Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa
Chương 58: Chương 58
Trong giây phút ngã xuống đất, Yến Xu còn loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét thất thanh trong điện, mà âm thanh cách nàng gần nhất chính là giọng của hoàng đế.
“Yến Xu…”
Ô hay? Sao tự dưng hôm nay hắn lại gọi tên của mình vậy nhỉ?
Yến Xu nghĩ thầm, trừ việc giọng nói có phần sốt ruột ra thì vẫn êm tai lắm, đáng tiếc không chờ Yến Xu kịp nghĩ thêm, nàng đã mất đi ý thức.
Chờ đến khi tỉnh lại, nàng thấy mình đang nằm trên giường ở điện Cam Lộ.
Ngự y đang bắt mạch cho Yến Xu, Nhẫn Đông thì luôn miệng gọi tên nàng, hoàng đế đứng một bên nhíu mày, Liên Tâm thì nước mắt lưng tròng.
Thấy nàng mở mắt, ánh mắt của mọi người đều sáng lên, động tác của hoàng đế là nhanh nhất, thoắt một cái đã đi đến bên cạnh nàng, vội vàng hỏi: “Nàng cảm thấy sao rồi?”
Yến Xu gọi một tiếng bệ hạ rồi mới trả lời: “Thần thiếp vẫn ổn ạ…”
Vũ Văn Lan vẫn cau mày như cũ: “Ổn cái gì mà ổn? Ban nãy nàng còn hôn mê kia kìa.” Nói xong, hắn lại quay sang hỏi ngự y: “Có phải trên món hung khí kia có độc hay không? Chẳng lẽ là quý nghi trúng độc?”
Ngự y vội nói: “Xin bệ hạ đừng sốt ruột, chúng thần đã kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần, trên món hung khí đó không có độc đâu ạ.”
Vũ Văn Lan vẫn không yên tâm, lại bảo: “Thế ngươi sang bắt mạch cho quý nghi thêm một lần nữa đi.”
Ngự y chỉ có thể bẩm vâng, sau đó sang bắt mạch cho Yến Xu, qua một hồi, ông ấy mới dám bẩm báo cho quân vương: “Thưa bệ hạ, mạch của quý nghi đã bình thường lại rồi ạ.”
Lúc này Yến Xu mới có thể xen miệng vào, nàng nói: “Bệ hạ, thần thiếp không sao đâu ạ, thần thiếp có bệnh sợ máu, ban nãy thấy máu cho nên mới ngất đi thôi.”
—— Khi nàng còn nhỏ, có một lần tôi tớ trong nhà của nàng giết gà, con gà này vùng vẫy rất mạnh, trùng hợp là hôm đó tôi tớ cũng không giữ chặt, thế là con gà đó nhảy tới gần Yến Xu, máu gà cũng theo đó vẩy đầy lên người nàng. Yến Xu lập tức hôn mê bất tỉnh, từ đó cũng mắc chứng sợ máu luôn.
Thấy Vũ Văn Lan vẫn cau mày, nàng định xuống giường chứng minh cho hắn xem, ai ngờ chỉ mới hơi nhấc tay thì cơn đau đã ập tới, cảm giác như kim chích làm nàng không nhịn được xuýt xoa ra tiếng.
Vũ Văn Lan vội hỏi: “Nàng sao thế?”
Yến Xu: “… Cánh tay của thần thiếp có hơi đau ạ.”
Ngự y vội nói: “Trên cánh tay phải của quý nghi có miệng vết thương do bị hung khí cắt trúng, tốt nhất không nên nhúc nhích nhiều, nghỉ ngơi mấy ngày cho vết thương khép miệng là ổn thôi.”
Vũ Văn Lan nghe thế lập tức bảo nàng: “Nàng đừng cử động, cứ nằm trên giường nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Nhẫn Đông cũng vội vàng gật đầu: “Chủ tử cần cái gì cứ sai bọn em đi làm là được.”
Yến Xu: “…”
Nghe tới đây, nàng cũng sợ miệng vết thương lại đổ máu nữa, thế là đành phải ‘ừ’ một tiếng, tạm thời ngồi dựa trên giường không dám nhúc nhích.
Ngay sau đó, nàng lại thấy hoàng đế dùng vẻ mặt phức tạp nhìn nàng: “Trẫm không ngờ nàng sẽ lao ra đấy, chẳng lẽ nàng không sợ mình sẽ gặp nguy hiểm à?”
Yến Xu: “… Do tình thế lúc đó gay go quá, thần thiếp cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy ạ.”
Mụ nội nó, là vì bà đây sợ Từ tiệp dư làm ngươi bị thương đó chứ, ai mà biết ngươi lại có chuẩn bị sẵn!
Vũ Văn Lan yên lặng nghe hết câu này.
Tuy rằng nàng ấy vẫn đang chửi thầm hắn, nhưng hắn lại không hề cảm thấy giận chút nào.
Thậm chí trong lòng còn rất xúc động ——
Đúng là hắn đã đoán trước được việc sẽ có thích khách xuất hiện cho nên mới sắp xếp sẵn người ẩn núp trên nóc điện, hơn nữa bởi vì mục tiêu của đối phương là hắn, những người khác vốn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng thật không ngờ nàng ấy lại lao ra ngoài.
Ban nãy ngoại trừ thị vệ ra, mọi người trong điện đều hoảng loạn tháo chạy, chỉ có một mình nàng lo lắng cho an nguy của hắn, thậm chí còn chạy ra nhắc nhở mình, lại còn tính dùng thân hình mảnh mai yếu ớt này để ngăn chặn thích khách.
Thì ra… Thì ra nàng ấy đã có thể vì hắn mà không màng sống chết.
Xem ra trước đây hắn đã hiểu lầm nàng ấy rồi, không ngờ nàng lại quan tâm đ ến hắn như vậy, đây là lần đầu tiên trong đời mà Vũ Văn Lan cảm thấy bồi hồi như thế.
Đúng lúc này, Yến Xu chợt nhớ ra một chuyện, nàng vội vàng hỏi hắn: “Bệ hạ, Từ tiệp dư sao rồi ạ?”
Vũ Văn Lan nói: “Nàng ta đã bị khống chế rồi, nàng không cần phải lo lắng đâu.”
Yến Xu gật đầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Có điều ban nãy vì sốt ruột ôm nàng ấy trở về cho nên Vũ Văn Lan còn chưa kịp xử lý việc này, nghĩ đến đây, hắn xoay người ra lệnh cho Phú Hải: “Truyền chỉ, lệnh cho Đại Lý Tự bộ Hình và Nội Đình Giám tra xét cẩn thận việc này, Trẫm muốn biết xem ai là người ra lệnh cho cô gái này, cũng như cách mà nàng ta trà trộn vào trong cung để hành thích Trẫm.”
Phú Hải ‘vâng’ một tiếng rồi nhanh chân đi ra ngoài truyền chỉ.
Yến Xu lập tức la làng ở trong lòng: Là tên ch* đ* Vũ Văn Hào làm đó, ngươi tuyệt đối không được để thằng khốn quỷ tha ma bắt này chạy trốn à nha!
Vũ Văn Lan: “…”
Sao nàng ấy lại nói tục nhiều thế…
Nhưng không sao hết, một “Yến Xu” như vậy mới là độc nhất vô nhị, trên thế gian này không gì có thể thay thế được nàng ấy.
Đương nhiên, Vũ Văn Lan cũng biết rõ đầu sỏ đứng sau chuyện này là Vũ Văn Hào, nhưng hắn cần phải có chứng cứ thiết thực để khiến người khác tin phục.
Hắn ôn tồn an ủi nàng: “Nàng đừng lo lắng, Trẫm sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một kẻ ác nào đâu.”
Yến Xu gật đầu, vội khen hắn: “Bệ hạ anh minh.”
Nàng vừa dứt câu, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một cung nữ từ cung Từ An tới, nàng ta nói với Vũ Văn Lan: “Ban nãy Thái Hậu vừa biết được có thích khách xuất hiện ở điện Nhu Nghi cho nên vô cùng lo lắng, ngài ấy phái nô tỳ tới hỏi, không biết bệ hạ có khỏe mạnh hay chăng?”
Vũ Văn Lan dừng một chút rồi quay sang nói với Yến Xu: “Nàng nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, Trẫm đi một chuyến đến chỗ Thái Hậu trước đã.”
Yến Xu ngoan ngoãn ‘vâng’ một tiếng, nhìn theo hắn đi ra ngoài.
Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa