Âm Dương Khế
Chương 24: 24: Nổ Tung
Dục vọng không thể gặp sáng thật sự quá nhiều, cả sân đấu giá chính là một trận cuồng hoan ngầm.
Đồ vật đưa lên thiên kỳ bách quái*, tất cả đều là không thể gặp sáng ở bên ngoài, thậm chí ở chợ Yêu cũng không thể bày ra một cách quang minh chính đại, là kết quả của dục vọng xấu xa hoài thai mười tháng.
(*: đồ quái lạ.)
Phía dưới ,Yêu cũng vậy, người cũng vậy, đều lén lút nắm chặt thứ đáng giá nhất mình mang đến, muốn mua được một khối thân thể mới mẻ, một ly máu, một trái tim rời khỏi cơ thể vẫn còn có thể nảy lên trong trận giao dịch này.
Tuy rằng Chồn cũng mang theo đồ tới, nhưng thứ đáng giá kia cũng chỉ làm bộ làm dáng, nó như là một người thưởng thức đơn thuần, thỉnh thoảng nói một vài đạo lý không lớn không nhỏ với Thẩm Húc.
Thích Thất còn đỡ hơn một chút, tuy rằng chưa từng thấy mua bán như vậy, nhưng trong lòng đã có định trước, cũng không lộ ra kinh ngạc, toàn bộ hành trình chỉ nhíu mày, lạnh mặt.
Nhưng đối với Thẩm gia công tử mà nói, “thấy nhiều không trách” trong miệng Chồn, làm trái với quan niệm đã xây dựng trong hai mươi năm qua của tiểu công tử, nhất thời vẫn không thể tiếp thu hoàn toàn, hơn nữa “đạo lý” này đó vào trong tai hắn, khiến hắn cảm thấy ghê tởm.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc tới đồ vật cuối cùng.
Trong khoảnh khắc thảm che rơi xuống, nửa số người trong sân đều hút ngược một ngụm khí lạnh.
Bên trong lồng ánh vàng rực rỡ, hai chim con phủ lông xanh, trên lông có lấm tấm màu đỏ rúc vào bên nhau, đang ngủ say.
Chim Tất Phương trong truyền thuyết, thế nhưng là sự thật ——
Trong chớp mắt, hơn nửa số người giơ tay lên, hy vọng có thể dùng thứ đáng giá mình mang đến, lấy được hai chim non đáng ra chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Có người nói mình mang theo một Đèn kéo mệnh, nhưng nữ nhân trên đài hiển nhiên không vui, một cái thật sự quá ít, như thế nào cũng phải hai cái.
Có người nói nguyện ý dùng Quỷ Sơn Tâm Ngọc để đổi, nhưng vẫn không hợp ý người bán.
Tới tới lui lui mười mấy hiệp, kiểm hàng có mười hồi, vẫn không có lần trả giá nào vừa lòng người bán.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong sân không có ai mò ra được tâm ý của người bán, đều do dự không biết còn muốn tăng giá hay không.
Mắt thất Tất Phương phải bị trả lại*, bỗng nhiên có người giơ tay lên trong đám người: “Dược đỉnh**, hai cái.” Giọng nói của người kia rất khàn, dường như cổ họng bị thương nặng.
(*: chỉ đối tượng đấu giá không có ai mua, bị trả lại cho chủ.)
(**: dụng cụ chế thuốc.)
Nữ nhân trên đài nhướng mày, hiển nhiên không vừa lòng với vật trao đổi của người kia lắm.
Người phía dưới cũng xì xào bàn tán, một bên suy đoán một bên khinh thường, Dược đỉnh tuyệt thế gì, có thể sánh được với hai con Tất Phương kia.
Nhưng nữ tử khinh thường thì khinh thường, công phu trên mặt đã cho đủ, mời người mang vật trao đổi của mình lên trên đài.
—— Hai bé gái nhìn qua khoảng chừng năm sáu tuổi.
Hai nha đầu kia cực kỳ nghe lời, nói đi là đi, dừng liền dừng.
Hai mắt là màu đỏ máu, màu tóc vàng sáng, mạch máu xanh biếc bò đầy trên da.
Chỗ xương bả vai còn móc hai xích sắt, máu mủ là màu đen, lại là một mùi thuốc cổ quái kỳ dị.
Hai Người thuốc này đã được bồi dưỡng từ nhỏ, độ tuổi bồi dưỡng thoạt nhìn không nhỏ.
Hơn nữa bán các nàng còn là người.
Tưởng tượng đến đây, Thẩm Húc liền nhịn không được tức giận.
Nữ tử đi đến sau màn che, nói hai câu, rất nhanh liền đi ra: “Chúc mừng vị khách này, chủ nhân của Tất Phương thật thích Dược đỉnh của ngươi, ngươi có thể mang Tất Phương đi.”
Người lấy được nhất thời hưng phấn, đứng dậy, mũ choàng trên đầu bởi vì động tác quá lớn, trượt xuống dưới.
Mắt của Thẩm Húc và Thích Thất căng thẳng, trên mặt người nọ đeo một mặt nạ, tư thế đứng dậy cũng vô cùng không hài hòa, còn không phải là người Chồn nói sao!
Thẩm Húc quay đầu nhìn về phía Chồn bên cạnh, Chồn kia tâm hữu linh tê gật đầu.
Thích Thất lập tức giơ tay ra hiệu với Thẩm Húc, mình rời vị trí trước, nhân lúc không ai để ý, đi tới gần cửa ra.
Nữ tử trên đài đưa lồng chim vào trong tay người mua, xoay người nắm lấy hai dây xích kia, thúc giục nữ hài đi qua bên đài.
“Chủ nhân nói, hai Dược đỉnh này cực kỳ trân quý, hy vọng người đang ngồi đây có thể có duyên lấy được.
Mời ra giá.” Không nghĩ tới người kia mới bán Tất Phương xong, qua tay liền phải bán đi hai nữ hài vừa mới đổi được.
Bé gái vừa qua tay liền phải bị bán đi bỗng nhiên ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt đỏ máu kia một cách mê mang, miệng mở ra, dường như muốn kêu to.
Nhưng nàng kêu không ra tiếng, xiềng xích phía sau lập tức bị người giật mạnh, nàng bị đau đến mức run rẩy.
Ngay trong khoảnh khắc đó, bỗng một dòng khí bay lên từ dưới đài, tiếng nổ mạnh làm toàn bộ chợ Yêu rung chuyển.
Sương mù màu xám giống như nổi điên, mang theo vụn gỗ bén nhọn bay tứ phía.
Có người ngã dọc đường, đằng sau nhìn cũng không nhìn, giẫm đạp lên cũng phải ùa ra bên ngoài.
Chỉ có một người xông tới trước.
Thẩm Húc dựng bàn bát tiên cũ kỹ cản lại những vụn gỗ cắt người kia, nghênh đón dòng người, Quạ linh lửa đỏ bay múa bên cạnh hắn, thuận tiện đánh bay những Yêu linh vô ý tới gần.
Trên đài bị nổ thành một đống hỗn độn, có máu và phần còn lại của chân tay bị cụt văng khắp nơi, nửa con rắn tám chân bị ném ở trước đài giống như đồ bỏ đi.
Thẩm Húc che miệng mũi, mượn che lấp của sương mù dày đặc, nhanh chóng leo lên đài.
Hai đứa bé gái kia có một đứa đã bị nổ đứt ngang, một đứa khác nhỏ hơn trốn ở đằng sau thi thể của nàng, cũng là mặt đầy máu.
Thẩm Húc quăng bàn bát tiên ra, chạy nhanh tới kiểm tra hơi thở của tiểu nha đầu.
May mắn, còn thở!
Hắn không nói nhiều giật dây xích từ xương bả vai của nàng ra, cõng người sau lưng, xoay người liền chạy xuống dưới đài.
Hắn vừa xuống đài, phía sau lại là một tiếng nổ vang, một luồng khí cực lớn đột nhiên đẩy ngã hắn.
Thẩm Húc tay mắt lanh lẹ, bảo vệ đứa nhỏ kia ở trước ngực, cuộn đến đằng sau cái bàn.
Rốt cuộc là tên khốn nào đặt thuốc nổ?… … Hắn đang nhăn mặt, khuỷu tay bỗng nhiên bị người gõ hai cái, hắn sợ tới mức quay đầu nhìn lại, thì ra là Chồn tinh kia.
“Bên này… bên này…” Nó nhìn thoáng qua đống hỗn độn bốn phía một cách kinh hoảng, móng vuốt ngoắc ngoắc, “Tới chỗ này trốn.”
Thân hình Chồn thấp bé, xuyên qua giữa tầng tầng lớp lớp mảnh gỗ một cách tự nhiên.
Thẩm Húc liền có chút chật vật, hắn không thể không bận tâm bé gái trong ngực.
Chồn dẫn bọn họ trở lại quầy hàng trên cao của mình, bởi vì nơi đó ở trên đỉnh, không bị trưng dụng làm chỗ đấu giá, cũng không bị vụ nổ ảnh hưởng.
“Thật là đáng sợ…” Chồn rất cảnh giác, chờ Thẩm Húc ôm người vào trong, cẩn thận nhìn xung quanh, mới thả rèm xuống.
Nó quay vào thắp đèn, thấy Thẩm Húc đặt người lên bàn lùn của nó, lông trên người đều dựng hết lên.
“Thẩm công tử, ngươi tính toán xử lý Người thuốc này thế nào?”
“Xử lý thế nào, khẳng định phải cứu! Chỗ này của ngươi có thuốc không?”
Chồn sợ tới mức nhảy cao ba thước, bấu chặt tay Thẩm Húc: “Không được không được! Nếu như bị người mua được nàng phát hiện, khẳng định bọn họ sẽ giết tất cả chúng ta!”
Hắn đã quyết tâm, nếu nó can đảm nói ra một chữ không, hắn lập tức cõng bé gái này ra ngoài.
Chồn rất muốn nói, ném nàng trở lại, ném đến đâu cũng được, càng xa càng tốt.
Nhưng nó thấy bộ dạng nghiêm túc đến bất cận nhân tình*, nó vội vã nuốt chửng mấy lời đã đến bên miệng xuống bụng.
(*: không hợp với đạo làm người; không hợp tình người.)
“Thôi thôi, xem như ta xúi quẩy, không quản được lòng tốt…” Nó vỗ mạnh móng vuốt gõ Thẩm Húc, nhận mệnh chạy đến ngăn tủ kho báu của mình tìm một ít thuốc viên bổ máu, ôm lên dịch đến bên cạnh Thẩm Húc một cách dè dặt cẩn thận lại sốt ruột hoảng hốt.
Thuốc viên đa dạng, Chồn chỉ có thể bỏ chúng nó xuống đất.
Ngay sau đó, một người một Chồn liền giống như con rùa đối diện đậu xanh*.
(*: mắt rùa chỉ nhỏ bằng viên đậu xanh, đặt hạt đậu ở trước mắt nó, nó chỉ có “mắt đậu” lựa Chồn.
Cũng chính là nhìn đến đôi mắt sẽ không di chuyển, xem đến choáng váng, xem ngây người, chính là dùng để chỉ coi trọng.)
“Uống cái nào?!”
“Ngươi không biết?!”
Lại là mắt to nhìn mắt nhỏ.
“Lão phu ta bán tin tức và đoán mệnh… ta chỉ biết cái này là thuốc bổ,” Nó chỉ vào mỗi một loại thuốc phân biệt, “Này là thuốc có tính nóng, đây là đơn bổ máu, này là trừ phong…” Có khả năng nó cũng bị thuốc viên làm cho đau đầu, dứt khoát lấy viên bổ máu nhét vào trong miệng bé gái nhanh như sét đánh không kịp che tai.
“Làm xong cọc mua bán này, xem ra lão phu lại phải chuyển nhà…”
Nó vừa dứt lời, một luồng sáng trắng lẻn vào từ khe hở của tấm rèm, khiến cho chủ nhân của lều vải này sợ tới mức nhảy cao ba thước.
Thấy luồng sáng kia rơi xuống đầu vai Thẩm Húc, nó mới thở phào một hơi.
“Thế nhưng các ngươi không đi ra ngoài.” Thích Thất xốc rèm đi vào, thấy Chồn lẻn đến đằng sau y giống như mũi tên nhìn xung quanh, an ủi, “Mọi người đều chạy ra ngoài rồi, không còn ai ở đây.”
Thẩm Húc hỏi: “Người kia đâu?”
Thích Thất thản nhiên nói: “Mất dấu rồi.” Dứt lời, y lại nhíu mày, “Có những người khác giúp đỡ, hơn nữa...”
Thích Thất nói chuyện rất ít khi xuất hiện chần chờ, Thẩm Húc không khỏi có chút nghi hoặc: “Hơn nữa?”
Thích Thất nhìn về phía hắn, hít sâu một hơi: “Bóng dáng của người kia rất giống Thanh Ngư.”
***
Người thọt ôm lồng chim vàng ròng, thở hổn hển mới miễn cưỡng nện bước đuổi kịp người phía trước.
Người này dẫn mình rời đi nơi khác, không biết làm phép gì, bỏ rơi cái đuôi vẫn luôn đuổi theo.
Gã nghe thấy thêm một tiếng nổ nữa truyền đến, sau lưng có la hét và gào khóc.
Chim non Tất Phương trong ngực gã rốt cuộc bị tiếng nổ làm kinh động, vẫy cánh ở bên trong lồng.
Lồng chim bị húc cho ngã trái ngã phải, gã chịu đựng đau đớn sau lưng, mới có thể miễn cưỡng ôm chặt lồng chim.
Đáng giận, gã ta vậy mà bậc ngòi nổ vào lúc mình còn ở đó.
Người thọt nhìn chằm chằm bóng lưng đi đằng trước, lòng đầy oán hận.
Gã bỏ một bàn tay ra, sờ sờ ngực mình, bỗng dưng đại kinh thất sắc, thiếu chút nữa liền ném lồng chim xuống đất.
Người đằng trước nghe thấy tiếng vang, bất mãn dừng bước, quay đầu lại, con ngươi xám nhạt tràn đầy không kiên nhẫn: “Còn đi hay không?”
“Vảy, vảy của ta, không thấy!….
Nhất định là bị rơi lúc chạy vừa rồi… ta phải quay lại tìm!” Gã đặt lồng chim xuống đất, xoay người liền muốn trở lại đường cũ.
Nhưng tay người nọ nhanh hơn chân gã, thoáng cái giữ chặt cổ tay gã, đẩy gã vào vách tường.
Gã ăn đau hừ ra tiếng, nhưng âm thanh còn chưa tràn ra cổ họng, cổ đã bị đối phương bóp chặt, khiến tiếng kêu đau kia của gã bị kẹt ở trong phổi.
“Muốn chết?”
Người thọt giãy giụa, mặt nạ liền rớt ra khỏi mặt gã, lộ ra vết thương loang lổ và ngũ quan dính ở bên nhau.
Gã nói không ra lời, chỉ có thể ra sức lắc đầu.
“Cũng phải, chết rồi, Tào gia liền khoái hoạt.” Người kia ghé đến bên tai người thọt, cười lạnh.
Tiếng cười lạnh kia như ngâm nước đá, người thọt bị rót đến lạnh thấu tim.
Gã không thể chết được, gã ta nói đúng, trước khi gã chết cũng phải thanh toán nợ nần với Tào gia!
Nhìn thấy người trong tay dần nghe lời, thiếu niên mới buông lỏng, móc một vảy rắn màu vàng từ trong ngực ra, “Ngươi rơi cũng đủ nhiều, đây là mảnh cuối cùng, nhỏ máu của ngươi lên.”
Người thọt nói gì nghe nấy, biết vảy này có thể bảo vệ gã, không bị hơi thở của thế giới kia quấy nhiễu, không bị phản phệ.
“Bưng lồng chim lên, đêm nay còn dài, ngươi còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành.”
Âm Dương Khế