Ám Hương

Chương 116

296@-


Mất hơn mười phút chạy xe, Lý Dịch Đình sau đôi lúc do dự cuối cùng cũng quyết định đưa Bách Thâm đến nghỉ tạm nhà mình.

Nhan Khúc khổ sở vừa đỡ lấy Bách Thâm, nhăn mặt kêu lên: “Đình Đình, giúp em với!”
Đóng vội cửa xe, Lý Dịch Đình nhanh chân chạy đến đỡ hộ Nhan Khúc một bên.

Cả hai mỗi người chịu một cánh tay của Bách Thâm từ từ đi vào trong.

Tuy khoảng cách từ ngoài vào đây không nhiều, nhưng sức nặng đè lên vai khiến hai người họ thực sự kiệt sức.
Thả Bách Thâm nằm ngã ra giường, Nhan Khúc ngồi thụp xuống sàn thở hụt hơi.
“Nặng...nặng chết em mất!”
Nhìn cậu trai trẻ ngồi bệt dưới sàn, mặt mũi suýt tái đi vì mệt mà Lý Dịch Đình áy náy vô cùng.

Cô ngồi xuống vuốt tóc Nhan Khúc, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi em, phiền em quá rồi!”
Thở hồng hộc, Nhan Khúc ngước nhìn.

Trước mắt cậu, gương mặt của Lý Dịch Đình xinh đẹp dịu dàng, nhưng lại điểm lên trên môi một nụ cười rất buồn.

Có lẽ, Lý Dịch Đình không mệt vì sức nặng từ bên ngoài của Bách Thâm.

Mà cô chỉ thấy thực sự kiệt quệ bởi sức nặng trong lòng mình.
Thứ tình cảm đơn phương kia có khác gì một hòn đá nghìn cân trong lòng cô không chứ? Tại sao lại cố chấp gánh lấy một thứ vượt quá giới hạn của bản thân như vậy?
Nhan Khúc không thể hiểu, chỉ có thể giúp mà thôi.
“Xin lỗi em làm gì? Chị bị ngốc à?” Nhan Khúc xua tay, giọng điệu thờ ơ.
Cậu đứng dậy, nhìn kẻ đang say như chết trên giường rồi mới thở dài: “Bây giờ phải làm sao với thầy ấy đây?”
Lý Dịch Đình nhìn chung hướng mắt với Nhan Khúc, trong lòng cơ hồ rối loạn.

Bách Thâm nằm sấp trên giường, chân hơi xéo về một góc.

Lúc này, Nhan Khúc mới lên tiếng hỏi: “Trong nhà có thuốc giải rượu không?”
Lý Dịch Đình lắc đầu, cô chưa từng động đến bia rượu, chưa một lần say sỉn thì lấy đâu ra tự chuẩn bị mấy thứ này.

Cô quay đi vào phòng tắm, cầm một cái khăn rồi ngâm vào một chậu nước ấm.
“Em lau người cho thầy ấy đi, để chị xuống hiệu thuốc bên dưới.”
Lý Dịch Đình nói, tay bê chậu nước đưa về phía Nhan Khúc.

Cô lại dặn dò: “Lau mặt và tay cho thầy ấy được rồi, lau thêm ở vùng cổ nữa.”
Bất chợt, sắc mặt Nhan Khúc thay đổi rõ rệt.

Ánh mắt trở nên khá túng túng, cậu vội nói: “À thôi, mấy việc chăm sóc người say này em không làm được đâu.

Em nghĩ tốt nhất là để em đi xuống hiệu thuốc.”
“Khúc..đợi đã...Khúc à!” Lý Dịch Đình gọi theo, nhưng không hiểu vì sao Nhan Khúc lại làm như không nghe thấy mà cứ đi thẳng khỏi phòng.
Bây giờ, chỉ còn lại cô và Bách Thâm ở đây, cô mới dám xoay mặt để nhìn anh thật lâu.

Thu vào trong mắt cô lúc này, hình ảnh của anh lại biến thành một kẻ si tình đến thảm hại.

Bách Thâm của ngày trước mà cô biết đâu rồi? Một Bách Thâm luôn tràn đầy nhiệt huyết cùng nét ôn nhu ấm áp như nắng mai, đều đâu cả rồi chứ?
Ngày hôm nay, cô suýt chút thì đã không còn nhận ra anh.

Nhớ lại ánh mắt đêm hôm trước của anh bên con kênh, sự đau lòng trong mắt anh đã vô tình ám ảnh sâu vào trong tâm trí của cô.

Cô không tài nào vứt bỏ được nét đau thương đó của anh khỏi đầu óc mình, đối với cô, nó như một loại tham luyến đã đâm rể thật chặt vào tim.

Nhưng thứ nảy mầm lại không mang sức sống và vui sướng, nghiệt ngã thay chỉ là một mầm non mang trên mình đầy gai nhọn và cay đắng.
Lý Dịch Đình có thể cảm nhận được tim mình đang bị thắt chặt lại, đau đến mức rỉ máu.


Nếu Bách Thâm giữ cho mình sự đau khổ như thế này, thử hỏi cô làm sao cam tâm tình nguyện bỏ mặc anh mà đi tìm hạnh phúc mới.


Với cô, sự vui vẻ và hạnh phúc của Bách Thâm chính là hoài bão lớn nhất trong đời mình.

Lý Dịch Đình nhận ra, bản thân cho đến hôm nay đã lún quá sâu vào người đàn ông này rồi.

Cô hoàn toàn không còn đường nào để thoát ra khỏi sự u mê cố chấp này nữa.
Cô yêu Bách Thâm, yêu bằng cả tuổi xuân của mình trong suốt những năm qua.

Cô không dám mong anh sẽ đáp lại tình cảm của cô, chỉ cầu cho anh sẽ có được cuộc sống an yên bình dị mà anh đã từng mơ ước.
“Nếu nói đến ước mơ, có lẽ ước mơ lớn nhất của tôi chính là được sống với người mình yêu thương nhất đến hết đời.”
Câu nói của Bách Thâm ở khoảng thời gian khi coi vừa chuyển đến thôn Đầu Hải được vài tháng, cô đã cố tình hỏi anh “Ước mơ lớn nhất của thầy là gì?” Và đó chính là câu trả lời mà cô đã nhận được, ngay giây phút này, nó lại không ngừng vang vọng bên tai cô.
Bách Thâm không có được tình cảm của Tiểu Thất, xem như anh đã lỡ một nhịp.

Còn cô không có được tình cảm của anh, lại phải thấy anh suy tâm vì thứ tình cảm không có kết quả ấy...thì Lý Dịch Đình cô, đã lỡ mất cả một đời.
Hai tay thoáng siết đến run lên, Lý Dịch Đình không biết bản thân đã rơi nước mắt từ lúc nào.

Cô chỉ thấy hình ảnh phía trước đang dần bị nhoè đi, cô không thể trông rõ dáng vẻ thảm thương ấy của Bách Thâm, chỉ có thể lặng người nghe tim vỡ ra vì hơi thở nặng nhọc của anh bây giờ.
“Thật ngu ngốc!” Lý Dịch Đình nức nở, cô thực sự rối trí rồi.

Cô còn chẳng biết cô đang tự mắng chính mình hay cô đang mắng Bách Thâm.

Hoặc, có lẽ là cả hai.
Đúng, trong tình yêu thì chẳng có ai là sáng suốt cả.

Bước vào tình yêu, lý trí con người đều hiển nhiên bị chi phối.

Sau đó đến cả con tim cũng bị ràng buộc, một là bởi hạnh phúc bất tận, hai là bởi đau khổ tột cùng.
Trong mối tình này của cả cô và anh, nào có hạnh phúc để nếm trải.

Chỉ có đau đớn đuọc tạo ra từ sự cố chấp dại dột của bản thân mà thôi.
Thu lại vài tiếng khóc, Lý Dịch Đình đi đến bên giường, đặt chậu nước lên chiếc bàn kế bên rồi mới đưa tay nắm lấy hai vai Bách Thâm, cố gắng dùng sức để lật người anh trở lại.
Vật vã mãi mới được, lật người anh xong cô lại ngồi phịch xuống giường mà thở dài hơi.

Nhìn sang, anh vẫn nhắm chặt mặt, ngủ say như chết.
Đột nhiên, Bách Thâm lại khẽ khản giọng kêu lên: “Nước...”
Vừa nghe thấy, Lý Dịch Đình đã rất nhanh đi rót ngay cho anh một ly nước ấm.

Cô kê cao đầu anh bằng một chiếc gối, sau đó thật cẩn thận đưa ly nước vào miệng anh.
“Chậm thôi.”
Biết rõ là anh chẳng nghe gì, nhưng cô vẫn vô thức nói.

Uống gần cạn ly nước, cô mới vội dùng khăn ướt đã vắt ráo lau lên mặt anh.

Động tác vô cùng nhẹ nhàng, tỉ mỉ từng chút một.
Cầm bàn tay của anh lên, cô chậm rãi lau thật kĩ từng ngón.

Sự động chạm này nhất thời làm trong lòng cô sinh ra một loại tham luyến mơ hồ.

Bàn tay mạnh mẽ này cô đã rất muốn được nắm lấy nó, được trực tiếp chạm và giữ nó thật lâu như thế này.
Hơi ấm của anh hệt như tan ra trong lòng bàn tay cô, cô cảm thấy tim mình trệt đi mấy nhịp.

Nhưng bất chợt, bàn tay ấy đột ngột co lại, siết chặt lấy tay cô không buông.
Lý Dịch Đình giật mình, bối rối muốn gỡ bỏ: “Thầy Bách...thầy Bách à!”
Giọng nói của Lý Dịch Đình dường như không thể lọt nổi vào tai của kẻ say như Bách Thâm.


Sức lực của anh rất mạnh, một lần kéo tới đã quật ngã cả người cô nhào thẳng lên người mình.
Hai cánh tay rất nhanh ôm lấy cơ thể Lý Dịch Đình, gắt gao trói chặt cô trong lòng.

Lý Dịch Đình bị doạ đến mức thất kinh, cô hoảng hốt vùng vẫy, không ngừng kêu lên một cách khẩn trương: “Thầy Bách, bỏ em ra!”

Nhưng Bách Thâm không những không bỏ tay, ngược lại càng dùng thêm sức, thu hẹp vòng tay mình lại.

Anh mơ màng mở mắt, trước mặt anh chính là một gương mặt hoảng sợ của một cô gái.

Mà trong chút ít nhận thức không tỉnh táo, anh vô tình nhìn ra dung mạo ấy là của người con gái mà anh nặng lòng nhất.
Bách Thâm thở mạnh, giọng khản đặc khẽ gọi: “Tiểu Thất!”
Chỉ một lần anh vô tình gọi tên, là cả trăm lần con tim Lý Dịch Đình bị anh nhẫn tâm bóp nát.

Cô đông cứng cả người, đôi mắt mở to khẽ rung chuyển, đẩy hai hàng nước mắt trượt dài xuống tận cằm.
Vài giọt nặng nề còn rơi cả lên mặt Bách Thâm, một rồi hai giọt, sau đó là vô số không thể đếm được nữa.
Cánh môi mềm mại run rẫy, Lý Dịch Đình bật khóc.

Khóc bằng tất cả tổn thương đang ẩn sâu trong lòng, khóc cho sự dại dột của bản thân và khóc cho sự tàn nhẫn vô tình của anh dành cho cô.
Giây phút cô cảm nhận được hơi ấm từ anh, lại là giây phút chính tai cô nghe anh gọi tên người con gái khác.
Lý Dịch Đình không chịu được, thực sự con tim này của cô đã bị anh bóp nát đến vụn vỡ cả rồi.

Cô khóc lớn hơn, tay bắt đầu đánh mạnh lên ngực anh mà luôn miệng trách mắng.
“Bỏ em ra! Anh có nghe không hả Bách Thâm, bỏ tay ra khỏi người em!”
Từng âm thanh uất nghẹn của cô mơ hồ truyền đến tai, Bách Thâm không nghe rõ là giọng của ai, chỉ biết dường như chủ nhân của giọng nói này đang rất tức giận, đang rất đau lòng.
Mặc cho những cú đấm đang liên tục đánh mạnh lên ngực, Bách Thâm lại mơ màng nói trong cơn say: “Đừng rời xa anh, anh xin em...đừng đi được không?”
Càng nghe, Lý Dịch Đình càng phẫn uất đến khóc không thành tiếng.

Cô điên cuồng vùng vẫy, một mực muốn thoát khỏi tay Bách Thâm.

Những lời nói này của anh không dành cho cô, cô không muốn nghe, càng không muốn bị anh ôm chặt trong tay mà trong lòng lại hướng về cô gái khác.
“Bỏ ra! Anh say đến mất trí rồi...” Lý Dịch Đình tức giận hét lên.

Nhưng sau đó, Bách Thâm bỗng dưng đảo ngược tình thế.

Anh thình lình trở người dậy, mang cô đè xuống bên dưới.
Cả thần kinh phút chốc bị anh làm cho căng ra sắp đứt, Lý Dịch Đình như mất phương hướng, cô hoảng loạn vừa khóc vừa kêu la: “Bách Thâm, anh điên sao? Mau bỏ em ra!”
Người ta nói, điều dư thừa nhất trên đời này chính là đi nói chuyện với kẻ say.

Và không sai, mọi lời nói của Lý Dịch Đình đều trở nên vô ích.

Bách Thâm không để tâm đến lời mà cô nói, dù cho nó có gắt gỏng và tức giận đến mức nào.

Anh vẫn khăng khăng phớt lờ, rồi rất nhanh mang môi mình từ trên ép xuống.
Toàn thân Lý Dịch Đình run lên, hai hàng mi dày nặng rung chuyển không ngừng.

Cô như chết cứng cả người, nụ hôn này có phải là nụ hôn mà cô mong ước bấy lâu hay không?
Đến khi cánh môi bị Bách Thâm cạy mở, lưỡi anh đưa sâu vào trong mới khiến Lý Dịch Đình thất kinh bừng tỉnh.

Cô nhíu mày, sự xâm nhập ngang ngược này phút chốc bức cô rơi vào tình thế hỗn loạn.

Cô không biết phải làm gì ngoài việc chống cự và bất lực phát ra vài tiếng kêu nhỏ xíu trong cổ họng.
Nụ hôn của Bách Thâm càng lúc càng sâu hơn, lẫn trong hơi thở nam tính là mùi vị của hơi men.


Thứ mùi vị phức tạp hày làm thần trí Lý Dịch Định chao đảo, mặt cô nóng hổi, sau đó là hoá đỏ gay gắt.
Giây phút bàn tay anh di chuyển đến cổ cô, hung hăng muốn giật đứt khuy áo thì lúc đó cô mới bàng hoàng nhận rõ, đây không phải là nụ hôn mà cô từng ao ước.

Cô muốn anh hôn cô bằng tất cả sự chân thành mà anh có, chứ không phải trong cơn say cùng với mớ nhận thức sai lệch về một người con gái khác.
Người đang hôn cô, đích thực là Bách Thâm.

Nhưng người mà Bách Thâm hôn trong tâm trí, lại hoàn toàn không phải cô.

Mà là Tiểu Thất - là người mà anh xem hơn cả thế giới.
Lý Dịch Đình cố ghì lấy tay anh, cố ngăn không cho anh tiếp tục làm điều vượt quá giới hạn.


Nhưng sức lực của cô làm sao bì được, anh dễ dàng gạt tay cô ra, sau đó rất mạnh xé toạc nơi cổ áo sơ mi.
Vài cái khuy áo văng rơi xuống sàn, kêu lên từng tiếp lộp cộp.

Tiếng khóc bất lực của Lý Dịch Đình phủ đầy trong căn phòng, hoà lẫn cùng hơi thở nặng nề của Bách Thâm đang vang ngập khắp không gian.
Nắng chiều từ cửa sổ vụng về rọi vào, phủ lên người Bách Thâm một màu vàng nhàn nhạt.

Chiếc bóng của anh đổ xuống người Lý Dịch Đình liền trở nên hung ác lạ thường, mất hết sự ôn nhu từng có, trong mắt cô bây giờ chỉ thấy cưỡng ép mà thôi.
Cánh môi vẫn bị hôn đến mức đỏ tấy, Lý Dịch Đình khóc nhoè cả mắt.

Hơi sức của cô đang dần bị Bách Thâm rút cạn, cô đã bắt đầu rơi vào kiệt sức.

Bàn tay anh trượt dọc từ chiếc cổ thon,thấp xuống gò ngực trắng noãn đang căng lên vì sợ.

Cô vô thức rùng mình, hơi thở gấp rút càng khiến vùng mềm mại đầy đặn kia nhấp nhô kịch liệt.

Mọi thứ xung quanh cô, hệt như biến thành một khối đen rỗng tuếch.
“Thật là, uống say mèm đến vậy có ích lợi gì chứ?” Nhan Khúc cầm gói thuốc nhỏ trong tay, vừa đi vừa lèm bèm trong miệng.
Bất chợt, khi gần đến cửa phòng, cậu khó hiểu khi dường như nghe thấy tiếng kêu của ai đó đang phát ra từ bên trong.
Do cửa phòng không đóng, Nhan Khúc chỉ việc bước đến là đã liền nhìn rõ sự việc đang diễn ra.

Trước mắt cậu, Bách Thâm đang ngự bên trên người Lý Dịch Đình, chiếc áo của cô ấy bị phanh rộng, một tay anh đang đặt lên ngực Lý Dịch Đình, chậm rãi xoa nắn.
Gói thuốc trong tay rơi xuống sàn, Nhan Khúc rất nhanh hoảng sợ nép sau bức tường bên ngoài.

Mồ hôi trên trán tuôn ra ướt đẫm, cậu ta thực sự không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến mức độ này.
Vừa rồi, khi Lý Dịch Đình có ý muốn nhờ cậu ở lại chăm sóc cho Bách Thâm, khi ấy Nhan Khúc thực sự một mặt không muốn làm, một mặt lại muốn tạo cơ hội cho Lý Dịch Đình có không gian riêng với Bách Thâm một chút.
“Mình...mình đã làm gì vậy?” Nhan Khúc lẩm bẩm, hai tay run run siết chặt vạt áo trên người.
Cậu biết rõ Lý Dịch Đình không còn bao lâu nữa là sẽ kết hôn với người khác, nhưng sự tiếp tay của cậu lại vô tình biến mọi chuyện trở thành một mớ hỗn độn gì thế này?
Trong sự hoảng loạn đang vây lấy mình, trong lòng Nhan Khúc đột nhiên lại sinh ra một loại tà ác khó đoán.

Cậu biết như vậy là sai, cậu nghe thấy âm thanh kháng cự của Lý Dịch Đình, nhưng lại không muốn ra tay ngăn cản Bách Thâm.
“Chẳng phải chị rất yêu thầy ấy sao? Đình Đình, em đã từng nói em sẽ giúp chị.

Như thế này, có gọi là giúp hay không?”
[…]
Sau khi dành cả buổi để nói rõ mọi chuyện với mọi người, Trạch Lam mới rời khỏi phòng.

Cô đi trên hành lang, nhìn ra phía cổng đã thấy xe của Giang Triết Hàn đỗ ngay bên ngoài.

Hắn bế Hiểu Tình, đặt con bé ngồi trên mui xe, đùa giỡn chuyện gì đó có vẻ rất vui.

Trong mắt cô, hình ảnh của hắn hiện giờ đột nhiên ấm áp lạ thường.

Ánh mắt hắn, nụ cười hắn, toàn bộ gương mặt hắn, tất cả đều vô cùng ôn nhu dịu dàng.
Có lẽ, con người ta căn bản ai cũng có một nội tâm giấu kín trong lòng.

Họ có thể bộc lộ, nhưng cũng có thể hoàn toàn che đậy bằng một lớp vỏ bọc khác.

Nếu như không có tác động mạnh mẽ, lớp vỏ bọc ấy chắc chắn sẽ không bao giờ chịu mở ra để nội tâm bên trong được nhìn rõ.
Ở Giang Triết Hàn, thì Trạch Lam chính là thứ tác động mạnh nhất đối với hắn.

Tình yêu mà hắn dành cho cô không biết từ khi nào đã bào mòn lớp vỏ bọc cứng cáp ấy, đến khi Hiểu Tình xuất hiện, đã dễ dàng phá vỡ được nó.
Cả thế giới to lớn dường như được Trạch Lam gói gọn lại chỉ bằng hình ảnh tươi vui phía trước.


Trong đó có Giang Triết Hàn, có cả cô con gái bé bỏng mà cô yêu thương nhất trên đời.

Cô thấy lòng mình cháy lên ngọn lửa nhỏ, khiến cánh môi từ đó mà vô thức mỉm cười.
Ngay sau đó, cô thấy Giang Triết Hàn nhìn thẳng về phía mình.


Dẫu cách xa một khoảng, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn cô sâu sắc như thế nào.

Trốn tránh đã hơn sáu năm, cứ ngỡ là cả một đời có thể vứt bỏ mọi thứ.

Đến bây giờ, cô mới biết mọi sự việc xảy ra đều không nằm trong sự tính toán của con người.

Cô tính một, ông trời lại tính mười, số phận lại tính trăm.

Nếu đã không tránh được, thì cứ dốc lòng mà đối mặt.
Trạch Lam đi đến hai bố con, vừa thấy cô Hiểu Tình đã đưa tay đòi bế.
“Mẹ ơi, chúng ta về nhà đi.” giọng Hiểu Tình đáng yêu reo lên.

Con bé nghịch tóc Trạch Lam, nũng nịu muốn rời khỏi chỗ này.
Giang Triết Hàn thấy cô im lặng, hắn nhận ra sự khó xử đang lớn lên trong mắt cô.

Hắn thấp giọng hỏi: “Trạch Lam, em thực sự không muốn cùng tôi trở về Bắc Kinh sao?”
Tay bế Hiểu Tình, Trạch Lam không nhìn thẳng vào Giang Triết Hàn, vì cô biết với sự tinh ý của hắn, cùng ánh mắt áp lực đó sẽ khiến cô do dự hơn nhiều lần.

Cô vờ như chỉ để tâm đến Hiểu Tình, lạnh nhạt nói: “Tôi sống ở đây đã gần bảy năm, nay chỉ một lúc nói đi là đi, e là quá vô tình.”
“Nếu đã vậy, thì tôi sẽ ở lại đây với em.

Cho đến khi em cảm thấy không còn gọi là vô tình nữa để rời đi, tôi nhất định sẽ không từ bỏ.” Giang Triết Hàn tiến gần lại, một ngón tay khẽ lướt nhẹ qua gò má Trạch Lam.
Cô ngước mặt nhìn hắn, vô tình cảm thấy tim mình hơi run lên một chút.

Trời ngã xế chiều, ánh hoàng hôn đậm dần phủ xuống vị trí mà cả ba người họ đang đứng.

Dưới ánh nắng, gương mặt hắn chợt như được tô lên đầy nổi bật.

Thứ ánh sáng ấy không thể chiếu sáng toàn bộ, một nửa gương mặt chìm trong khoảng tối không nắng mang đến loại lạnh lùng bất diệt.

Đợi khi ngón tay hắn rời khỏi mặt mình, cô mới hơi lãng tránh mà cố tình nói: “Anh đang đùa đúng không? Công ty của anh, anh không cần lo nữa sao? Việc làm ăn của anh, anh cũng không cần à? Còn bao nhiêu việc đang đợi anh giải quyết, anh tốt nhất nên quay về đó để chuyên tâm đi.”
Giang Triết Hàn vẫn đứng trước mặt cô, sự ngang ngược trên môi hắn lộ rõ.

Hắn trầm giọng, ngữ khí đầy bất chấp: “Vậy thì sáng tôi ở Bắc Kinh, tối đến tôi lại ở đây với em.”
“Anh có nhiều thời gian để làm những chuyện dư thừa như vậy sao? Từ Bắc Kinh đến đây không phải gần...” Trạch Lam trách hắn, nhưng nói chưa hết câu thì hắn lại xen ngang vào.
“Tôi không ngại đường xa, cũng không ngại việc có đủ thời gian hay không? Tôi chỉ cần gặp em, đó là lý do để tôi cam tâm tình nguyện làm tất cả.

Kể cả khi em thấy đó chỉ là việc dư thừa!”
Trạch Lam hơi căng thẳng khi Giang Triết Hàn thình lình áp sát lại.

Cô bị hắn dồn lưng dựa vào xe, hai tay hắn chặn hết lối thoát hai bên, khoảng cách thực sự quá gần.
Hiểu Tình chu môi bật cười, con bé ríu rít: “Mặt mẹ lại đỏ lên rồi!”
Bàn tay bé xíu áp lên mặt Trạch Lam, con bé thích thú cười ngô nghê.

Trạch Lam nhất thời không biết phản ứng, hơi lúng túng một chút.

Bất chợt, Giang Triết Hàn cũng đặt bàn tay mình lên mặt cô, tay hắn to lớn che lên tay Hiểu Tình, cả hai bố con cùng nhau chạm lên gò má đỏ ửng của cô.
Hắn mỉm cười, hôn lên trán Hiểu Tình một cái, sau đó lại chuyển sang hôn ngay lên má Trạch Lam.

Hắn thấp giọng khẽ nói: “Tôi không ép em, tôi cho em thời gian để suy nghĩ.

Dù em lựa chọn nơi nào, tôi cũng sẽ ở bên cạnh em, đi theo em đến tận cùng.

Trạch Lam, em đừng bao giờ nghĩ đến việc né tránh tôi thêm một lần nào nữa.

Vô ích thôi! Tôi tuyệt đối sẽ không buông tay em, vĩnh viễn không bao giờ.”.



Ám Hương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ám Hương Truyện Ám Hương Story Chương 116
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...