Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa
Chương 68: Chương 68
Tuy đã sắp đến tết Nguyên Tiêu nhưng dường như cảm giác rét buốt trong gió đêm chẳng giảm một chút nào.
Liễu Địch đi theo sau lưng chủ tử của mình, nhớ tới tình cảnh ban nãy, nàng ta không khỏi lo lắng nói: “Nương nương, Chu phi vốn là kẻ độc ác tàn nhẫn, lần này ngài không nể mặt nàng ta như thế liệu nàng ta có trả thù ngài không ạ?”
An tần cười khẩy: “Trả thù ta? Hiện giờ trong cung này còn ai chịu nghe lời của nàng ta đâu? Nàng ta sai khiến được ai sao? Ngay cả Thái Hậu cũng không muốn gặp nàng ta nữa kìa.”
Nói cũng phải.
Trước đây người Thái Hậu coi trọng nhất chính là Chu phi, nhưng từ khi cha của nàng ta tự bêu xấu trong nghi thức cúng tế và nàng ta bị giáng chức thì Thái Hậu cũng không hề chịu gặp nàng ta nữa.
Cho dù ngẫu nhiên gặp nhau trong các buổi yến tiệc thì Thái Hậu cũng chẳng buồn liếc nàng ta một cái, ý ghét bỏ đã thể hiện ra vô cùng rõ ràng.
Mà chủ tử nhà mình thì ngược lại, gần đây Thái Hậu rất hay gọi chủ tử đến nói chuyện, có vẻ như rất coi trọng ngài ấy.
Lúc này Liễu Địch mới hơi yên tâm.
Hai người đi thêm vài bước, lúc này lại chợt thấy có hai người thị vệ mặc trang phục phi ngư sải bước đi vội ở cách đó không xa.
Liễu Địch sợ hết hồn: “Sao trong hậu cung lại có cẩm y vệ thế này?”
An tần nhìn về hướng mà ban nãy bọn họ đến, bảo: “Hướng đó chẳng phải là điện Cam Lộ sao, hẳn là họ đi tìm bệ hạ ấy mà.”
Liễu Địch thở dài, nhỏ giọng bảo: “Cho dù Chu phi có thất thế thì bệ hạ cũng chỉ tới mỗi điện Cam Lộ, khi nào ngài ấy mới có thể để ý tới ngài đây ạ?”
An tần cười cười: “Rồi sẽ có cơ hội thôi.”
Tuy ban nãy nàng ta có nói là những mưu kế tầm thường không làm gì được Lý Yến Xu, nhưng con người không có ai là hoàn mỹ cả.
Nàng ta không tin Lý Yến Xu sẽ không phạm sai lầm.
Con đường phía trước còn dài lắm, nàng ta sẽ chờ.
~~
Sau khi cẩm y vệ rời đi, Vũ Văn Lan một mình trở về trong điện, đầu óc không ngừng suy nghĩ.
Việc Tạ Bồi té ngã và chuyện xảy ra năm đó khi bọn họ đi thi… Tất cả lại lần nữa bị nàng ấy nói trúng.
Nếu tất cả các khả năng đưa ra đều không giải thích được, như vậy chỉ còn một đáp án duy nhất.
—— Hẳn là nàng ấy cũng giống mình rồi, cả hai đều có một loại bản lĩnh thần kỳ khác hẳn với người thường.
Chỉ là nó khác với thuật đọc tâm, thậm chí còn thần kỳ hơn nữa cơ.
Chậc, chả trách nàng ấy muốn viết tiểu thuyết, biết được nhiều chuyện như vậy mà phải giữ trong lòng suốt thì chắc là khó chịu lắm nhỉ, bởi vậy nàng ấy mới muốn viết ra cho nhẹ lòng.
Đương nhiên là hắn cũng khiếp sợ lắm, nhưng ngoài khiếp sợ ra thì hắn cũng có đôi phần cảm thán.
Cũng may là lòng dạ của nàng ấy vô cùng sạch sẽ, chứ nếu để kẻ ác có bản lĩnh này thì thật không biết phải làm sao nữa.
Nhưng chỉ để nàng ấy viết tiểu thuyết thôi thì có vẻ giống như là nhân tài mà không được trọng dụng ấy nhỉ?
Thử nghĩ đi, nếu một người con trai mà có được bản lĩnh như thế này thì hắn ta có thể tha hồ phát huy tài năng, nhất định sẽ tạo phúc cho xã tắc…
Bên tai chợt vang lên tiếng bước chân, Vũ Văn Lan ngẩng đầu nhìn sang, thì ra là Yến Xu vừa tắm gội xong ra tới.
Chỉ thấy hai mắt của nàng ấy sáng ngời, đôi gò má ửng hồng, môi mỏng đỏ tươi tựa như anh đào tháng năm.
Vũ Văn Lan đột nhiên có hơi khát nước, thế là hắn tạm gác những suy nghĩ ban nãy sang một bên.
—— Có một mỹ nhân như thế này ở bên cạnh, điều quan trọng nhất bây giờ là hắn phải nhanh khỏi bệnh đã.
Trong lúc hắn còn đang miên man suy nghĩ, Yến Xu đã bò lên trên giường.
.
Vũ Văn Lan thuận thế ôm nàng vào trong lòng ngực, dịu dàng hỏi: “Hôm nay nàng làm những gì rồi?”
Yến – hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì – Xu ngoan ngoãn nói thật: “Hôm nay thần thiếp không làm gì, chỉ ăn một ít đồ ăn vặt và chơi bài giấy với đám Nhẫn Đông thôi ạ.”
Vũ Văn Lan nhướng mày: “Hôm nay nàng không viết tiểu thuyết à?”
Yến Xu nhoẻn miệng cười: “Hai ngày này thần thiếp có hơi mệt mỏi cho nên quyết định nghỉ một hôm để thư giãn ạ.”
Hê hê, thật ra là do mình trầm mê ăn dưa quá nên làm gì còn rảnh lo chuyện khác! Nguyên ngày hôm nay chỉ cần xem cảnh lão già họ Tạ kia quắn đuýt lên như kiến bò chảo nóng là đã vui gần chớt rồi!
Thử nghĩ coi, giả sử có một ngày ông ta thấy cảnh tượng mình “đua xe” trên giường với mấy cô gái phong trần được miêu tả lại cực kỳ tỉ mỉ trong tiểu thuyết, nói không chừng ông ta xỉu ngay tại chỗ luôn quá. Á há há há nàng hóng cảnh đó ghê!
Vũ Văn Lan: “???”
Cái gì?
Miêu tả chi tiết cảnh trên giường á?
Sao ngay cả chuyện này mà nàng ấy cũng biết vậy nè?!!
Không được không được, xem ra năng lực đặc biệt này cũng không tốt cho lắm.
Thế là hắn mở miệng nói: “Nàng đừng ru rú trong điện cả ngày như thế, chờ trời ấm hơn thì nàng ra ngoài đi dạo nhiều một chút đi.”
Yến Xu thầm nghĩ: Ngươi nói nghe dễ qua ha, phận làm bia đỡ đạn như ta mà đi cái gì, bên ngoài có bao nhiêu kẻ hận ta đấy biết hông! Lỡ đang đi bị ai lén lút đẩy xuống hồ hoặc là bôi mỡ lên mặt đất làm ta ngã chỏng gọng thì sao? Ui chao, sợ quá má ơi!
Vũ Văn Lan: “…”
Nàng lại suy nghĩ linh tinh cái gì nữa không biết…
Tuy trong đầu nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng Yến Xu lại đáp: “Thưa, thần thiếp có hơi sợ lạnh, huống chi thời tiết bây giờ cũng chưa ấm hơn được bao nhiêu, nếu không cẩn thận nhiễm lạnh rồi đổ bệnh thì không hay đâu ạ.”
Ai biết vừa dứt câu, Vũ Văn Lan lại đột nhiên nắm tay nàng rồi thủ thỉ: “Không cần sợ, nàng là người của Trẫm, Trẫm nhất định sẽ bảo vệ nàng cẩn thận.”
Hắn vừa nói vừa mân mê bàn tay của nàng, từng ngón tay thuôn dài non mịn hệt như cọng hành non.
Đang đắm chìm trong cảm giác thư thái, hắn lại nghe nàng tấm tắc trong lòng: Nói nghe bùi tai dữ ha, rồi lỡ hôm nào ngươi không cần bia nữa chắc ngươi đá ta thẳng cẳng luôn quá.
Vũ Văn Lan: “…”
Nàng nghĩ như thế thật à?
Hắn nghiêm túc nhìn về phía nàng: “Trẫm không nói đùa đâu, chỉ cần đã nói ra thì Trẫm nhất định có thể làm được.”
Nghe hắn nói như thế, nàng sửng sốt, sau đó cũng nghiêm túc nhìn về phía hắn.
Qua một lúc, nàng mới “á đù” hai tiếng ở trong lòng: Cha mạ ơi bộ dáng nghiêm túc của hắn đốn tim ghê á!
Vũ Văn Lan: “…”
Sao mỗi lần khen hắn là nàng cứ thêm hai chữ kia vào phía trước vậy?
Nhưng mà…
Cuối cùng nàng ấy cũng say mê hắn rồi.
Trái tim dâng lên cảm giác sung sướng làm Vũ Văn Lan muốn hôn nàng, nào biết vừa mới cúi đầu thì hắn lại nghe nàng nói: Chẹp chẹp, giả sử mình viết tiểu thuyết về hoàng để thì nó có “hot” được không nhỉ?
Kiểu như ‘một người đàn ông hoàn mỹ ở mọi phương diện nhưng lại có khuyết tật trí mạng’ ấy! Đề tài này chỉ mới nghĩ thôi mà đã có động lực viết rồi nè!
Vũ Văn Lan: “???”
Mau, mau dừng tayyyyy!
Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa