Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa
Chương 75: Chương 75
Nàng đành phải tìm cớ bào chữa: “Là do thiếp nghe các cung nhân nói qua, nhiều người trong số bọn họ sống ở kinh thành lắm, chuyện quen đường quen nẻo cũng bình thường thôi ạ.”
—— Thật ra nàng biết được chuyện này khi đang ăn dưa cơ.
Trừ hẻm Thiên Tỉnh ra, nàng còn biết hẻm Tú chuyên bán son phấn và tơ sợi này; bên cầu Tuấn Nghĩa do gần sát trường thi cho nên chuyên bán giấy và bút mực này; phố Ngân Tử thì bán lá trà và vải vóc này, ngoài ra hẻm Bách Hoa còn là khu phong trần nổi danh nữa chứ.
À phải rồi, nghe đâu trên đường Dương Lâu có một quán rượu chuyên phục vụ các cô gái, nhân viên nam trong đó ai nấy đều đẹp trai không thua gì Phan An, hơn nữa còn có rất nhiều sở trường đặc biệt, chẳng hạn như là đánh đàn thổi sáo, ngâm thơ vẽ tranh, người người vai rộng eo thon, phong lưu phóng khoáng, ánh mắt dịu dàng như nước sông thu…
Ê hê hê, tóm lại là khác hẳn với đám đàn ông cặn bã và thô thiển ở bên ngoài.
Vũ Văn Lan: “???”
Cái gì? Trong kinh thành còn có nơi như vậy ư???
Ban nãy nàng còn “ê hê hê” là có ý gì???
Hắn giật mình, lập tức ra lệnh với bên ngoài: “Đi đến hẻm Thiên Tỉnh đi.”
Tay cũng theo bản năng nắm chặt lấy tay nàng.
~~
Không bao lâu sau, xe ngựa đã chạy tới hẻm Thiên Tỉnh.
Hai người xuống xe, chung quanh rộn ràng nhốn nháo, ánh đèn sáng như ban ngày.
Thì ra tối nay hẻm Thiên Tỉnh không chỉ bán thức ăn mà còn có chợ đèn hoa nữa, bởi thế hơn phân nửa bá tánh trong thành đều tới đây ngắm đèn.
Đã lâu rồi Yến Xu không thấy khung cảnh náo nhiệt như thế, cảm giác cứ như là cách một thế hệ vậy, hai mắt nàng hết nhìn bên này lại xem bên kia, thậm chí còn cảm thấy chỉ có một đôi mắt là không đủ dùng.
Mà Vũ Văn Lan thì vẫn còn sợ câu nói ban nãy, cho nên dọc đường hắn cứ nắm chặt lấy tay nàng không buông.
Chen chúc trong đám đông trong chốc lát, hắn chợt nghe Yến Xu mở miệng: “Phu quân chàng mau xem, quán hoành thánh này đông như vậy thì chắc là ngon lắm đó.”
Vũ Văn Lan nhìn theo hướng nàng nói, chỉ thấy có một quán hoành thánh được bày bán trước cửa một cửa hàng ven đường, năm sáu cái bàn đặt bên cạnh đó đều đã kín chỗ.
Hắn nhíu mày hỏi: “Nàng muốn ăn cái này ư?”
Yến Xu cười gật đầu: “Tới cũng tới rồi, chi bằng hai ta nếm thử xem sao.”
Vũ Văn Lan vẫn nhíu mày: “Nhưng hết chỗ ngồi rồi còn gì.”
Yến Xu ra vẻ kinh nghiệm đầy mình: “Chúng ta cứ gọi món trước, chờ hoành thánh nấu xong là có chỗ ngồi ngay.”
Nói xong nàng lập tức hô to với chủ quán hoành thánh: “Cho hai chén hoành thánh đi ông chủ.”
Vũ Văn Lan vội sửa miệng nàng: “Một chén là được rồi, ta không đói bụng.”
Yến Xu lại bảo: “Lỡ gọi món rồi, bệ… phu quân không ăn thì thiếp ăn cho.”
Đang nói, hai mắt nàng đột nhiên sáng lên: “Phu quân xem, bên kia có chỗ trống rồi kìa.”
Vừa nói vừa vội vàng kéo hắn đi qua.
Hai người vừa mới ngồi xuống, chủ quán bưng hai chén hoành thánh vừa được nấu xong lên.
Vũ Văn Lan rũ mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt là hai chiếc chén gốm sứ thô sơ, trong mỗi chén có chừng hai mươi viên hoành thánh được chan nước dùng lên, trên mặt còn rải một ít hành lá thái nhỏ.
Hắn nhướng mày, chỉ vậy thôi mà cũng có thể ngon sao?
Nhưng vừa ngẩng đầu, hắn thấy cô gái kia đã bắt đầu ăn rồi.
“Ái chà, nước dùng này nhất định là hầm từ xương gà nè, còn cho thêm mỡ heo nữa, hoành thánh cũng ngon ghê á, không tồi không tồi.”
Yến Xu ăn liền tù tì ba viên hoành thánh mới nhớ tới người nào đó, nàng ngẩng mặt lên, phát hiện Vũ Văn Lan đang ngồi bất động nhìn mình ăn.
“…”
Nàng thử khuyên nhủ: “Đây là cơ hội hiếm có đó phu quân, chàng không nếm thử thật sao? Ban nãy chàng vừa uống rượu, giờ ăn một chén ấm bụng đi, thoải mái lắm đó.”
Hai tiếng “phu quân” này làm cả người Vũ Văn Lan lâng lâng, hắn dừng một chút, cuối cùng cũng cầm lấy muỗng nếm thử một miếng.
Ừm, gia vị nêm nếm rất đơn giản, nhưng lại có một hương vị độc đáo riêng.
Giữa tiết trời se lạnh như thế này, cảm giác nước dùng nóng hổi cuốn theo viên hoành thánh trơn dai vào bụng đúng là khiến người ta rất thư thái.
Vũ Văn Lan gật đầu, đang muốn ăn tiếp thì lại thấy nàng duỗi chiếc muỗng của mình sang vớt lấy hoành thánh trong chén của hắn: “Đừng lãng phí, nếu phu quân không đói bụng thì để thiếp ăn giúp cho ạ.”
Nói xong liên tục vớt hết năm sáu viên hoành thánh về chén của nàng.
Vũ Văn Lan: “…”
Tuy là hắn không đói thật, nhưng thân thể nhỏ xíu của nàng thật sự có thể nuốt trôi nhiều như vậy sao?
Để tránh cho nàng ăn quá no, hắn cũng nhanh chóng xử lý hết phần hoành thánh của mình.
Không qua bao lâu hai chén hoành thánh đã cạn veo, hai người trả tiền rồi tiếp tục đi về phía trước.
Yến Xu thật sự không ngờ tới phía trước còn bán nhiều món ăn vặt như vậy.
Mới đi vài bước, nàng đã thấy một quán rượu đang nướng một con dê nướng nguyên con ngay trước cửa chính, mỡ dê nhỏ giọt xuống than củi phát ra mùi thơm cực kỳ quyến rũ.
Cách đó không xa còn có một tiệm bán hàng rong đang bán bánh nướng treo bếp lò, bánh mới nướng xong vàng ươm, bên trên còn rắc hạt mè, chỉ cần nhìn thôi đã thấy giòn ruộm rồi.
Lại đi thêm vài bước, một mẻ bánh trôi trắng trắng ú ú vừa nấu chín đã va phải ánh mắt của nàng, nghe nói chúng nó có tận năm vị cơ, nào là mè đen, đậu đỏ nghiền, mứt táo, mứt bí,…, nhiều đến mức làm Yến Xu hoa cả mắt.
Cha mẹ ơi, mỗi loại đều ngon ch ảy nước miếng, nhưng mà nàng no quá, thật sự không ăn nổi nữa rồi.
Hu hu hu, biết thế ban nãy mình ăn ít một tí, nhìn món thịt dê nướng này đi, ngoài giòn trong mềm, còn đang tươm mỡ ra kìa! Cả cái bánh nướng to đùng này nữa, nếu mà cắt ra xong ăn với thịt dê thì… bảo đảm ngon khỏi bàn luôn!
Không ấy mình ém đồ ăn trong bụng xuống rồi ăn thêm cái bánh nướng nữa, được không ha?
Vũ Văn – yên lặng nghe – Lan: “…”
Đồ ăn trong bụng mà còn có thể nén lại sao?
Hắn thật sự lo lắng nàng bị bội thực, cho nên đành phải mở miệng nói: “Nếu có cơ hội chúng ta lại đi nữa là được mà.”
Yến Xu vội vàng nhìn về phía hắn: “Phu quân nói thật chứ ạ?”
Vũ Văn Lan cười cười: “Ừ, nếu lần sau còn ra cung nữa thì nhất định ta sẽ dắt nàng theo.”
Lúc này nàng mới yên tâm, vội ‘vâng’ một tiếng, cũng bỏ qua ý định nhồi nhét thêm thức ăn vào bụng.
Có điều mấy món đồ bé bé xinh xinh bán ở đây cũng không tồi chút nào, bởi vì hiếm có khi được ra ngoài, nàng quyết định mua hai sợi dây đeo từ tơ tằm và một chiếc lược gỗ đào.
Mắt thấy đã đi dạo hơn nửa canh giờ, người trên phố cũng dần thưa thớt, hai người chuẩn bị dọn đường về nhà.
Một đường đi tới trước xe ngựa, Vũ Văn Lan vừa muốn lên xe thì lại bị Yến Xu bất ngờ kéo lại một chút.
Vũ Văn Lan kỳ quái hỏi: “Sao thế?”
Chỉ thấy nàng chỉ tay về phía dãy phố đối diện, nhỏ giọng thì thầm: “Phu quân, chàng xem người bên kia kìa… Hình như là phò mã đó ạ.”
Phò mã?
Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa