Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn
Chương 31: Giấm của bọn nhỏ mà cũng ăn?
345@-Thời khắc đó, trong lòng Tống Phất Chi nghĩ đến nhân quả nghiệp báo, lục đạo luân hồi, sắc tức là không, không tức là sắc, Quan Thế Âm Bồ Tát hành thâm Bát nhã Bɑ lɑ mật đɑ thời, soi thấy năm uẩn đều là khônɡ, độ hết thảy khổ ách...
Bọn nhỏ nhìn khuôn mặt vô cảm của Tống Phất Chi, tiếng cười dần dần thưa thớt, mấy đứa nhỏ không dám cười đành đứng thẳng tắp như huấn luyện quân sự.
Chỉ có Phạm Đồng còn hành động càn rỡ, ôm bụng ưỡn mông, cười điên cuồng đến nỗi tiếng vang có thể vọng ba ngày không dứt.
Vốn dĩ Tống Phất Chi đang ngơ ngác, nhưng thấy thằng nhãi thúi này cười khôi hài như thế cũng nhịn không được mà chống cằm cười lớn.
Chính thầy Tống cũng cười, vì vậy những người khác lại bắt đầu cười.
Cười như vậy hai ba lần, âm thanh cuối cùng cũng nhỏ dần.
Hai nhóm người im lặng nhìn nhau, Tống Phất Chi lấy một chọi mười, lần đầu tiên cảm thấy tay chân lạnh ngắt.
Hết cách, vẫn phải để thầy Tống phá vỡ cục diện bế tắc này.
Tống Phất Chi một tay đút túi, nhẹ nhàng hỏi: "Luyện tập thế nào rồi?"
Bạch Tiểu Thanh khép nép: "Vốn đang tập rất tốt ạ..."
Diêu Hân Hân nói tiếp: "Kết quả thầy vừa đến......"
Phạm Đồng mạnh mẽ xen vào, nói tía lia: "Hay là mình cứ hát cho rồi ha ha ha, thầy Tống nói tiếng Nhật siêu chuẩn luôn, thầy biết hát bài này trước rồi ạ?"
Tống Phất Chi cũng không để ý nữa, nói thật: "Biết một chút."
Còn nói thêm: "Nghe khá hay."
Bọn nhỏ lại một lần nữa vui đến phát điên, cảm thán: "Má sốc", "Riêu hay điêu vậy", "Rìu ca sụp đổ hình tượng rồi hả".
Tống Phất Chi bất đắc dĩ: "Mấy đứa nghĩ thầy và mấy đứa có khoảng cách thế hệ rất lớn à?"
Học sinh chân thành nói: "Lớn thật mà thầy."
Nhóm fan 2D đột nhiên có một đồng bọn nặng ký như vậy nên chúng cảm thấy rất đắc ý và vênh váo.
Nhìn đi, Rìu ca là người của chúng tôi đó thây.
Bạch Tiểu Thanh không phục: "Thầy Tống, thầy có nghe nhạc BlackPink không, hay là Twice? Nhóm nhạc nữ Hàn Quốc đó thầy!"
Mấy nhóm này quá nổi tiếng, động vật ăn tạp như Tống Phất Chi không thể nào không nhìn thấy trên trang chủ.
Tống Phất Chi: "Xem rồi."
Nhóm học sinh có cảm giác bức tường 2D sụp đổ.
Phạm Đồng dang tay chỉ về phía đội ngũ múa Trung Hoa: "Mấy ông trùm múa kiếm bên kia lợi hại hơn nhiều, thầy Tống có muốn thử cùng không?"
Tống Phất Chi khoanh tay nhìn bọn họ một vòng, gọi tên: "Trình Gia Dục, bình thường thấy em không thích thể dục, vậy mà biết múa kiếm à, thầy nhìn không ra."
Trình Gia Dục là một bạn nam rất nhút nhát, thường ngày trong giờ tập thể dục luôn là người vụng về mắc lỗi.
Nghe Tống Phất Chi nói như vậy, cậu lập tức đỏ mặt.
Các học sinh mồm năm miệng mười: "Trình Gia Dục nhảy giỏi lắm! Nghệ sĩ già đó thầy!"
"Được đó." Tống Phất Chi nâng cằm: "Vậy các em tập một lần cho thầy xem thử."
Đám học sinh đang sôi nổi bỗng im bặt.
Bạch Tiểu Thanh mặt lộ vẻ khó xử: "Ơ thầy, cái này không được đâu..."
Diêu Hân Hân cười gượng nói: "E hèm, chúng em còn chưa tập luyện xong mà thầy."
Phạm Đồng cười xòa thương lượng: "Đến đại hội thầy trực tiếp xem thành quả được không?"
"Không sao đâu." Tống Phất Chi tùy ý dựa vào lan can đá: "Đến đi."
Bây giờ áp lực đè nặng lên nhóm học sinh.
Phải biết rằng, muốn nhảy nhót như đám xiên que hỗn loạn trước mặt mọi người thì phải có da mặt dày, nhưng một đám người vui vẻ tấu hài cùng nhau sẽ không bị xấu hổ.
Song bây giờ chủ nhiệm lớp bọn họ ung dung đứng trước mặt, tầm mắt lạnh nhạt nhìn động tác nhảy xiêu xiêu vẹo vẹo và di chuyển loạn xạ của bọn họ...
Tay chân đúng là không biết đặt vào đâu!
Quên động tác, quên di chuyển, thậm chí lúc nhảy lên tay còn vả nhau chan chát.
Nhảy đến bể dĩa.
Chưa đến hai phút đám học trò đã bỏ cuộc, vẻ mặt dần dần từ nghẹn cười đến xấu hổ rồi đến sụp đổ, Bạch Tiểu Thanh không thể chịu đựng được nữa, hét dừng lại.
Bọn họ cũng biết mình nhảy thảm không nỡ nhìn, đều đang cười gượng ha hả.
Tống Phất Chi gỡ được một bàn.
"Thầy Tống, tha cho tụi em đi, đại hội thể thao xem có được không?" Phạm Đồng cầu xin tha thứ.
Tống Phất Chi miễn cưỡng nói "Được rồi", thuận miệng cổ vũ nghe không ra chút động viên nào: "Vậy các em cố lên."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Tống Phất Chi đột nhiên cảm thấy Thời Chương nói mình "rất xấu xa", đúng là nói không sai.
Nếu bị xấu hổ trước mặt đám học trò, y sẽ nhất quyết làm cho đám học trò cũng xấu hổ lại, đứa nào cũng đừng hòng trốn thoát.
Cuối cùng có người nhớ tới, hỏi: "Thầy Tống, thầy đến công viên làm gì vậy?"
Tống Phất Chi nói: "Luyện chạy cự li dài."
"Dạ? Sao thầy lại luyện chạy đường dài thế?"
Tống Phất Chi không đáp, chỉ nói: "Thầy còn một vòng. Các em tập đi, đừng đến muộn giờ tự học."
Các học sinh nhìn bóng lưng thầy Tống chạy xa.
Tống Phất Chi chạy bộ xong trở lại trường học, thay quần áo sạch sẽ khoan khoái, cơm nước xong thì vừa vặn tới giờ tự học buổi tối.
Lớp học yên tĩnh đến không ngờ, không ai trò chuyện hay đùa giỡn, những đứa trẻ ra ngoài luyện tập đều ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình.
Nhưng cũng chỉ là nhìn ngoan ngoãn, gần một nửa số người cúi đầu che miệng nhịn cười, cùng các bạn cùng bàn trao đổi ánh mắt điên cuồng.
Có lẽ họ tưởng mình đang ẩn nấp tốt nhưng thực tế Tống Phất Chi có thể nhìn rõ mọi thứ từ bục giảng.
Hiển nhiên, sự tích vinh quang của thầy Tống hẳn là đã truyền khắp cả lớp.
Tống Phất Chi không có biểu cảm gì, dửng dưng đưa ra một xấp giấy: "Cán bộ lớp tới phát bài kiểm tra đi, tối nay làm trắc nghiệm."
Phía dưới vang lên tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, có người nhăn mặt thì thầm: "Kawaii không phải đang trả thù chúng ta chứ."
Tống Phất Chi nghe được, vẻ mặt tối sầm lại.
Được lắm, y lại có thêm một biệt danh mới.
Kawaii. (~ Dễ thương)
Đám nhãi này thật sự thiếu đánh.
Bình thường Tống Phất Chi không để ý nhiều tới lời trêu chọc của bọn họ, nhưng hôm nay hắn dự định sẽ để ý một chút.
Tống Phất Chi nói: "Từ khi khai giảng tới nay chưa kiểm tra Toán đợt nào. Đại hội thể thao sắp đến rồi. Sau đại hội thể thao, chúng ta sẽ có Tuần lễ vàng Quốc khánh. Sau kỳ nghỉ lễ, chúng ta sẽ làm bài kiểm tra hàng tháng. Bây giờ không ôn tập, đến lúc đó các em thi không cần điểm cộng à?"
Thanh âm kêu rên rỉ lập tức nhỏ xuống.
"Vì bị nghe hát mà thầy sẽ trả thù các em sao?" Tống Phất Chi cười nhạt: "Không cần thiết."
Trong tiếng truyền bài thi xào xạc, có vài tiếng cười nghèn nghẹt.
Cậu học sinh ngơ ngác trợn tròn mắt, giọng nói càng trầm xuống: "Đệt, lại bị nghe được."
Tống Phất Chi chậm rãi nói: "Cho dù trả thù, thầy cũng sẽ không dùng thi cử để tăng khối lượng công việc."
Phía dưới không một ai dám cười.
Quả nhiên, dù người đàn ông này có thể hát "Tui dễ thương như vậy nè~", thì hắn ta vẫn rất đáng - con mẹ nó - sợ.
Tống bộ đầu tự mình giám thị bài kiểm tra tự học buổi tối môn Toán, cho tới bây giờ chưa có ai trong lớp dám giở trò trước mắt y.
Thầy Tống cầm lấy điện thoại di động lướt một chút.
Thời Chương gửi tin nhắn cho y: Em chạy bộ xong chưa, đang tự học buổi tối à?
Tống Phất Chi: Chạy xong rồi, đang giám thị bọn nhỏ, khá rảnh rỗi.
Thời Chương: Nhớ thay quần áo khô ráo, đừng để bị cảm lạnh.
Tống Phất Chi: Thay rồi.
Chương trình: Ừ.
Tống Phất Chi: Thật ra chiều nay, em đã mất mặt trước đám học trò......
Thời Chương: Ồ......
Thời Chương: Không sao đâu, anh cũng từng như vậy mà.
Thời Chương: Mà xảy ra chuyện gì?
Tống Phất Chi cân nhắc hồi lâu, cố lấy dũng khí đánh chữ: "Lúc em chạy bộ ngâm nga bị bọn nhỏ nghe được...
Tống Phất Chi: Hình tượng của em trong lòng bọn nhỏ vẫn luôn nghiêm túc.
Thời Chương: Thầy Tống biết hát à.
Thời Chương: Khi nào hát cho anh nghe được?
Tống Phất Chi nhìn chằm chằm tin nhắn Thời Chương gửi tới, nghĩ thầm, người này, ngay cả giấm chua của bọn nhóc cũng muốn ăn?
Tống Phất Chi: Giáo sư. Đây là trọng điểm hả?
Thời Chương: [mặt cười]
Thời Chương: Đây không phải là chuyện mất mặt mà.
Thời Chương: Anh thấy rất dễ thương.
Đệt.
Bây giờ Tống Phất Chi khá nhạy cảm với hai từ "dễ thương".
Nhưng mà, hu hu.
Ai lại nói đàn ông trưởng thành ba mươi tuổi "dễ thương" chứ.
Tống Phất Chi úp ngược điện thoại, mím môi nhìn lướt xuống bục giảng.
Vừa vặn có một học sinh ngẩng đầu xoay cổ, bắt gặp ánh mắt Tống Phất Chi, cậu học sinh liền lộ ra vẻ mặt nửa kinh ngạc nửa ngơ ngác, rất nhanh sau đó cúi đầu viết bài lia lịa.
Tống Phất Chi sờ sờ khóe môi mình, được rồi, hình như nhếnh hơi cao.
-
Mùa thu là mùa đại hội thể thao, các trường trung học tổ chức đại hội thể thao, trường tiểu học cũng không ngoại lệ.
Âu Dương Hi đăng lên vòng bạn bè chín bức ảnh, tất cả đều là ảnh đẹp của con gái anh ở đại hội thể thao.
Từ khi kết hôn sinh con, trang cá nhân của Âu Dương Hi chỉ có hai loại nội dung: hoạt động công ty và vợ con, không còn gì khác.
Cô bé có dáng người mạnh mẽ, về nhất ở nội dung chạy, về thứ ba ở nội dung nhảy, cô bé mỉm cười rạng rỡ trên bục vinh quang với chiếc huy chương trước ngực và trên tay là bó hoa cúc họa mi xinh đẹp rực rỡ.
Cuối cùng là bức ảnh gia đình ba người đang mỉm cười hạnh phúc.
Hoa là Âu Dương Hi và Sướng An tặng, bọn họ còn tặng cho con gái một chiếc vương miện lấp lánh, cô bé thích không rời tay.
Rất nhiều bạn bè thả tim và bình luận khen cô bé xinh đẹp, có thể tham gia năm môn phối hợp thì thật sự xuất sắc.
Thời Chương nhắn riêng cho Âu Dương Hi, hỏi anh: Đại hội thể thao của trường có cho phụ huynh xem không?
Đoán chừng Âu Dương Hi đang ăn cơm, một lát sau mới trả lời hắn: Đại hội thể thao của trường tiểu học con bé nhà tôi thì cho xem, mà tùy vào sắp xếp mỗi trường."
Thời Chương: Ồ.
Âu Dương Hi: Hai người thậm chí chưa có con mà đã bắt đầu nghĩ đến chuyện học tiểu học rồi sao?
Âu Dương Hi: Định nhận nuôi à?
Thời Chương thật sự là bái phục mạch não của người này, cười nói anh một hai câu liền logout.
Buổi tối lúc ăn cơm, Thời Chương hỏi Tống Phất Chi: "Thầy Tống, đại hội thể thao cấp ba của em có cho phụ huynh xem không?"
Tống Phất Chi nghi hoặc "Ừm" một tiếng, hình như y chưa từng bị hỏi câu này bao giờ.
"Nói chung sân trường đóng cửa, nhưng nếu phụ huynh muốn đến xem cũng được."
Tống Phất Chi cười nói: "Nhưng bọn nhỏ đã học cấp ba rồi, việc học là quan trọng nhất. Chúng không còn là trẻ con nữa và sẽ không có phụ huynh nào nghỉ phép để xem bọn nhỏ chạy bộ nhảy xa."
Thời Chương gật đầu: "Vậy à?"
Tống Phất Chi thắc mắc: "Sao lại hỏi cái này?"
Thời Chương điềm tĩnh húp canh: "Âu Dương Hi đến trường xem con gái tham gia đại hội thể thao, cậu ta nói xung quanh có rất nhiều phụ huynh. Anh chỉ muốn hỏi cấp ba có phải cũng như vậy hay không."
"Đại hội thể thao cấp ba tụi em kéo dài trong hai ngày. Thông thường cuối ngày thứ hai sẽ có một số phụ huynh có mặt để đón con về nhà, thuận tiện có thể xem lễ trao giải."
Thời Chương hỏi: "Đại hội thể thao thì em có thể thoải mái hai ngày đúng không?"
Khóe miệng Tống Phất Chi giật giật: "Giáo viên bộ môn thì đúng, còn chủ nhiệm lớp thì đừng hòng, phải lo lắng nhiều một chút. Đại hội thể thao dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải trông chừng đám nhóc con kia."
"Thầy Tống thật vất vả." Thời Chương bỏ một miếng cá vào bát Tống Phất Chi, an ủi: "Vất vả hai ngày rồi chúng ta lại ra thiên nhiên thư giãn đi."
Rất nhanh đã đến Đại hội thể thao.
Bầu không khí lớp học hưng phấn đến nóng rực, trong phòng học loạn thành một nồi cháo.
Bận rộn trang điểm, thay quần áo, cuối cùng nước đến chân mới nhảy đi tập luyện, còn có các bạn hậu cần chạy tới chạy lui hỗ trợ khiêng nước, tất cả đều tràn đầy tinh thần và ý chí chiến đấu sục sôi.
Âm nhạc vào sân vang lên, học sinh ùa ra như ong vò vẽ, chúng trò chuyện rôm rả, trên tay mang theo đồ ăn nhẹ và đồ uống như đang đi dã ngoại mùa thu.
Còn có mấy đứa nhỏ nằm trên bàn tận dụng mọi thứ để học tập, Tống Phất Chi đi tới bên cạnh bọn họ, bình thường y sẽ khen ngợi những đứa nhỏ tĩnh tâm học hành, hôm nay lại nói: "Hai ngày này đừng làm bài tập nữa, tham gia đại hội thể thao đi."
Hôm nay Tống Phất Chi cố ý mang theo một chiếc máy ảnh SLR chuyên nghiệp từ nhà đến, trước kia dùng để chụp Gundam, bây giờ đã đổi ống kính để chụp đám nhóc con.
Ở khu vực chuẩn bị vào sân, Tống Phất Nhất liếc mắt đã thấy được đám nhóc lớp mình, thật sự là biết chơi trội.
Màu sắc rực rỡ và phong cách khác nhau khiến chúng nổi bật giữa các màu sắc đồng nhất của những lớp khác.
Bạch Tiểu Thanh đang lôi kéo Phạm Đồng nhắc nhở: "Tui nói lần cuối cùng, ông nhớ rõ vị trí di chuyển của mình, nhạc vừa bắt đầu ông phải nhanh chóng bước về phía sau bên trái, sau đó vòng qua bên kia!"
Phạm Đồng nhắm mắt gật đầu: "Biết rồi chị Thanh, em biết rồi. Bên trái, bên trái! Em khắc vào DNA rồi!"
