Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa
Chương 2: C2: Tâm tư của hoàng đế đều dồn lên người nàng
Vũ Văn Lan đi một mạch vào trong điện, hắn ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy trước mặt tựa như một vùng biển rộng tạo nên từ châu báu, dưới ánh đèn trong điện, những món trang sức mà các cô gái đó mang ở trên đầu hoặc trên người đều phản xạ ánh sáng lóa mắt.
Mùi phấn son trong không khí cũng trở nên nồng nặc hơn, hắn hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Bình thân đi.”
Các cô gái vâng lời, sôi nổi về lại chỗ ngồi, mỗi người thoạt nhìn đều nghiêm túc ngồi ngay ngắn, nhưng thật chất lại lặng lẽ hướng ánh nhìn về phía hắn.
“Có bệ hạ đến, trong điện dường như cũng sáng thêm vài phần.”
Người nói chuyện chính là người ngồi ở vị trí trước nhất, quý phi Chu thị.
Vũ Văn Lan biết nàng ta, bởi vì đây là cháu gái của Thái Hậu, cũng là biểu muội trên danh nghĩa của hắn.
Hôm nay nàng mặc bộ xiêm y đỏ thẫm như chiếc đèn lồ ng trước cửa đại điện, nụ cười trên mặt vô cùng khéo léo, đáng tiếc tiếng lòng lại ác độc mười phần.
Không ngờ đám tiện nhân này lại dám trang điểm nổi bật hơn ta, xem ra phải trừng trị các nàng một phen, có như thế các nàng mới biết cái gì gọi là quy củ.
—— Từ khi có thể nghe được tiếng lòng của người khác vào ba năm trước, Vũ Văn Lan đã quen với các thể loại miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo rồi, cho nên thờ ơ bảo: “Trẫm không phải đèn lồ ng, sao mà làm cho trong điện thêm sáng sủa được?”
Chỉ nghe một tiếng cười phì vang lên, một cô gái ngồi gần đó cười bảo: “Bệ hạ thật là dí dỏm, có điều trước nay quý phi nương nương dẻo mồm dẻo miệng lắm mà, sao hôm nay lại như ngựa mất móng trước thế này?”
Đây là Ninh phi, nàng ta là cháu gái bên chồng của Trưởng công chúa, lúc trước cũng do Trưởng công chúa đưa vào trong cung, Vũ Văn Lan cũng từng gặp qua nàng ta vài lần, cho nên vẫn có ấn tượng.
Đương nhiên, hắn cũng có thể nghe thấy trong lòng cô gái này đang mắng Chu quý phi xối xả: Hừ, tưởng mặc nguyên bộ đồ đỏ là có thể vượt qua được ta à, không chịu soi gương xem mặt mũi mình xấu cỡ nào! Quả nhiên cây trâm phượng đa bảo như ý này của ta là tốt nhất, không uổng công ta bỏ ra hai ngàn lượng bạc mua về, nhìn xem, bệ hạ đang nhìn về phía ta kia kìa.
Từ khi vào cung đến giờ, chỉ sợ đây là lần đầu tiên hoàng đế nhìn nàng ta, cho nên Ninh phi vội thẳng lưng, nở nụ cười đón lấy ánh mắt từ trên nhìn xuống của bệ hạ.
Ai ngờ hoàng đế chỉ nhìn lướt qua đỉnh đầu nàng, sau đó híp mắt nói: “Giá cả của thứ trên đầu ngươi hẳn là rất xa xỉ nhỉ?”
Ninh phi khựng lại, Chu quý phi thấy thế vội nói: “Theo thần thiếp thấy, cây trâm này của Ninh phi chỉ sợ không dưới ba ngàn lượng bạc. Có điều lần trước hậu cung đã giảm bớt chi tiêu để chi viện cho đợt tai họa tuyết ở kinh đô và vùng lân cận, không biết Tư Trân Xử lấy ngân lượng từ đâu ra vậy nhỉ?”
Ninh phi chỉ đành cuống quít giải thích: “Bệ hạ, đây… đây là do thím – cũng chính là Trưởng công chúa điện hạ tặng cho thiếp, không phải của Tư Trân Xử.”
Nói xong, nàng ta vẫn có phần hoảng loạn, không biết sau này hoàng đế có cho người đi truy hỏi phủ Trưởng công chúa hay không.
May mà Vũ Văn Lan cũng không nói thêm gì nữa.
Bởi vì trừ hai cô gái đang mắng thầm nhau trước mặt, hắn còn nghe được rất nhiều giọng nói không ngừng ùa vào trong tai ——
Hừ, hai ả này quen thói kiêu ngạo rồi, hôm nay cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác chịu thiệt.
Ta nhịn ăn ba ngày mới mặc vừa cái váy bó eo này, gấm hoa Kim Lăng quả nhiên là tuyệt nhất, đám con gái nhà quê vừa ngu vừa thô thiển này sao có thể lọt vào mắt rồng của bệ hạ được? A, bệ hạ sắp nhìn về phía này!
Lỡ hai ả ngu này chọc hoàng thượng giận dữ bỏ đi thì biết làm sao bây giờ? Ta cực khổ luyện múa ba tháng, còn chưa kịp hiến cho bệ hạ xem đây này! Ngu xuẩn, ngu xuẩn!
…
Thuật đọc tâm cũng có hạn chế về khoảng cách, cho nên Vũ Văn Lan chỉ có thể nghe được mấy “giọng nói” ở gần mình, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đã đủ ầm ĩ rồi.
Hắn nhàm chán nhấp một ngụm trà, thật lòng cảm thấy thà về cung xem thêm vài quyển tấu chương còn hơn ngồi ở đây nghe những cô gái này “diễn kịch”. Nếu không phải do hôm nay Thái Hậu kiên quyết ép hắn, hắn tuyệt đối sẽ không đến.
Lúc này, Yến Xu ngồi ở cuối cùng đang ăn quả dưa mới với hệ thống.
Có dưa của hoàng đế á? Vụ gì?
Hệ thống: Hoàng đế “không lên” được.
Yến Xu:… Hả?
Hệ thống: Hoàng đế “không lên” được.
Yến Xu:??? “Không lên” được? Thế chẳng phải là bị bất lực à?
Hệ thống: Chính xác.
Yến Xu suýt nữa thì phun luôn ngụm trà nóng trong miệng ra ngoài: Thật hay giả đấy? Cậu không nói giỡn đó chứ?!!
Hệ thống:? Này này, bà nghi ngờ tính chuyên nghiệp của bổn hệ thống đấy hả? Tui có nói giỡn lần nào sao?
Yến Xu: Nhưng mà sao lại có chuyện như vậy được??? Đó chính là vua của một nước kia mà!!!
Hệ thống: Đàn ông mà, luôn có nhiều loại lý do khó nói. Vua của một nước không phải cũng là đàn ông sao?
Yến Xu:…
Đúng là không sai. Mấy năm nay theo hệ thống đi ăn dưa, nàng đã gặp qua không ít loại đàn ông kỳ lạ, nào là thích mặc đồ khác giới, thích đàn ông, thích dùng bạo lực, sâu rượu, ma cờ bạc,… Các thể loại này, quan văn võ trong triều cũng có kha khá, cho nên nếu so sánh với họ, cái “bị bất lực” này cũng xem như còn tốt chán.
Nhưng mà khoan…
Cái vị bị bất lực này là hoàng đế đó!!! Là phu quân trên danh nghĩa của nàng!
Nàng lại bắt đầu khiếp sợ: Chuyện quan trọng như vậy sao bây giờ cậu mới nói với tui?
Hệ thống: Vì bổn hệ thống cũng chỉ vừa mới lấy được thông tin mà thôi.
Yến Xu: Thế tui đây tiến cung làm quái gì??? Chẳng lẽ muốn tui phải cô độc cả đời à???
Hệ thống: Dù sao thì bà cũng đâu có chí tiến thủ đâu, sống một mình thì sống một mình thôi. Cả đời qua nhanh lắm, nhắm mắt mở mắt là qua à.
Yến Xu:…
Đây là lời mà con người có thể thốt ra sao? Khó khăn lắm nàng mới có được một thân thể khỏe mạnh, chẳng lẽ vẫn cứ nhắm mắt mở mắt cho nó trôi qua lãng phí như thế?
Hệ thống: Biết rồi còn đỡ hơn là không biết. Mọi chuyện đã xong, kết cục đã định, bà cứ thong thả đi ha.
Yến Xu:…
Ăn dưa bao lâu nay, đây là lần đầu nàng ăn dưa dính tới mình, hơn nữa còn là loại dưa siêu to khổng lồ, quả thật khiến cho người ta không kịp trở tay, tâm thần hoảng hốt, chân tay luống cuống.
Thế cho nên nàng vốn định cầm chén trà lên uống một ngụm, ai ngờ lại không nắm chắc, thế là chén trà ngã lăn xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng keng giòn tan.
Lúc này Thái Hậu còn chưa tới, yến hội cũng chưa bắt đầu, cho nên trong điện cũng khá là yên tĩnh, bởi vậy tiếng vang này không khỏi thu hút sự chú ý của nhiều người.
Những cô gái ngồi phía trước sôi nổi ghé mắt nhìn, đợi đến khi thấy cách trang điểm mờ nhạt không hề có độ tồn tại của nàng, thậm chí còn không nổi bật bằng cung nữ của đám người Chu quý phi và Lệ phi thì lập tức đánh mất cảnh giác, lục tục quay đầu về.
Chỉ có Trương tài nhân ngồi chung bàn thấp giọng nói: “Còn chưa mở tiệc mà Lý tỷ tỷ đã say rồi à? Nhưng sợ là bệ hạ cũng không nghe được đâu.”
Yến Xu mặc kệ nàng ta.
Bây giờ nàng đã hiểu vì sao hoàng đế không đến hậu cung, thế này thì con mẹ nó muốn vào cũng vào không được!
Lúc này nàng chỉ có một loại thương cảm vì đã nhìn thấu thế sự.
Thay vì dùng mọi thủ đoạn đấu tranh vì một mục tiêu không có khả năng thực hiện, quả nhiên từ bỏ sớm một chút vẫn sẽ tốt hơn.
Cung nữ trong buổi tiệc đổi một chén trà mới cho nàng, hết thảy khôi phục như thường, ở trên chiếc ghế phía xa, Vũ Văn Lan cũng thu hồi ánh mắt.
So với các cô gái trang điểm hoa hòe lòe loẹt y như chim chóc, lồ ng đèn, chổi lông gà ở phía trước, hắn cảm thấy con nhóc chân tay vụng về kia còn ưa nhìn hơn một chút.
Có điều vì sao nàng ấy lại làm ngã chén trà? Chẳng lẽ cũng là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn?
Chỉ tiếc hai bên cách nhau quá xa, hắn cũng không thể nghe thấy tiếng lòng của nàng.
Không lâu sau, chỉ nghe ngoài điện vang lên tiếng thông báo: “Thái Hậu giá lâm…”
Vũ Văn Lan đứng dậy đón chào, phi tần cả điện cũng vội vàng hành lễ, trong điện đồng thanh vang lên một câu: “Cung nghênh Thái Hậu.”
Hai mẹ con chạm mặt nhau ở giữa đại điện, Vũ Văn Lan dừng chân, kính trọng nói: “Cung nghênh mẫu hậu.”
Không thể không nói, giọng nói của hắn hùng hậu nhưng lại không kém phần mát lạnh, nghe vào tai thoải mái cực kỳ, hiếm khi ở gần như thế, Yến Xu chộp lấy cơ hội, len lén liếc mắt một cái, rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt kia.
Ôi chao…
Quả là hình rồng dáng phượng, sạch sẽ trang nghiêm, sáng trong như cây ngọc, rực rỡ chói lòa…
Bảy bảy bốn chín câu khen ngợi mà nàng tích cóp được trong hai đời lập tức spam đầy trong não.
Lời đồn đúng là không phải giả, thật đúng là mỹ nam!
Nhưng mà đáng tiếc thay!
Yến Xu yên lặng thở dài, đẹp như vậy mà lại không thể dùng, quả thực là phí phạm của trời!
Vũ Văn Lan hơi sững người.
“Đẹp mà lại không thể dùng”?
“Phí phạm của trời”?
Đây là có ý gì?
Hắn nỗ lực tìm kiếm xuất xứ của tiếng lòng này, phát hiện nó đến từ con nhóc chân tay vụng về ban nãy.
Lúc này cách nhau không xa, hắn có thể nhìn thấy gương mặt của nàng, rất là thanh tú, trên mặt cũng không bôi son phấn quá đậm.
“Ai gia tới trễ như vậy, mọi người cũng chờ đến mức sốt ruột rồi nhỉ?” Bên tai truyền đến tiếng cười của Thái Hậu.
Vũ Văn Lan lấy lại tinh thần, nói: “Mẫu hậu vất vả rồi, mau đến ngồi vào ghế.”
Chậc, cậu nói xem vì sao hắn lại bị liệt dương? Là bẩm sinh hay là do bị thương dẫn tới?
Vũ Văn Lan dừng lại một lần nữa.
Lần này hắn nghe được rất rõ ràng, nha đầu kia dùng hai chữ “liệt dương”.
Không sai, Yến Xu đúng thật là dùng từ đó, bởi vì lúc này nàng đang nói chuyện với hệ thống.
—— Bình thường ăn dưa của người khác không nói, bây giờ dưa nện lên tới trên đầu mình luôn rồi, còn quan hệ chặt chẽ với vận mệnh của mình, hơn nữa với dung mạo như người trời thế kia, bảo nàng làm sao mà thờ ơ cho nổi?
Nàng cảm thấy nói không chừng còn có cơ hội cứu vãn, cho nên hiện tại cứ hiểu biết rõ nguyên nhân trước rồi tính tiếp.
Hệ thống: Tạm thời không rõ nguyên nhân, có điều hẳn không phải do bẩm sinh tạo thành đâu.
Ồ, nếu không phải bẩm sinh, vậy có nghĩa là vẫn còn cơ hội.
Ánh mắt Yến Xu sáng lên, không hề phát hiện một luồng sát khí đang bùng lên cách đó không xa.
Không sai, trong nháy mắt sau khi nghe được hai chữ kia, sát ý đã dâng lên trong lòng Vũ Văn Lan.
Trừ chính hắn ra, trong cung không hề có người khác biết chuyện này.
Vậy làm sao cô gái này lại biết được?
Nhưng kế đó, hắn lại nghe nàng đắn đo: Nói không chừng có thể thử Tố Nữ Chân Kinh hay Sách Quý Về Kỹ Thuật Phòng The xem sao, nếu vẫn không có hiệu quả, chúng ta có thể thử tiếp Thiên Địa Âm Dương Gi@o Hoan Đại Nhạc Phú !
Vũ Văn Lan: “???”
Mấy thứ này là sao?
Có câu gọi là ‘chưa ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy’, Yến Xu ít nhiều gì cũng đã ăn qua rất nhiều dưa răm mận, cho nên có thể đọc làu làu tên mấy quyển “sách học tập” kia. Nàng vẫn còn nhớ rõ quả dưa “tướng quân Tuyên Uy và tiểu quả phụ” kia đấy, vị tiểu quả phụ lẳng lơ kia đã dùng Sách Quý Về Kỹ Thuật Phòng The thuần phục tướng quân mãnh nam, làm hắn ta quỳ gối dưới váy thạch lựu của mình.
Chậc chậc, quả thật là chuyện tình yêu xen lẫn tình d*c triền miên lâm li, bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy lâng lâng.
“Đứng dậy hết đi, hôm nay ăn tiệc, không cần lễ tiết quá nhiều.”
Giọng nói của Thái Hậu đánh gãy hồi ức tuyệt vời của nàng, Yến Xu vội sửa lại biểu tình, theo mọi người nói câu tạ ơn xong rồi đứng dậy.
Vũ Văn Lan giấu đi sóng to gió lớn trong lòng, mặt không đổi sắc dẫn Thái Hậu đi tới chỗ ngồi.
Yến hội chính thức bắt đầu, cuối cùng các cung nhân cũng bưng đồ ăn lên, nào là gà lát phù dung, vịt hầm tổ yến, vây cá thập cẩm, đầu dê nướng, tôm hoàng kim, cua nhồi,… Chỉ trong phút chốc, các loại mỹ thực đã phủ kín mặt bàn, khiến người xem hoa cả mắt.
Ưu điểm lớn nhất của Yến Xu chính là nghĩ thoáng. Nếu mọi chuyện đã xong, kết cục đã định, vậy có rối rắm cũng vô ích, cho nên nàng đặt hết tâm tư lên mỹ thực, nghiêm túc ăn uống.
Bởi vì trước giờ hoàng đế không tham gia yến tiệc, trong cung cũng không có tiệc tiễn đưa năm cũ, mà những yến hội bình thường thì không tới phiên nàng tham gia, cho nên hôm nay xem như Yến Xu có lộc ăn, gà lát phù dung tươi ngon mượt mà, vịt hầm tổ yến thơm ngát ngon miệng, cắn một miếng vây cá thập cẩm cảm giác sướng hơn tiên, mà đầu dê nướng ấy hả, phải nói là ngon tuyệt cú mèo!
Những món còn lại cũng khỏi phải bàn, tôm hoàng kim xốp giòn, thịt cua nhồi thơm béo…
Đồ ăn hôm nay, không có món nào là không làm người ta thích thú, quả nhiên hôm nay đến đây không phí mà!
Chu quý phi, Ninh phi, Đoan phi ngồi ở phía trước, người thì tranh nhau nói ngọt với Thái Hậu, người thì kính rượu với hoàng đế, Lệ tần và Vương chiêu nghi còn nhiệt tình xin hiến nhạc hiến vũ, người sau nối tiếp người trước khiến cho không khí trong buổi tiệc vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có mình nàng trốn trong góc phè phỡn ăn uống.
Nàng hoàn toàn không chú ý tới, tâm tư của hoàng đế – người đang là tiêu điểm của toàn trường – lúc này đều dồn lên người nàng.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Yến Xu: Sợ quá, ăn miếng lấy sức bình tĩnh lại.
Vị hoàng đế nào đó: Chẳng lẽ trẫm còn không quan trọng bằng mấy món đồ ăn kia?
Yến Xu: Đại ca, anh là ai dị?
Vị hoàng đế nào đó: …
Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa