Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn
Chương 37
443@-Sau khi làm chuyện thân mật, khoảng cách giữa hai người đã gần hơn rất nhiều, Tống Phất Chi thản nhiên chui vào túi ngủ với Thời Chương, còn gác một chân lên người giáo sư, trông thoải mái vô cùng.
Lúc này đã gần ba giờ sáng, người hiện đại đều có thói quen kiểm tra điện thoại trước khi ngủ, Tống Phất Chi vào wechat thấy chẳng ai tìm mình, mà Thời Chương nằm bên cạnh bỗng bật ra một tiếng cười nhẹ.
"Sao vậy?" Tống Phất Chi hỏi.
Thời Chương đưa điện thoại cho y: "Em xem đi."
Đó là một nhóm chat gồm ba thành viên: Âu Dương Hi, Chung Tử Nhan, Thời Chương.
[1 tiếng trước]
Âu Dương Hi:????
Âu Dương Hi: Chung Tử Nhan, hai người tem tém một chút cho tôi, ở đây có trẻ con mà!
Âu Dương Hi: May mà con bé đã ngủ.
Âu Dương Hi: Thôi bỏ, chắc mấy người cũng không rảnh đọc tin.
Âu Dương Hi: [Mệt rồi, hủy diệt đi].jpg
[2 phút trước]
Chung Tử Nhan: Ồ. Giờ mới thấy.
Chung Tử Nhan: Niềm vui mà những người đã kết hôn khó có thể hưởng thụ. Hì hì.
Đoán chừng Âu Dương Hi đang ngủ, không ai để ý đến cô.
Tống Phất Chi cầm điện thoại cười vui vẻ: "Đáng lẽ bị nghe thấy phải rất xấu hổ, thế mà bà chủ Chung trực tiếp đảo khách thành chủ."
"Nói đúng ra thì người bị nghe thấy cũng không phải cô ấy." Thời Chương nói, trong mắt hiện lên vẻ thương hại.
Tống Phất Chi nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng của bạn học Tiểu Kim, không khỏi vốc một ngụm nước mắt chua xót dùm cậu ta: "Đúng thật."
Tống Phất Chi trả lại điện thoại cho Thời Chương rồi rúc vào trong túi ngủ, nhỏ giọng nói: "Nhưng cũng không trách Tiểu Kim được, thật sự rất khó nhịn."
Thời Chương ném điện thoại sang một bên, tiến lại gần, vuốt sợi tóc bên tai Tống Phất Chi: "Điều kiện nơi này hơi kém, vất vả cho em rồi."
Tống Phất Chi vui vẻ.
Thời Chương lại trở về dáng vẻ của ông giáo sư nghiêm túc, lúc này hormone trong người đã lắng xuống, vốn dĩ Tống Phất Chi nói "rất khó nhịn" là có sự ám chỉ, kết quả Thời Chương nói y "nhịn đến vất vả".
Tống Phất Chi yên lặng vui vẻ một lát, nhìn sườn mặt đứng đắn của giáo sư Thời liền muốn trêu chọc hắn.
"Thời Chương." Tống Phất Chi híp mắt như một con cáo ăn no thỏa mãn: "Lúc cuối anh.... thở rất êm tai."
Nói ra khỏi miệng mới phát hiện giọng mình hơi khàn.
Tống Phất Chi nhớ lại tiếng thở dốc dồn nén bên tai của người đàn ông này, tràn ngập hơi thở giống đực.
Thể lực rất mạnh nhưng lại rộng lượng dịu dàng.
Tống Phất Chi muốn ghẹo người ta nhưng không ngờ trái tim mình lại chập chờn trước.
"Êm tai?" Thời Chương hỏi.
Giáo sư hỏi rất thẳng thắn, Tống Phất Chi choáng váng, khàn giọng nói: "Êm tai muốn chết."
Thời Chương nhìn Tống Phất Chi thật sâu, môi chạm vào tóc y: "... Chờ về nhà, cho em nghe đã."
Tống Phất Chi nhắm mắt cười: "... Đệt."
Ông già trả lời nghiêm túc quá, má nó, biết tán tỉnh thật đấy.
Người Tống Phất Chi hơi mỏi, y khẽ cử động chân, kết quả đụng phải bụng dưới của Thời Chương.
Tống Phất Chi lập tức mở mắt nhìn về phía hắn.
Sắc mặt giáo sư bình tĩnh mà sao bên dưới lại không hề bình tĩnh vậy?
"Vừa mới xong mà...?" Tống Phất Chi hơi khiếp sợ.
Mới đó lại lên nữa ư.
Vẻ mặt Thời Chương giống như túng quẫn, thoáng cong gối che giấu, quay đầu sang bên kia: "Đừng để ý đến nó."
Tống Phất Chi không đành lòng, nghiêng người lên thắt lưng Thời Chương, ngón tay nhẹ nhàng cào cào da.
"Em giúp anh?"
"Không cần." Thời Chương lập tức nói.
Hắn đưa tay tắt đèn rồi giúp Tống Phất Chi nhét kỹ túi ngủ: "Ngủ đi, trễ rồi."
Tống Phất Chi: "Sẽ khó chịu đấy."
Thời Chương: "Không khó chịu, lát nữa là hết."
Tống Phất Chi còn muốn nói lại bị Thời Chương ngăn lại.
"Ngủ đi." Thời Chương nói nhẹ nhàng nhưng giọng chắc nịch khiến người ta không thể phản kháng.
...... Tống Phất Chi "Ò" một tiếng nghe lời.
Mà y mệt mỏi thật, suốt một ngày với lịch trình dày đặc từ 8 giờ sáng đến trường tham gia đại hội thể thao, đến 3 giờ sáng ở trong lều dã ngoại rèn luyện cơ tay, thời gian dài như thế vẫn chưa được nghỉ ngơi, hệt như bộ đội đặc chủng.
Tống Phất Chi ngã đầu xuống gối ngủ ngay, trước khi chìm vào giấc ngủ còn đang tự mình ngất ngây, nghĩ thầm sức khỏe mình thiệt trâu bò, thừa năng lượng đi dã ngoại cả ngày.
Thời Chương nghe nhịp thở đều đặn của Tống Phất Chi, nhắm mắt lại cố làm cho mình chìm vào giấc ngủ.
Tinh thần vẫn phấn chấn và bộ phận khác cũng vậy.
Hắn thừa nhận muốn Tống Phất Chi đeo nhẫn giúp hắn, ôm chặt y vào lòng, đè nén hô hấp của y, lắng nghe nhịp thở hoặc nhanh hoặc thư thái của của y, kiểm soát tất cả nhịp điệu và phản ứng của Tống Phất Chi trong tay mình ——
Điều này đã thỏa mãn rất nhiều ham muốn chiếm hữu của Thời Chương.
Nhưng còn lâu mới đủ.
Hắn không để Tống Phất Chi giúp hắn lần nữa bởi vì hắn biết chuyện này không đơn giản chỉ dùng tay là giải quyết được.
*
Ngủ trên núi căn bản không cần đồng hồ báo thức, mặt trời còn chưa mọc mà các loài chim tước đã bắt đầu huyên náo ríu rít.
Tiếng chim hót nơi hoang dã không thể so sánh với tiếng chim hót trong thành phố, một bản hợp xướng vô tổ chức.
Tống Phất Chi cau mày khi bị đánh thức, y trở mình thì lỗ tai bị nhét vào hai cục nho nhỏ.
Y mơ hồ nghe thấy Thời Chương nói: "Tai nghe".
Còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Tống Phất Chi lại ngủ thiếp đi.
Chờ y tỉnh lại căn lều đã tràn ngập ánh nắng mặt trời ấm áp, một mình y chiếm trọn túi ngủ mà Thời Chương đã rời giường tự lúc nào.
Tống Phất Chi tháo tai nghe xuống, mơ hồ nhớ lại hình như Thời Chương nhét cho mình.
Chờ y mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài, trên bàn đã chuẩn bị sẵn sandwich và cà phê, Thời Chương đang ngồi trên ghế dựa ngoài lều đọc sách, ngẩng đầu cười nhìn y: "Chào buổi sáng."
Bé con nhà bên đã từ dậy sớm và chạy ra ngoài thả diều. Lều bên cạnh vẫn không có động tĩnh.
Gần mười giờ, Chung Tử Nhan duỗi người đi ra từ trong lều, cho Đại Kim ăn, trang điểm nhẹ nhàng rồi ngồi vào bàn bắt đầu nghe cuộc họp online. Lúc nghỉ phép còn phải nhớ thương công việc có lẽ chỉ có một mình bà chủ Chương.
Kim Hiểu Nam dậy muộn nhất, mọi người chuẩn bị ăn cơm trưa cậu ta mới dậy.
Người lớn nói đùa vài câu nhẹ nhàng, Tiểu Kim đỏ mặt đáp lại, chỉ có Tiểu Vũ rất nghiêm túc hỏi có phải anh đau chỗ nào hay không, vì sao lại dậy trễ như vậy.
Mấy ngày này cũng không có sắp xếp gì đặc biệt, chủ yếu là nghỉ ngơi.
Leo núi, chèo thuyền, vui chơi dưới nước, rất tự do và đắm mình vào thiên nhiên.
Dọc theo đường đi Thời Chương dạy cô bé nhận biết nhiều loại thực vật, người lớn cũng nghe đến say sưa.
Nhưng giáo sư Thời không phải cái gì cũng biết, có đôi khi gặp phải loại cây không biết, hắn sẽ chụp ảnh gửi cho chuyên gia khác nhờ bọn họ nhìn xem.
Tống Phất Chi rất thích nhìn dáng vẻ của giáo sư khi giảng về thực vật, rất chuyên nghiệp, rất thu hút.
Y hỏi: "Đi dã ngoại khảo sát cũng vậy à?"
"Khác, không nhàn nhã như vầy." Thời Chương lắc đầu: "Phải mang dụng cụ, mang máy ảnh, có thể leo núi hoang không có đường, buổi tối về còn phải tăng ca sấy tiêu bản, nhiều việc lắm."
Tống Phất Chi gật đầu, nghe như là công việc lao động chân tay.
Cắm trại sướng nhất thời, thu dọn mệt gấp đôi.
Ngày cuối cùng, mọi người mất gần một buổi chiều để dọn dẹp bàn ghế, lều bạt, nồi niêu xoong chảo, rửa sạch sẽ rồi xếp lên xe.
Bọn họ ngược chiều hoàng hôn kết thúc kỳ nghỉ, bước lên đường trở về.
"Lại phải đi làm rồi, haiz." Người lớn lộ ra vẻ mệt mỏi của người lớn.
"Lại phải đi học, ôi." Tiểu Vũ cũng nhăn mặt ra vẻ sầu bi.
Chỉ có chú chó lông vàng là vui vẻ vẫy đuôi le lưỡi: "Gâu gâu."
Trên đường trở về Tống Phất Chi lái xe, Thời Chương đeo tai nghe tựa vào ghế nghe báo cáo từ xa, thỉnh thoảng nói vài câu.
Người trưởng thành là như vậy, không thể tận hưởng ngày nghỉ một cách trọn vẹn, lúc nào cũng phải nghĩ đến công việc.
Lần này trở lại trường học, Tống Phất Chi không tốn bao nhiêu thời gian để bọn nhỏ đem tâm trí quay lại bài vở.
Bởi vì kỳ thi tháng đã nhanh chóng đến gần, nếu không chăm chỉ học tập chỉ có nước xong đời.
Mỗi lần gần đến kỳ thi Tống Phất Chi rất bận rộn, bởi vì đám nhóc con "nước đến chân mới nhảy" sẽ đến xếp hàng hỏi bài.
Trường sẽ tổ chức lễ hội câu lạc bộ vào học kỳ tới, đây là sự kiện thường niên của trường.
Tất cả các câu lạc bộ sẽ có gian hàng riêng trên sân chơi, tổ chức các hoạt động nhỏ của riêng mình và sau đó thu nạp các em lớp 10 trở thành thành viên câu lạc bộ.
Tống Phất Chi biết rõ sự đa dạng văn hóa của học sinh lớp mình về các trào lưu hiện nay, đoán rằng bọn nhóc sẽ rất hào hứng tham gia hoạt động này.
Đúng như dự đoán, trong thời gian tự học buổi tối sau kỳ thi, các kế hoạch liên quan được cả lớp thảo luận sôi nổi.
Mấy nữ sinh thích K-pop ở câu lạc bộ Dance Hàn sẽ tập luyện trước giờ tự học buổi tối, chuẩn bị cho màn trình diễn trên sân khấu lễ hội.
Câu lạc bộ Anime còn chưa bàn bạc ra nên làm gì, đang trong giai đoạn mồm năm miệng mười.
Phạm Đồng bẻ đầu ngón tay, nói: "Chị Hân vẽ đỉnh thế thì đóng khung trưng lên quầy hàng đi, mô hình cũng được, mọi người ai tùy tiện mang ít đồ tới là được, trang trí gian hàng đơn giản mà."
Diêu Hân Hân: "Cosplay đâu? Nhất định phải có! Lúc đó thi giữa kỳ xong nên tôi có thời gian chuẩn bị. Vả lại hồi nghỉ hè đã thử rồi, bây giờ chúng ta có kinh nghiệm rồi."
Viên Tuấn: "Cosplay đương nhiên phải có, ngày lễ hội cứ trực tiếp mặc tới! Coi cos gì bây giờ?"
Vấn đề này cần toàn thể thành viên câu lạc bộ Anime cùng nhau thảo luận, nhóm nhỏ B3 lập tức triệu tập các thành viên mở một cuộc họp, những người khác đang rầu thi xong không có việc gì làm bèn hào hứng tìm một phòng học trống thảo luận chuyện này.
Kế hoạch sơ bộ là cosplay các nhân vật chính của hàng loạt tác phẩm, cả nam lẫn nữ, số lượng rất nhiều, tập hợp đầy đủ cùng nhau xuất hiện trông sẽ rất hoành tráng.
Bọn họ hào hứng ngay lập tức bắt đầu phân công nhiệm vụ. Ai sẽ cosplay ai? Có lông thú hoặc quần áo giả làm sẵn nào có thể sử dụng được không? Có cần đạo cụ đắt tiền nào không?
Có mấy nữ sinh nhận cosplay nhân vật nam mảnh khảnh, cũng có nam sinh muốn thử cosplay nữ, mọi người náo nhiệt vui vẻ chọn xong, chỉ có một nhân vật nam vẫn không ai dám nhận.
Không có nguyên nhân nào khác, đơn giản là nhân vật trong nguyên tác vừa cao ráo vừa đẹp trai, dáng người rất đẹp lại còn là vai vế trưởng bối tiền bối, khí thế ngời ngời.
Kiểu nhân vật nổi tiếng này thật sự thử thách điều kiện "phần cứng" của coser. Tất cả mọi người không dám chọn hắn hoàn toàn là bởi vì đều quá thích hắn, sợ làm hỏng nhân vật, cũng sợ sau khi cos xong chính mình cũng không hài lòng.
"Không ai muốn chọn hắn sao, thật à?"
"Viên Tuấn! Ở đây ông cao nhất, chờ ông đó."
"Thôi xin, tha cho tôi đi. Tôi không được đâu, cos đàn ông trưởng thành tôi làm không tới, bà xem tôi có cái khí chất nào không, thôi thôi."
Diêu Hân Hân thở dài: "Không ai cos là chuyện thường, coser chuyên nghiệp cũng không có mấy người cos được đâu! Cảm giác chỉ có phiên bản trước của Bạch Tuộc là giống nguyên tác nhất."
Lập tức có người đồng ý với cô nàng: "Ờ đúng đúng đúng. Những coser khác đều đỡ không nổi, chỉ có Bạch Tuộc mới cho loại cảm giác đàn ông trưởng thành này thôi, chậc chậc tuyệt thật chứ, muốn hét một tiếng Daddy!"
"Ôi, hói cả đầu." Phạm Đồng gãi đầu: "Không thì, nếu không tìm được người, chúng ta khỏi cos nhân vật này."
Diêu Hân Hân bày ra vẻ mặt đau khổ: "Tuy rằng hắn không phải là nhân vật chính trong bộ này, nhưng hắn chính là linh hồn, linh hồn đó!"