Bạch Tiểu Thanh nói đến khan giọng, ngẩng đầu nhìn lên thấy thầy Tống ở bên cạnh khẽ mỉm cười nhìn bọn họ.
Phạm Đồng lập tức đẩy Diêu Hân Hân còn đang soi gương sửa sang lại lông mi giả, tự cho là nhỏ giọng nói: "Hân Hân, Kawaii tới rồi!
Sắc mặt Tống Phất Chi tối sầm, y còn chưa quen với biệt danh này.
Rìu ca tốt xấu gì cũng có khí chất bá đạo, Kawaii lại là một nhân cách thuần túy sỉ nhục.
Diêu Hân Hân vội cất gương đi: "Chào thầy Tống."
Tống Phất Chi cảm thấy bọn nhóc thật buồn cười, hỏi: "Luyện tập xong hết chưa?"
"Cũng tạm tạm rồi ạ." Bạch Tiểu Thanh nói: "Sắp lên sân khấu rồi, hồi hộp quá thầy ơi."
Tống Phất Chi: "Run à?"
Mấy học sinh khác cũng nói: "Run quá, quá trời người nhìn."
Nhìn như thế này, bọn họ vẫn còn là những thiếu niên thiếu nữ khá non nớt, có lẽ trước đây chưa từng được tiếp xúc với một sân khấu lớn như vậy và giờ đây bọn họ phải thể hiện mình trước rất nhiều người trong trường.
"Có gì mà run." Những lúc thế này Thầy Tống luôn dịu dàng mà kiên định.
"Tất cả các em đều nhảy rất giỏi. Đừng để ý đến đám đông, chỉ cần tận hưởng màn trình diễn thôi."
Bọn nhỏ gật đầu, Bạch Tiểu Thanh nhỏ giọng nói: "Cảm ơn thầy nha."
Sau bài phát biểu của hiệu trưởng, đại hội thể thao chính thức bắt đầu.
Hai học sinh dẫn chương trình dùng giọng điệu trầm bổng du dương đọc mấy câu thơ tổ truyền thống nhất cả nước: "Trong mùa gió thu mát mẻ và hoa quế thơm ngát này, chúng ta có sự kiện trọng đại của riêng mình! Điều đang đến với chúng ta bây giờ là..."
Tiết mục của các lớp trước đều rất hay và sáng tạo, có thể thấy họ đã luyện tập kỹ lưỡng và mọi người hưởng ứng rất nhiệt tình.
Tống Phất Chi đứng ở phía trước sân khấu, giơ máy ảnh và phát hiện thế mà mình cũng hồi hộp thật.
Rõ ràng không phải y biểu diễn.
Cuối cùng cũng đến lớp bọn họ, nhìn những đứa trẻ thân quen đang cùng nhau đi về phía mình, Tống Phất Chi điều chỉnh lại máy ảnh.
Sau khi người dẫn chương trình đọc thơ xong, bọn họ nhanh chóng đứng vào vị trí biểu diễn, toàn bộ thành viên quay lưng về phía người xem.
Khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, tất cả xoay người lại hất đầu, phần mở đầu lạnh lùng và mạnh mẽ lập tức gây ra một trận hò hét.
Đúng như dự đoán, màn trình diễn rất bùng nổ.
Bởi vì thành phần trong lớp khá phức tạp, cho nên văn hóa mà những người trẻ tuổi cảm thấy hứng thú thì bọn họ đều có hết, từ nhạc Hàn Quốc đến điệu nhảy Anime, mỗi khi âm nhạc thay đổi lại vang lên những tiếng thét chói tai mới, dưới khán đài có nhiều học sinh hát và nhún nhảy theo.
Màn kết thúc cũng rất có trọng lượng, cả lớp cùng nhau hô: "Nếu các bạn thích màn trình diễn của chúng tôi, vậy chúng tôi cảm thấy chuyện này —— NGẦU QUÁ ĐI!"
Điều này đã khiến bầu không khí cả hội trường bùng nổ đến đỉnh điểm, tiếng cười và tiếng vỗ tay kéo dài rất lâu.
Các học sinh chơi rất vui còn thầy hiệu trưởng ngồi ngay ngắn ở ghế đại biểu, lịch sự vỗ tay mặc dù không hiểu những người trẻ tuổi đang cười cái gì.
Tống Phất Chi đã ghi hình xong toàn bộ buổi lễ khai mạc, nụ cười trên môi không hề tắt.
Thanh xuân phóng khoáng, đơn thuần mà nhiệt huyết thật đáng hâm mộ.
Khi còn bé Tống Phất chính là kiểu trẻ con "ngoan" khiêm tốn điển hình, không bao giờ tham gia lễ khai mạc đại hội thể thao mà sẽ im lặng làm bài tập về nhà, đây là tuổi trẻ mà y chưa từng trải qua.
Bây giờ y là người ngoài cuộc nhưng vẫn thấy vui sướng và cảm động không kém.
Nhiệt huyết sôi trào trong lồng ngực.
Bọn nhỏ biểu diễn xong thì trở về lớp ôm nhau thắm thiết, các học sinh ôm nhau, đấm ngực đối phương khen màn trình diễn rất tuyệt, toàn trường đều thét chói tai.
Bọn nhỏ phấn khích không thôi, khoe khoang hỏi Tống Phất Chi: "Thầy Tống, thấy tụi em thế nào?"
Tống Phất Chi tắt máy quay, keo kiệt nói: "Không tệ."
Y lưu lại đoạn video đã ghi và dự định sau này sẽ chép nó vào đĩa CD, phân phát cho mỗi người một bản.
Thầy Tống còn phải thu thập tất cả những khoảnh khắc này trong ba năm cấp ba của bọn họ, cắt nối biên tập thành video, sau đó công khai video này trong buổi dạ tiệc tốt nghiệp của bọn họ trước mặt tất cả phụ huynh và giáo viên bộ môn.
Giới trẻ luôn thích chơi đủ loại meme, có lẽ những meme này sẽ bị Internet lãng quên vào ngày hôm sau. Có lẽ sang năm học sinh sẽ cảm thấy mình quá ngây thơ và trẻ trâu, nhưng dù thế nào đi nữa, đây là tuổi trẻ mà họ đã trải qua.
Đám trẻ vẫn còn quá non, trắc nghiệm nhỏ ở trường thi mà gọi là trả thù ư, đây mới chính là "trả thù".
Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn
Bọn nhỏ nhìn khuôn mặt vô cảm của Tống Phất Chi, tiếng cười dần dần thưa thớt, mấy đứa nhỏ không dám cười đành đứng thẳng tắp như huấn luyện quân sự.
Chỉ có Phạm Đồng còn hành động càn rỡ, ôm bụng ưỡn mông, cười điên cuồng đến nỗi tiếng vang có thể vọng ba ngày không dứt.
Vốn dĩ Tống Phất Chi đang ngơ ngác, nhưng thấy thằng nhãi thúi này cười khôi hài như thế cũng nhịn không được mà chống cằm cười lớn.
Chính thầy Tống cũng cười, vì vậy những người khác lại bắt đầu cười.
Cười như vậy hai ba lần, âm thanh cuối cùng cũng nhỏ dần.
Hai nhóm người im lặng nhìn nhau, Tống Phất Chi lấy một chọi mười, lần đầu tiên cảm thấy tay chân lạnh ngắt.
Hết cách, vẫn phải để thầy Tống phá vỡ cục diện bế tắc này.
Tống Phất Chi một tay đút túi, nhẹ nhàng hỏi: "Luyện tập thế nào rồi?"
Bạch Tiểu Thanh khép nép: "Vốn đang tập rất tốt ạ..."
Diêu Hân Hân nói tiếp: "Kết quả thầy vừa đến......"
Phạm Đồng mạnh mẽ xen vào, nói tía lia: "Hay là mình cứ hát cho rồi ha ha ha, thầy Tống nói tiếng Nhật siêu chuẩn luôn, thầy biết hát bài này trước rồi ạ?"
Tống Phất Chi cũng không để ý nữa, nói thật: "Biết một chút."
Còn nói thêm: "Nghe khá hay."
Bọn nhỏ lại một lần nữa vui đến phát điên, cảm thán: "Má sốc", "Riêu hay điêu vậy", "Rìu ca sụp đổ hình tượng rồi hả".
Tống Phất Chi bất đắc dĩ: "Mấy đứa nghĩ thầy và mấy đứa có khoảng cách thế hệ rất lớn à?"
Học sinh chân thành nói: "Lớn thật mà thầy."
Nhóm fan 2D đột nhiên có một đồng bọn nặng ký như vậy nên chúng cảm thấy rất đắc ý và vênh váo.
Nhìn đi, Rìu ca là người của chúng tôi đó thây.
Bạch Tiểu Thanh không phục: "Thầy Tống, thầy có nghe nhạc BlackPink không, hay là Twice? Nhóm nhạc nữ Hàn Quốc đó thầy!"
Mấy nhóm này quá nổi tiếng, động vật ăn tạp như Tống Phất Chi không thể nào không nhìn thấy trên trang chủ.
Tống Phất Chi: "Xem rồi."
Nhóm học sinh có cảm giác bức tường 2D sụp đổ.
Phạm Đồng dang tay chỉ về phía đội ngũ múa Trung Hoa: "Mấy ông trùm múa kiếm bên kia lợi hại hơn nhiều, thầy Tống có muốn thử cùng không?"
Tống Phất Chi khoanh tay nhìn bọn họ một vòng, gọi tên: "Trình Gia Dục, bình thường thấy em không thích thể dục, vậy mà biết múa kiếm à, thầy nhìn không ra."
Trình Gia Dục là một bạn nam rất nhút nhát, thường ngày trong giờ tập thể dục luôn là người vụng về mắc lỗi.
Nghe Tống Phất Chi nói như vậy, cậu lập tức đỏ mặt.
Các học sinh mồm năm miệng mười: "Trình Gia Dục nhảy giỏi lắm! Nghệ sĩ già đó thầy!"
"Được đó." Tống Phất Chi nâng cằm: "Vậy các em tập một lần cho thầy xem thử."
Đám học sinh đang sôi nổi bỗng im bặt.
Bạch Tiểu Thanh mặt lộ vẻ khó xử: "Ơ thầy, cái này không được đâu..."
Diêu Hân Hân cười gượng nói: "E hèm, chúng em còn chưa tập luyện xong mà thầy."
Phạm Đồng cười xòa thương lượng: "Đến đại hội thầy trực tiếp xem thành quả được không?"
"Không sao đâu." Tống Phất Chi tùy ý dựa vào lan can đá: "Đến đi."
Bây giờ áp lực đè nặng lên nhóm học sinh.
Phải biết rằng, muốn nhảy nhót như đám xiên que hỗn loạn trước mặt mọi người thì phải có da mặt dày, nhưng một đám người vui vẻ tấu hài cùng nhau sẽ không bị xấu hổ.
Song bây giờ chủ nhiệm lớp bọn họ ung dung đứng trước mặt, tầm mắt lạnh nhạt nhìn động tác nhảy xiêu xiêu vẹo vẹo và di chuyển loạn xạ của bọn họ...
Tay chân đúng là không biết đặt vào đâu!
Quên động tác, quên di chuyển, thậm chí lúc nhảy lên tay còn vả nhau chan chát.
Nhảy đến bể dĩa.
Chưa đến hai phút đám học trò đã bỏ cuộc, vẻ mặt dần dần từ nghẹn cười đến xấu hổ rồi đến sụp đổ, Bạch Tiểu Thanh không thể chịu đựng được nữa, hét dừng lại.
Bọn họ cũng biết mình nhảy thảm không nỡ nhìn, đều đang cười gượng ha hả.
Tống Phất Chi gỡ được một bàn.
"Thầy Tống, tha cho tụi em đi, đại hội thể thao xem có được không?" Phạm Đồng cầu xin tha thứ.
Tống Phất Chi miễn cưỡng nói "Được rồi", thuận miệng cổ vũ nghe không ra chút động viên nào: "Vậy các em cố lên."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Tống Phất Chi đột nhiên cảm thấy Thời Chương nói mình "rất xấu xa", đúng là nói không sai.
Nếu bị xấu hổ trước mặt đám học trò, y sẽ nhất quyết làm cho đám học trò cũng xấu hổ lại, đứa nào cũng đừng hòng trốn thoát.
Cuối cùng có người nhớ tới, hỏi: "Thầy Tống, thầy đến công viên làm gì vậy?"
Tống Phất Chi nói: "Luyện chạy cự li dài."
"Dạ? Sao thầy lại luyện chạy đường dài thế?"
Tống Phất Chi không đáp, chỉ nói: "Thầy còn một vòng. Các em tập đi, đừng đến muộn giờ tự học."
Các học sinh nhìn bóng lưng thầy Tống chạy xa.
Tống Phất Chi chạy bộ xong trở lại trường học, thay quần áo sạch sẽ khoan khoái, cơm nước xong thì vừa vặn tới giờ tự học buổi tối.
Lớp học yên tĩnh đến không ngờ, không ai trò chuyện hay đùa giỡn, những đứa trẻ ra ngoài luyện tập đều ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình.
Nhưng cũng chỉ là nhìn ngoan ngoãn, gần một nửa số người cúi đầu che miệng nhịn cười, cùng các bạn cùng bàn trao đổi ánh mắt điên cuồng.
Có lẽ họ tưởng mình đang ẩn nấp tốt nhưng thực tế Tống Phất Chi có thể nhìn rõ mọi thứ từ bục giảng.
Hiển nhiên, sự tích vinh quang của thầy Tống hẳn là đã truyền khắp cả lớp.
Tống Phất Chi không có biểu cảm gì, dửng dưng đưa ra một xấp giấy: "Cán bộ lớp tới phát bài kiểm tra đi, tối nay làm trắc nghiệm."
Phía dưới vang lên tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, có người nhăn mặt thì thầm: "Kawaii không phải đang trả thù chúng ta chứ."
Tống Phất Chi nghe được, vẻ mặt tối sầm lại.
Được lắm, y lại có thêm một biệt danh mới.
Kawaii. (~ Dễ thương)
Đám nhãi này thật sự thiếu đánh.
Bình thường Tống Phất Chi không để ý nhiều tới lời trêu chọc của bọn họ, nhưng hôm nay hắn dự định sẽ để ý một chút.
Tống Phất Chi nói: "Từ khi khai giảng tới nay chưa kiểm tra Toán đợt nào. Đại hội thể thao sắp đến rồi. Sau đại hội thể thao, chúng ta sẽ có Tuần lễ vàng Quốc khánh. Sau kỳ nghỉ lễ, chúng ta sẽ làm bài kiểm tra hàng tháng. Bây giờ không ôn tập, đến lúc đó các em thi không cần điểm cộng à?"
Thanh âm kêu rên rỉ lập tức nhỏ xuống.
"Vì bị nghe hát mà thầy sẽ trả thù các em sao?" Tống Phất Chi cười nhạt: "Không cần thiết."
Trong tiếng truyền bài thi xào xạc, có vài tiếng cười nghèn nghẹt.
Cậu học sinh ngơ ngác trợn tròn mắt, giọng nói càng trầm xuống: "Đệt, lại bị nghe được."
Tống Phất Chi chậm rãi nói: "Cho dù trả thù, thầy cũng sẽ không dùng thi cử để tăng khối lượng công việc."
Phía dưới không một ai dám cười.
Quả nhiên, dù người đàn ông này có thể hát "Tui dễ thương như vậy nè~", thì hắn ta vẫn rất đáng - con mẹ nó - sợ.
Tống bộ đầu tự mình giám thị bài kiểm tra tự học buổi tối môn Toán, cho tới bây giờ chưa có ai trong lớp dám giở trò trước mắt y.
Thầy Tống cầm lấy điện thoại di động lướt một chút.
Thời Chương gửi tin nhắn cho y: Em chạy bộ xong chưa, đang tự học buổi tối à?
Tống Phất Chi: Chạy xong rồi, đang giám thị bọn nhỏ, khá rảnh rỗi.
Thời Chương: Nhớ thay quần áo khô ráo, đừng để bị cảm lạnh.
Tống Phất Chi: Thay rồi.
Chương trình: Ừ.
Tống Phất Chi: Thật ra chiều nay, em đã mất mặt trước đám học trò......
Thời Chương: Ồ......
Thời Chương: Không sao đâu, anh cũng từng như vậy mà.
Thời Chương: Mà xảy ra chuyện gì?
Tống Phất Chi cân nhắc hồi lâu, cố lấy dũng khí đánh chữ: "Lúc em chạy bộ ngâm nga bị bọn nhỏ nghe được...
Tống Phất Chi: Hình tượng của em trong lòng bọn nhỏ vẫn luôn nghiêm túc.
Thời Chương: Thầy Tống biết hát à.
Thời Chương: Khi nào hát cho anh nghe được?
Tống Phất Chi nhìn chằm chằm tin nhắn Thời Chương gửi tới, nghĩ thầm, người này, ngay cả giấm chua của bọn nhóc cũng muốn ăn?
Tống Phất Chi: Giáo sư. Đây là trọng điểm hả?
Thời Chương: [mặt cười]
Thời Chương: Đây không phải là chuyện mất mặt mà.
Thời Chương: Anh thấy rất dễ thương.
Đệt.
Bây giờ Tống Phất Chi khá nhạy cảm với hai từ "dễ thương".
Nhưng mà, hu hu.
Ai lại nói đàn ông trưởng thành ba mươi tuổi "dễ thương" chứ.
Tống Phất Chi úp ngược điện thoại, mím môi nhìn lướt xuống bục giảng.
Vừa vặn có một học sinh ngẩng đầu xoay cổ, bắt gặp ánh mắt Tống Phất Chi, cậu học sinh liền lộ ra vẻ mặt nửa kinh ngạc nửa ngơ ngác, rất nhanh sau đó cúi đầu viết bài lia lịa.
Tống Phất Chi sờ sờ khóe môi mình, được rồi, hình như nhếnh hơi cao.
-
Mùa thu là mùa đại hội thể thao, các trường trung học tổ chức đại hội thể thao, trường tiểu học cũng không ngoại lệ.
