Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa
Chương 15: C15: Hoàng đế bị k1ch thích
Vũ Văn Lan cũng không hiểu 18 + có nghĩa là gì.
Nhưng mặc kệ như thế nào, nàng hành xử khác thường như vậy nhất định là có uẩn khúc.
Hắn càng quyết tâm muốn xem, vì thế lại duỗi tay sang muốn lấy xấp giấy đó.
Nào biết nàng cuống quá, không kịp suy nghĩ nhiều, hoảng loạn nhét hết xấp giấy ấy vào trong áo ngủ.
Vũ Văn Lan: “???”
Kháng cự hắn đến thế luôn sao?
Hắn nghĩ nghĩ, thử hỏi lại: “Thật sự không thể cho Trẫm xem à?”
Yến Xu gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, mong bệ hạ bỏ qua cho thần thiế…”
Ai biết còn chưa dứt câu, nàng đã bị hắn kéo tới ôm vào lòng.
Nhân lúc nàng chưa kịp trở tay, Vũ Văn Lan thò tay vào ngực nàng, thành công lấy được xấp bản thảo kia.
Khụ, ban nãy ngón tay hắn còn vô ý cọ nhẹ qua làn da mềm mại như đám mây kia nữa, cảm giác đó làm trái tim Vũ Văn Lan không khỏi đập nhanh hơn một ít.
Yến Xu mất một lúc mới phản ứng lại: “Bệ hạ!”
Hắn lại kề môi nói nhỏ bên tai nàng: “Sao thế? Chẳng lẽ nàng đang cố ý dụ dỗ Trẫm?”
Mặt Yến Xu đỏ bừng: “Thần thiếp không có!”
Hắn lại sờ lướt qua ngực nàng một cái, cười nhẹ nói: “Thật đáng tiếc, đêm nay Trẫm phải đi đến cung Từ An hầu hạ Thái Hậu rồi.”
Yến Xu: “!!!”
Trời đất ơi đồ lưu manh!
Hắn vô cùng hứng thú nhìn xấp bản thảo trong tay.
Yến Xu muốn giật lại nhưng lại không giật được, nàng vừa thẹn thùng lại vừa bực mình, chỉ hận không thể chạy vọt lên trên giường lấy chăn bông trùm kín mít.
Ai mà ngờ hắn nhìn xong còn đọc ra tiếng ——
“Ánh trăng vừa đẹp, bờ vai nõn nà như ngọc của nàng hơi lộ ra, đôi mắt quyến rũ mang theo vẻ oán hận nhìn về phía người trước mặt: “Tướng quân không cần phải lo cho nô, cứ để nô bị những người đó bắt sau đó vứt tới vùng núi rừng hoang vu để chó hoang ăn cho rồi…”
“Cuối cùng tướng quân cũng không nhịn được nữa, từ tốn ôm nàng vào ngực. Người trong lòng tựa như một khối ngọc ấm thơm mềm, khiến người khác yêu thích đến mức không nỡ buông tay…”
…
Những câu kế, Vũ Văn Lan không thể đọc nổi nữa.
Yến Xu vội vàng giật lại xấp bản thảo, mặt đỏ như rỉ máu: “Thần thiếp đã nói đây không phải là thứ bệ hạ nên xem rồi mà.”
Vũ Văn Lan vẫn im lặng nhìn nàng, vẻ mặt không rõ là vui hay giận.
Yến Xu đột nhiên có chút chột dạ, cuống quít nói: “Thần thiếp chỉ viết chơi thôi ạ…”
Má ơi, đừng nói là bị k1ch thích thật rồi nha?
Chẳng lẽ muốn giết quách nàng cho rồi?
Vũ Văn Lan: “…”
Hắn nhìn nàng hồi lâu mới nhíu mày nói: “Nàng là một cô gái xuất thân từ dòng dõi thư hương, sao lại viết ra cái loại…”
Câu từ tục tĩu như thế này.
Chậc, dù là hắn cũng không thốt ra được những từ đó.
Yến Xu vẫn bướng bỉnh cãi lại: “…Người xưa thường nói h@m muốn ăn uống và tình d*c là bản năng của con người mà. Hơn nữa nếu không viết như thế thì mọi người đâu có thích xem đâu ạ.”
Cái gì cơ?
Không viết như vậy thì mọi người đều không thích xem?
Vũ Văn Lan nhíu mày: “Sao nàng lại biết chuyện đó?”
Yến Xu tắc lưỡi trong lòng: Thì chính ta cũng thích xem thể loài này đấy thôi, sao mà không biết cho được?
Vũ Văn Lan: “???”
Rốt cuộc nha đầu này bị sao thế này?
Kế đó, hắn lại nghe nàng lắp bắp nói bừa: “Thần thiếp đoán thôi ạ, dù sao tình cảm đôi bên cũng vừa lúc cao trào, không cho nhân vật làm gì đó thì không đã ghiền mà…”
Ngụy biện vớ vẩn gì đây!
Vũ Văn Lan giận đến mức không biết nên nói cái gì cho phải, hắn vươn tay ra kéo nàng lại gần mình, nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng, hỏi: “Rốt cuộc nàng là một cô gái như thế nào vậy hả?”
Thấy sắc mặt của hắn không rõ vui buồn, giọng nói còn có phần hung dữ, Yến Xu bắt đầu có hơi sợ hãi: “Bệ hạ…”
Tóc mai chưa khô của nàng còn dán ở bên má, đôi mắt hạnh vô tội mang theo nét sợ hãi, ngay cả giọng nói cũng đột nhiên trở nên mềm mại thấm vào tận xương tủy.
Vũ Văn Lan vẫn không đổi sắc mặt, trong đôi mắt đen nhánh chiếu rọi ra gương mặt sợ hãi của nàng.
Thời gian dường như cũng dừng lại trong khoảnh khắc này.
Nhưng trong chớp mắt, hắn lại bất ngờ cúi đầu ngậm lấy môi nàng.
Hai đôi môi quấn quýt lấy nhau, mặc cho đối phương tùy ý nhấm nháp.
Nụ hôn lâu dài làm Yến Xu đầu váng mắt hoa, thân thể tê dại, như thể hồn phách đã lìa khỏi xác, không biết bay đến phương trời nào.
Không biết qua bao lâu, ngoài điện bỗng nhiên văng vẳng tới tiếng của một cô gái: “Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa…”
Yến Xu giật mình tỉnh dậy từ trong cơn mê, bỗng nhiên nhớ tới… Giọng nói này, còn không phải là Vương chiêu nghi đang bị phạt sao?
Chậc chậc, coi khổ ghê hông, giờ này còn phải gõ mõ cầm canh ở bên ngoài cơ đấy.
Vũ Văn Lan cũng lấy lại tinh thần, hắn buông nàng ra, tựa đầu vào trán nàng để điều hòa hô hấp.
Vài giây sau, hắn mới nói: “Trẫm phải qua cung Từ An.”
Thanh âm thế mà lại dịu dàng hơn ban nãy rất nhiều.
Yến Xu dè dặt bẩm vâng.
Hắn từ tốn buông nàng ra, bước nhanh ra cửa điện.
Yến Xu nhíu mày nhìn theo bóng lưng hắn, không hiểu hắn bị làm sao nữa?
Thế rốt cuộc là hắn vui hay là hắn giận vậy?
Thiệt tình, cứ như một đám sương mù ấy, làm người ta không thể nhìn thấu mà.
Vũ Văn Lan không có ngồi liễn mà tự cuốc bộ trong bóng đêm, bước chân của hắn cực nhanh, làm Phú Hải suýt chút nữa là không đuổi kịp.
Phú Hải vừa đuổi theo vừa âm thầm suy nghĩ —— sao bệ hạ giống đang giận quá vậy?
Chẳng lẽ là giận dỗi gì đó với Lý quý nghi?
Thật ra ngay cả chính Vũ Văn Lan cũng không biết mình bị làm sao nữa.
Trong nháy mắt vừa rồi, đầu óc của hắn thật sự đã có phần mất khống chế, chỉ đáng tiếc thân thể lại không chịu phối hợp.
Một cơn giận không rõ nguyên do bủa vây trái tim Vũ Văn Lan, làm hắn chỉ muốn bước đi thật nhanh, ngóng trông ngọn gió đêm lạnh lẽo kia có thể làm mình tỉnh táo hơn một ít.
~~
Đêm nay, Yến Xu ngủ có phần không ngon giấc.
Trong mộng xuất hiện một con hổ to, lúc thì nó làm nũng với nàng, lúc thì lại há mồm muốn ngoạm nàng, quả thật khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Sáng sớm ngày thứ hai, nàng mang theo hai cái quầng thâm mắt bước ra khỏi màn, cảnh này dọa Nhẫn Đông sợ hết hồn: “Chủ tử bị sao vậy ạ? Tối hôm qua ngài ngủ không ngon sao?”
Yến Xu thở dài: “Tối hôm qua ta mơ thấy mình chạy trốn cả một đêm, mệt mỏi quá.”
Rửa mặt xong cũng tỉnh táo hơn một chút, Nhẫn Đông ôm hộp trang điểm đánh chút phấn thơm lên mặt nàng, vừa đánh vừa không quên tận tình khuyên nhủ: “Hôm nay ngài phải theo bệ hạ đến vườn Kim Ba xem biểu diễn băng đấy ạ, phải trang điểm kỹ càng một phen mới được.”
Ừ nhỉ, buổi biểu diễn băng ở vườn Kim Ba, lúc này Yến Xu mới nhớ tới việc này.
À há, được ra cung rồi!
Nàng lập tức vui vẻ, tuy rằng ra xong vẫn phải trở về, nhưng được ra ngoài hít thở không khí cũng không tồi mà!
Dù sao bây giờ có khiêm tốn cũng vô dụng, cho nên nàng cũng không ngăn cản, mặc cho Nhẫn Đông và Liên Tâm trổ hết tài năng, đợi đến khi hoàn thành, nàng nhìn về phía gương, chỉ thấy người bên trong mắt sáng răng ngà, mặt như ngọc quý dáng như tiên.
Các cung nữ ríu rít khen ngợi: “Chủ tử vốn đã rất đẹp, lẽ ra nên trau chuốt mỗi ngày mới đúng!”
Yến Xu cũng không để ý, chỉ ra tiếng: “Lấy cho ta chiếc áo choàng nào dày một chút nhé.”
Phỏng chừng bên kia rất lạnh, nàng nên chuẩn bị trước để tránh bị rét.
“À phải rồi.” Nàng lại nói tiếp: “Chút nữa ăn sáng ta phải ăn nhiều một chút, chứ trời lạnh như này dễ đói lắm.”
Nhẫn Đông: “…”
Chủ tử nhà người ta vì trang điểm lên cho đẹp thậm chí nhịn cả ăn, chỉ có chủ tử nhà mình là không có lúc nào là không quên ăn.
Sau khi ăn xong một lồ ng bánh bao canh gạch cua, một chén mì sợi tôm tươi, một cái bánh nướng thịt bò và hai đ ĩa món ăn kèm, Yến Xu mới cảm thấy thỏa mãn bước lên xe ngựa để ra cung.
Vườn Kim Ba vẫn nằm trong kinh thành, cho nên chỉ cần ngồi xe tầm nửa canh giờ là tới.
Bởi vì có vua và phi tần đi ngang, cho nên trên đường đều được giới nghiêm, Yến Xu có phần tiếc nuối vì không được nhìn thấy cảnh tượng phố xá tấp nập.
Cũng may khi đến nơi, vừa xuống xe là nàng đã được chiêm ngưỡng cảnh đẹp của vườn Kim Ba.
Đương nhiên, nơi thu hút người xem nhất trong vườn vẫn là hồ Kim Ba.
Nghe đồn vào mùa hè, trong hồ có gió nhẹ mơn man, dưới ánh chiều tà, những ngọn sóng lăn tăn trong hồ lóng lánh như hàng nghìn con sóng vàng, từ đó nó mới có tên là Kim Ba.
Nhưng vì bây giờ đang là mùa đông giá rét, cho nên mặt hồ đã hóa thành một lớp băng dày, tuy không có sóng vàng, nhưng lại phẳng lì như một mặt gương, vừa lúc thích hợp để biểu diễn băng.
Có điều thời tiết thật sự là quá lạnh, gió táp vào mặt tựa như đao cắt khiến người ta khó lòng thưởng thức cảnh sắc nơi đây, bởi vậy mọi người vừa xuống xe ngựa đã lập tức đi vào lầu ngắm cảnh bên cạnh hồ để tránh gió.
Lầu ngắm cảnh có ba tầng, tầng cao nhất cũng là nơi có tầm nhìn tốt nhất, vì thể hiện ra thái độ thân thiện hòa nhã, hoàng đế đặc biệt cho phép vài vị trọng thần trong triều cùng các vị họ hàng trong hoàng thất cùng lên ngắm.
Yến Xu đi theo những phi tần khác vào trong điện, nối đuôi nhau ngồi xuống.
Ninh phi và Lệ tần liếc nhìn nhau một cái, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
—— Thật không ngờ con tiện nhân này lại không trúng chiêu, nhìn gương mặt ả ta vẫn rạng ngời như cũ mà tức á.
Nhưng không sao, chút nữa sẽ có vở kịch lớn chờ ả ta, lần này, bọn họ nhất định sẽ giải quyết ả ta triệt để!
Cùng lúc đó, hệ thống cũng ‘keng’ một tiếng trong đầu Yến Xu: Hôm nay có vở kịch lớn đó bà ơi.
Yến Xu: Tuyệt, để tui lót dép hóng dưa.
Không bao lâu sau, Vũ Văn Lan cũng tới rồi.
Mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ, trong miệng đồng loạt hô to: “Cung nghênh bệ hạ.”
Yến Xu cũng nói hùa theo, nàng len lén ngó sang, chỉ thấy hắn mặc một bộ đoàn long bào (1) màu xanh đen, bên ngoài khoác thêm áo choàng màu đen, tóc đen được búi gọn trong mão vàng, cả người càng thêm phần tuấn tú uy nghi.
Cảnh tượng lúc này vốn vô cùng trang nghiêm, nhưng không biết sao Yến Xu lại chợt nhớ tới cảnh mình bị hắn hôn đêm qua, thế là mặt mũi đột nhiên nóng bừng hết cả lên.
Không thể không nói, kỹ năng dùng miệng của hắn… khụ khụ, thật sự rất không tồi.
Những phi tần có mặt hôm nay đều là từ cấp bậc quý nghi, tiệp dư trở lên, cho nên vốn cũng không có bao nhiêu người, vì thế Vũ Văn Lan rất dễ dàng nghe được tiếng lòng của nàng giữa hàng vạn tiếng lòng khác.
Trong khoảnh khắc, hắn suýt chút nữa không khống chế được biểu tình.
Cái gì?
Kỹ năng dùng miệng của hắn rất không tồi?
Con nhóc này… thật là!
Nhưng đồng thời, hắn cũng không khỏi nhớ tới cảnh tượng đêm qua, cùng với quyển Tướng Quân Nhiệt Huyết Và Quả Phụ Xinh Đẹp kia…
Phú Hải bỗng nhiên phát hiện, vành tai của quân vương thế mà lại ửng đỏ.
Sao lại thế này? Không lẽ là trong điện lạnh quá làm bệ hạ bị rét?
Vũ Văn Lan “…”
Hắn chỉ đành nhịn rồi lại nhịn, miễn cưỡng duy trì nét mặt uy nghiêm tiến vào chỗ ngồi.
Ngay sau đó, hoàng tộc và công thần quyền quý trong triều cũng nối đuôi nhau đi vào trong điện hành lễ.
Dựa theo thân phận từ thân đến sơ, người đầu tiên xuất hiện chính là Trưởng công chúa Vũ Văn Yên và phò mã Triệu Thành Văn.
Mọi người đều biết con nối dõi của tiên đế không nhiều, chỉ có một đôi trai gái là bệ hạ và Trưởng công chúa, bởi vậy không cần phải nói cũng biết địa vị của Trưởng công chúa cao cỡ nào.
Yến Xu hiếm có dịp tham gia kiểu tụ hội long trọng như thế này, chỉ thấy Trưởng công chúa nhìn qua lớn hơn hoàng đế tầm ba bốn tuổi, cách trang điểm và ăn mặc nom cực kỳ lộng lẫy và duyên dáng.
Nàng vẫn còn nhớ cây trâm đa bảo chói mù mắt của Ninh phi trong bữa tiệc tiễn đưa năm cũ, nhưng hôm nay nhìn cách ăn diện của Trưởng công chúa, nàng mới biết thế nào gọi là khoa trương —— trâm cài sợi rũ được làm từ vàng và ngọc bích, trâm bát bảo vàng ròng được xỏ ngọc trai, áo gấm dài được thêu vàng cả hai mặt, áo choàng bên ngoài màu đỏ thẫm được viền bằng lông cáo và thêu hoa mai bằng chỉ vàng.
Khí thế của nàng ta, quả thật mạnh hơn Chu quý phi không biết bao nhiêu lần.
Nhưng phò mã Triệu Thành Văn thì ngược lại, chỉ cụp mi rũ mắt đi tới.
Chậc chậc, xem ra việc “đè” công chúa cũng không phải việc nhẹ lương cao ha.
Vũ Văn Lan: “???”
Nàng ấy nói gì thế? Rồi ‘việc nhẹ lương cao’ lại là cái gì?
Nhưng lúc này hắn lại không tiện phân tâm, vì thế chỉ nhìn Trưởng công chúa, nói: “Hoàng tỷ không cần khách khí, ngồi xuống đi.”
Vũ Văn Yên bẩm vâng, cùng phò mã ngồi xuống vị trí gần đó.
Cách đó không xa, Ninh phi lập tức ngồi thẳng lưng.
Đây chính là chú và thím bên nhà mẹ đẻ của nàng ta, trong số những người có mặt hôm nay, làm gì có ai có địa vị cao hơn hai vợ chồng họ đâu cơ chứ?
Chu quý phi đương nhiên cũng lấy làm khó chịu, đặc biệt là hôm nay Thái Hậu còn phải ở trong cung tĩnh dưỡng, không thể tham dự bữa tiệc này.
May mà kế đó cũng đến lượt cha mẹ nàng ta lên sân khấu.
Thừa Ân Công và phu nhân tiến lên hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”
Yến Xu và Nhẫn Đông len lén nhìn nhau, thầm tấm tắc trong lòng: Đây chính là cái tên tâm địa gian xảo kia đúng không, xem bộ dáng ông ta kìa, quầng thâm mắt lộ rõ như thế, nhìn là biết thận yếu rồi!
Đã thế này rồi mà còn nuôi nào là tiểu ngũ tiểu lục tiểu thất tiểu bát, không sợ ngày nào đó “lao lực” quá mà chết trên giường tiểu thiếp hay gì…
Vũ Văn Lan: “???”
“Lao lực” quá mà chết???
Con nhóc này thật sự là!
Nhưng không thể không nói, quanh mắt của Thừa Ân Công đúng là có quầng thâm thật, hắn nghĩ nghĩ, hỏi: “Gần đây thân thể của cậu vẫn khỏe chứ?”
Thừa Ân Công khựng lại, vội cười xòa: “Làm phiền bệ hạ phải lo rồi, thần vẫn ổn.”
Có điều phu nhân của ông ta lại liếc ông ta một cái, trong lòng mắng ra rả: Xì! Đúng là cái đồ đê tiện không biết xấu hổ! Ngay cả bệ hạ cũng nhìn ra được, mất mặt đáng đời lắm! Mất đi, mất hết mặt mũi của tổ tiên Chu gia nhà ngươi đi!
Vũ Văn Lan: “…”
Xem ra là thật rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Yến Xu: Mau lại đây ăn dưa nè! Nguyên ruộng dưa chà bá luôn á!
Vị hoàng đế nào đó vội vàng phi trâu tới.
Chú thích:
1. Đoàn long bào: Khác với loại lòng bào bình thường, đoàn long bào là loại long bào được trang trí bằng hoa văn rồng cuộn trong hình tròn.
Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa