Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 142: C142: Chương 142

Nàng ta vừa dứt câu thì ngoài điện lại có người đến, Vũ Văn Yên thấy thế thì lui sang một bên.

Người tới lần này là Tuyên Bình Hầu.

Nhân tiện nói luôn, gia đình của Tuyên Bình Hầu là thân thích bên nhà mẹ đẻ của cao tổ Hoàng hậu.

Quê quán của bọn họ ở Giang Nam, nhưng bởi vì đã qua mấy chục năm, tước vị cũng truyền qua nhiều đời cho nên quan hệ với Thái Hậu và Hoàng đế trong cung cũng ngày càng xa cách.

Bởi vậy lần cuối cùng mà gia đình này vào cung là lúc tiên đế vẫn còn tại vị.

Lần này nếu không nhờ Đại trưởng công chúa chủ động nhắc tới thì chỉ sợ Vũ Văn Lan cũng quên béng bọn họ luôn rồi.

Khi cả gia đình này bước vào trong điện, khí thế của bọn họ cũng không thua kém gì ai, đi đầu là hai vợ chồng Tuyên Bình Hầu, phía sau còn có một chàng trai trẻ tuổi và một thiếu nữ.

Chờ vào giữa điện, Tuyên Bình Hầu lập tức dẫn theo người một nhà hành lễ, cung kính nói: “Thần – Phùng Chí Viễn – dẫn dắt gia đình đến chúc thọ Thái Hậu, chúc ngài thiên thu vạn thọ, chúc bệ hạ long thể an khang.”

Thái Hậu lễ phép cười nói: “Đứng dậy đi, làm phiền các ngươi từ xa tới đây, chắc trên đường cũng vất vả rồi nhỉ?”

Tuyên Bình Hầu vội nói: “Có thể tới trước mặt Thái Hậu và bệ hạ để thỉnh an là vinh hạnh của chúng thần, cho nên suốt dọc đường chúng thần rất vui vẻ, không hề cảm thấy vất vả chút nào hết ạ.”

Thái Hậu gật đầu, nhân tiện nhìn về phía một nam một nữ đi theo sau họ.



Chỉ thấy chàng trai kia chừng hai mươi tuổi, mặt mày cũng giống Tuyên Bình Hầu phu nhân đến bảy tám phần, xem ra là con trai của bà ta. Cô gái còn lại chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mũi trông nho nhã hơn anh trai của mình nhiều, hơn nữa dáng người cũng rất chi là quyến rũ.

Thái Hậu không khỏi nói: “Mới mấy năm không gặp mà bọn nhỏ đã lớn như vậy rồi à?”

Tuyên Bình Hầu vội bẩm vâng: “Con trai Nguyên Thanh của thần mới cập quan (1) năm nay, còn con gái Diệu Cầm thì mới cập kê (2) năm kia, hiện giờ cũng đã mười bảy rồi.”

Nói xong, ông ta lập tức ra lệnh cho hai anh em họ: “Còn không mau hành lễ với bệ hạ, Thái Hậu và các nương nương đi.”

Hai anh em lập tức bước tới hành lễ với mọi người lần nữa: “Nguyên Thanh, Diệu Cầm tham kiến bệ hạ, tham kiến Thái Hậu, tham kiến các vị nương nương.”

Lúc này mọi người mới có thể nhìn kỹ gương mặt của hai người này.

Yến Xu âm thầm đánh giá họ, chàng trai nọ có khuôn mặt chữ điền khá giống cha mình, đường nét trên mặt thì lại giống mẹ, nhưng sao cô gái này lại có khuôn mặt trái xoan, hơn nữa mặt mũi cũng không giống cả cha lẫn mẹ mình?

Chậc chậc, sao mà hay dữ vậy, thật không ngờ cô gái này này lại có thể né hết khuyết điểm của cha mẹ mình, chỉ chọn mỗi ưu điểm mà thôi.

Nào biết hệ thống lại nói: Có gì đâu mà ngạc nhiên hả bà, cô gái này giống mẹ mình, nhưng mẹ của nàng ta không phải Tuyên Bình Hầu phu nhân mà là vợ lẽ trong hầu phủ, hơn nữa người vợ lẽ này cũng khá là xinh đẹp đấy.

Yến Xu nhướng mày: Ái chà, thì ra nàng ta là thứ nữ à?

Hệ thống đáp: Đích nữ của Tuyên Bình Hầu bị thọt bẩm sinh, dung nhan cũng không nổi bật gì cho cam, hiếm lắm mới có cơ hội được vào kinh như thế này cho nên họ phải dắt theo thứ nữ xinh đẹp chứ, nếu không thì chẳng phải là đi một chuyến công cốc còn gì?

Hả?


Yến Xu lập tức bắt lấy thông tin mấu chốt: Đến một chuyến công cốc? Chẳng lẽ bọn họ muốn đưa con gái mình vào cung à?

Hệ thống: Chứ sao nữa bà, thấy quan hệ giữa mình và hoàng thất ở kinh thành càng lúc càng nhạt nhòa thì Tuyên Bình Hầu không sốt ruột mới là lạ, hơn nữa ông ta còn có một thứ nữ xinh đẹp như thế thì nhất định muốn ôm mộng làm thông gia với Vũ Văn gia rồi.

Yến Xu: Nhưng mà hình như thứ nữ của Hầu phủ… đâu có vào cung được nhỉ?

Hệ thống: Bởi vậy nên ban nãy ông ta mới cố tình trả lời nước đôi khi Thái Hậu hỏi chuyện đó, ông ta cố tình không nhắc gì tới đích nữ bị thọt trong nhà mình mà.

Yến Xu: Bỏ đích nữ bị thọt ở nhà, lại dẫn theo thứ nữ xinh đẹp vào cung, hơn nữa còn cố tình không nói rõ ràng… Chẳng lẽ ông ta muốn thứ nữ thay thế thân phận của đích nữ để vào cung hả?

Ui cha mạ ơi, chuyện này mà bị tra được là chém đầu như chơi á!!!

Lá gan của Tuyên Bình Hầu to dữ thần vậy!!!

Vũ Văn Lan âm thầm nghe đến đây cũng đã hiểu mọi chuyện.

Hay lắm, giỏi cho một gã Tuyên Bình Hầu nho nhỏ, một kẻ như thế mà cũng dám mơ tưởng trêu đùa quyền lực của vua chúa à.

Nghĩ thế, hắn lập tức mở miệng: “Trẫm nhớ mấy năm trước có nghe người ta nói con gái của ngươi có tật ở chân, nhưng bây giờ gặp mặt lại không hề nhận ra, không biết quý phủ mời được thần y ở đâu thế?”

Vừa nghe Vũ Văn Lan nói như thế, Tuyên Bình Hầu lập tức sững sờ. Ông ta do dự trong chốc lát, cuối cùng ấp úng nói: “Bệ hạ nói không sai, con gái lớn của thần đúng là có tật ở chân từ nhỏ, người mà thần dẫn theo là… thứ nữ ạ.”


Thứ nữ ư?

Thái Hậu cũng mở miệng hỏi: “Ai gia nhớ phu nhân của ngươi chỉ sinh một trai một gái thôi mà, không phải sao?”

Mồ hôi của Tuyên Bình Hầu vã ra như tắm, ông ta chỉ đành thành thật đáp: “Khởi bẩm Thái Hậu nương nương, con bé này là… là do vợ lẽ của thần sinh ạ.”

Ông ta vừa dứt câu, mọi người trong điện không khỏi nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ tỉnh ngộ.

Thái Hậu cười lạnh: “Ai gia còn tưởng là trí nhớ của mình không tốt, thì ra là thế.”

Lưng áo của Tuyên Bình Hầu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, ông ta chỉ đành quỳ xuống đất nói: “Thần có tội, đều do ban nãy thần không nói rõ ràng mới gây nên cơ sự này, mong nương nương tha tội.”

Thái Hậu im lặng không nói gì.

Vũ Văn Lan càng không thèm để ý đến ông ta.

Thái độ không vui vô cùng rõ ràng.

Đợi trong chốc lát, cuối cùng Đại trưởng công chúa – con gái của cao tổ Hoàng hậu – chỉ đành đứng ra hòa giải: “Hẳn là đã lâu rồi Tuyên Bình Hầu không được gặp bệ hạ cho nên mới thất lễ như vậy nhỉ? Sau này nhớ phải cẩn thận hơn đấy.”


Tuyên Bình Hầu vội bẩm vâng: “Thần không dám, thần không dám nữa đâu.” Nói xong còn bảo người nhà không ngừng dập đầu.


Thái Hậu thấy thế thì thở dài, quyết định nể mặt Đại trưởng công chúa một phen: “Thôi thôi, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Cả nhà này vui mừng như được xá tội, vội vàng bẩm vâng rồi đứng dậy rời khỏi điện.

Yến Xu đang lén lút ăn dưa nãy giờ kiểu: “…”

Chậc, bộ gia đình này vào cung chấm công hay gì, chưa uống được một tách trà là đã cuốn gói về hết rồi.

Mà nói chứ, Hoàng đế từng nghe người ta nói về đích nữ bị thọt của ông ta thật hả?

Nhưng nhìn phản ứng của Thái Hậu ban nãy thì rõ ràng là bà ấy không biết chuyện này mà…

Sao mà cứ cảm giác sai sai ở đâu ấy?

Vũ Văn Lan giấu nhẹm công lao của mình, mặt mũi bình tĩnh nhấp một ngụm trà.

Chú thích:

1. Cập quan: Dùng để chỉ việc con trai tròn hai mươi tuổi ở thời xưa, lúc này người ta sẽ làm lễ cập quan hay còn gọi là lễ đội mũ (quan có nghĩa là mũ) nhằm chứng minh bản thân đã trưởng thành, lúc này người con trai đó cũng có thể lấy tên “tự” cho bản thân.

2. Cập kê: Dùng để chỉ việc con gái tròn mười lăm tuổi ở thời xưa, lúc này con gái đã có thể gả chồng cho nên bắt đầu búi tóc cài trâm trang điểm cho bản thân (kê ở đây nghĩa là trâm cài).




Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa Truyện Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa Story Chương 142: C142: Chương 142
8.3/10 từ 64 lượt.
loading...