Học sinh khác cũng nói: "Đúng vậy, thiếu một người sẽ cảm thấy không trọn vẹn, rất muốn tất cả nhân vật đều có"
"Hay là hôm khác tôi đi hỏi đội trưởng bóng rổ nhé." Viên Tuấn gãi cằm: "Dáng người cậu ta hẳn là OK."
Những người khác khiếp sợ: "Chủ nghĩa hiện thực mà muốn đến chơi cosplay sao?"
Việc chọn người tạm thời bị gác lại, dù sao bọn họ cũng đã tính đến tình huống xấu nhất, cùng lắm thì đổi thành mô hình nhân vật rồi cầm nó trên tay.
Các học sinh mặt mày hớn hở bàn bạc lễ hội, còn các giáo viên thì miệt mài phê bài thi tháng trong phòng làm việc.
Nhịp điệu học kỳ 1 năm thứ 2 trung học dần trở nên căng thẳng, để học sinh có được niềm vui sửa bài sai sớm nhất, các thầy cô giáo đã tăng ca chấm bài.
Tống Phất Chi lật qua lật lại bài thi toán của các học sinh vài lần rồi cau mày.
Sai cái gì thế này, dạng bài tương tự thế này y đã giảng ít nhất năm lần, thế mà sai vẫn sai.
Tống Phất Chi không chỉ muốn xem bài thi toán mà còn muốn xem các môn khác, xem tổng điểm, xem tổng xếp hạng cả lớp.
Lớp bọn họ lần này tổng thể thi cũng tạm được, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ cần cải thiện.
Chuông tự học buổi tối vang lên, Tống Phất Chi cầm bài thi cùng sổ điểm bước vào phòng học, các học sinh vừa nhìn thấy thứ trong tay Tống Phất Chi thì tự động im lặng ngồi thẳng, không khí thoải mái tan thành mây khói.
Dù là kỳ thi lớn hay nhỏ thì việc công bố kết quả vẫn vô cùng căng thẳng và đáng sợ.
Bài thi được Tống Phất Chi đặt trên bục giảng, y không phát xuống mà trực tiếp viết mấy con số lên bảng đen.
Điểm trung bình lớp.
Điểm cao nhất.
Điểm thấp nhất.
Điểm trung bình khối.
Tống Phất Chi đi thẳng vào vấn đề và nói về tổng điểm của lớp, nói một cách đơn giản, mặc dù tổng điểm tốt nhưng xét từ bài thi, nếu mọi người thực sự hiểu hết những câu hỏi sai mà y thường giảng thì Điểm trung bình cả lớp sẽ cao hơn đến hai đến ba điểm.
Tạm được, nghe như vậy ít nhất không phải quá tệ, không khí trong lớp cũng bớt căng thẳng phần nào.
Tống Phất Chi mở xấp bài thi ra: "Bây giờ tôi phát bài thi."
Y điểm danh: "Lương San."
Mỗi lần thi xong, Tống Phất Chi sẽ gọi từng người đi lên lấy bài.
Thứ tự lẫn lộn, không phải dựa theo xếp hạng, lúc đưa bài thi cũng gấp phần điểm lại.
Y biết một số học sinh không muốn bị người khác nhìn thấy điểm số của họ.
Phát bài thi xong, Tống Phất Chi đứng trên bục giảng im lặng một chút, một tay kéo cổ áo khoác.
Trong phòng học rất nóng làm y hơi ngột ngạt, Tống Phất Chi liền kéo khóa cởi áo khoác, lộ ra tay áo ngắn màu sẫm bên trong, đường cong cánh tay vẫn săn chắc như trước.
Tống Phất Chi tùy ý khoác áo khoác lên bục giảng, cầm bài thi lên: "Nói về bài thi một chút."
Lần thi toán này kết quả của Phạm Đồng không tệ, hơn 120 điểm, đối với cậu chàng thì đây đã là tiến bộ rất lớn cho nên hơi đắc ý.
Cậu đều biết cách giải những đề thầy Tống đang giảng bên trên, Phạm Đồng dần dần mất tập trung.
Tống Phất Chi đưa lưng về phía học sinh, cầm phấn viết chữ lên bảng đen. Cơ bắp cánh tay nhờ động tác mà lộ rõ, cơ lưng căng ra đi xuống thắt thành một vòng eo săn chắc, chiếc quần bó sát hai chân dài thẳng tắp.
Phạm Đồng miên man suy nghĩ, đột nhiên tỉnh ngộ, xé một tờ giấy nháp xuống, xoạt xoạt viết chữ lên trên.
Viết xong, cậu lấm la lấm lét quan sát thầy Tống trên bục giảng, thừa dịp lúc thầy xoay người viết bảng, nhanh chóng ném cục giấy cho Diêu Hân Hân ở bàn trước bên trái.
Bạn cùng bàn của Phạm Đồng chấn động nhìn cậu ta, im lặng rống: "Thùng cơm, cậu điên rồi——đây là tiết tự học buổi tối của Rìu ca ——"
Diêu Hân Hân cũng bị cục giấy từ trên trời giáng xuống dọa giật mình, nhanh chóng quay đầu liếc mắt nhìn Phạm Đồng một cái, ý tứ trong mắt cũng rất rõ ràng: Phạm Đồng, đồ điên, trong giờ học của thầy Tống cậu lại dám truyền giấy."
Phạm Đồng cúi đầu, hất cằm, ý là cậu mở ra xem.
Diêu Hân Hân nghĩ, dù sao cục giấy cũng đã đến tay, không nhìn thì phí.
Cô nàng mở ra, chỉ thấy trên tờ giấy viết: Bà cảm thấy câu lạc bộ chúng ta tìm Rìu ca cos thì thế nào?
Diêu Hân Hân từ từ mở to hai mắt, quay đầu như robot, trừng mắt nhìn Phạm Đồng, khẩu hình không tiếng động: "Ông, điên, sao?"
Phạm Đồng dùng khẩu hình trả lời: Tôi, nghiêm, túc, đấy.
Diêu Hân Hân lắc đầu, cầm bút viết nhanh.
Thừa dịp thầy Tống xoay người, cô nàng nhanh chóng ném lại cho Phạm Đồng.
Phạm Đồng mở ra, đọc vài giây, lập tức vùi đầu viết lại.
Cả hai to gan qua lại vài lần, lén lén lút lút hoạt động ngầm ở dưới mí mắt Tống Rìu.
Không biết viết đi viết lại bao nhiêu lần, Phạm Đồng vừa nhận lấy tờ giấy mới truyền về, định mở ra thì phía trước đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh như băng: "Đừng đọc nữa, đưa cho tôi."
Phạm Đồng trong nháy mắt hóa đá, không biết từ lúc nào Tống Phất Chi đã đứng trước mặt, đổ bóng đen dày đặc lên bàn học của cậu, giống như thần chết sắp tới.
Lớp học im lặng.
Cục giấy nằm trên bàn học còn chưa kịp mở ra, Tống Phất Chi đưa tay thu cục giấy vào lòng bàn tay.
Tống Phất Chi từ trên cao nhìn xuống quét mắt nhìn cậu ta cùng Diêu Hân Hân, hỏi: "Tôi nhìn các trò ném qua ném lại năm lần —— biết tại sao bây giờ tôi mới thu không?"
Hai đứa trẻ không dám thở mạnh, đậu má, ai dám trả lời chứ.
Tống Phất Chi nói: "Bởi vì tôi muốn xem các trò dám truyền giấy trong giờ tôi, là đang thảo luận quốc gia đại sự quan trọng cỡ nào."
Bạn cùng bàn đỡ trán yên lặng cười trên nỗi đau kẻ khác, thùng cơm ơi thùng cơm, bạn cùng bàn tốt bụng đã nhắc nhở mi không nên phạm tội dưới mí mắt Rìu ca, lần này thì hay rồi, tèo rồi!
Tống Phất Chi cầm cục giấy trở lại bục giảng, không lập tức mở ra mà gọi tên Phạm Đồng: "Bài lớn thứ hai, trò nói xem phải làm thế nào."
Phạm Đồng run rẩy đứng dậy, đầu óc chết lặng xem đề.
May mắn bài này cậu ta lấy được điểm tối đa, ơ ơ nửa ngày, lắp bắp một hồi cũng nói xong.
Vẻ mặt Tống Phất Chi không chút thay đổi: "Ngồi xuống đi."
Sau khi giải xong toàn bộ đề, vẫn còn khoảng nửa tiếng mới kết thúc giờ tự học buổi tối.
"Thời gian còn lại tự học, sửa đề, chỗ nào nghe không hiểu thì trực tiếp lên hỏi tôi." Tống Phất Chi kéo ghế, ngồi ngay bục giảng.
Y dừng một chút, nói: "Phạm Đồng, Diêu Hân Hân, mang bài thi tới đây."
... Kiếp này coi như bỏ.
Không ngờ án tử hình lại đến nhanh như vậy.
Hai người cầm bài thi, tay chân lạnh toác như cái xác không hồn đi tới bên bục giảng, cùng nhau cúi đầu, đứng song song.
Cả lớp nhìn họ với ánh mắt thương hại.
Thầy Tống không nói gì, trực tiếp mở tờ giấy nhăn nhúm.
Trời ạ, nội dung này có thể để cho anh Rìu xem được sao? Tuyệt đối không được!
Diêu Hân Hân cố lấy can đảm, hơi thở yếu ớt: "Thầy Tống, bây giờ thầy đừng đọc được không..."
Tống Phất Chi nhàn nhạt liếc nhìn Diêu Hân Hân, ánh mắt ngừng lại một hai giây.
Diêu Hân Hân là học sinh ưu tú được giáo viên công nhận, lần này cô bé thi toán cũng rất khá, chỉ bị trừ một vài điểm.
Nhưng Tống Phất Chi sẽ không bị bất kỳ học sinh nào dắt mũi đi, học sinh ưu tú cũng không thiên vị.
Tống Phất Chi vẫn điềm nhiên mở cục giấy tròn vo ra.
Nửa tờ giấy nháp nhăn nhúm gần như bị chữ viết lấp kín.
Chữ viết của hai học sinh rất dễ phân biệt, Phạm Đồng rồng bay phượng múa, Diêu Hân Hân ngay ngắn nắn nót.
Tống Phất Chi nhìn xuống bằng vẻ mặt lãnh đạm, nhưng sắc mặt lại thay đổi từng chút một.
Phạm: Bà cảm thấy câu lạc bộ chúng ta tìm Rìu ra cos thế nào?
Diêu: Đầu óc ông bị xe đâm rồi à, làm sao có thể!
Phạm: Rìu ca thật sự hợp vai lắm!
Diêu: Chỗ nào hợp? Tôi nhìn ổng chỉ ra ông thầy chủ nhiệm nghiêm túc thôi aaaa.
Phạm: Ông Tống, dáng người, trâu bò chứ? Chiều cao, đủ chứ? Mặt, đẹp trai chứ? Quan trọng nhất là trên người ổng có hơi thở thành thục mà chúng ta đều không có, vừa vặn ăn khớp với nhân vật tiền bối này! Bà nhìn kỹ một chút, quên ổng là thầy của bà đi, có phải cảm thấy rất hợp vai không?
Diêu: Má nó, được rồi, có hơi đúng thiệt...... Nhưng làm sao FZG có thể đồng ý? Dễ nói chuyện vậy sao.
* FZG: anh Rìu
Phạm: Đại hội thể thao thầy đã giúp chúng ta giành được hạng nhất đấy thây! Tôi luôn cảm thấy học kỳ này Rìu ca không còn nghiêm túc đáng sợ như trước nữa.
Diêu: Ông to gan thử xem, dù sao tôi cũng cảm thấy không có khả năng......
Phạm: Biết đâu được! Lần trước chúng ta tập luyện còn bắt gặp FZG hát một bài Anime, xem chúng ta biểu diễn ở đại hội thể thao cũng rất vui vẻ còn gì. Chủ nhiệm lớp bên cạnh còn khiêu vũ với lớp cô ấy, vì sao Rìu ca không thể cùng chúng ta cosplay chứ? Mở mang đầu óc ra.
Diêu:... Nếu như ổng chưa xem bộ đó thì sao?
Phạm: Ờmmm, thầy tuổi này, là wibu lão làng rồi nhỉ, wibu lão làng chắc là xem qua rồi đó! Không chắc, tôi sẽ hỏi lại.
Diêu: Ông muốn hỏi thế nào? Đi thẳng vào văn phòng hỏi thầy hả? Thùng cơm, tôi cảnh cáo ông, đừng liều quá!
Tống Phất Chi đọc đến chữ cuối cùng, vẻ mặt đã chết lặng.
Cả lớp đều rướn cổ nhìn, tò mò quá, trên tờ giấy phải viết thứ gì mà có thể làm cho sắc mặt thầy Tống đen thành như vậy?
Phạm Đồng dè dặt, cung kính hỏi: "Thầy, ngài xem xong chưa?"
Tống Phất Chi một chữ cũng không muốn nói.
"Khụ, à thì." Phạm Đồng nhìn Diêu Hân Hân, lại nhìn Tống Phất Chi.
Nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, bất chấp tất cả, Phạm Đồng đứng thẳng tắp, thấy chết không sờn hỏi: "Dù sao thầy cũng ở đây, vừa hay em không cần đến văn phòng hỏi thầy! Thầy đã phim bộ đó chưa."
Phạm Đồng đọc ra tên một bộ truyện.
... Diêu Hân Hân trừng mắt chó ngây ngốc, cô nàng không ngờ Phạm Đồng lại dũng cảm như vậy!
Tống Phất Chi mặt không biểu cảm nhìn Phạm Đồng, không nói gì.
Nói thật, thầy Tống không kịp phản ứng.
Sau tám năm dạy học, lần đầu tiên có học sinh trực tiếp hỏi thầy, thầy đã xem qua bộ truyện tranh này chưa?
Bộ truyện này Tống Phất Chi rất quen thuộc, từ nhỏ đã bắt đầu đọc, đọc rất nhiều bộ, nhân vật này y cũng rất thích, gần như không ai không thích hắn.
Hơn nữa Tống Phất Chi dễ dàng nhớ lại, Bạch Tuộc từng cos vai này, mặc dù đã rất lâu trước đây nhưng cảm giác kinh diễm vẫn còn lưu lại trong lòng y.
Dù chỉ là một vài hình ảnh đơn giản nhưng Tống Phất Chi cảm thấy nhân vật này thực sự giống như bước ra từ hoạt hình.
Tống Phất Chi không trả lời Phạm Đồng, bởi vì y không biết nên trả lời như thế nào.
Phạm Đồng có chút tiếc nuối, nhỏ giọng nói: "Vậy được rồi, vậy đành phải để em cos hắn ta."
Tống Phất Chi đột nhiên cả kinh, buột miệng: "Em cos?"
Thằng nhóc Phạm Đồng này, mặt tròn hơi béo, khí chất chúa hề nhảy nhót, gánh vác nhân vật này thua xa mười vạn tám ngàn dặm.
Cũng không có ý nói học sinh lớp mình không đủ cao hay dáng người không đủ tốt, chẳng qua là hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng thằng nhóc này có thể cos ra nhân vật đó.
Bó tay, trong đầu Tống Phất Chi một giây trước vẫn xuất hiện bản cos của Bạch Tuộc, giây sau đột nhiên đổi thành phiên bản của bạn học Phạm Đồng, thầy Tống thực sự khó có thể chấp nhận được mới thốt lên một tiếng như thế.
Phạm Đồng lại đột nhiên nở nụ cười của kẻ chiến thắng: "A ha ha, thầy, cho nên thầy đã xem qua rồi! Hơn nữa còn rất quen thuộc."
... Diêu Hân Hân sắp ngất tới nơi, đây là kiểu cợt nhã gì vậy.
Tống Phất Chi:...
Đã hỏi tới đây, Phạm Đồng dứt khoát thừa thắng xông lên, ôm tâm lý "không thành thì thôi", vừa đặt thỉnh cầu vừa bày hồi đáp, trực tiếp mà lễ phép: "Thầy Tống, chúng em rất muốn tìm được một người thích hợp! Nếu kỳ thi lần sau em đạt 130 điểm toán, vậy thì, thầy có thể cùng chúng em tham gia cosplay tại lễ hội câu lạc bộ được không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn học Phạm Đồng được ghi vào sử sách lớp 11B3.
Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn
Lúc này đã gần ba giờ sáng, người hiện đại đều có thói quen kiểm tra điện thoại trước khi ngủ, Tống Phất Chi vào wechat thấy chẳng ai tìm mình, mà Thời Chương nằm bên cạnh bỗng bật ra một tiếng cười nhẹ.
"Sao vậy?" Tống Phất Chi hỏi.
Thời Chương đưa điện thoại cho y: "Em xem đi."
Đó là một nhóm chat gồm ba thành viên: Âu Dương Hi, Chung Tử Nhan, Thời Chương.
[1 tiếng trước]
Âu Dương Hi:????
Âu Dương Hi: Chung Tử Nhan, hai người tem tém một chút cho tôi, ở đây có trẻ con mà!
Âu Dương Hi: May mà con bé đã ngủ.
Âu Dương Hi: Thôi bỏ, chắc mấy người cũng không rảnh đọc tin.
Âu Dương Hi: [Mệt rồi, hủy diệt đi].jpg
[2 phút trước]
Chung Tử Nhan: Ồ. Giờ mới thấy.
Chung Tử Nhan: Niềm vui mà những người đã kết hôn khó có thể hưởng thụ. Hì hì.
Đoán chừng Âu Dương Hi đang ngủ, không ai để ý đến cô.
Tống Phất Chi cầm điện thoại cười vui vẻ: "Đáng lẽ bị nghe thấy phải rất xấu hổ, thế mà bà chủ Chung trực tiếp đảo khách thành chủ."
"Nói đúng ra thì người bị nghe thấy cũng không phải cô ấy." Thời Chương nói, trong mắt hiện lên vẻ thương hại.
Tống Phất Chi nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng của bạn học Tiểu Kim, không khỏi vốc một ngụm nước mắt chua xót dùm cậu ta: "Đúng thật."
Tống Phất Chi trả lại điện thoại cho Thời Chương rồi rúc vào trong túi ngủ, nhỏ giọng nói: "Nhưng cũng không trách Tiểu Kim được, thật sự rất khó nhịn."
Thời Chương ném điện thoại sang một bên, tiến lại gần, vuốt sợi tóc bên tai Tống Phất Chi: "Điều kiện nơi này hơi kém, vất vả cho em rồi."
Tống Phất Chi vui vẻ.
Thời Chương lại trở về dáng vẻ của ông giáo sư nghiêm túc, lúc này hormone trong người đã lắng xuống, vốn dĩ Tống Phất Chi nói "rất khó nhịn" là có sự ám chỉ, kết quả Thời Chương nói y "nhịn đến vất vả".
Tống Phất Chi yên lặng vui vẻ một lát, nhìn sườn mặt đứng đắn của giáo sư Thời liền muốn trêu chọc hắn.
"Thời Chương." Tống Phất Chi híp mắt như một con cáo ăn no thỏa mãn: "Lúc cuối anh.... thở rất êm tai."
Nói ra khỏi miệng mới phát hiện giọng mình hơi khàn.
Tống Phất Chi nhớ lại tiếng thở dốc dồn nén bên tai của người đàn ông này, tràn ngập hơi thở giống đực.
Thể lực rất mạnh nhưng lại rộng lượng dịu dàng.
Tống Phất Chi muốn ghẹo người ta nhưng không ngờ trái tim mình lại chập chờn trước.
"Êm tai?" Thời Chương hỏi.
Giáo sư hỏi rất thẳng thắn, Tống Phất Chi choáng váng, khàn giọng nói: "Êm tai muốn chết."
Thời Chương nhìn Tống Phất Chi thật sâu, môi chạm vào tóc y: "... Chờ về nhà, cho em nghe đã."
Tống Phất Chi nhắm mắt cười: "... Đệt."
Ông già trả lời nghiêm túc quá, má nó, biết tán tỉnh thật đấy.
Người Tống Phất Chi hơi mỏi, y khẽ cử động chân, kết quả đụng phải bụng dưới của Thời Chương.
Tống Phất Chi lập tức mở mắt nhìn về phía hắn.
Sắc mặt giáo sư bình tĩnh mà sao bên dưới lại không hề bình tĩnh vậy?
"Vừa mới xong mà...?" Tống Phất Chi hơi khiếp sợ.
Mới đó lại lên nữa ư.
Vẻ mặt Thời Chương giống như túng quẫn, thoáng cong gối che giấu, quay đầu sang bên kia: "Đừng để ý đến nó."
Tống Phất Chi không đành lòng, nghiêng người lên thắt lưng Thời Chương, ngón tay nhẹ nhàng cào cào da.
"Em giúp anh?"
"Không cần." Thời Chương lập tức nói.
Hắn đưa tay tắt đèn rồi giúp Tống Phất Chi nhét kỹ túi ngủ: "Ngủ đi, trễ rồi."
Tống Phất Chi: "Sẽ khó chịu đấy."
Thời Chương: "Không khó chịu, lát nữa là hết."
Tống Phất Chi còn muốn nói lại bị Thời Chương ngăn lại.
"Ngủ đi." Thời Chương nói nhẹ nhàng nhưng giọng chắc nịch khiến người ta không thể phản kháng.
...... Tống Phất Chi "Ò" một tiếng nghe lời.
Mà y mệt mỏi thật, suốt một ngày với lịch trình dày đặc từ 8 giờ sáng đến trường tham gia đại hội thể thao, đến 3 giờ sáng ở trong lều dã ngoại rèn luyện cơ tay, thời gian dài như thế vẫn chưa được nghỉ ngơi, hệt như bộ đội đặc chủng.
Tống Phất Chi ngã đầu xuống gối ngủ ngay, trước khi chìm vào giấc ngủ còn đang tự mình ngất ngây, nghĩ thầm sức khỏe mình thiệt trâu bò, thừa năng lượng đi dã ngoại cả ngày.
Thời Chương nghe nhịp thở đều đặn của Tống Phất Chi, nhắm mắt lại cố làm cho mình chìm vào giấc ngủ.
Tinh thần vẫn phấn chấn và bộ phận khác cũng vậy.
Hắn thừa nhận muốn Tống Phất Chi đeo nhẫn giúp hắn, ôm chặt y vào lòng, đè nén hô hấp của y, lắng nghe nhịp thở hoặc nhanh hoặc thư thái của của y, kiểm soát tất cả nhịp điệu và phản ứng của Tống Phất Chi trong tay mình ——
Điều này đã thỏa mãn rất nhiều ham muốn chiếm hữu của Thời Chương.
Nhưng còn lâu mới đủ.
Hắn không để Tống Phất Chi giúp hắn lần nữa bởi vì hắn biết chuyện này không đơn giản chỉ dùng tay là giải quyết được.
*
Ngủ trên núi căn bản không cần đồng hồ báo thức, mặt trời còn chưa mọc mà các loài chim tước đã bắt đầu huyên náo ríu rít.
Tiếng chim hót nơi hoang dã không thể so sánh với tiếng chim hót trong thành phố, một bản hợp xướng vô tổ chức.
Tống Phất Chi cau mày khi bị đánh thức, y trở mình thì lỗ tai bị nhét vào hai cục nho nhỏ.
Y mơ hồ nghe thấy Thời Chương nói: "Tai nghe".
Còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Tống Phất Chi lại ngủ thiếp đi.
Chờ y tỉnh lại căn lều đã tràn ngập ánh nắng mặt trời ấm áp, một mình y chiếm trọn túi ngủ mà Thời Chương đã rời giường tự lúc nào.
Tống Phất Chi tháo tai nghe xuống, mơ hồ nhớ lại hình như Thời Chương nhét cho mình.
Chờ y mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài, trên bàn đã chuẩn bị sẵn sandwich và cà phê, Thời Chương đang ngồi trên ghế dựa ngoài lều đọc sách, ngẩng đầu cười nhìn y: "Chào buổi sáng."
Bé con nhà bên đã từ dậy sớm và chạy ra ngoài thả diều. Lều bên cạnh vẫn không có động tĩnh.
Gần mười giờ, Chung Tử Nhan duỗi người đi ra từ trong lều, cho Đại Kim ăn, trang điểm nhẹ nhàng rồi ngồi vào bàn bắt đầu nghe cuộc họp online. Lúc nghỉ phép còn phải nhớ thương công việc có lẽ chỉ có một mình bà chủ Chương.
Kim Hiểu Nam dậy muộn nhất, mọi người chuẩn bị ăn cơm trưa cậu ta mới dậy.
Người lớn nói đùa vài câu nhẹ nhàng, Tiểu Kim đỏ mặt đáp lại, chỉ có Tiểu Vũ rất nghiêm túc hỏi có phải anh đau chỗ nào hay không, vì sao lại dậy trễ như vậy.
Mấy ngày này cũng không có sắp xếp gì đặc biệt, chủ yếu là nghỉ ngơi.
Leo núi, chèo thuyền, vui chơi dưới nước, rất tự do và đắm mình vào thiên nhiên.
Dọc theo đường đi Thời Chương dạy cô bé nhận biết nhiều loại thực vật, người lớn cũng nghe đến say sưa.
Nhưng giáo sư Thời không phải cái gì cũng biết, có đôi khi gặp phải loại cây không biết, hắn sẽ chụp ảnh gửi cho chuyên gia khác nhờ bọn họ nhìn xem.
Tống Phất Chi rất thích nhìn dáng vẻ của giáo sư khi giảng về thực vật, rất chuyên nghiệp, rất thu hút.
Y hỏi: "Đi dã ngoại khảo sát cũng vậy à?"
"Khác, không nhàn nhã như vầy." Thời Chương lắc đầu: "Phải mang dụng cụ, mang máy ảnh, có thể leo núi hoang không có đường, buổi tối về còn phải tăng ca sấy tiêu bản, nhiều việc lắm."
Tống Phất Chi gật đầu, nghe như là công việc lao động chân tay.
Cắm trại sướng nhất thời, thu dọn mệt gấp đôi.
Ngày cuối cùng, mọi người mất gần một buổi chiều để dọn dẹp bàn ghế, lều bạt, nồi niêu xoong chảo, rửa sạch sẽ rồi xếp lên xe.
Bọn họ ngược chiều hoàng hôn kết thúc kỳ nghỉ, bước lên đường trở về.
"Lại phải đi làm rồi, haiz." Người lớn lộ ra vẻ mệt mỏi của người lớn.
"Lại phải đi học, ôi." Tiểu Vũ cũng nhăn mặt ra vẻ sầu bi.
Chỉ có chú chó lông vàng là vui vẻ vẫy đuôi le lưỡi: "Gâu gâu."
Trên đường trở về Tống Phất Chi lái xe, Thời Chương đeo tai nghe tựa vào ghế nghe báo cáo từ xa, thỉnh thoảng nói vài câu.
Người trưởng thành là như vậy, không thể tận hưởng ngày nghỉ một cách trọn vẹn, lúc nào cũng phải nghĩ đến công việc.
Lần này trở lại trường học, Tống Phất Chi không tốn bao nhiêu thời gian để bọn nhỏ đem tâm trí quay lại bài vở.
Bởi vì kỳ thi tháng đã nhanh chóng đến gần, nếu không chăm chỉ học tập chỉ có nước xong đời.
Mỗi lần gần đến kỳ thi Tống Phất Chi rất bận rộn, bởi vì đám nhóc con "nước đến chân mới nhảy" sẽ đến xếp hàng hỏi bài.
Trường sẽ tổ chức lễ hội câu lạc bộ vào học kỳ tới, đây là sự kiện thường niên của trường.
Tất cả các câu lạc bộ sẽ có gian hàng riêng trên sân chơi, tổ chức các hoạt động nhỏ của riêng mình và sau đó thu nạp các em lớp 10 trở thành thành viên câu lạc bộ.
Tống Phất Chi biết rõ sự đa dạng văn hóa của học sinh lớp mình về các trào lưu hiện nay, đoán rằng bọn nhóc sẽ rất hào hứng tham gia hoạt động này.
Đúng như dự đoán, trong thời gian tự học buổi tối sau kỳ thi, các kế hoạch liên quan được cả lớp thảo luận sôi nổi.
Mấy nữ sinh thích K-pop ở câu lạc bộ Dance Hàn sẽ tập luyện trước giờ tự học buổi tối, chuẩn bị cho màn trình diễn trên sân khấu lễ hội.
Câu lạc bộ Anime còn chưa bàn bạc ra nên làm gì, đang trong giai đoạn mồm năm miệng mười.
Phạm Đồng bẻ đầu ngón tay, nói: "Chị Hân vẽ đỉnh thế thì đóng khung trưng lên quầy hàng đi, mô hình cũng được, mọi người ai tùy tiện mang ít đồ tới là được, trang trí gian hàng đơn giản mà."
Diêu Hân Hân: "Cosplay đâu? Nhất định phải có! Lúc đó thi giữa kỳ xong nên tôi có thời gian chuẩn bị. Vả lại hồi nghỉ hè đã thử rồi, bây giờ chúng ta có kinh nghiệm rồi."
Viên Tuấn: "Cosplay đương nhiên phải có, ngày lễ hội cứ trực tiếp mặc tới! Coi cos gì bây giờ?"
Vấn đề này cần toàn thể thành viên câu lạc bộ Anime cùng nhau thảo luận, nhóm nhỏ B3 lập tức triệu tập các thành viên mở một cuộc họp, những người khác đang rầu thi xong không có việc gì làm bèn hào hứng tìm một phòng học trống thảo luận chuyện này.
Kế hoạch sơ bộ là cosplay các nhân vật chính của hàng loạt tác phẩm, cả nam lẫn nữ, số lượng rất nhiều, tập hợp đầy đủ cùng nhau xuất hiện trông sẽ rất hoành tráng.
Bọn họ hào hứng ngay lập tức bắt đầu phân công nhiệm vụ. Ai sẽ cosplay ai? Có lông thú hoặc quần áo giả làm sẵn nào có thể sử dụng được không? Có cần đạo cụ đắt tiền nào không?
Có mấy nữ sinh nhận cosplay nhân vật nam mảnh khảnh, cũng có nam sinh muốn thử cosplay nữ, mọi người náo nhiệt vui vẻ chọn xong, chỉ có một nhân vật nam vẫn không ai dám nhận.
Không có nguyên nhân nào khác, đơn giản là nhân vật trong nguyên tác vừa cao ráo vừa đẹp trai, dáng người rất đẹp lại còn là vai vế trưởng bối tiền bối, khí thế ngời ngời.
Kiểu nhân vật nổi tiếng này thật sự thử thách điều kiện "phần cứng" của coser. Tất cả mọi người không dám chọn hắn hoàn toàn là bởi vì đều quá thích hắn, sợ làm hỏng nhân vật, cũng sợ sau khi cos xong chính mình cũng không hài lòng.
"Không ai muốn chọn hắn sao, thật à?"
"Viên Tuấn! Ở đây ông cao nhất, chờ ông đó."
"Thôi xin, tha cho tôi đi. Tôi không được đâu, cos đàn ông trưởng thành tôi làm không tới, bà xem tôi có cái khí chất nào không, thôi thôi."
Diêu Hân Hân thở dài: "Không ai cos là chuyện thường, coser chuyên nghiệp cũng không có mấy người cos được đâu! Cảm giác chỉ có phiên bản trước của Bạch Tuộc là giống nguyên tác nhất."
Lập tức có người đồng ý với cô nàng: "Ờ đúng đúng đúng. Những coser khác đều đỡ không nổi, chỉ có Bạch Tuộc mới cho loại cảm giác đàn ông trưởng thành này thôi, chậc chậc tuyệt thật chứ, muốn hét một tiếng Daddy!"
"Ôi, hói cả đầu." Phạm Đồng gãi đầu: "Không thì, nếu không tìm được người, chúng ta khỏi cos nhân vật này."
Diêu Hân Hân bày ra vẻ mặt đau khổ: "Tuy rằng hắn không phải là nhân vật chính trong bộ này, nhưng hắn chính là linh hồn, linh hồn đó!"
Học sinh khác cũng nói: "Đúng vậy, thiếu một người sẽ cảm thấy không trọn vẹn, rất muốn tất cả nhân vật đều có"
"Hay là hôm khác tôi đi hỏi đội trưởng bóng rổ nhé." Viên Tuấn gãi cằm: "Dáng người cậu ta hẳn là OK."
Những người khác khiếp sợ: "Chủ nghĩa hiện thực mà muốn đến chơi cosplay sao?"
Việc chọn người tạm thời bị gác lại, dù sao bọn họ cũng đã tính đến tình huống xấu nhất, cùng lắm thì đổi thành mô hình nhân vật rồi cầm nó trên tay.
Các học sinh mặt mày hớn hở bàn bạc lễ hội, còn các giáo viên thì miệt mài phê bài thi tháng trong phòng làm việc.
Nhịp điệu học kỳ 1 năm thứ 2 trung học dần trở nên căng thẳng, để học sinh có được niềm vui sửa bài sai sớm nhất, các thầy cô giáo đã tăng ca chấm bài.
Tống Phất Chi lật qua lật lại bài thi toán của các học sinh vài lần rồi cau mày.
Sai cái gì thế này, dạng bài tương tự thế này y đã giảng ít nhất năm lần, thế mà sai vẫn sai.
Tống Phất Chi không chỉ muốn xem bài thi toán mà còn muốn xem các môn khác, xem tổng điểm, xem tổng xếp hạng cả lớp.
Lớp bọn họ lần này tổng thể thi cũng tạm được, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ cần cải thiện.
Chuông tự học buổi tối vang lên, Tống Phất Chi cầm bài thi cùng sổ điểm bước vào phòng học, các học sinh vừa nhìn thấy thứ trong tay Tống Phất Chi thì tự động im lặng ngồi thẳng, không khí thoải mái tan thành mây khói.
Dù là kỳ thi lớn hay nhỏ thì việc công bố kết quả vẫn vô cùng căng thẳng và đáng sợ.
Bài thi được Tống Phất Chi đặt trên bục giảng, y không phát xuống mà trực tiếp viết mấy con số lên bảng đen.
Điểm trung bình lớp.
Điểm cao nhất.
Điểm thấp nhất.
Điểm trung bình khối.
Tống Phất Chi đi thẳng vào vấn đề và nói về tổng điểm của lớp, nói một cách đơn giản, mặc dù tổng điểm tốt nhưng xét từ bài thi, nếu mọi người thực sự hiểu hết những câu hỏi sai mà y thường giảng thì Điểm trung bình cả lớp sẽ cao hơn đến hai đến ba điểm.
Tạm được, nghe như vậy ít nhất không phải quá tệ, không khí trong lớp cũng bớt căng thẳng phần nào.
Tống Phất Chi mở xấp bài thi ra: "Bây giờ tôi phát bài thi."
Y điểm danh: "Lương San."
Mỗi lần thi xong, Tống Phất Chi sẽ gọi từng người đi lên lấy bài.
Thứ tự lẫn lộn, không phải dựa theo xếp hạng, lúc đưa bài thi cũng gấp phần điểm lại.
Y biết một số học sinh không muốn bị người khác nhìn thấy điểm số của họ.
Phát bài thi xong, Tống Phất Chi đứng trên bục giảng im lặng một chút, một tay kéo cổ áo khoác.
Trong phòng học rất nóng làm y hơi ngột ngạt, Tống Phất Chi liền kéo khóa cởi áo khoác, lộ ra tay áo ngắn màu sẫm bên trong, đường cong cánh tay vẫn săn chắc như trước.
Tống Phất Chi tùy ý khoác áo khoác lên bục giảng, cầm bài thi lên: "Nói về bài thi một chút."
Lần thi toán này kết quả của Phạm Đồng không tệ, hơn 120 điểm, đối với cậu chàng thì đây đã là tiến bộ rất lớn cho nên hơi đắc ý.
Cậu đều biết cách giải những đề thầy Tống đang giảng bên trên, Phạm Đồng dần dần mất tập trung.
Tống Phất Chi đưa lưng về phía học sinh, cầm phấn viết chữ lên bảng đen. Cơ bắp cánh tay nhờ động tác mà lộ rõ, cơ lưng căng ra đi xuống thắt thành một vòng eo săn chắc, chiếc quần bó sát hai chân dài thẳng tắp.
Phạm Đồng miên man suy nghĩ, đột nhiên tỉnh ngộ, xé một tờ giấy nháp xuống, xoạt xoạt viết chữ lên trên.
Viết xong, cậu lấm la lấm lét quan sát thầy Tống trên bục giảng, thừa dịp lúc thầy xoay người viết bảng, nhanh chóng ném cục giấy cho Diêu Hân Hân ở bàn trước bên trái.
Bạn cùng bàn của Phạm Đồng chấn động nhìn cậu ta, im lặng rống: "Thùng cơm, cậu điên rồi——đây là tiết tự học buổi tối của Rìu ca ——"
Diêu Hân Hân cũng bị cục giấy từ trên trời giáng xuống dọa giật mình, nhanh chóng quay đầu liếc mắt nhìn Phạm Đồng một cái, ý tứ trong mắt cũng rất rõ ràng: Phạm Đồng, đồ điên, trong giờ học của thầy Tống cậu lại dám truyền giấy."
Phạm Đồng cúi đầu, hất cằm, ý là cậu mở ra xem.
Diêu Hân Hân nghĩ, dù sao cục giấy cũng đã đến tay, không nhìn thì phí.
Cô nàng mở ra, chỉ thấy trên tờ giấy viết: Bà cảm thấy câu lạc bộ chúng ta tìm Rìu ca cos thì thế nào?
Diêu Hân Hân từ từ mở to hai mắt, quay đầu như robot, trừng mắt nhìn Phạm Đồng, khẩu hình không tiếng động: "Ông, điên, sao?"
Phạm Đồng dùng khẩu hình trả lời: Tôi, nghiêm, túc, đấy.
Diêu Hân Hân lắc đầu, cầm bút viết nhanh.
Thừa dịp thầy Tống xoay người, cô nàng nhanh chóng ném lại cho Phạm Đồng.
Phạm Đồng mở ra, đọc vài giây, lập tức vùi đầu viết lại.
Cả hai to gan qua lại vài lần, lén lén lút lút hoạt động ngầm ở dưới mí mắt Tống Rìu.
Không biết viết đi viết lại bao nhiêu lần, Phạm Đồng vừa nhận lấy tờ giấy mới truyền về, định mở ra thì phía trước đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh như băng: "Đừng đọc nữa, đưa cho tôi."
Phạm Đồng trong nháy mắt hóa đá, không biết từ lúc nào Tống Phất Chi đã đứng trước mặt, đổ bóng đen dày đặc lên bàn học của cậu, giống như thần chết sắp tới.
Lớp học im lặng.
Cục giấy nằm trên bàn học còn chưa kịp mở ra, Tống Phất Chi đưa tay thu cục giấy vào lòng bàn tay.
Tống Phất Chi từ trên cao nhìn xuống quét mắt nhìn cậu ta cùng Diêu Hân Hân, hỏi: "Tôi nhìn các trò ném qua ném lại năm lần —— biết tại sao bây giờ tôi mới thu không?"
Hai đứa trẻ không dám thở mạnh, đậu má, ai dám trả lời chứ.
Tống Phất Chi nói: "Bởi vì tôi muốn xem các trò dám truyền giấy trong giờ tôi, là đang thảo luận quốc gia đại sự quan trọng cỡ nào."
Bạn cùng bàn đỡ trán yên lặng cười trên nỗi đau kẻ khác, thùng cơm ơi thùng cơm, bạn cùng bàn tốt bụng đã nhắc nhở mi không nên phạm tội dưới mí mắt Rìu ca, lần này thì hay rồi, tèo rồi!
Tống Phất Chi cầm cục giấy trở lại bục giảng, không lập tức mở ra mà gọi tên Phạm Đồng: "Bài lớn thứ hai, trò nói xem phải làm thế nào."
Phạm Đồng run rẩy đứng dậy, đầu óc chết lặng xem đề.
May mắn bài này cậu ta lấy được điểm tối đa, ơ ơ nửa ngày, lắp bắp một hồi cũng nói xong.
Vẻ mặt Tống Phất Chi không chút thay đổi: "Ngồi xuống đi."
Sau khi giải xong toàn bộ đề, vẫn còn khoảng nửa tiếng mới kết thúc giờ tự học buổi tối.
"Thời gian còn lại tự học, sửa đề, chỗ nào nghe không hiểu thì trực tiếp lên hỏi tôi." Tống Phất Chi kéo ghế, ngồi ngay bục giảng.
Y dừng một chút, nói: "Phạm Đồng, Diêu Hân Hân, mang bài thi tới đây."
... Kiếp này coi như bỏ.
Không ngờ án tử hình lại đến nhanh như vậy.
Hai người cầm bài thi, tay chân lạnh toác như cái xác không hồn đi tới bên bục giảng, cùng nhau cúi đầu, đứng song song.
Cả lớp nhìn họ với ánh mắt thương hại.
Thầy Tống không nói gì, trực tiếp mở tờ giấy nhăn nhúm.
Trời ạ, nội dung này có thể để cho anh Rìu xem được sao? Tuyệt đối không được!
Diêu Hân Hân cố lấy can đảm, hơi thở yếu ớt: "Thầy Tống, bây giờ thầy đừng đọc được không..."
Tống Phất Chi nhàn nhạt liếc nhìn Diêu Hân Hân, ánh mắt ngừng lại một hai giây.
Diêu Hân Hân là học sinh ưu tú được giáo viên công nhận, lần này cô bé thi toán cũng rất khá, chỉ bị trừ một vài điểm.
Nhưng Tống Phất Chi sẽ không bị bất kỳ học sinh nào dắt mũi đi, học sinh ưu tú cũng không thiên vị.
Tống Phất Chi vẫn điềm nhiên mở cục giấy tròn vo ra.
Nửa tờ giấy nháp nhăn nhúm gần như bị chữ viết lấp kín.
Chữ viết của hai học sinh rất dễ phân biệt, Phạm Đồng rồng bay phượng múa, Diêu Hân Hân ngay ngắn nắn nót.
Tống Phất Chi nhìn xuống bằng vẻ mặt lãnh đạm, nhưng sắc mặt lại thay đổi từng chút một.
Phạm: Bà cảm thấy câu lạc bộ chúng ta tìm Rìu ra cos thế nào?
Diêu: Đầu óc ông bị xe đâm rồi à, làm sao có thể!
Phạm: Rìu ca thật sự hợp vai lắm!
Diêu: Chỗ nào hợp? Tôi nhìn ổng chỉ ra ông thầy chủ nhiệm nghiêm túc thôi aaaa.
Phạm: Ông Tống, dáng người, trâu bò chứ? Chiều cao, đủ chứ? Mặt, đẹp trai chứ? Quan trọng nhất là trên người ổng có hơi thở thành thục mà chúng ta đều không có, vừa vặn ăn khớp với nhân vật tiền bối này! Bà nhìn kỹ một chút, quên ổng là thầy của bà đi, có phải cảm thấy rất hợp vai không?
Diêu: Má nó, được rồi, có hơi đúng thiệt...... Nhưng làm sao FZG có thể đồng ý? Dễ nói chuyện vậy sao.
* FZG: anh Rìu
Phạm: Đại hội thể thao thầy đã giúp chúng ta giành được hạng nhất đấy thây! Tôi luôn cảm thấy học kỳ này Rìu ca không còn nghiêm túc đáng sợ như trước nữa.
Diêu: Ông to gan thử xem, dù sao tôi cũng cảm thấy không có khả năng......
Phạm: Biết đâu được! Lần trước chúng ta tập luyện còn bắt gặp FZG hát một bài Anime, xem chúng ta biểu diễn ở đại hội thể thao cũng rất vui vẻ còn gì. Chủ nhiệm lớp bên cạnh còn khiêu vũ với lớp cô ấy, vì sao Rìu ca không thể cùng chúng ta cosplay chứ? Mở mang đầu óc ra.
Diêu:... Nếu như ổng chưa xem bộ đó thì sao?
Phạm: Ờmmm, thầy tuổi này, là wibu lão làng rồi nhỉ, wibu lão làng chắc là xem qua rồi đó! Không chắc, tôi sẽ hỏi lại.
Diêu: Ông muốn hỏi thế nào? Đi thẳng vào văn phòng hỏi thầy hả? Thùng cơm, tôi cảnh cáo ông, đừng liều quá!
Tống Phất Chi đọc đến chữ cuối cùng, vẻ mặt đã chết lặng.
Cả lớp đều rướn cổ nhìn, tò mò quá, trên tờ giấy phải viết thứ gì mà có thể làm cho sắc mặt thầy Tống đen thành như vậy?
Phạm Đồng dè dặt, cung kính hỏi: "Thầy, ngài xem xong chưa?"
Tống Phất Chi một chữ cũng không muốn nói.
"Khụ, à thì." Phạm Đồng nhìn Diêu Hân Hân, lại nhìn Tống Phất Chi.
Nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, bất chấp tất cả, Phạm Đồng đứng thẳng tắp, thấy chết không sờn hỏi: "Dù sao thầy cũng ở đây, vừa hay em không cần đến văn phòng hỏi thầy! Thầy đã phim bộ đó chưa."
Phạm Đồng đọc ra tên một bộ truyện.
... Diêu Hân Hân trừng mắt chó ngây ngốc, cô nàng không ngờ Phạm Đồng lại dũng cảm như vậy!
Tống Phất Chi mặt không biểu cảm nhìn Phạm Đồng, không nói gì.
Nói thật, thầy Tống không kịp phản ứng.
Sau tám năm dạy học, lần đầu tiên có học sinh trực tiếp hỏi thầy, thầy đã xem qua bộ truyện tranh này chưa?
Bộ truyện này Tống Phất Chi rất quen thuộc, từ nhỏ đã bắt đầu đọc, đọc rất nhiều bộ, nhân vật này y cũng rất thích, gần như không ai không thích hắn.
Hơn nữa Tống Phất Chi dễ dàng nhớ lại, Bạch Tuộc từng cos vai này, mặc dù đã rất lâu trước đây nhưng cảm giác kinh diễm vẫn còn lưu lại trong lòng y.
Dù chỉ là một vài hình ảnh đơn giản nhưng Tống Phất Chi cảm thấy nhân vật này thực sự giống như bước ra từ hoạt hình.
Tống Phất Chi không trả lời Phạm Đồng, bởi vì y không biết nên trả lời như thế nào.
Phạm Đồng có chút tiếc nuối, nhỏ giọng nói: "Vậy được rồi, vậy đành phải để em cos hắn ta."
Tống Phất Chi đột nhiên cả kinh, buột miệng: "Em cos?"
Thằng nhóc Phạm Đồng này, mặt tròn hơi béo, khí chất chúa hề nhảy nhót, gánh vác nhân vật này thua xa mười vạn tám ngàn dặm.
Cũng không có ý nói học sinh lớp mình không đủ cao hay dáng người không đủ tốt, chẳng qua là hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng thằng nhóc này có thể cos ra nhân vật đó.
Bó tay, trong đầu Tống Phất Chi một giây trước vẫn xuất hiện bản cos của Bạch Tuộc, giây sau đột nhiên đổi thành phiên bản của bạn học Phạm Đồng, thầy Tống thực sự khó có thể chấp nhận được mới thốt lên một tiếng như thế.
Phạm Đồng lại đột nhiên nở nụ cười của kẻ chiến thắng: "A ha ha, thầy, cho nên thầy đã xem qua rồi! Hơn nữa còn rất quen thuộc."
... Diêu Hân Hân sắp ngất tới nơi, đây là kiểu cợt nhã gì vậy.
Tống Phất Chi:...
Đã hỏi tới đây, Phạm Đồng dứt khoát thừa thắng xông lên, ôm tâm lý "không thành thì thôi", vừa đặt thỉnh cầu vừa bày hồi đáp, trực tiếp mà lễ phép: "Thầy Tống, chúng em rất muốn tìm được một người thích hợp! Nếu kỳ thi lần sau em đạt 130 điểm toán, vậy thì, thầy có thể cùng chúng em tham gia cosplay tại lễ hội câu lạc bộ được không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn học Phạm Đồng được ghi vào sử sách lớp 11B3.
Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn
Đánh giá:
Truyện Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn
Story
Chương 37
10.0/10 từ 42 lượt.