Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa
Chương 54: Chương 54
Quả nhiên, Thái Hậu nghe xong lập tức thở dài: “Đúng vậy. Thời tiết ở Liêu Đông lạnh giá, trẻ con ra ngoài chơi đùa chỉ sợ sẽ dễ bị nhiễm phong hàn, con cả và con thứ của hai ngươi lớn rồi nên còn đỡ, nhưng A Cảnh bé nhỏ chỉ mới 4 tuổi thôi, nếu bị bệnh thì chẳng phải là khổ thằng bé sao?”
Trang ma ma tiếp lời: “Chi bằng cho tiểu công tử ở lại chơi thêm mấy ngày, xem như bầu bạn với ngài, chờ thời tiết ấm áp hơn một chút thì lại đưa tiểu công tử về Liêu Đông, ngài thấy thế nào ạ?”
Bà ta vừa nói thế, mọi người lập tức trầm tư.
—— Thái Hậu có ý gì đây?
Chẳng lẽ là muốn giữ con út của Liêu Đông Vương lại bên người để nuôi sao?
Nghe đến đây, cuối cùng Yến Xu cũng có thể kéo linh hồn của mình rời xa khỏi đống mỹ thực.
—— Cái gì? Thái Hậu muốn nuôi con thay cho Liêu Đông Vương ấy hả?
Bà ấy mà tốt bụng vậy sao?
Hông lẽ là tính giữ A Cảnh lại làm con tin?
Mà cũng không đúng, A Cảnh không phải con vợ cả của Liêu Đông Vương, nếu muốn con tin thì sao Thái Hậu lại không chọn con cả hay con thứ của nhà bọn họ?
Yến Xu bỗng nhiên khựng lại, má ơi đừng nói là Thái Hậu phát hiện chuyện hoàng đế không thể kia gì cho nên mới muốn thay hoàng đế nhận một người con nuôi đó nha?
Mà cùng lúc đó, Vũ Văn Lan cũng nghe thấy tiếng lòng của Thái Hậu ——
A Cảnh không phải con vợ cả, tuổi cũng thích hợp, chỉ có thể là nó.
Ngoài mặt hắn không lộ ra điều gì, nhưng trong lòng lại hiểu rõ.
Thái Hậu cố ý chọn con vợ lẽ A Cảnh là vì sợ vợ chồng của Vũ Văn Hào luyến tiếc hai người con vợ cả của mình.
Quả nhiên, Thái Hậu đã phát hiện bí mật của hắn, cho nên mới muốn tìm cách khác.
Hắn giấu đi nỗi lòng phức tạp của mình, thậm chí còn mỉm cười nhìn về phía vợ chồng Vũ Văn Hào, nói: “Ý này của mẫu hậu rất tốt, chỉ là không biết anh họ và chị dâu có nỡ hay không?”
Vũ Văn Hào chỉ hơi do dự một chút, sau đó lập tức mỉm cười nói: “Có thể làm bạn bên người của Thái Hậu là may mắn của A Cảnh, thần thay nó vui còn không kịp, sao có thể luyến tiếc cho được?”
Thấy chồng mình nói như thế, Liêu Đông Vương phi cũng vội hùa theo: “Không biết đứa nhỏ này đã tu mấy kiếp mới có thể may mắn được làm bạn bên người của Thái Hậu như thế này nữa. A Cảnh, con còn không mau đi cám ơn bà nội đi.”
Cậu bé ngây thơ đang ăn điểm tâm cứ thế bị đẩy ra, dưới sự dẫn dắt của Liêu Đông Vương phi, cậu bé dập đầu với Thái Hậu một cái, nói: “A Cảnh cảm ơn bà nụi ạ…”
Giọng nói ngọng nghịu của bé lại làm mọi người cười vang.
Ngay lúc này, Yến Xu lại nhạy bén phát hiện thân thể của Từ tiệp dư bên cạnh hơi khựng lại trong giây lát.
Úi chà chà…
Thân là một mật thám có tố chất tâm lý cực cao, loại phản ứng này của nàng ta vô cùng không thích hợp.
Nàng lập tức gọi hệ thống ra hỏi: Nhìn bộ dáng này của Từ tiệp dư, chẳng lẽ A Cảnh chính là đứa bé mà nàng ta sinh cho Vũ Văn Hào hả?
Hệ thống: Đáng lẽ là phải, nhưng mà không phải á bà.
Yến Xu:??? Ủa là sao? Gì mà ‘là phải’ rồi ‘không phải’ lung tung vậy?
Hệ thống: Nghĩa là Từ tiệp dư tưởng rằng đây là con của mình, nhưng thật ra lại không phải, con của nàng ta đã chết non từ lúc mới sinh ra không bao lâu rồi, mà vì muốn kiềm chế nàng ta, cho nên Vũ Văn Hào mới đi tìm một đứa trẻ khác làm nàng ta tưởng đó là con mình.
Yến Xu:…
Nghe suýt lú luôn á trời.
Nhưng mà túm lại là nàng hiểu rồi.
Nói cách khác, con của Từ tiệp dư đã chết từ lâu, nhưng Vũ Văn Hào muốn nàng ta phải nghe lệnh của mình cho nên đi tìm một đứa trẻ khác để lừa nàng ta.
Yến Xu không nhịn được thầm tắc lưỡi trong lòng, thằng cha Liêu Đông Vương này thật đúng là lắm mưu nhiều kế mà.
Rõ ràng là một người đàn ông nhưng lại lợi dụng phụ nữ như thế, thật đúng là quá ghê tởm!
Cách đó không xa, Vũ Văn Lan đã nghe thấy toàn bộ tiếng lòng của nàng.
Hay thật, đứa trẻ mà Thái Hậu nằng nặc muốn nhận nuôi lại là một quân cờ, hơn nữa nó còn không phải dòng dõi của Vũ Văn gia.
Hắn không lộ ra dị thường, bình tĩnh nói với Thái Hậu và vợ chồng Vũ Văn Hào: “Nếu đã như thế thì cứ để đứa nhỏ này tạm ở lại trong cung đi, có thể giúp Thái Hậu cảm thấy thoải mái cũng xem như công lớn của nó.”
Vũ Văn Hào lập tức cười nói: “Bệ hạ nói quá lời, đây là may mắn của nó mới đúng, ha ha!”
Yến Xu cảm thấy nụ cười của tên mập chết tiệt này tởm không tả được.
Vì dã tâm của mình mà hắn ta đã khiến cho một đứa trẻ vô tội phải rời xa cha mẹ ruột, còn “mẹ” của nó thì lại biến thành một công cụ mặc hắn ta sai khiến.
Nếu đứa nhỏ này là con ruột, liệu hắn ta có thể thẳng tay như thế không?
Mà nói chứ, nếu vậy thì chẳng phải là Thái Hậu sẽ nuôi một đứa bé hoàn toàn không có huyết thống gì với hoàng gia hay sao?
Nếu đổi thành con cả hay con thứ còn đỡ, dù sao đó cũng là con cháu ruột thịt của cao tổ mà!
Ngay lúc này, hệ thống lại đột nhiên “đội mồ sống dậy”: Bà nghĩ nhiều quá, hai đứa nhỏ kia cũng không phải dòng dõi của Vũ Văn gia đâu.
Yến Xu:???
Hả là sao? Hai đứa bé kia cũng không phải con của Vũ Văn Hào á?
Hệ thống: Đúng dị.
Hai mắt Yến Xu sáng lên: Chẳng lẽ Liêu Đông Vương phi cũng cắm sừng Liêu Đông Vương hả?
Vũ Văn – cách đó không xa vừa lúc nghe thấy câu này – Lan: “???”
Liêu Đông Vương phi cắm sừng Vũ Văn Hào???
Lại là sao thế này?
Hệ thống: Bà tưởng ai cũng xúi quẩy như Lâm Võ Hầu chắc? Thật ra hai đứa nhỏ này cũng là do hai vợ chồng Liêu Đông Vương tìm và mang tới từ nơi khác, mục đích là để thay thế con ruột của mình vào kinh.
Gì dzẫy trời???
Yến Xu cảm thấy CPU trong não mình đêm nay đã quá tải: Vì sao bọn họ lại dẫn theo con giả vào cung?
Hệ thống: Bà tưởng phiên vương vào kinh là chuyện tốt chắc? Lỡ xui xui gặp trúng hôm hoàng đế khó ở là ăn cám luôn, nhẹ thì bị giáng tội, nặng thì chém đầu đấy, Liêu Đông Vương đương nhiên sẽ không muốn mạo hiểm như vậy rồi!
Yến Xu:…
Rồi rồi, nàng cuối cùng cũng hiểu rõ đầu cua tai nheo của câu chuyện.
Má ơi, Thái Hậu và Liêu Đông Vương thật đúng là núi cao còn có núi cao hơn mà!
Đám người này đều thành tinh hết rồi à?
Nhưng đây là tội nặng đấy, một khi bị phát hiện là sẽ bị chém đầu ngay.
Chẳng lẽ tên mập chết tiệt này không sợ hay sao?
Hệ thống vô cùng lõi đời bảo: Khó bị phát hiện lắm bà ơi. Quá lắm một năm bọn họ mới vào kinh thành một lần, chỉ cần tìm đứa trẻ nào có khuôn mặt na ná với con mình là bảo đảm trót lọt ngay, bởi vì trừ bọn họ ra thì còn có ai nhận ra đây là “hàng giả” được nữa?
Yến Xu:…
Cũng… cũng đúng ha.
Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa