Ai Thấy Mèo Của Tôi Không

Chương 13: 13: Phó Bản “tan Học Về Nhà” Kết Thúc

165@-


Edit: Ry
Tiếng nổ mãnh liệt vang vọng khắp tòa nhà.
Cả người Nhan Ký Vân bị chấn động làm tê dại, đầu cậu trống rỗng trong vài giây, mắt nổ đom đóm, cảm nhận duy nhất là mặt mình đang dán lên đất.
Mất một lát hồi sức, tất cả ý thức của cậu mới dần tụ lại.

Thế mà cậu sống sót sau vụ nổ nguy hiểm như vậy?
Lỗ tai Nhan Ký Vân vẫn còn vang lên ong ong, hoàn toàn không nghe được tiếng động xung quanh, nhưng cậu thấy Dương Tuyết nằm ở cách đó không xa.

Cô gái nằm ngay trước cửa cầu thang, xem ra là vừa từ dưới chạy lên, bị vụ nổ bất ngờ hất tung ngã ra đất, không biết là sống hay chết.
Cậu nên quan tâm bản thân trước đã, đằng sau bị thứ gì đó đè khó chịu muốn chết, cơ thể như kiểu không còn là của mình.
Nhan Ký Vân nằm thêm một hồi, thử nhúc nhích chân, vẫn cử động được.
[Hệ thống: Còn 1 phút 30 giây nữa phó bản sẽ đóng cửa.]
Phó bản không kết thúc bởi vụ nổ, nhắc nhở này thật sự khiến người ta tỉnh hẳn.
Cậu nhấc đầu lên, quay sang thì thấy cánh tay của Lý Mục Dương.

Từ góc độ của Nhan Ký Vân, tuy Lý Mục Dương chỉ là một đứa bé, nhưng cánh tay thằng bé đối với thân mèo cậu đây vẫn tương đương với một con mèo nặng 2-3kg, mà cánh tay gầy yếu này còn đang đè lên cậu.
Nhan Ký Vân đoán lúc vụ nổ xảy ra, Lý Mục Dương đã che cho cậu.

Rõ ràng người cần được bảo vệ là Lý Mục Dương lại bảo vệ cho cậu, đây là điều Nhan Ký Vân hoàn toàn không nghĩ tới.
Nhan Ký Vân giãy giụa đứng lên, thật ra cậu không phải chịu tổn thương gì lớn, chỉ là chấn động từ vụ nổ khiến cậu bị ù tai mà thôi.
Nhưng, cậu không chết, Lý Mục Dương thì sao?
Ở chung một ngày, Nhan Ký Vân sẽ không coi Lý Mục Dương như một NPC trong game.

Đứa nhỏ này là một người sống sờ sờ, một học sinh tiểu học có ý thức phản kháng, có suy nghĩ tự chủ, còn rất xuất sắc, chỉ là có cha mẹ thói đời tham lam không biết quý trọng người nhà mà thôi.
Lý Mục Dương nằm trên đất, Nhan Ký Vân tiến tới ngửi thử, còn thở, đứa nhỏ vẫn còn sống.
Nhan Ký Vân vượt qua Lý Mục Dương nhìn vào bên trong.

Căn hộ vô cùng hỗn độn, ba Lý bị nổ cho máu thịt văng tung tóe, có cánh tay còn văng ra tới gần cửa.

Mẹ Lý ở trong bếp chuẩn bị cơm tối áng chừng cũng đã mất mạng.



Bọn họ may mắn có cánh cửa này cản bớt nên thoát khỏi cái chết, Lý Mục Dương chỉ bị ngất.
Trước khi ngất còn biết che chở cho cậu, Nhan Ký Vân không khỏi cảm động vô cùng, đại khái là cách Lý Mục Dương báo đáp cậu nhỉ.
Nhan Ký Vân kiểm tra quanh người Lý Mục Dương, ngoài việc bị ngất thì trên người thằng bé không còn vết thương nào khác.
Có thể gọi xe cứu thương không?
Lúc chiều hai người chơi kia đã gọi điện báo cảnh sát từ phòng làm việc của tay bác sĩ biến thái, vậy thì hẳn là cũng sẽ có xe cứu thương tới chữa trị cho Lý Mục Dương.

Tiếng nổ lớn như vậy không thể không có ai nhận ra được.
[Hệ thống: Còn 40 giây nữa phó bản sẽ đóng cửa.]
Nhan Ký Vân dùng chân vỗ lên mặt Lý Mục Dương.
Nhóc con, mau dậy đi!
[Hệ thống: Còn 30 giây nữa phó bản sẽ đóng cửa.]
Nhan Ký Vân tiếp tục dùng chân vỗ thằng bé, hi vọng Lý Mục Dương không chết thật.
[Hệ thống: Còn 20 giây nữa phó bản sẽ đóng cửa.]
Cậu vỗ như vậy vẫn có tác dụng, mí mắt Lý Mục Dương run run, đứa nhỏ mở mắt ra, thứ đầu tiên hiện lên chính là cặp mắt xanh biếc đựng đầy lo lắng.
[Hệ thống: Còn 10 giây nữa phó bản sẽ đóng cửa.]
Lý Mục Dương hé miệng: “Cậu không sao thì tốt quá.”
Nhan Ký Vân ghé vào trước mặt Lý Mục Dương, dụi đầu lên cằm đứa nhỏ.
Lý Mục Dương không chết, sự cố gắng cuối cùng của cậu vẫn có tác dụng!
Nhưng thời gian cậu ở lại phó bản đã hết rồi, về sau hẳn là sẽ không được gặp Lý Mục Dương nữa.
Một đứa bé tốt đẹp như vậy, hãy cố gắng sống thật tốt nhé.
[Hệ thống: Còn 5 giây nữa phó bản sẽ đóng cửa.]
[Hệ thống: Còn 3 giây nữa phó bản sẽ đóng cửa.]
Nhan Ký Vân rất muốn nói gì đó, cậu nhẹ nhàng nói lời tạm biệt bên tai Lý Mục Dương, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một đơn âm: “Meo~”
Cậu nhìn thấy Lý Mục Dương khó khăn nở nụ cười, trong mắt có ánh sáng.
[Hệ thống: Người chơi Nhan Ký Vân nhận được thiện cảm của Lý Mục Dương +15.]
[Người chơi Nhan Ký Vân thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chính phó bản “Tan học về nhà”.]
[Hệ thống: Tan học về nhà [khó] kết thúc.]
Phòng phát sáng [Muốn làm người] đã đóng cửa.
“Hết rồi? Không còn gì nữa à? Meo Meo vừa kêu đúng không? Tôi chưa kịp nghe mà! Lần đầu tiên xem phó bản còn muốn tiếp tục xem nữa!”

“Xem hết cả phó bản em cũng không được nghe Meo Meo kêu một tiếng, lần duy nhất kêu lại không nghe thấy, có ai nghe được không? Như thế nào vậy?”
“Aaaaaaa em nghe được em nghe được nè! Đáng yêu cực mềm cực nghe thích cựccccc ~”
“Đáng ghét, vừa rồi tôi tưởng là kết thúc stream rồi nên bấm rời khỏi, ai ngờ mèo nhỏ lại không chết, vui quá! Chờ mong lần phát sóng tiếp theo của mèo nhỏ, khen thưởng!”

“U hu hu hu hệ thống chết tiệt, suýt nữa rơi lệ vì mèo nhỏ rồi, không chết thì quá tốt.

Hẹn gặp lại bé phó bản sau nha, đã cài ưu tiên theo dõi.”
“Hầy ~ Đã follow, cái phó bản tan học này vẫn là phó bản cho lính mới, không đủ kích thích.”
Một giây sau, trước mắt Nhan Ký Vân tối sầm, cơ thể cậu đang rời xa Lý Mục Dương, cảm giác mất trọng lượng lại giáng xuống.
Cho đến khi dưới chân có cảm giác đứng trên thứ gì đó, Nhan Ký Vân mới mở mắt, Lý Mục Dương và cảnh vật của phó bản đã hoàn toàn biến mất.
Chung quanh cậu là một không gian riêng biệt, có bãi cát, có cả tiếng sóng biển, nhưng cậu giơ chân muốn thử chạm vào nước lại không chạm được gì, là giả.
Trước mắt hiện lên một màn hình to trong suốt, trên đó bắt đầu chạy thông tin tổng kết của phó bản “Tan học về nhà”.
[Đang tính toán phần thưởng phó bản…]
[Chúc mừng người chơi Nhan Ký Vân đã hoàn thành nhiệm vụ chính của phó bản “Tan học về nhà [khó]”.]
[Số người còn sống: 10/10]
[Xếp hạng điểm tích lũy của phó bản]
Hạng nhất: Nhan Ký Vân.
Hạng nhì: Dương Tuyết
Hạng ba: Vương Miên

Điểm tích lũy của Nhan Ký Vân trong phó bản này một mình một cõi, vượt xa tất cả người chơi tham dự.
[Đang xử lí điểm tích lũy cá nhân và phần thưởng của người chơi Nhan Ký Vân]
Phần thưởng điểm tích lũy:
Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ chính của phó bản: 10000
Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh: 1500
Phần thưởng mở khóa kết cục mới của phó bản: 5000
Phần thưởng cho người chơi mới hoàn thành phó bản đầu tiên: Thẻ hóa người năm phút.
[Phần thưởng từ phòng phát sóng]
Tổng vận mệnh tệ nhận được: 20000, có thể đổi thành 20000 điểm tích lũy.
Giọng nam thanh niên lại vang lên bên tai Nhan Ký Vân: “Thưa người chơi Nhan Ký Vân, ngài có muốn đổi vận mệnh tệ thành điểm tích lũy không?”

Nhan Ký Vân trả lời: Đổi.
Thanh niên: “Đã hoàn tất tính toán điểm tích lũy và phần thưởng, xin hỏi ngài muốn trở về hiện thực ngay hay tiến vào khu trò chơi?”
Nhan Ký Vân hỏi: Khác nhau ở chỗ nào?
Thanh niên: “Trở về hiện thực có thể đi cửa màu xanh, tiến vào khu trò chơi thì đi cửa màu đỏ.

Sau khi trở lại hiện thực, nếu người chơi muốn vào lại game thì có thể dùng thẻ bài để vào khu trò chơi.


Cân nhắc đến việc ngài sử dụng tài khoản con để đăng nhập trò chơi, ngài sẽ không có thẻ bài, có thể lựa chọn vào trò chơi cùng người chơi của tài khoản chủ.

Nếu như đến thời hạn vẫn chưa vào game, trước khi phó bản tiếp theo mở ra, trò chơi sẽ chủ động kéo ngài vào phó bản.

Nếu ngài vào trò chơi cùng tài khoản chủ thì có thể tự chọn phó bản, nếu như trò chơi kéo ngài vào thì hệ thống sẽ thay ngài chọn phó bản.”
Quy định hãm thật.
Nhan Ký Vân tiếp tục sử dụng sóng não của mình để giao lưu với thanh niên.

Giờ cậu khá để ý kết cục của phó bản, tuy là đã hoàn thành, nhưng đồng hành với Lý Mục Dương một ngày, cậu vẫn rất quan tâm đến cuộc sống sau này của thằng bé.
Nhan Ký Vân: Cuối cùng Lý Mục Dương sống thế nào?
Thanh niên: Xét thấy ngài đã mở khóa kết cục mới của phó bản, có một cơ hội quan sát kết cục phó bản, ngài có muốn xem không?
Nhan Ký Vân: Có.
Màn hình tổng kết điểm thưởng và bãi biển trước mặt cậu biến mất, trở thành màn chiếu phim ngoài trời.
Màn ảnh truyền đến tiếng nổ rung trời, nhưng do truyền ra từ màn hình nên không kích thích bằng lúc cậu trải nghiệm trong phó bản.
Nhan Ký Vân dùng chân che tai phải, không có mấy hiệu quả, chỉ là động tác theo bản năng.
Sau khi bụi tan bớt, góc quay chuyển vào trong phòng, không thấy ba mẹ Lý, chỉ có một đống máu thịt văng tung tóe, ngay cả hình người cũng không thành, và một cái xác chết cháy.

Đây chính là kết cục của bọn họ.
Ống kính chuyển sang cảnh Lý Mục Dương được đưa tới bệnh viện cứu chữa, thời gian được tua nhanh, nhưng vẫn có thể biết thằng bé đã bất tỉnh gần một ngày một đêm, cuối cùng sống sót.
Lý Mục Dương bắt đầu cuộc sống mới.

Đứa nhỏ được đưa tới trại trẻ mồ côi, không bao lâu sau thì được một cặp vợ chồng trung niên tốt bụng nhận nuôi.

Hai vợ chồng này có cuộc sống tương đối bình thường, ngày tháng trôi qua cũng đơn giản, họ không chỉ nhận nuôi Lý Mục Dương mà còn nuôi hai chú mèo trong nhà, một gia đình ba người có cuộc sống bình yên và hạnh phúc.
Thời gian dần trôi, Lý Mục Dương dần trưởng thành, cậu bé dần quen với cuộc sống mới và gia đình mới.

Lý Mục Dương có được tuổi thơ của riêng mình, trở thành một thiếu niên ưu tú, lại trở thành một thanh niêm xuất sắc, sau đó tốt nghiệp đi làm.
Màn ảnh cuối cùng dừng lại ở bức hình chụp cảnh Lý Mục Dương ném mũ cử nhân trong lễ tốt nghiệp đại học.

Nhan Ký Vân xem hết, tuy mất cha mẹ ruột, nhưng có vẻ cuộc sống của đứa trẻ này đã hạnh phúc hơn.
Cậu chỉnh đốn lại tâm trạng, hỏi thanh niên: Vậy tôi phải làm gì để rời khỏi khu trò chơi?
Thanh niên: “Ngài có thể trở lại không gian cá nhân, sau đó từ không gian cá nhân trở về hiện thực.


Khi tiến vào trò chơi thông qua tài khoản chủ thì ngài cũng sẽ được chuyển tới không gian cá nhân, nếu như không gian cá nhân của người chơi tài khoản chủ mở ra với ngài thì ngài cũng có thể tiến vào không gian cá nhân của đối phương.”
Nhan Ký Vân cảm thấy tiến vào không gian cá nhân của quan hót phân có vẻ cũng không tệ, còn khá chờ mong, cậu đã tò mò muốn biết bí mật của anh ta.
Nhưng giờ có một vấn đề, liệu đối phương có thấy được thông tin tài khoản của cậu không.
Thanh niên: “Nếu như ngài mở thông tin với đối phương, họ sẽ thấy được, nếu không, đối phương sẽ chỉ thấy thông tin thân phận ngoài hiện thực của ngài.”
Nhan Ký Vân đã hiểu, cậu và quan hót phân có quan hệ là mèo và chủ nhân, vậy có thể đối phương sẽ thấy thông tin lúc cậu là mèo.
Nhan Ký Vân: Điểm tích lũy của tôi có thể dùng để duy trì dạng người trong bao lâu?
Thanh niên: “1000 điểm tích lũy có thể đổi ra 1 phút hóa người.”
Vậy 10000 điểm tích lũy cũng chỉ đủ cho 10 phút.
Cậu tưởng là phó bản đầu mình đã kiếm rất nhiều, nhưng hóa ra cậu đề cao trò chơi quá rồi, sao nó lại cho người chơi dễ dàng đạt được mục tiêu như vậy, không thể nào.
Nhan Ký Vân: Thế nếu tôi muốn hoàn toàn trở lại làm người thì sao?
Thanh niên: “Khi điểm tích lũy của ngài đạt tới trình độ nhất định có thể đưa ra yêu cầu này với hệ thống, hệ thống sẽ thỏa mãn ngài.”
Nhan Ký Vân: Vậy bao nhiêu điểm tích lũy mới đủ để đổi nguyện vọng của tôi?
Thanh niên: Sau khi ngài mở khóa mười phó bản sẽ có đáp án, hiện giờ hệ thống không thể trả lời.
Quả nhiên là vậy.

Một trò chơi có thể ép người chơi liều mạng kiếm điểm tích lũy nào phải trò chơi gì đơn thuần, chắc chắn sẽ luôn có một củ cà rốt lửng lơ trước mặt họ, khiến họ phải vào trò chơi vượt qua những phó bản nguy hiểm.

Nhưng dù tất cả mọi người biết đây là cạm bẫy, là cám dỗ, họ vẫn sẽ liều lĩnh nhảy xuống, vì trò chơi này đã tóm được điểm yếu của mỗi người.
Đúng lúc Nhan Ký Vân cũng là một trong số đó.
Chậc, vậy chỉ có thể vượt phó bản kiếm điểm tích lũy thôi,
Nhan Ký Vân nhìn chằm chằm thẻ hóa người năm phút mà hệ thống tặng, trong lòng ngứa ngáy.

Cậu đã trở thành mèo được một năm, đến giờ vẫn chưa được trải nghiệm lại cảm giác đi đường bằng hai chân, rất muốn thử một lần.
Cậu muốn trở lại làm người, cực kì muốn.
Cậu còn muốn dùng cơ thể con người nhấm nháp món ngon, đồ nướng, lẩu, kem ly, uống coca, cái gì cũng muốn ăn một lần.
Nhưng năm phút thì làm được gì?
Được rồi, kệ đi, có thể trở lại làm người là được!
Nhan Ký Vân vô cùng kích động, dùng chân vỗ lên thẻ hóa người năm phút.
Một giây sau, cậu được bao phủ bởi một chùm sáng bạc chói lòa!.



Ai Thấy Mèo Của Tôi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ai Thấy Mèo Của Tôi Không Truyện Ai Thấy Mèo Của Tôi Không Story Chương 13: 13: Phó Bản “tan Học Về Nhà” Kết Thúc
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...