Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa
Chương 89: C89: Dưa tự đưa tới cửa
Cái gì, một cô bé hiền lành ngây thơ đáng yêu á?
Yến Xu hí hửng hỏi: Thế vì sao Thái Hậu lại từ một thiếu nữ ngây thơ đáng yêu biến thành tuyển thủ cung đấu xuất sắc như bây giờ dị?
Hệ thống trả lời: Cái này phải kể từ đầu bà mới hiểu, hồi đó Thái Hậu xuất thân từ danh môn, từ nhỏ đã đoan trang thùy mị, lúc vừa cập kê đã có không biết bao nhiêu vương tôn công tử trong kinh thành ngỏ ý xin cưới về, có một lần bà ta theo cha mẹ vào cung dự tiệc, trùng hợp bị Cao Tổ hoàng đế thấy được, thế là lập tức ban hôn cho bà ta với tiên hoàng.
Thời bấy giờ, một thiếu nữ mới mười sáu mười bảy hoàn toàn không khác gì một tờ giấy trắng cả, cho nên sau khi được ban hôn, trong lòng của bà ta chỉ còn lại mỗi bóng hình của tiên hoàng mà thôi, sau khi thành hôn lại càng một lòng một dạ nghĩ cho chồng mình. Bà ta vì người nọ mà cầm kim tự tay may áo vá giày, xuống bếp nấu canh làm điểm tâm, còn cùng ông ta thức đêm chong đèn đọc sách, tóm lại lúc ban đầu cả hai vô cùng ân ái, nâng đỡ nhau vượt qua tháng ngày, có thể nói là tình nồng như mật, thậm chí tiên hoàng còn từng bảo là sẽ chỉ cần một người vợ là bà ta.
Nghe đến đây, Yến Xu không khỏi run rẩy khóe miệng, quả nhiên chỉ cần là mấy tên cặn bã thì không tên nào chịu bỏ qua câu nói bất hủ này.
Má ơi, tin mới là lạ đó, nếu ông ta thật sự giữ lời chỉ có một mình Thái Hậu thì hoàng đế từ đâu chui ra?
Quả nhiên, chỉ nghe hệ thống lại nói tiếp: Bẵng qua một thời gian, chờ đến khi chồng mình lên ngôi, chính mình cũng thành Hoàng Hậu, những ngày tháng êm đềm của họ cũng chính thức đi đến hồi kết, bởi vì tiên hoàng bắt đầu tuyển tú mở rộng hậu cung. Một phần là do chênh lệch giữa quá khứ và hiện tại quá lớn, một phần khác lại do trong hậu cung không ngừng lục đục với nhau, Thái Hậu vốn đã khó chịu trong lòng nay còn phải tốn thời gian chăm lo cho hậu cung, bởi vậy dù cuối cùng cũng có thể mang thai nhưng lại không thể dưỡng thai cho tốt, đứa bé kia vừa sinh ra đã bệnh tật ốm yếu không thôi.
Về sau những phi tử khác liên tục sinh ra hai nữ một nam, trong đó có ả Thục phi lòng tham không đáy, dám âm mưu dùng kế hèn hãm hại đứa con của Thái Hậu, muốn nhờ đó để cho con mình được lên thay. Chờ đến khi Thái Hậu phát hiện thì đã quá muộn rồi, con trai của bà ta vốn đã yếu ớt nay lại còn nhiễm bệnh lao, không bao lâu sau đã chết non. Thái Hậu lòng đau như cắt, nhưng cũng nhờ vậy bà ta mới lấy lại được sự minh mẫn của mình, thế là sau khi dứt khoát xử chết kẻ thù xong, Thái Hậu nhanh chóng phát triển bè phái của mình trong triều và nhận nuôi hoàng đế, sau này khi tiên hoàng vừa chết thì bà ta lập tức nâng hoàng đế lên ngôi, còn mình thì trở thành Thái Hậu.
Yến Xu không khỏi tấm tắc trong lòng: Trở thành đại lão sau khi vượt qua con đường chông gai đầy máu và nước mắt, Thái Hậu quả đúng là nữ chính mà! Đặc biệt là trong hoàn cảnh như vậy mà bà ta còn có thể bồi dưỡng hoàng đế thành một con người ưu tú như thế, chuyện này thật đúng là không dễ dàng.
Vũ Văn Lan đang im lặng nghe, thấy nàng ấy nói vậy thì hắn không khỏi nhướng mày, đúng thế, hắn ưu tú như vậy đó!. Bạn đang đọc truуện tại TrùTru уệnN
Yến Xu lại tiếp tục than thở: Mà thôi, mấy trận chiến tanh máu này đáng sợ lắm, ta chỉ muốn làm một con cá mặn, mỗi ngày cơm ngon rượu say nhàn nhã đếm tiền là được rồi.
Vũ Văn Lan: “…”
Thì ra ‘cá mặn’ là có ý này đó hả?
Nếu là thế thì nàng ấy đúng là rất có tố chất của một con cá mặn đấy.
Nàng bắt đầu cân nhắc trong lòng: Mà tính ra thì trước khi có hoàng đế, tiên hoàng đã có bốn người con rồi, thế mà bây giờ chỉ còn lại mỗi hắn và Trưởng công chúa. Thế trừ vị Hoàng trưởng tử bị chết non kia ra, chẳng lẽ hai người còn lại… cậu đừng nói là Thái Hậu làm nha?
Vũ Văn Lan khựng người.
Nói thật hắn cũng đã từng nghĩ tới vấn đề này.
Nhưng cùng Thái Hậu làm mẹ con nhiều năm như vậy, hắn biết tuy Thái Hậu cũng có một mặt tàn nhẫn nhưng lại không giống loại người sẽ ra tay với trẻ con.
Hệ thống đáp: Bà nghĩ nhiều quá bà ơi, Thái Hậu chỉ trả thù người lớn thôi chứ chưa từng ra tay với trẻ con, hai đứa bé kia đều bị ả Thục phi kia liên lụy, cuối cùng đều nhiễm bệnh lao qua đời.
Yến Xu tỉnh ngộ: Ồ, ra là không phải do Thái Hậu. Chậc, ả Thục phi này ra tay với Hoàng trưởng tử, cuối cùng lại thành hại chết con của mình, quả báo tới nhanh thật đấy, đáng đời.
Mà nói chứ, hoàng đế có thể sống đến bây giờ ít nhiều gì cũng nhờ ơn Thái Hậu. Nếu không phải Thái Hậu nhận nuôi hắn, nói không chừng kết cục của hắn cũng không khác gì đám anh chị của mình.
Vũ Văn Lan nghe vậy, trong lòng không khỏi ngổn ngang trăm mối.
Đúng vậy, hậu cung của tiên hoàng khi trước nhiều hơn hiện tại rất nhiều, bởi thế nên chuyện tranh đấu tanh máu bên trong cũng vô cùng kịch liệt.
Nếu không phải vị Hoàng trưởng huynh kia chết sớm, Thái Hậu nhận nuôi hắn, chỉ sợ hắn cũng đã theo mẹ đẻ trở về cõi tiên rồi.
Vì vậy hắn vẫn luôn nhớ kỹ ân nuôi dưỡng của Thái Hậu đối với mình, khi xử lý nhiều chuyện cũng không muốn làm quá tuyệt tình.
Đúng lúc này, Vũ Văn Lan lại nghe Yến Xu tấm tắc trong lòng: Thật đúng là tiếc thay cho Thái Hậu mà, một con người thông minh tài trí như vậy mà lại gặp phải tên đàn ông cặn bã như tiên hoàng, nếu đối phương là một người chung thủy trọng tình trọng nghĩa thì hẳn là bà ta sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn nhiều nhỉ.
Vũ Văn Lan hơi nhíu mày.
Cô gái này thật là, không ngờ lại dám bảo tiên hoàng là tên đàn ông cặn bã?
Có điều…
Đối với Thái Hậu, thậm chí là với mẹ đẻ của mình mà nói, tiên hoàng đúng là không phải một người chồng tốt.
Đặc biệt là sau này tiên hoàng còn trầm mê với chuyện tu đạo và luyện đan, chẳng màng đến sống chết của người con trai cuối cùng là hắn, cho nên ông ta cũng không phải là một người cha tốt.
Hắn lẳng lặng thở dài.
Hệ thống thì lại tiếp tục nhả dưa cho Yến Xu đớp: Thật ra về sau Thái Hậu cũng có gặp được tình yêu sét đánh á bà. Có một thời gian tiên đế chỉ biết trầm mê tu đạo, gần như không buồn để ý tới chuyện triều chính, bởi vậy những việc quan trọng đều là do một đám đại thần giúp Thái Hậu xử lý, trong đó có một vị Đại học sĩ của điện Trung Cực (1) biết nhìn xa trông rộng, lại trí tuệ hơn người, cho nên rất được Thái Hậu thưởng thức.
À há, có mùi có mùi!
Hai mắt Yến Xu lập tức sáng như cái đèn pha: Chẳng lẽ giữa Thái Hậu và vị Đại học sĩ của điện Trung Cực này cọ xát ra tia lửa tình eo hả?
Vũ Văn Lan: “???”
Đại học sĩ của điện Trung Cực?
Thái Hậu?
Tia lửa tình eo???
Là sao nữa đây?
Hệ thống than thở: Khá tiếc bà ạ, cả hai còn chưa kịp xẹt tia lửa nào thì tiên đế đã nổi lên lòng nghi ngờ, vì bảo vệ Thái Hậu mà vị Đại học sĩ đó đã chủ động từ quan về nhà rồi.
Yến Xu đần mặt:??? Ơ kìa?
Sao mà tiếc dữ dị chời!!!
Thử nghĩ xem, nếu Thái Hậu có thể xẹt lửa với vị Đại học sĩ này, sau đó lại phát sinh mấy chuyện kiểu như ‘cảm tình đôi bên khó kìm nén nổi’ gì đó thì…
Chậc chậc chậc, như vậy sẽ trở thành câu chuyện tình bị ngăn cấm khiến người đời kinh hãi không khỏi há hốc mồm đóa!!!
Hừ, dù sao cũng là do tên đàn ông cặn bã kia chơi xấu trước mà, cắm cho ông ta cái sừng thì đã sao.
Vũ Văn Lan: “???”
Cái… cái gì mà “cắm cho ông ta cái sừng cũng không sao”???
Lại còn tình yêu cấm đoán gì gì đó???
Cô nàng này thật sự là…
Có điều vị Đại học sĩ trong miệng nàng ấy rốt cuộc là ai?
Vũ Văn Lan vừa nghĩ tới đây đã nghe nàng ấy đắn đo trong đầu: Mà nghĩ lại thì vị Đại học sĩ này đã lên tới chức Đại học sĩ của điện Trung Cực, là Thủ Phụ (2) rồi còn gì!!! Thế mà lại có thể thẳng thắn từ quan về nhà chỉ vì Thái Hậu, điều này chứng tỏ tình yêu của ông ấy dành cho Thái Hậu là tình yêu đích thực!
Đại học sĩ của điện Trung Cực?
Từ quan?
Tốt, Vũ Văn Lan đại khái đã biết người nọ là ai.
Người kia tên là Kỳ Thụ Quảng, đúng là một người rất có tài hoa, ngay cả hắn cũng đã từng được ông ấy dạy dỗ. Người này tuổi còn trẻ đã lên làm Thủ Phụ, sau đó lại đột nhiên từ quan về nhà…
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ giữa người nọ và Thái Hậu thật sự có…
Chú thích:
1. Điện Trung Cực: Vào đầu thời Minh, nơi này được gọi là điện Hoa Cái (), đến năm Gia Tĩnh triều Minh đổi tên thành điện Trung Cực (), tới năm Thuận Trị thứ 2 (năm 1645) thì bắt đầu gọi là điện Trung Hoà () – Huỳnh Chương Hưng dịch từ Đồ Giải Cố Cung của tác giả Định Giới.
2. Thủ Phụ: người đứng đầu các Đại học sĩ.
Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa