thanh vang rền khá lớn.
Trạch Lam đang vùi mình trong chăn bông, trải qua một lần lăn giường, tinh thần cô có phần mệt mỏi đôi chút. Chợp mắt một cái đã có một giấc ngủ sâu, nhưng bây giờ lại thình lình tỉnh giấc vì tiếng sấm rền đang nổ lớn bên ngoài.
Cô mở mắt nhìn ra phía cửa sổ, vị trí này ở tầng thứ 50 của toà nhà càng khiến mọi thứ đang diễn ra trên bầu trời như gần đến mức nghẹt thở. Cô hơi giật mình, thân thể nhỏ gọn nép sâu hơn vào trong chăn bông. Trận mưa to bắt đầu trút xuống, những hạt mưa trượt dài đọng lại trên lớp kính trong suốt. Như thể đang hoạ một bức tranh trừu tượng khó đoán.
Một tiếng sấm rất lớn chợt vang lên, Trạch Lam hơi hoảng sợ mà nhắm tịt mắt. Cô vừa muốn đưa tay kéo cao chăn bông qua khỏi đầu, thì bất chợt Giang Triết Hàn thức giấc.
Cánh tay hắn choàng qua người cô, dùng sức kéo cô nép sát vào hắn. Bàn tay đặt sau lưng cô còn cố tình vỗ về rất nhẹ nhàng, như một cách trấn an hiệu quả. Cô quả thực thấy yên tâm đôi chút.
Nhưng xem ra trận mưa đêm nay vẫn sẽ kéo dài dai dẵng, những lần sấm nổ cứ liên tục diễn ra khiến Trạch Lam cứ thế mà chịu chui rúc trong lòng hắn. Đầu cô nằm dưới cằm hắn cách xa một khoảng vừa đủ để hắn có thể dễ dàng hít lấy mùi thơm đang tản ra từ mái tóc mềm mại.
Một bàn tay còn lại ghì lên sau đầu cô, dịu dàng vuốt ve. Chóp mũi nhỏ nhắn của cô tì vào ngực hắn, đều đặn thở nhẹ.
Hai mắt Trạch Lam vẫn mở to, dù không muốn nhưng cô phải thừa nhận được ôm như thế này quả thực đem đến cảm giác an nhiên kì lạ. Ngay khi hai mắt cô vừa muốn khép lại thì đột ngột thêm một trận sấm lớn nữa nổ lên đến chát tai.
Trạch Lam vì nhất thời giật mình, cô hốt hoảng đành đưa hai tay ôm chặt lấy người Giang Triết Hàn. Mười ngón tay thoáng cấu nhẹ lên lưng hắn, khoảng cách cả hai sát đến triệt để.
Hắn cơ hồ siết nhẹ đôi tay mình, cảm nhận sự mỏng manh từ cơ thể cô đang nằm trọn trong lòng hắn. Váy ngủ của cô khá mỏng, còn hắn thì lại ở trần. Mọi tấc da thịt ấm nóng của đối phương cứ thế mà truyền hết cho nhau.
Trong giây lát, Trạch Lam thấy cổ họng ngứa ran khó chịu. Cô bèn ho lên một tiếng nhỏ xíu nhưng vừa đủ để Giang Triết Hàn nghe được. Hắn đẩy cô ra xa một chút, nhìn vào cô, hắn hỏi: "Không khoẻ sao?"
Trạch Lam ngẩng mặt, ở góc độ này cô càng thấy mọi phương diện trên gương mặt hắn đều sắc bén vô cùng. Từ dưới ngạnh hàm nhìn lên, càng toát ra vẻ phong trần hoang dại. Đôi mắt cô tròn xoe, không nói, chỉ ậm ừ lắc đầu hai cái.
Vô tình, cô lại nhìn thấy vết sẹo còn lưu lại bên vai của hắn. Vết thương ấy dù đã được khâu rất tỉ mỉ, nhưng vì quá sâu cho nên vẫn không tránh được tình trạng hằn lại vết sẹo khá dài.
Tròng mắt như dâng lên một chút mơ hồ, Trạch Lam không thể rời mắt khỏi vết sẹo ấy của hắn. Trong tiềm thức của cô, cô vẫn chưa một lần quên hắn đã tự làm tổn thương chính mình nặng đến mức nào để bảo toàn mạng sống cho mẹ con cô. Cô vẫn không thể gạc bỏ hình ảnh thảm hại của hắn trong giây phút đó ra khỏi trí nhớ mình. Đối với cô, khoảnh khắc đó đến bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.
Ngón tay vô thức khẽ sờ qua nó một lần, lập tức gây ra sự chú ý của Giang Triết Hàn. Hắn cúi mặt nhìn chằm chằm vào cô, trong thứ ánh sáng mờ nhạt trong căn phòng, đôi mắt ngang tàn của hắn lại nổi bật hơn hẳn.
"Chỉ là một vết sẹo nhỏ, không đáng để lưu tâm!"
Hắn cất giọng, âm thanh trầm tĩnh phá tan bầu không khí về đêm. Trạch Lam tỉnh táo trở lại, cô ngước mắt nhìn hắn rồi lại né tránh mà đáp: "Tôi có nói rằng mình lưu tâm đến nó hay sao? Anh quả thực chỉ giỏi suy nghĩ viễn vong!"
Vừa nói, Trạch Lam vừa muốn quay mặt sang một phía. Nhưng Giang Triết Hàn lại giữ lấy gương mặt của cô, hai ngón tay hắn ghì lấy cằm cô, ngang nhiên không để góc mặt đẹp đẽ ấy dễ dàng thay đổi phương hướng.
Hắn tiến sát hơn, thì thầm bằng một sự mơ hồ khó tả: "Còn em thì nói dối quá tệ!"
"Là vì tôi cứu em, nên em muốn mang lòng cảm kích hay sao?"
Hắn chợt hỏi, bất giác khiến Trạch Lam thấy trong lòng tồn tại chút mâu thuẫn. Cô tuỳ tiện trả lời: "Cũng được! Cứ cho là tôi cảm kích đi. Nếu như không có chút cảm kích, tôi cũng sẽ bị xem là vô tâm."
Giang Triết Hàn hừ lạnh một tiếng trong họng, hắn suy xét một lúc rồi lại nói bằng giọng điệu trầm thấp.
"Nhận được sự cảm kích của em, xem ra cũng là một bước tiến triển khá tốt. Cho dù là em có thực lòng cảm kích tôi hay không, tôi vẫn sẽ xem trọng nó."
Nói xong, ngón tay hắn đột nhiên kéo lấy gương mặt của cô về trước. Hắn lại từ trên mà chầm chậm hạ mặt thấp dần, dự định muốn áp môi hôn cô.
Nhưng cô liền né tránh, tỏ vẻ không đồng ý. Cô đẩy vào ngực hắn, nhíu mày lấp bấp: "Không...không được!"
Khoé môi Giang Triết Hàn hơi nhếch lên, hắn thản nhiên nói: "Chẳng qua là hôn vài cái, không cần căng thẳng."
Vừa dứt lời, cánh môi hắn đã rất nhanh ép xuống. Sự ngông cuồng của hắn nhanh chóng phủ lấy bờ môi mềm mại, trong phút chốc đã dâng lên vài âm thanh đầy nặng nhọc.
Giang Triết Hàn mạnh mẽ siết lấy cơ thể Trạch Lam, đôi tay hắn như hai con mãng xà quấn chặt cô không buông. Cô bị hắn mang nằm dưới thân, đôi môi bị hôn đến mức sắp tê dại.
Dù bên ngoài mưa giông đang kéo đến to dần, nhưng chẳng có gì đọng lại trong đầu óc hắn ngoài tiếng thở dốc của Trạch Lam. Cô thực sự nhạy cảm trong chuyện này, dù đã trải qua rất nhiều lần với hắn nhưng bản thân cô vẫn chưa thể tự làm chủ được cảm xúc mỗi lần bị hắn động chạm.
Giang Triết Hàn bắt đầu cảm thấy thần kinh căng hơn mức bình thường, hắn hoàn toàn biết được vật giữa hai chân hắn lại lần nữa muốn nổi loạn. Hắn dùng hết sự bình tĩnh của mình, cố đẩy hết mọi suy nghĩ không nên có vào lúc này.
Trận hoan ái vừa rồi diễn ra cách đây không lâu, hiện tại cái thai của cô đã lớn hơn rất nhiều. Việc lâm trận liên tiếp trong một khoảng thời gian ngắn như vậy suy cho cùng vẫn là không nên.
Bởi thế, Giang Triết Hàn hắn nhất định phải nhịn. Dù cho hắn có đang cảm thấy bí bách đến mức nào, hắn cũng phải tự mình kiềm chế.
Có trách, chỉ trách hắn cứ muốn bám chặt Trạch Lam không rời. Vốn dĩ chỉ muốn hôn cô vài cái rồi thôi, nhưng cứ càng hôn lại càng thấy u mê không lối thoát.
Hắn muốn cô, thực sự muốn cô bao nhiêu lần cũng không đủ.
Nụ hôn của Giang Triết Hàn chợt dừng, hắn gục mặt xuống, để hai phần trán chạm vào nhau. Hơi thở hắn nhả ra rất gấp, hắn khổ sở nói: "Chết tiệt! Tôi sẽ điên mất!"
Trạch Lam căng mắt nhìn hắn, hơi thở vẫn chưa lấy lại nhịp độ ổn định. Cô khẽ lên tiếng: "Tôi đã bảo...không được kia mà!"
"Suỵt!"
Một tiếng rít nhẹ chợt vang lên, Giang Triết Hàn đặt ngón tay chặn ngang miệng cô. Thì thầm nói như ra lệnh: "Tốt nhất bây giờ em nên giữ im lặng. Nếu em còn phát ra thêm bất kì âm thanh nào, tôi không dám chắc sẽ ngưng lại được."
Vừa nghe thấy hắn nói, lập tức Trạch Lam im bặt không dám nói thêm tiếng nào. Cả việc thở thôi cũng phải hết sức cẩn thận, nhìn qua sắc mặt khó nhịn đó của hắn, cô cũng đủ biết hắn đang khó chịu đến mức nào.
Giang Triết Hàn nằm sang một bên, hắn ôm cô vào lòng, bàn tay đặt lên chiếc bụng tròn trịa đang nhô cao sau lớp chăn bông. Mệt mỏi nói: "Có lẽ em nên thầm cảm ơn tiểu công chúa trong bụng em thì hơn. Không có nó, em chắc chắn sẽ không yên với tôi một khắc nào đâu!"
"Ông chủ, ngài cảm thấy sao rồi?"
Tá Đằng cẩn trọng quan sát, hắn cũng bị một vết thương dài khoảng ba phân, vừa được khâu lại và băng một miếng gạc trắng tinh.
Từ lúc xảy ra chuyện, sắc mặt của Giang Cẩn Quỳ tồi tệ vô cùng. Tuy rằng không bị thương tích nhưng lần này lại khiến đầu óc anh quẫn đến phát điên. Anh ngồi trong phòng, trên chiếc ghế xoay, bàn tay cứ siết chặt lại như thể đang muốn một lần bóp chết kẻ nào đó.
Trong phút chốc, mọi suy nghĩ trong đầu gần như trở nên hỗn loạn. Ánh mắt Giang Cẩn Quỳ hoá điên cuồng, anh vung tay đánh đổ toàn bộ đồ vật đang có trước mặt mình.
"Chắc chắn là Giang Triết Hàn, là nó! Chết tiệt, còn dám phủ đầu tao! Mày giỏi lắm Triết Hàn..."
Đứng yên một vị trí không hề xê dịch, có lẽ theo làm việc cho Giang Cẩn Quỳ bao lâu nay, Tá Đằng hắn vốn đã quá quen khi chứng kiến những lúc anh nổi điên thế này.
Hắn đứng đó, chỉ đều đều cất giọng: "Ông chủ, mọi việc xin ngài cứ căn dặn."
Lồng ngực như thể căng ra sắp nứt, Giang Cẩn Quỳ thở hồng hộc, mái tóc đỏ rượu cũng bị rơi ra vài sợi ở phía trước. Từ sắc diện đến bộ dạng, toàn bộ đều nặng mùi sát khí.
Yết hầu trượt dài một lần, anh gằn giọng, khàn đến mức khó nghe: "Gọi cho Z, bảo hắn ta thông báo tình hình ngay cho tôi!"
"Vâng!"
Cúi đầu theo lệnh, Tá Đằng nhanh chóng rời khỏi phòng. Bên trong chỉ còn Giang Cẩn Quỳ đang đắm chìm trong biển hận của chính bản thân mình. Anh đưa tay vuốt gọn mái tóc rũ rượi, đôi mắt sắc lạnh rộ lên hàng vạn lần hiểm ác.
Bàn tay đặt trên mặt bàn siết chặt đến mức rung lên, anh căm giận tự nói: "Để rồi xem, mày đến khi nào mới có được sự tha thứ từ cô ta. Đừng nói đến là yêu, tao sẽ khiến cho đến việc đồng cảm với mày, cô ta cũng sẽ không thể!"
Trận mưa to đêm qua đến gần sáng mới tạnh hẳn, không khí buổi sáng của Thượng Hải đột ngột trở lạnh hơn với màn sương mù khá dày dặn đang bao trùm lên toàn thành phố.
Cả đêm hôm qua, Trạch Lam có một giấc ngủ ngon không tưởng. Suốt cả đêm, Giang Triết Hàn cứ ôm lấy cô, một giây cũng không hề thả ra. Đến khi hắn thức giấc, mới chịu rời khỏi cô mà bước xuống giường.
Toàn bộ trang phục đều đã được chuẩn bị sẵn, từ đồng hồ cho đến caravat hay giày, mọi thứ đều được sắp xếp đúng theo ý của Giang Triết Hàn.
Hắn diện bộ âu phục màu đen, trên nền vải có thêu thêm những đường chỉ bạc trải dọc khắp thân áo. Trên ngực trái còn có thêm cài áo kim loại, được đính một viên đá quý trắng tinh đầy nổi bật.
Hắn chỉnh trang lại trang phục, nhìn vào gương lại thấy Trạch Lam đang loay hoay với chiếc khoá kéo sau lưng của chiếc đầm mình đang mặc.
Hắn bước đến ngay phía sau cô, bình ổn lên tiếng: "Để tôi."
Trạch Lam chớp mắt hai cái, cô không hề nhìn lại phía sau, chỉ biết trông mắt hướng thẳng ra tấm cửa kính trước mặt, nơi có những toà nhà đồ sộ khác nằm sát nhau.
Nắm lấy khoá kéo, Giang Triết Hàn chậm rãi nâng nó lên cao dần. Đến khi kéo xong, hắn lại bất chợt đặt ngay vào sau gáy cô một cái hôn thật nóng bỏng.
Đầu lưỡi hắn ẩm ướt, nhưng cánh môi lại ấm nóng như than hồng. Hắn từ tốn hôn dần từ sau gáy, rồi tiến dần về phía trước. Nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ trắng ngần đầy gợi cảm, hơi thở của hắn dồn dập rồi tăng dần.
Hai tay hắn vòng ra phía trước, đặt gọn lên bụng Trạch Lam. Môi hắn dường như vẫn không có dấu hiệu muốn dừng lại, hắn tiếp tục di chuyển cao hơn, trượt nhanh qua xương hàm rồi ngậm chặt đôi môi đỏ mọng.
Trạch Lam nhất thời nhăn mặt, chỉ mới sáng sớm mà lại tiếp nhận cái hôn cuồng nhiệt thế này, ít hay nhiều vẫn làm đầu óc cô choáng váng.
Hai tay cô vô thức đưa lên, trong hơi thở xen lẫn chút căng thẳng. Hai cánh môi hoàn toàn bị tách ra, chiếc lưỡi non mềm liên tục bị mút chặt. Nụ hôn sâu đến mức cô cứ tưởng hắn đang muốn rút cạn hết dưỡng khí mà cô đang có.
Giang Triết Hàn rất nhanh nắm lấy hai cổ tay mảnh mai của Trạch Lam, không chút sức lực cũng có thể giữ cho nó ngoan ngoãn mà bất động. Hắn đem hai tay cô siết lại, như thể đang bắt cô tự ôm chính cơ thể mình. Còn tay hắn cũng theo đó mà áp lên, trong cái ôm như vô tình được nhân đôi.
Hắn tiếp tục dán chặt lấy môi cô, cánh môi bên dưới đã một lúc bị hôn đến đỏ ửng. Mùi hương dịu nhẹ từ sữa tắm cho đến mùi gỗ đàn hương đang xông lên trong phòng đều bị tách biệt khỏi mùi hương cơ thể cô. Điều này, hắn căn bản từ đầu đã bị chính nó thu hút.
Không có nó, hắn chắc chắn sẽ không hề nảy sinh hứng thú với cô. Không có hứng thú thì sẽ không có ham muốn cuồng dại. Và ở thời điểm hiện tại, ham muốn đó bị hắn mang ra giam biệt vào một góc. Hắn không hẳn là vì ham muốn mà động lòng, cũng không hẳn không phải vì ham muốn mà đem lòng yêu cô. Đối với hắn, thứ tình cảm này bị sinh ra một cách rất ngẫu nhiên và kì lạ.
"Ưm!"
Một tiếng kêu rất ngắn phát ra, Trạch Lam thực sự bị hôn đến mức say sẩm. Cô nhíu mày, lồng ngực căng ra sau lớp vải lụa.
Giang Triết Hàn lúc này mới chịu tha cho cô, hắn nhìn vào gương mặt hồng hào đang trở nên mị hoặc dưới mắt mình. Ưu nhã chợt cười, hắn khản giọng khẽ nói: "Nếu không phải sắp đến giờ làm lễ khởi công, tôi chắc chắn sẽ đem em làm thành bữa sáng thượng hạng nhất trên đời."
Ám Hương