Âu Dương Hi đăng lên vòng bạn bè chín bức ảnh, tất cả đều là ảnh đẹp của con gái anh ở đại hội thể thao.
Từ khi kết hôn sinh con, trang cá nhân của Âu Dương Hi chỉ có hai loại nội dung: hoạt động công ty và vợ con, không còn gì khác.
Cô bé có dáng người mạnh mẽ, về nhất ở nội dung chạy, về thứ ba ở nội dung nhảy, cô bé mỉm cười rạng rỡ trên bục vinh quang với chiếc huy chương trước ngực và trên tay là bó hoa cúc họa mi xinh đẹp rực rỡ.
Cuối cùng là bức ảnh gia đình ba người đang mỉm cười hạnh phúc.
Hoa là Âu Dương Hi và Sướng An tặng, bọn họ còn tặng cho con gái một chiếc vương miện lấp lánh, cô bé thích không rời tay.
Rất nhiều bạn bè thả tim và bình luận khen cô bé xinh đẹp, có thể tham gia năm môn phối hợp thì thật sự xuất sắc.
Thời Chương nhắn riêng cho Âu Dương Hi, hỏi anh: Đại hội thể thao của trường có cho phụ huynh xem không?
Đoán chừng Âu Dương Hi đang ăn cơm, một lát sau mới trả lời hắn: Đại hội thể thao của trường tiểu học con bé nhà tôi thì cho xem, mà tùy vào sắp xếp mỗi trường."
Thời Chương: Ồ.
Âu Dương Hi: Hai người thậm chí chưa có con mà đã bắt đầu nghĩ đến chuyện học tiểu học rồi sao?
Âu Dương Hi: Định nhận nuôi à?
Thời Chương thật sự là bái phục mạch não của người này, cười nói anh một hai câu liền logout.
Buổi tối lúc ăn cơm, Thời Chương hỏi Tống Phất Chi: "Thầy Tống, đại hội thể thao cấp ba của em có cho phụ huynh xem không?"
Tống Phất Chi nghi hoặc "Ừm" một tiếng, hình như y chưa từng bị hỏi câu này bao giờ.
"Nói chung sân trường đóng cửa, nhưng nếu phụ huynh muốn đến xem cũng được."
Tống Phất Chi cười nói: "Nhưng bọn nhỏ đã học cấp ba rồi, việc học là quan trọng nhất. Chúng không còn là trẻ con nữa và sẽ không có phụ huynh nào nghỉ phép để xem bọn nhỏ chạy bộ nhảy xa."
Thời Chương gật đầu: "Vậy à?"
Tống Phất Chi thắc mắc: "Sao lại hỏi cái này?"
Thời Chương điềm tĩnh húp canh: "Âu Dương Hi đến trường xem con gái tham gia đại hội thể thao, cậu ta nói xung quanh có rất nhiều phụ huynh. Anh chỉ muốn hỏi cấp ba có phải cũng như vậy hay không."
"Đại hội thể thao cấp ba tụi em kéo dài trong hai ngày. Thông thường cuối ngày thứ hai sẽ có một số phụ huynh có mặt để đón con về nhà, thuận tiện có thể xem lễ trao giải."
Thời Chương hỏi: "Đại hội thể thao thì em có thể thoải mái hai ngày đúng không?"
Khóe miệng Tống Phất Chi giật giật: "Giáo viên bộ môn thì đúng, còn chủ nhiệm lớp thì đừng hòng, phải lo lắng nhiều một chút. Đại hội thể thao dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải trông chừng đám nhóc con kia."
"Thầy Tống thật vất vả." Thời Chương bỏ một miếng cá vào bát Tống Phất Chi, an ủi: "Vất vả hai ngày rồi chúng ta lại ra thiên nhiên thư giãn đi."
Rất nhanh đã đến Đại hội thể thao.
Bầu không khí lớp học hưng phấn đến nóng rực, trong phòng học loạn thành một nồi cháo.
Bận rộn trang điểm, thay quần áo, cuối cùng nước đến chân mới nhảy đi tập luyện, còn có các bạn hậu cần chạy tới chạy lui hỗ trợ khiêng nước, tất cả đều tràn đầy tinh thần và ý chí chiến đấu sục sôi.
Âm nhạc vào sân vang lên, học sinh ùa ra như ong vò vẽ, chúng trò chuyện rôm rả, trên tay mang theo đồ ăn nhẹ và đồ uống như đang đi dã ngoại mùa thu.
Còn có mấy đứa nhỏ nằm trên bàn tận dụng mọi thứ để học tập, Tống Phất Chi đi tới bên cạnh bọn họ, bình thường y sẽ khen ngợi những đứa nhỏ tĩnh tâm học hành, hôm nay lại nói: "Hai ngày này đừng làm bài tập nữa, tham gia đại hội thể thao đi."
Hôm nay Tống Phất Chi cố ý mang theo một chiếc máy ảnh SLR chuyên nghiệp từ nhà đến, trước kia dùng để chụp Gundam, bây giờ đã đổi ống kính để chụp đám nhóc con.
Ở khu vực chuẩn bị vào sân, Tống Phất Nhất liếc mắt đã thấy được đám nhóc lớp mình, thật sự là biết chơi trội.
Màu sắc rực rỡ và phong cách khác nhau khiến chúng nổi bật giữa các màu sắc đồng nhất của những lớp khác.
Bạch Tiểu Thanh đang lôi kéo Phạm Đồng nhắc nhở: "Tui nói lần cuối cùng, ông nhớ rõ vị trí di chuyển của mình, nhạc vừa bắt đầu ông phải nhanh chóng bước về phía sau bên trái, sau đó vòng qua bên kia!"
Phạm Đồng nhắm mắt gật đầu: "Biết rồi chị Thanh, em biết rồi. Bên trái, bên trái! Em khắc vào DNA rồi!"
Bạch Tiểu Thanh nói đến khan giọng, ngẩng đầu nhìn lên thấy thầy Tống ở bên cạnh khẽ mỉm cười nhìn bọn họ.
Phạm Đồng lập tức đẩy Diêu Hân Hân còn đang soi gương sửa sang lại lông mi giả, tự cho là nhỏ giọng nói: "Hân Hân, Kawaii tới rồi!
