Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa
Chương 49: C49: Không có gì có thể trốn thoát khỏi đôi mắt của ái phi
Liêu Đông Vương phi bái kiến Thái Hậu xong, cùng đêm hôm đó, trong cung lại tổ chức tiệc đón khách cho cả nhà của Liêu Đông Vương.
Liêu Đông Vương là hoàng thân, lại là dòng dõi của cao tổ, cho nên vì tỏ vẻ coi trọng, không chỉ Vũ Văn Lan dẫn theo các phi tần tham dự mà ngay cả Thái Hậu vốn ít khi tham gia cũng lộ mặt trong bữa tiệc này.
Có thể nói, đây là tiệc nhà của dòng họ Vũ Văn.
Thật ra từ khi tân đế đăng cơ, cả nhà Liêu Đông Vương thường sẽ vào kinh thăm hỏi vào mỗi cuối năm, cho nên cứ tầm đó là đều sẽ có một bữa tiệc đón khách như thế này, nhưng do năm nay Yến Xu mới tấn chức, cho nên đây là lần đầu tiên nàng được tham gia.
Nói thật thì nàng cũng không muốn đến tham gia cho lắm.
—— Phải biết rằng trong bữa tiệc hôm nay không chỉ có mỗi khách khứa thôi đâu, hiện giờ nàng còn phải gánh vác chức trách của một tấm bia đỡ đạn, thật không biết sẽ có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng nữa.
Cho dù nàng muốn mặc sức ăn uống thì cũng ăn không yên luôn á!
Mà nếu đã không thể tự do ăn uống thì bữa tiệc này còn có ý nghĩa gì nữa…
Đáng tiếc nay đã khác xưa, cho dù nàng có muốn nói dối để xin nghỉ cũng không được, bởi thế cho dù rất không tình nguyện, nàng vẫn phải ngoan ngoãn vác mặt tới.
Cơ mà do hôm qua nàng vừa mới ăn xong dưa của Liêu Đông Vương, cho nên hôm nay đến ngó thử mặt của vai chính cũng khá tốt.
Lúc này trong điện sáng rỡ, chủ và khách đều đã ngồi vào bàn.
Yến Xu lén lút nhìn quanh một vòng, thấy hôm nay trừ Ninh phi còn đang cấm túc và Lệ tần đang ở lãnh cung ra, những người khác trong hậu cung đều tới tham dự, bao gồm cả vị Chu phi mới bị giáng cấp cách đây không lâu, và cả vị Vương chiêu nghi đang phụ trách gõ mõ cầm canh từ bữa tới nay nữa.
Đương nhiên, hiện tại biểu hiện của Chu phi đã khác với xưa, mà Vương chiêu nghi cũng chỉ dám rúc ở một góc, dường như không mong muốn hoàng đế nhìn thấy nàng ta.
Hôm nay người ngồi cùng bàn với Yến Xu biến thành Từ tiệp dư.
Đây cũng là một vị phi tần không thích nói chuyện cho lắm, bởi vì xưa nay nàng ta không hề gia nhập vào bất kỳ phe phái nào bên trong hậu cung cho nên độ tồn cũng khá là thấp.
Hoàng đế và Thái Hậu ngồi ở nơi cao nhất, kế đó là một đám phi tần, mà dưới phi tần đó chính là một nhà của Liêu Đông Vương.
Yến Xu lặng lẽ đánh giá Liêu Đông Vương Vũ Văn Hào, chỉ thấy người này thoạt nhìn lớn hơn hoàng đế vài tuổi, hơn nữa bởi vì là anh em họ cho nên khuôn mặt của cả hai cũng có đôi nét giống nhau.
Điểm khác biết nhiều nhất hẳn là dáng người, vóc người của Liêu Đông Vương chắc nịch hơn một ít, hẳn là do khí hậu ở Liêu Đông khá phù hợp để sinh sống, tướng mạo nom cũng hàm hậu, xem như có tướng phu thê với Vương phi.
Lúc bắt đầu bữa tiệc, Vũ Văn Lan nâng chén nói: “Một đường đến đây hẳn là anh họ đã vất vả rồi nhỉ.”
Vũ Văn Hào vội kéo vợ con đứng dậy, đáp: “Bệ hạ nói quá lời, có thể được về kinh bái kiến bệ hạ và Thái Hậu mỗi năm chính là vinh hạnh của cả nhà thần ạ.”
Nói xong lại bảo với ba đứa con: “Bất cứ lúc nào, cho dù là khi phụ vương không còn nữa thì các ngươi luôn phải nhớ trong thân thể mình có chảy dòng máu của Vũ Văn gia, ngày lễ tết nhất định phải về thăm hỏi bệ hạ và Thái Hậu, tuyệt đối không được chậm trễ.”
Giọng nói vừa dứt, con cả và con thứ lập tức đồng thanh hô vâng, chỉ có người con nhỏ nhất là A Cảnh có phần chậm chạp hơn, chờ hai người ăn trai nói xong, cậu bé mới khẽ khàng đáp lời.
Giọng nói ngọng nghịu của con trẻ quẩn quanh trong điện, trông có vẻ vô cùng đáng yêu.
Thái Hậu cười nói với Vũ Văn Lan: “Lúc bệ hạ mới đến bên người của ai gia còn chưa lớn bằng A Cảnh lúc này đâu.”
Liêu Đông Vương nói: “Đứa nhỏ này còn nhỏ nên không hiểu chuyện, khiến Thái Hậu và bệ hạ phải chê cười rồi.”
Thái Hậu lại bảo: “Trẻ con vốn dĩ chính là như thế mà, khi còn bé bệ hạ cũng hay khóc lắm đấy, còn bộ dáng bây giờ lại hoàn toàn khác xa khi xưa.”
Bà ta vừa dứt câu, mọi người trong điện lập tức cười rộ lên.
Vũ Văn Lan cũng cười nói: “May nhờ có mẫu hậu dốc lòng dưỡng dục mà Trẫm mới có thể bình an lớn lên, mẫu hậu vất vả rồi.”
Thái Hậu nói: “Có duyên được kết tình mẫu tử với bệ hạ cũng là may mắn của ai gia mà.” Nói xong lại thở dài: “Có trẻ con thì trong nhà mới thấy rộn ràng, bệ hạ xem nhà của bọn họ vui chưa kìa, nếu trong cung cũng có vài đứa trẻ thì không khí sẽ càng tốt hơn đấy.”
Nghe bà ta nói thế, các phi tần đều hơi sững người.
Liêu Đông Vương thì cười ha ha lên: “Nếu Thái Hậu không chê thì mấy ngày nay cứ để ba đứa nó vào cung thỉnh an ngài là được.”
Thái Hậu gật đầu cười nói: “Thế lại càng tốt.”
Lúc này Vũ Văn Lan mới mở miệng nói: “Là Trẫm không đúng, khiến mẫu hậu nhọc lòng rồi, xem ra sau này Trẫm phải nỗ lực hơn mới được.”
Nói xong thì nhìn sang Yến Xu.
Yến Xu: “???”
Người này nhìn mình làm quái gì?
Đây có phải là vấn đề của mình đâu!
À…
Nàng chợt ngộ ra chân lý, hoàng đế đang ném lỗi qua cho nàng đúng không?
—— Chờ sau này mãi mà không thấy có con thì hắn sẽ lập tức chụp lỗi lên đầu nàng ngay, nói là do nàng không sinh được?
Trời trời, coi ác dữ thần hông!
Vũ Văn Lan: “???”
Cái con nhóc này!
Hắn làm gì có ý đó?
Vũ Văn Lan chỉ hận không thể cho nàng nếm mùi ngay, để nàng biết thế nào là lễ độ!
Đáng tiếc trong điện lúc này đang có rất nhiều đôi mắt đang nhìn, hắn chỉ có thể cắn răng nhịn, trên mặt không hề lộ ra chút dị thường nào.
Hai vợ chồng của Vũ Văn Hào lại ghi cảnh này vào trong lòng.
Hai người nhìn nhau một cái, trong lòng âm thầm cân nhắc ——
Xem ra tin đồn trong cung chỉ có một mình Lý quý nghi được sủng ái là thật rồi.
Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa