Âm Dương Khế
Chương 12: 12: Một Chỗ
Thích Thất nghe thấy Thẩm Húc gõ cửa, trực tiếp cho hắn đi vào, Thẩm Húc liền vào phòng y không chút khách khí.
“Tìm ta có việc?”
“A… không có… “ Thẩm Húc gãi đầu, không khỏi nhớ tới lời của Bạch Uyên, thế nhưng có chút xấu hổ, “Chính là dù sao hôm nay cũng không có chỗ nào đi, ở trong phòng một mình rất nhàm chán.
Ngươi đang làm gì vậy?”
Thích Thất nhìn thoáng qua cửa sổ đang mở, nói: “Ta nghĩ có nên chém nước ra hay không, đi lên xem thử tình huống, nói không chừng…”
“Không được ——”
Thích Thất bị hắn lớn tiếng cắt ngang, sau đó nâng mắt nhìn về phía hắn.
Ngay cả bản thân Thẩm Húc đều bị hù, chỉ phải giải thích: “Ý của ta là, ta vốn đã hứa với sư tỷ ngươi, không thể cho ngươi sử dụng linh lực nữa.
Công phu chém nước này của ngươi, không phải là…”
“Ngươi hứa với sư tỷ của ta khi nào?” Điểm chú ý của Thích Thất chạy trật.
Thẩm Húc chỉ có thể miễn cưỡng giải thích: “Mộ cô nương lo lắng ngươi dùng linh lực linh tinh, mới không cho ngươi ra cửa một mình.
Ta nói ta đi cùng ngươi, nàng không cản, còn không phải nói rõ nàng biết ta sẽ trông chừng ngươi sao!” Hắn dứt lời, thấy Thích Thất gật đầu, mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng cũng chỉ còn hai người bọn họ, chỗ Bạch Uyên cũng đã làm chú, nó không tính ở trong gian phòng này.
Thẩm Húc khó được lúc để ý đối phương, hôm nay mới càng cảm thấy, sự tồn tại của lệ chí khiến Thích Thất nhìn qua có chút...!ôn nhu? điềm đạm đáng yêu??
Ài, mình đang nghĩ cái gì vậy! Thẩm Húc thầm mắng Bạch Uyên một câu, vội vàng khụ vài tiếng, che giấu xấu hổ.
Tuy nói toàn bộ khách điếm đều ở trong nước, nước bên ngoài vẩn đục, không thấy ánh nắng, nhưng trong phòng không hề đốt đèn, lại vẫn sáng sủa như ban ngày.
Thẩm Húc ăn không ngồi rồi mà ngồi bên bàn bát tiên, rót ly trà cho mình, uống một ngụm liền nhíu mày: “Sao lại là lạnh?”
“Ừ, không ủ.” Thích Thất thấy hắn tìm chủ đề* một cái tiếp một cái để tìm y nói chuyện, biết hắn buồn.
Nhưng y cũng không quen với việc bắt đầu một đề tài, trước giờ đều là người khác hỏi, y mới đáp, khiến y nhất thời cũng không biết phải nói chuyện với Thẩm Húc thế nào.
(* một thoại hoa thoại: tìm chuyện để nói.)
Trong phòng lại an tĩnh, dường như tiếng một cây kim rơi xuống đều có thể đinh tai nhức óc.
Trong không khí giống như tràn ngập hơi nước, còn có mùi tanh đặc trưng của vùng đất cát Xuân Giang, nhất thời trở nên ngột ngạt.
Thích Thất nghĩ nghĩ, thấp giọng đề nghị: “Không bằng ta dạy cho ngươi luyện chế Linh quạ nhé.”
Vừa rồi Thẩm Húc cũng đang suy tư nên nói đề tài gì để có thể khiến đối phương cảm thấy hứng thú lập tức hai mắt sáng ngời, lập tức đồng ý một cách vui mừng phấn khởi: “Được được! Bạch Uyên không thành thạo cái này, ta còn chưa kịp tự mình cân nhắc kỹ đâu, liền cùng ngươi ra cửa đi Triệu Dương.” Hắn đứng lên hoạt động gân cốt, “Tới tới tới, Thích sư phụ ~”
Thích Thất bị tiếng kêu ‘Thích sư phụ’ kia khiến cho sửng sốt, chậm rãi mới lấy lại tinh thần, truyền tâm pháp cho hắn.
Linh quạ nói trắng ra chính là tập hợp linh lực của bản thân, vận khí di chuyển từ tứ chi, tụ ở đan điền, lại từ đan điền đến tâm mạch, cuối cùng tụ ở đầu ngón tay.
Lúc trước Thẩm Húc chỉ theo Bạch Uyên học trận pháp, linh lực lưu chuyển vẫn còn qua loa đại khái.
Hắn cũng không để cho Thích Thất làm mẫu thúc giục linh lực, chỉ có thể mò mẫm theo sát khẩu quyết của Thích Thất để tiến bộ từng bước một*.
(* tuần tự tiệm tiến.)
Thiên phú của Thẩm Húc rất cao, thật mau là có thể tụ một phần linh lực thành lửa, để trong lòng bàn tay.
Thích Thất rất có kiên nhẫn, vẫn luôn ở bên cạnh Thẩm Húc, thỉnh thoảng lên tiếng chỉ điểm, nhưng hầu hết thời gian, đều chỉ yên lặng nhìn Thẩm Húc, chậm rãi tụ lại càng nhiều linh lực hơn.
Không biết vì sao, đối mặt Thích Thất, gân lười của Thẩm Húc giống như bị chặt đứt, nín thở ngưng thần chuyên chú với tu luyện.
Hắn tập trung như thế, lặp đi lặp lại ngưng tụ linh lực một cách không biết mệt mỏi, đến cuối cùng lại là Thích Thất mệt đến nhắm mắt lại.
Linh lực giống như ngọn lửa lập lòe ở đầu ngón tay, giữa đáy nước và ban ngày, kéo dài rút ngắn bóng dáng của hai người, vòng đi vòng lại.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Húc mới bỗng nhiên chú ý đến, dường như Thích Thất ngủ rồi.
Thích Thất đã ngủ yên giống như sứ trắng, ngay cả hô hấp cũng cực nhẹ.
Sắc mặt y vẫn tái nhợt, lông mi rung động như cánh bướm theo sự biến hóa của giấc mộng, khiến người không đành lòng quấy nhiễu.
Thẩm Húc nằm úp lên bàn một cách cẩn thận, quỷ thần xui khiến thò tay muốn đụng vào lệ chí của y.
“Xem ra ngươi thật sự ‘là’ tên háo sắc nha.” Tiếng cười nhạo của Bạch Uyên nổ tung bên tai hắn, Thẩm Húc sợ tức mức tay cứng giữa không trung.
“Không nghĩ tới Công tử Thẩm gia lại khinh bạc người như vậy đó~”
—— Không phải đáng ra ngươi không nhìn thấy không nghe thấy hay sao?
Nếu không phải Thích Thất từng dặn dò, hắn thật sự muốn gỡ ngọc quyết xuống, thỉnh thoảng để cho mình chút không gian riêng tư.
“Một cái chắn nho nhỏ như vậy, cũng có thể làm khó đại gia ta?!” Bạch Uyên cười khẩy nói.
—— Vậy ngươi làm bộ bị chắn không được sao?!
“Ngươi chạm vào như vậy, khẳng định Thích tiểu công tử sẽ tỉnh lại.
Hơn nữa, ngươi nhàn rỗi không có việc gì, đụng mặt người ta làm gì?”
—— Ta cảm thấy lệ chí của y đáng yêu, không được hả?
Thẩm Húc bị Bạch Uyên hỏi lại muốn trợn trắng mắt.
“Xì……”
—— Ngươi cười cái rắm!
“Nơi này nghe được đại gia ta nói chuyện, ngoài họ Thẩm tên Húc ra, ta còn có thể cười ai?”
Thẩm Húc hiện tại phiền nhất, chính là bộ dạng luôn nhìn thấu của Bạch Uyên.
“Ngươi câm miệng!” Hắn nhíu mày rống một cái, ngược lại là Thích Thất bị rống tỉnh.
Thích Thất mở to đôi mắt buồn ngủ, khóe mắt còn có nước mắt ứa ra khi ngáp, Thẩm Húc nhìn thấy không hiểu sao đập lỡ một nhịp.
“Làm sao vậy?” Giọng nói của Thích Thất vẫn mang theo ủ rũ, tiếng khàn khàn khiến tai người ta ngứa ngáy.
Thẩm Húc không biết sao, bên tai có chút nóng, cảm thấy căn phòng này thật sự nóng muốn chết, thật sự là không ngồi nổi nữa.
Thích Thất chỉ cần bỏ vẻ ủ rũ đi, người lập tức trở nên lạnh lẽo: “Xin lỗi, vừa rồi mệt quá.
Ngươi luyện thế nào rồi.”
“Ta thấy vẫn là không nên quấy rầy ngươi, ta về phòng trước!” Thẩm Húc đứng dậy cũng liền thôi, còn túm Thích Thất rời mông khỏi ghế, chính là đẩy Thích Thất về phía giường, “Ngươi ngủ một giấc trước đi, đợi lát nữa ta bảo Thanh Ngư gọi chút đồ ăn, kêu ngươi rời giường ăn.”
Thích Thất bị hắn cưỡng chế đè xuống giường, giầy cũng bị Thẩm Húc cứng rắn kéo xuống, còn phải bị hắn đắp kín chăn.
Thẩm Húc thấy mọi thứ đã ổn, hạ rèm hai bên xuống, ném lại một câu “Ngủ ngon”, liền đóng cửa chạy lấy người.
Chỉ còn một mình Thích Thất nhìn bức rèm lờ mờ, có chút khó xử.
Nhưng buồn ngủ vẫn là ngóc đầu trở lại, thật mau y đã không mở mắt ra được nữa, lại ngủ thật say.
Ra khỏi phòng Thích Thất, Thẩm Húc cảm thấy lỗ tai mình cuối cùng cũng giảm nhiệt độ, đầu óc cũng tỉnh táo một chút, nhịn không được thầm nói: “Luôn cảm thấy tinh thần y trong khoảng thời gian này không tốt như khi ở Giang Âm… là bởi vì phản phệ sao…”
Bạch Uyên không ồn ào giống như mong đợi.
***
Ngày hôm sau mặt trời còn chưa đốt đến mông, Thanh Ngư đã đẩy cửa ra một cách kích động, thì ra khách điếm trở lại bộ dạng ban đầu, nước hôm qua đã vô tung vô ảnh.
Thẩm Húc và Thích Thất nhìn nhau, lập tức để cho Thanh Như chuẩn bị xe ngựa ra khỏi thành, mọi người rửa mặt xong xuôi, ăn sớm một chút, liền muốn nhanh chóng rời khỏi Triệu Dương.
Nhưng xe ngựa đi đến cổng thành, chỉ thấy cổng thành đóng chặt, hỏi trái hỏi phải, mới biết hôm nay không thể ra khỏi thành.
“Cũng không phải ngày đặc biệt gì, cổng thành mở hay không thì cũng đâu có gì…” Người bán hàng rong cách cổng thành gần nhất nhún nhún vai, không để bụng, “Lúc mở không có ai tiến vào, cũng không có ai nguyện ý đi ra.”
Thanh Ngư khó hiểu hỏi: “Không ai vào cũng liền thôi, vì sao các ngươi đều không muốn ra ngoài?”
“Triệu Dương tốt như vậy, mọi người đều áo cơm không lo, cớ gì đi đến nơi khác chịu lạnh chịu đói?!” Người bán hàng rong liếc mắt nhìn Thanh Ngư giống như nhìn đồ ngốc, xoay người đi tiếp đón vị khách khác.
“Thiếu gia người xem, người nơi này cũng quá kỳ quái…” Thanh Ngư nhịn không được nói nhỏ với Thẩm Húc.
Hai người còn lại dĩ nhiên đã sớm nhận thấy Triệu Dương không giống bình thường, chỉ là hôm qua trong đầu chỉ nghĩ rời khỏi chỗ này sớm mà thôi, không nghĩ tới hôm nay Thiệu Dương thế nhưng muốn giữ người.
“Có phải là một trận khác hay không?” Thẩm Húc hỏi.
Thích Thất có chút trầm ngâm, ngược lại là Bạch Uyên nói trước: “Hẳn là trận, chúng ta cần tìm được mắt trận, phá trận, mới có thể ra ngoài.”
“Chỉ là mắt trận sẽ có bộ dạng gì?” Thẩm Húc liên tưởng đến trận ở Giang Âm.
Bạch Uyên thân là mắt trận bị thụ thần cầm tù, cùng với thụ thần dùng máu thịt của Bạch Uyên để tẩm bổ, không khỏi cảm thấy chút ớn lạnh.
“Lần này không phải là lại bắt thần thú gì tới để làm mắt trận chứ?”
“Còn chưa biết được, cần phải điều tra một phen.” Thích Thất nói.
Thanh Ngư ở một bên nghe hai vị công tử nói tới nói đi, nhưng y sững sờ nghe không hiểu câu nào, nhịn không được sợ hãi hỏi: “Cho nên ta có thể giúp được gì không?”
Mới vừa rồi thảo luận về thế giới kia quá mức nhập tâm, lúc này Thẩm Húc mới nhận ra sự tồn tại của Thanh Ngư, lại buồn rầu việc Thanh Ngư có thể giúp thật sự rất có hạn, nhất thời không biết phải mở miệng thế nào.
Ngược lại là Thích Thất trả lời thay hắn: “Xin Thanh Ngư tiểu công tử đi hỏi thăm một chút, gần nửa năm qua trong thành có tin lạ gì không.”
Được người gọi là “Tiểu công tử” lần đầu tiên, Thanh Ngư được sủng mà sợ, vội vàng đồng ý: “Việc này ta làm được! Ta nhất định sẽ hỏi ra được gì đó cho hai vị thiếu gia!” Vừa dứt lời, Thanh Ngư liền hòa vào giữa dòng người tới lui, giống một giọt nước lọt vào sông lớn, không còn dấu vết.
“Thanh Ngư không làm được gì, hỏi thăm tin tức lại rất thích hợp với y.” Thẩm Húc khen sự sắp xếp của Thích Thất không dứt miệng, “Thanh Ngư khi còn nhỏ học nghệ cùng sư phụ dạy công phu cho ta, y không thành thạo kiếm pháp, nhưng khinh công cùng tài bắn cung lại là hạng nhất.”
“Kiếm pháp của ngươi không tồi.” Thích Thất nói.
“Lúc ngươi khen người khác đều là bộ dạng… đạm mạc xa cách như vậy sao?” Thẩm Húc muốn nói mặt tảng băng, lời nói đến bên miệng lại vội vàng nuốt xuống.
Dường như Thích Thất cũng không có hứng thú với vấn đề này, cũng không trả lời, xoay người liền đi vào trong thành.
Thẩm Húc tự chuốc nhục, xấu hổ sờ sờ mũi, vội vàng đuổi theo y.
Trong một góc bọn họ không để ý, có ánh mắt của ai đó theo đuổi gắt gao.
“Vị đại ca này, nơi vừa rồi ngươi nói, ở đâu vậy? Có thể đi không?” Thanh Ngư ngồi xổm trước một quầy tranh đường*, móc ra mấy đồng tiền từ trong túi, tùy tay cầm một que tranh đường liếm liếm.
Tuổi của Thanh Ngư vốn nhỏ, bộ dạng cũng non, còn gọi người ta đại ca, người vẽ tranh đường kia nghe xong cũng là cao hứng.
(*: sử dụng dung dịch đường nóng chảy để tạo ra một bức tranh hai chiều.)
“Liền ở bên ngoài ba dặm, người Triệu Dương chúng ta hiện tại không ra thành, có chuyện gì nhiều nhất cũng liền vào trong đền cầu một cái, lạy một lạy, chuẩn tốt!”
Thanh Ngư lại cầm hai đồng tiền, khen tranh đường hình con dế của người nọ không dứt miệng.
Cái trong tay ăn hai ba miếng vào trong bụng, nhanh chóng mua con dế mèn.
“Ta cũng là nghe nói Bồ Tát nơi này linh nghiệm, mới đặc biệt chạy tới lạy thay cho mẹ ta.
Cổng này đóng, cũng không biết khi nào mới có thể ra ngoài…” Khóe miệng y rũ xuống, vẻ mặt ảo não tiếc hận liền miêu tả đầy sinh động.
Vị đại ca kia vội vàng vỗ vỗ vai Thanh Ngư, an ủi: “Thật là đứa nhỏ hiếu thuận...!người bọn ta ba ngày sẽ mở cổng thành một lần, ngày mai ngươi chắc chắn có thể ra khỏi thành!”
Hai mắt Thanh Ngư sáng ngời, vừa đinh mở miệng, chợt thấy cái gáy bị người vỗ một cái, thân thể thoáng cái cứng đờ, trước mắt liền đen thui.
“Cảm ơn……”
Đại ca kia còn muốn lải nhải mấy câu với thiếu niên, ai ngờ vừa cúi đầu, người trước mắt cũng đã đứng bật dậy, ngơ ngơ ngác ngác xoay người, một chân cao một chân thấp đi về phía khách điếm….
Âm Dương Khế