Sắc mặt Tống Phất Chi tối sầm, y còn chưa quen với biệt danh này.
Rìu ca tốt xấu gì cũng có khí chất bá đạo, Kawaii lại là một nhân cách thuần túy sỉ nhục.
Diêu Hân Hân vội cất gương đi: "Chào thầy Tống."
Tống Phất Chi cảm thấy bọn nhóc thật buồn cười, hỏi: "Luyện tập xong hết chưa?"
"Cũng tạm tạm rồi ạ." Bạch Tiểu Thanh nói: "Sắp lên sân khấu rồi, hồi hộp quá thầy ơi."
Tống Phất Chi: "Run à?"
Mấy học sinh khác cũng nói: "Run quá, quá trời người nhìn."
Nhìn như thế này, bọn họ vẫn còn là những thiếu niên thiếu nữ khá non nớt, có lẽ trước đây chưa từng được tiếp xúc với một sân khấu lớn như vậy và giờ đây bọn họ phải thể hiện mình trước rất nhiều người trong trường.
"Có gì mà run." Những lúc thế này Thầy Tống luôn dịu dàng mà kiên định.
"Tất cả các em đều nhảy rất giỏi. Đừng để ý đến đám đông, chỉ cần tận hưởng màn trình diễn thôi."
Bọn nhỏ gật đầu, Bạch Tiểu Thanh nhỏ giọng nói: "Cảm ơn thầy nha."
Sau bài phát biểu của hiệu trưởng, đại hội thể thao chính thức bắt đầu.
Hai học sinh dẫn chương trình dùng giọng điệu trầm bổng du dương đọc mấy câu thơ tổ truyền thống nhất cả nước: "Trong mùa gió thu mát mẻ và hoa quế thơm ngát này, chúng ta có sự kiện trọng đại của riêng mình! Điều đang đến với chúng ta bây giờ là..."
Tiết mục của các lớp trước đều rất hay và sáng tạo, có thể thấy họ đã luyện tập kỹ lưỡng và mọi người hưởng ứng rất nhiệt tình.
Tống Phất Chi đứng ở phía trước sân khấu, giơ máy ảnh và phát hiện thế mà mình cũng hồi hộp thật.
Rõ ràng không phải y biểu diễn.
Cuối cùng cũng đến lớp bọn họ, nhìn những đứa trẻ thân quen đang cùng nhau đi về phía mình, Tống Phất Chi điều chỉnh lại máy ảnh.
Sau khi người dẫn chương trình đọc thơ xong, bọn họ nhanh chóng đứng vào vị trí biểu diễn, toàn bộ thành viên quay lưng về phía người xem.
Khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, tất cả xoay người lại hất đầu, phần mở đầu lạnh lùng và mạnh mẽ lập tức gây ra một trận hò hét.
Đúng như dự đoán, màn trình diễn rất bùng nổ.
Bởi vì thành phần trong lớp khá phức tạp, cho nên văn hóa mà những người trẻ tuổi cảm thấy hứng thú thì bọn họ đều có hết, từ nhạc Hàn Quốc đến điệu nhảy Anime, mỗi khi âm nhạc thay đổi lại vang lên những tiếng thét chói tai mới, dưới khán đài có nhiều học sinh hát và nhún nhảy theo.
Màn kết thúc cũng rất có trọng lượng, cả lớp cùng nhau hô: "Nếu các bạn thích màn trình diễn của chúng tôi, vậy chúng tôi cảm thấy chuyện này —— NGẦU QUÁ ĐI!"
Điều này đã khiến bầu không khí cả hội trường bùng nổ đến đỉnh điểm, tiếng cười và tiếng vỗ tay kéo dài rất lâu.
Các học sinh chơi rất vui còn thầy hiệu trưởng ngồi ngay ngắn ở ghế đại biểu, lịch sự vỗ tay mặc dù không hiểu những người trẻ tuổi đang cười cái gì.
Tống Phất Chi đã ghi hình xong toàn bộ buổi lễ khai mạc, nụ cười trên môi không hề tắt.
Thanh xuân phóng khoáng, đơn thuần mà nhiệt huyết thật đáng hâm mộ.
Khi còn bé Tống Phất chính là kiểu trẻ con "ngoan" khiêm tốn điển hình, không bao giờ tham gia lễ khai mạc đại hội thể thao mà sẽ im lặng làm bài tập về nhà, đây là tuổi trẻ mà y chưa từng trải qua.
Bây giờ y là người ngoài cuộc nhưng vẫn thấy vui sướng và cảm động không kém.
Nhiệt huyết sôi trào trong lồng ngực.
Bọn nhỏ biểu diễn xong thì trở về lớp ôm nhau thắm thiết, các học sinh ôm nhau, đấm ngực đối phương khen màn trình diễn rất tuyệt, toàn trường đều thét chói tai.
Bọn nhỏ phấn khích không thôi, khoe khoang hỏi Tống Phất Chi: "Thầy Tống, thấy tụi em thế nào?"
Tống Phất Chi tắt máy quay, keo kiệt nói: "Không tệ."
Y lưu lại đoạn video đã ghi và dự định sau này sẽ chép nó vào đĩa CD, phân phát cho mỗi người một bản.
Thầy Tống còn phải thu thập tất cả những khoảnh khắc này trong ba năm cấp ba của bọn họ, cắt nối biên tập thành video, sau đó công khai video này trong buổi dạ tiệc tốt nghiệp của bọn họ trước mặt tất cả phụ huynh và giáo viên bộ môn.
Giới trẻ luôn thích chơi đủ loại meme, có lẽ những meme này sẽ bị Internet lãng quên vào ngày hôm sau. Có lẽ sang năm học sinh sẽ cảm thấy mình quá ngây thơ và trẻ trâu, nhưng dù thế nào đi nữa, đây là tuổi trẻ mà họ đã trải qua.
Đám trẻ vẫn còn quá non, trắc nghiệm nhỏ ở trường thi mà gọi là trả thù ư, đây mới chính là "trả thù".
Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn
Đánh giá:
Truyện Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn
Story
Chương 31: Giấm của bọn nhỏ mà cũng ăn?
10.0/10 từ 42 lượt.