Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa
Chương 105: C105: Tưởng chừng đã hết nhưng dưa lại về
Sau khi ra khỏi cung Từ An, tay chân của Yến Xu vẫn cứ nhũn hết cả ra, toàn thân cũng không còn tí sức lực nào.
Vũ Văn Lan không kịp gọi xe rồng tới, cho nên dứt khoát bế bổng nàng lên rồi đi về điện Cam Lộ.
Mọi người trong điện thấy cảnh này thì đều hoảng sợ, vội vàng tiến lên thăm hỏi: “Chủ tử bị làm sao vậy ạ? Chủ tử ơi…”
Vũ Văn Lan đặt nàng xuống giường, thấy nàng vẫn đang tròn xoe mắt nhìn mình thì hỏi: “Sao rồi? Nàng đã đỡ hơn chút nào chưa? Có cần cho gọi ngự y tới hay không?”
Giọng Yến Xu nhỏ xíu như muỗi kêu: “Không, không cần đâu ạ…”
Cách nàng nói chuyện có vẻ rất khó khăn, sắc mặt thì trắng bệch, chóp mũi đổ mồ hôi, nhìn qua cực kỳ suy yếu.
Vũ Văn Lan vừa lo lắng lại vừa lấy làm lạ: “Lần trước nàng nghỉ ngơi một chút là khỏe ngay mà? Sao triệu chứng lần này lại nghiêm trọng hơn thế?”
Chỉ nghe nàng ấy rầm rì trong lòng: Sao mà giống nhau được? Lần trước ta chỉ bị một vết thương nhỏ xíu, mà ban nãy Triệu Thành Văn lại máu me be bét luôn còn gì!
Nhưng mà k1ch thích thiệt chứ!!!
Vũ Văn Lan: “…”
Đã hiểu, xem ra lúc nãy nàng ấy đã gồng mình chỉ để xem kịch vui, mà bây giờ kịch vui đã hết, ý chí cũng không còn bao nhiêu cho nên mới suy yếu nhiều như vậy.
Nhìn nàng ấy còn có thể nghĩ linh ta linh tinh nhiều thứ như vậy thì hẳn là không có việc gì thật rồi.
Hắn sai Nhẫn Đông đi lấy chút nước đút cho Yến Xu uống.
Quả nhiên, chừng mười lăm phút sau, sắc mặt của Yến Xu đã hồng hào trở lại, thậm chí còn có sức nói tiếng cảm ơn với hắn: “Đa tạ bệ hạ đã ôm thần thiếp trở về.”
Vũ Văn Lan không nhịn được phì cười, sau đó nhướng mày hỏi nàng: “Rõ ràng nàng biết mình sợ máu mà vẫn nằng nặc đòi xem để làm gì?”
Yến Xu mạnh miệng nói: “Đâu phải thần thiếp một hai đòi xem đâu ạ, rõ ràng là do Trưởng công chúa đột nhiên kích động, ai mà ngờ được nàng ta sẽ chém phò mã đâu cơ chứ?”
Vũ Văn Lan tiếp tục nhướng mày: “Thật sự không ngờ tới sao? Nhưng trong tiểu thuyết của nàng viết còn hãi hùng khiếp vía hơn ban nãy nhiều.”
Yến Xu nghẹn họng: “… Nhưng tiểu thuyết chỉ là bịa ra thôi mà ạ, phải làm lố như thế thì mọi người mới thích xem, sao lại lấy nó để so sánh với hiện thực được?”
Trong lòng thì lại tiếc nuối: Mình đánh giá cao Trưởng công chúa quá rồi, đuổi theo lâu như vậy mà chỉ chém trúng có hai nhát, hơn nữa còn chẳng trúng chỗ hiểm gì cả, uổng mất cơ hội tốt này rồi.
Vũ Văn Lan: “???”
Ai uổng?
Trưởng công chúa uổng ư?
Hay là chính nàng ấy thấy uổng vì lỡ mất cơ hội hóng hớt kịch hay???
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghe thấy nàng thở dài trong lòng: Thân phận đỉnh cao của phụ nữ quả nhiên là công chúa mà, nam chính mà dám léng phéng là chém thẳng tay ngay! Chứ đổi thành người khác thì đâu có ai dám làm như vậy?”
Vũ Văn Lan: “???”
… Sao cả hai người bọn họ đều nghĩ như thế hết vậy?
Chẳng lẽ phụ nữ đều tàn nhẫn như thế này sao???
Lại thấy nàng ấy len lén liếc hắn một cái rồi tấm tắc: Đương nhiên, hoàng đế sẽ không bao giờ phạm phải loại chuyện này.
Vũ Văn Lan thở phào một hơi.
Nàng ấy cũng có mắt nhìn đấy.
Nào biết ngay sau đó, hắn lại nghe nàng bổ sung: Tại vì dù hắn có muốn léng phéng thì cũng đâu có làm được đâu, hầy!
Vũ Văn Lan: “…”
Lòng hắn ngổn ngang trăm mối, thật sự rất muốn mở miệng giải thích gì đó.
Nào biết đúng lúc này, Phú Hải lại hấp tấp chạy đến ngoài cửa bẩm báo: “Bẩm bệ hạ, Trưởng công chúa lại đi chém phò mã rồi ạ.”
Hử?
Yến Xu sửng sốt, lập tức hỏi: “Chém chỗ nào?”
Phú Hải ấp úng, lộ ra vẻ mặt khó xử: “Chém… À thì, chém…”
Ông ấy không nói thành lời được, cứ ậm ờ như thế mãi.
Thấy vậy, Yến Xu bắt đầu đoán mò: Chẳng lẽ Trưởng công chúa thật sự cắt mất cái ớ của Triệu Thành Văn rồi hả???
Nhất định là vậy rồi! Nếu không thì sao Phú Hải cứ ngập ngừng mãi mà không dám nói ra? Không được, ta phải mau đến đó xem!!!
Vũ Văn Lan: “…”
Thế ban nãy ai là người sợ máu tới mức xụi lơ vậy hả?
Hắn liếc nàng một cái, chỉ nói: “Trẫm qua đó xem thử, nàng cứ ở lại đây nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Hắn vừa dứt lời đã thấy cô gái kia bày ra vẻ mặt không cam lòng: “Nhưng mà… nhưng mà thần thiếp…”
Ngươi bỏ ta ở nhà xong đi xem kịch vui một mình như thế có phải hơi bị quá đáng không dị!!!
Vũ Văn Lan nhướng mày nhìn nàng: “Nàng còn tính ngất thêm một lần nữa sau đó nhờ Trẫm ôm về à?”
Yến Xu chỉ đành nói: “Thưa không ạ.”
“Vậy nàng ngoan ngoãn đợi ở đây đi.”
Nói xong, hắn lập tức đứng dậy đi ra cửa điện, mà Yến Xu lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi, trong lòng căm hờn sâu sắc.
Vì cái gì! Vì cái gì nàng lại mắc bệnh sợ máu cơ chứ!!!
Bỏ lỡ mất vở kịch xuất sắc rồi thấy chưa!!!
Tiếc chết tui trời ơi!!!
~~
Vũ Văn Lan ngồi trên xe rồng, một đường đi vào vườn Xuân Cảnh của hai vợ chồng Trưởng công chúa.
Vừa mới xuống xe, hắn đã nghe thấy tiếng la ó ồn ào vang lên.
Hắn đi vào sảnh Hồn Xuân, đây là nơi xảy ra vụ tranh chấp, chỉ thấy lúc này Triệu Thành Văn đã ngã xuống mặt đất, trên vai trái và trên mặt lại xuất hiện thêm hai miệng vết thương mới, quan trọng nhất là đũng qu@n của hắn ta cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Vũ Văn Lan: “???”
Gì, cắt thật à?
Vũ Văn Lan nhìn sang Trưởng công chúa, tuy hiện giờ nàng ta đang bị các cung nhân kéo lại nhưng cánh tay cầm kiếm vẫn quơ quào lung tung, miệng tức giận mắng to: “Xem ta chém chết tên cẩu tặc nhà ngươi này…”
Hắn dứt khoát tiến lên đoạt lấy thanh kiếm rồi nói: “Nếu tỷ còn chém nữa thì hắn ta sẽ chết thật đấy.”
Trưởng công chúa hừ một tiếng: “Chết cũng chưa hết tội! Cho dù hắn ta có chết thì cũng khó xoa dịu nỗi hận trong lòng ta!!! Ta chỉ hận không thể chặt hắn ta thành tám khúc, sau đó băm nát đút cho chó ăn!!!”
Vũ Văn Lan: “…”
Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa