Âm Dương Khế
Chương 10: 10: Vết Thương Phản Phệ
Thích Thất ra khỏi Tàng thư các, nhớ tới lúc vào sảnh chính dường như còn thấy người hầu bên cạnh Thẩm Húc, lại nghĩ đến bí thật của Mộ Nhan Thanh, y liền không khỏi nhíu mày.
Chờ y về lại sảnh chính, Thanh Ngư đã dựa vào ghế ngủ rồi.
Mộ Nhan Thanh đi ra từ bên kia, trên tay bưng một bát canh gừng.
Nàng nhìn theo ánh mắt Thích Thất, rơi xuống trên người Thanh Ngư, thở dài: “Ta cho y chút thuốc, ngủ một giấc liền ổn, bằng không thấy y ở chỗ kia cứ run mãi, thật khó chịu.
Thẩm gia công tử đâu?”
“Ở Tàng thư các.” Thích Thất nhận canh gừng, uống một hơi thấy đáy.
“Có phải ngọc quyết kia của hắn làm đệ bị thương?! Hôm nay ta chỉ dám nhìn sơ qua, nhưng ngọn lửa bên trong thật sự thấy mà giật mình.
Ngoài ra tuy rằng hắn không phòng bị, nhưng thật mau liền tránh thoát khỏi bí thuật của ta, có thể thấy được hắn tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản gì.”
Thích Thất nhìn chăm chú vào bát Mộ Nhan Thanh dọn trên bàn, không nói một lời.
Trong mắt y, dưới hai mắt của sư tỷ Mộ Nhan Thanh có hai vết bớt hấp dẫn ánh mắt người, giống Chu lăng của Phong Vũ*.
Chợt nhìn thì có chút dọa người, nhưng không có mấy ai thật sự nhìn thấy vết bớt kia, bởi vì gần như không có ai có thể thoát được hai con ngươi của nàng.
Tuy rằng đó không phải nguyện vọng của bản thân Mộ Nhan Thanh.
(*, tui chả biết là gì nữa.)
Mộ Nhan Thanh là thật sự lo lắng cho y: “Nếu không ta nói với sư phụ, xin người trở về một chuyến?”
“Không cần.” Thích Thất rất quật cường, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ lắc đầu.
Mộ Nhan Thanh nắm tay y, chính là bẻ tay y ra, vết thương ở lòng bàn tay như là mọc rễ.
Thích Thất biết, sư tỷ vĩnh viễn là sư tỷ yêu thương y nhất kia, tuy rằng y không muốn bày sẹo ra cho người khác, nhưng cũng không giãy giụa hất tay nàng ra.
Mỗi lần Mộ Nhan Thanh thấy vết thương như trùng trăm chân kia, hốc mắt đều phiếm hồng.
Nàng biết Thích Thất trước giờ đều rất có chủ ý, nhưng vẫn thấp giọng khuyên y: “Gần nhất đừng sử dụng linh lực...”
“Không được, chuyện của Lai An còn chưa kết thúc.”
“Để ta đi, đệ ở đây tĩnh dưỡng một thời gian.”
“Không, như vậy sư phụ sẽ có nghi ngờ, hơn nữa mấy ngày gần đây đã khá hơn nhiều…” Y chậm rãi rút tay ra, lại thu vào trong áo lông chồn.
Mặt y không đổi sắc, giống như mình cũng không phải đang nói dối.
“Ta đây đi Lai An với đệ.”
Thích Thất vẫn là lắc đầu: “Du Ý Các phải có người trông.”
Mộ Nhan Thanh thấy làm thế nào cũng không thể khuyên được y, thở dài: “Ta sẽ không để đệ đi một mình.” Đầu ngón tay nàng vừa động, chỗ trâm cài liền lóe lên ánh sáng màu ngọc bích, đó là Linh quạ của nàng.
Ánh mắt Thích Thất rét lạnh, thân hình vừa động, liên tục lùi về sau.
Nhất thời giương cung bạt kiếm, tình cảnh hết sức căng thẳng.
“Y sẽ không đi một mình, ta đi với y!” Một giọng nói vang dội đánh vỡ bầu không khí khẩn trương vừa rồi, Linh quạ phút chốc lại bay trở về trâm cài tóc của Mộ Nhan Thanh.
Hai người Thích Thất nghe thấy tiếng quay đầu lại, ánh mắt đều là lạnh thấu xương.
Bị ánh mắt như vậy đảo qua, Thẩm Húc giống như bóng cao su bị đâm thủng, bỗng chốc xẹp xuống.
“Ta đi với y, có thể chứ…”
Thích Thất nhìn lướt qua Mộ Nhan Thanh, chỉ cảm thấy màu sắc trên mặt sư tỷ có chút xuất sắc.
Y quay đầu nhìn về phía khác, làm như không thèm để ý hỏi nàng một câu: “Như vậy sư tỷ yên tâm rồi chứ?”
Mộ Nhan Thanh vốn không muốn để cho Thích Thất mạo hiểm, không biết sao Thẩm Húc xung phong nhận việc, tiếp lời của nàng.
Nàng lập tức xụ mặt, trừng mắt với Thẩm Húc một cách hung tợn, cũng không quay đầu lại liền bưng bát đĩa rời đi.
Chờ sư tỷ vừa đi, Thích Thất thở phào nhẹ nhõm, y quay đầu hỏi Thẩm Húc: “Ngươi đọc hết sách rồi?”
Vừa nói đến sách, mặt Thẩm Húc càng thêm sụp đổ.
Hắn nào đọc sách, hắn cũng không đọc được một chữ nào vào trong đầu.
Hắn ở bên trong chỉ lo lải nhải Thích Thất bất cận nhân tình*, khiến Bạch Uyên phiền đến không xong, không thể không để lộ ra suy đoán Thích Thất bị ngọc thuần dương phản phệ.
Thẩm Húc cẩn thận dè dặt liếc mắt nhìn bàn tay giấu trong lớp áo của Thích Thất, lại nghĩ tới mu bàn tay sạch sẽ lộ ra ngoài lúc sưởi ấm, lòng co rút đau đớn.
(*: không hợp tình người; không hợp lẽ.)
Thích Thất thấy vẻ mặt mím môi của hắn, thầm hiểu trong lòng.
Lại không biết Thẩm Húc đã biết được chuyện y bị phản phệ từ chỗ Bạch Uyên không còn sót gì.
Y thấy Thẩm Húc tới đây xem xét Thanh Ngư, an ủi: “Đợi chút liền tỉnh, yên tâm, sư tỷ dùng thuốc rất có đúng mực.”
Thẩm Húc vỗ vỗ mặt Thanh Ngư, Thanh Ngư trong lúc ngủ mơ ưm một tiếng, chợt thấy không đúng, lập tức giãy giụa tỉnh lại.
Y vừa mở mắt, chính là mặt của thiếu gia, thấy mình không biết sao ngủ rồi, rất là ảo não: “Thiếu gia đây là phải về sao?”
“Ừ, lau nước miếng của ngươi…” Thẩm Húc nói đầy ghét bỏ, bỗng nhiên hắn nhớ tới gì đó, xoay người liền tóm lấy tay Thích Thất: “Ngươi cũng về Thẩm gia với ta đi, như vậy tiện xuất phát cùng nhau! Hơn nữa ta lo lắng sư tỷ ngươi lỡ như lại thay đổi chủ ý…”
Thích Thất không ngờ hắn sẽ đưa ra lời mời như thế, nhất thời không biết nói được hay không được.
Y có chút chần chờ: “Ngươi nói chuyện ở Giang Âm với Thẩm gia gia chưa?”
Lúc này Thẩm Húc mới lấy lại tinh thần, đúng nha, hắn còn chưa nói với ông nội hắn bắt đầu học Ngự yêu.
Nếu hôm nay dẫn Thích Thất về, cũng không biết nên giải thích thế nào.
Thích Thất thấy vẻ mặt hắn đầy ưu sầu, nói: “Sư tỷ sẽ không đồng ý, ngươi không cần lo lắng.
Nếu không ngại, trưa ngày mai, gặp ở cổng thành, ta sẽ chờ ngươi ở chỗ đó.”
“Được.” Thẩm Húc đồng ý.
Thích Thất đưa hai người ra Du Ý Các, nhìn bọn họ đi ra đầu hẻm, lúc này mới đóng cửa lại.
Chờ y xoay người, thấy Mộ Nhan Thanh đứng ở sảnh chính nhìn về phía y, vẻ mặt mang theo hoài nghi.
“Đệ không chỉ nói Du Ý Các với hắn, đệ còn cho hắn chạm vào tay đệ?! Sư đệ, quan hệ của đệ và Thẩm gia công tử, khi nào trở nên tốt như vậy?” Tuy Mộ Nhan Thanh biết tiểu sư đệ vẫn luôn cất giấu chuyện gì đó trong lòng, nhưng trở về từ Giang Âm, chuyện trong lòng y rõ ràng trở nên nhiều hơn, càng khiến cho người ta đoán không ra.
Nghĩ đến vấn đề này cũng hỏi đến chính chủ, Thích Thất nhấp môi đứng tại chỗ, tự hỏi một lúc lâu, mới thấp giọng nói ra: “… Bởi vì hắn thật ấm.”
—— Phản phệ ngươi vừa nói là chuyện thế nào? Có muốn mệnh hay không?
Thẩm Húc biết Bạch Uyên nghe thấy, hỏi ở trong lòng.
Sau khi hắn ra khỏi Du Ý Các, lòng vẫn luôn nhắc mãi chuyện của Thích Thất, ở Tàng Thư Các Bạch Uyên chỉ nói mở đầu, so sánh với bộ dạng suy yếu vừa rồi của Thích Thất, hắn sợ tới mức ra mồ hôi lạnh khắp người, ngay cả sách đều không muốn xem, liền vội vàng muốn đi tìm Thích Thất.
“Tạm thời còn chưa muốn mệnh, nhưng có thể nhìn ra được, linh lực xói mòn rất nhanh.
Thích Thất giống như một thùng nước bị thủng, chỉ cần vận dụng linh lực, vết thương trên tay liền thành lỗ thủng kia, linh lực tràn ra bên ngoài một cách không thể ngăn được.”
—— Này còn không muốn mạng?! Sao có thể biến thành như vậy?! Có thể cứu không?
Bạch Uyên bị mấy câu hỏi liên tiếp của Thẩm Húc hỏi đến mức muốn nhảy ra khỏi ngọc quyết cắn rớt đầu hắn: “Lúc ở Giang Âm không rõ, hiện tại cũng chỉ là linh lực xói mòn, nếu xử lý vết thương thích hợp, hẳn là sẽ không tổn thương đến tính mạng.
Hơn nữa, này còn không phải bởi vì một vị tiểu công tử nào đó, bỏ tư chất tốt của mình ở đó không cần, lúc lâm nguy cái rắm cũng không có để dùng.
Bằng không Thích tiểu công tử sao phải mạo hiểm bị phản phệ, còn phải thúc giục phá ma trận chứ.”
—— Cho nên có cứu được không hả?!
Đây mới là điều Thẩm Húc quan tâm nhất, Bạch Uyên chỉ biết trào phúng.
Hắn ở sau lưng trợn trắng mắt với Bạch Uyên.
“Ngươi trợn trắng mắt đừng tưởng rằng lão tử không thấy! Hừ! Cứu khẳng định vẫn là có thể cứu, chỉ là trong khoảng thời gian này không nên dùng linh lực, chuyện sau đó thì xem trời thôi.”
Bạch Uyên nói đến nhẹ nhàng, Thẩm Húc nhịn không được phì một cái, nói cách cứu này tương đương chưa nói.
Còn may hắn có ăn học, mới không trực tiếp tức giận đến ném vỡ ngọc quyết Bạch Uyên nương thân ở trước mặt mọi người.
Nhưng hắn tức Bạch Uyên, không có chỗ để xì hơi, vừa lúc trên đê có hòn đá, giơ chân liền đá bay cục đá kia.
Cục đá chịu khổ tai bay vạ gió, cũng là tức giận, lại cứ không nghe sai sử, liền lăn mạnh xuống dưới đê, thoáng cái liền đụng ngã giỏ trúc đựng hoa tươi.
Nữ tử bán hoa nhất thời không nhìn thấy, một rổ hoa đều rơi vào trong hồ.
Nàng tức giận đến chân vừa đạp, xách váy liền xoay người muốn mắng người khởi xướng, vừa thấy tiểu công tử cầm đầu bộ dạng tuấn lãng, mình lại đỏ mặt trước.
Thẩm Húc cũng không nghĩ tới hành động vô tâm của mình lại gây ra họa, nhất thời cũng là sững sờ tại chỗ.
Lại là Thanh Ngư lanh trí, liền bụp một cái quỳ ở trước mặt Thẩm Húc, thưởng cho mình hai bàn tay: “Đều do ta không tốt, không cẩn thận hại người khác, xin công tử trách phạt!”
Thẩm Húc bị y giành trước, cũng không thể làm trái ý tốt của Thanh Ngư, chỉ có thể nói theo y, răn dạy hai câu, thuận tiện để Thanh Ngư đưa cho nữ tử bán hoa một miếng bạc vụn.
Nữ tử bán hoa khuôn mặt ửng hồng, thẹn thùng cảm ơn Thẩm Húc.
Thẩm Húc nào còn dám nhận lời cảm ơn của nàng ta, cười ha hả liền chạy nhanh đi.
“Còn may ngươi cơ trí, nhưng lần tới tỏ vẻ là được rồi, đừng giơ tay đánh mình thật.” Thẩm Húc luôn thiên vị với Thanh Ngư nhỏ hơn mình năm tuổi.
“Không có gì, ta rất đúng mực, không đau.” Thanh Ngư phất tay nói, nhịn không được ngáp một cái, “Chính là có chút buồn ngủ.”
“Mộ Nhan Thanh bỏ thuốc ngủ cho ngươi, ngươi có thể không buồn ngủ sao?” Thẩm Húc bị hành vi lỗ mãng vừa rồi của mình chen ngang, tạm thời trong đầu không còn nghĩ đến chuyện Thích Thất, lại nhớ tới hỏi Thanh Ngư, “Sư tỷ của Thích Thất nhìn không dữ, nhưng cũng là có chút thủ đoạn, lúc ta đi vào đọc sách, nàng không làm gì ngươi chứ?”
Nói đến Mộ Nhan Thanh, khuôn mặt vất vả lắm mới bình thường của Thanh Ngư lại lập tức đỏ bừng, ngay cả vành tai đều đỏ.
“Không… không có gì… ngược lại...!ngược lại là… là ta...!ném… ném mặt mũi… của thiếu...!thiếu gia….”
Thẩm Húc vốn không để ý, chỉ là thuận miệng hỏi, kết quả quay đầu nhìn sắc mặt của Thanh Ngư, lại bị y hù tới rồi.
“Ngươi đi theo ta qua lại ở xóm cô đầu nhiều năm, có cô nương nào đẹp mà chưa từng thấy?!”
“Đó không giống ——” Thanh Ngư nôn nóng vội phản bác, y thấy vẻ mặt không thể tin nổi của Thẩm Húc, lại ngượng ngùng, thấp giọng lẩm bẩm: “Nàng đẹp nhất…”
Thẩm Húc thật sự nhịn không được, vỗ một cái vào gáy Thanh Ngư: “Đừng phát hoa si, mau đi thôi.”
(* mê gái.).
Âm Dương Khế