Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 50
Chương 50: Bốn chữ khiến Thời Dẫn xác nhận thân phận của Y.
Editor: Chan
Hôm Cố Quân Thanh tới trường quay gặp Dụ Duy Giang, ba Dụ gọi cho anh.
Hình Kiêu gửi cho Dụ Duy Giang mấy tài liệu qua wechat. Dụ Duy Giang mở ra xem. Đó là thông báo quay mấy ngày nay, cảnh ở xã Ẩm Mãnh xong là Thời Dẫn đóng máy. Dụ Duy Giang vừa xem tài liệu vừa nghe điện thoại của ba, mở loa ngoài.
“Con gái nhà Cố tới Khánh Thị tìm con à?” Ba Dụ vừa mở miệng đã hỏi câu này.
Dụ Duy Giang ừm một tiếng.
“Con bé đi một mình à?”
“Con tiếp đãi người ta cho đàng hoàng đấy.”
“Con đồng ý với ba gặp mặt một lần, tức là gặp một lần,” Dụ Duy Giang bảo, “Con không có thời gian tiếp đãi cô ấy.”
Hình Kiêu lại gửi thêm cho Dụ Duy Giang một tin nhắn wechat, là ảnh chụp màn hình.
Hình Kiêu: [Hình ảnh]
Hình Kiêu: Anh mau xem đi, làm em cười chết
Ảnh cậu chàng gửi là một tấm ảnh chụp màn hình trang cá nhân, đó là bài đăng của Thời Dẫn [Tổ trưởng tổ pha trò: Cuối cùng cũng hiểu vì sao con gái đánh nhau lại hay giật tóc rồi, thật sự rất đau.]
Ý cậu là hôm nay bị Dụ Duy Giang giật tóc đau làm Hình Kiêu cười khùng, gửi hàng loạt “ha ha ha ha”.
Ba Dụ ở bên kia điện thoại im lặng giây lát, giọng trầm xuống: “Dù sao con bé cũng là con gái…”
Dụ Duy Giang bấm vào trang cá nhân của Thời Dẫn, bình luận: Đau lắm à? Anh vừa gõ chữ vừa nói chuyện với ba: “Cô ấy có vệ sĩ.”
Ba Dụ không còn gì để nói, đành phải bảo Dụ Duy Giang phải tuân thủ lời hứa gặp mặt Cố Quân Thanh một lần, ít nhất cũng phải ăn một bữa cơm cùng nhau.
“Con biết rồi.”
Dụ Duy Giang ngắt cuộc gọi. Thời Dẫn trả lời bình luận của anh: Cậu biết tôi bị giật tóc hả?
Dụ Duy Giang nghĩ thầm chẳng phải là bị anh giật à. Anh trả lời: Nghĩ là biết cậu bị rồi.
Dụ Duy Giang không có trong nhóm diễn viên, toàn bộ thông báo quay phim đều là Hình Kiêu nhắc miệng cho anh. Thời Dẫn chưa từng chủ động kết bạn wechat với anh. Còn về việc Thời Dẫn có phát hiện “Y” là chính Dụ Duy Giang không thì Dụ Duy Giang không biết.
Ban đầu đúng là Dụ Duy Giang cố gắng che giấu thân phận, song càng về sau càng thấy không có gì. Chỉ là ngày ngày gặp Thời Dẫn liên tục không mấy khi liên lạc qua wechat nên mới không có cơ hội bày thân phận mình ra.
Nói sau vậy, Dụ Duy Giang thầm nghĩ.
Anh rất muốn biết phản ứng của Thời Dẫn khi biết chân tướng nhưng có vẻ chưa chắc sẽ có phản ứng đặc biệt, dù sao Thời Dẫn thông minh lắm.
Mấy ngày sau hôm Cố Quân Thanh tới trường quay gặp Dụ Duy Giang, trên mạng xuất hiện vài tin đồn vô căn cứ.
Ban đầu Thời Dẫn đã quên luôn cô gái kia rồi, ai ngờ tin nóng trên mạng lại giáng cho cậu một đòn nghiêm trọng. Tin này là bạn cùng phòng Thời Dẫn gửi cho cậu. Tin đồn nói Dụ Duy Giang – anh diễn viên hạng ba trong nước có thân phận thật là cậu chủ nhà giàu, là người kế thừa duy nhất của tập đoàn Hưng Dụ, đã có hôn ước với một cô gái họ Cố. Gần đây có phóng viên chụp được ảnh cô gái này tới đoàn phim “Gió ngầm” thăm đoàn.
Phần sau của tin này đả kích Thời Dẫn trầm trọng hơn phần trước. Dù sao trước đây Thời Tri Liên đã sớm nhắc nhở Thời Dẫn thân phận của Dụ Duy Giang không tầm thường.
Hơn nữa toàn thân Dụ Duy Giang tỏa mùi sang giàu, nghĩ sao cũng không thể nào xuất thân từ một gia đình bình thường được.
Hôm nay là cảnh cuối cùng của Thời Dẫn, đúng lúc không phải cảnh đối đầu với Dụ Duy Giang. Từ chiều Dụ Duy Giang đã mất tích không thấy bóng, nghe Trương Tiệp bảo anh có việc ra ngoài, vừa khéo hôm nay không có cảnh.
Tin nóng mà bạn cùng phòng gửi và cả sự biến mất của Dụ Duy Giang không thể nghi ngờ đã là hai lần đả kích Thời Dẫn khiến cậu mất hồn mất vía ngay trong cảnh cuối cùng, NG liên tục, suýt thì bị nước bọt Trương Tiệp dìm chết đuối.
Ngay giây phút camera dừng quay, Trương Tiệp nói một câu lạnh lùng vô cùng: “Chúc mừng bạn học Tiểu Thời của chúng ta đóng máy.”
Thời Dẫn cười đần, cúi người thật sâu cảm ơn sự chăm sóc và bao dung của mọi người trong đoàn, và cả kỉ niệm ba tuần đóng phim ngắn ngủi của cậu.
Tiếc nuối là cảnh cuối cùng không có Dụ Duy Giang ở đây.
Hình Kiêu đến cùng vẫn nghĩ cho Thời Dẫn. Cậu chàng tặng cho cậu một bó hoa, “Chúc mừng đóng máy.”
“Cảm ơn anh Hình.” Thời Dẫn ôm hoa vào lòng, “Thời gian này rước thêm phiền phức cho anh rồi.”
“Tối anh chuẩn bị cho em bữa mừng đóng máy.”
Thời Dẫn được yêu thương mà sợ hãi: “Thật hay giả, chắc không cần đâu?”
“Anh mời riêng em, tấm lòng tấm lòng, hình thức này là phải có.” Hình Kiêu liếc mắt đánh giá cậu, “Em tưởng anh có thể cho em một bữa phô trương ngang Lương Tử Hưng á?”
Thời Dẫn vẫn rất cảm kích nói mấy câu “Cảm ơn”.
Hai người quay về khách sạn. Hình Kiêu hỏi cậu: “Về là cũng sắp vào học rồi nhỉ?”
“Đúng rồi, mấy ngày nữa thôi.”
“Chọn đúng ngày vào đoàn là kì nghỉ, bài tập làm xong chưa?”
“Không có bài tập.” Thời Dẫn do dự giây lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Anh Hình, anh biết thầy Dụ đi đâu không?”
“Anh ấy bảo nay ra ngoài giải quyết chút chuyện.”
“Ò…” Thời Dẫn thử mở lời, “Anh Hình, dạo này em thấy có tin trên mạng, là về thầy Dụ…”
“Tin gì?”
“Trên mạng có người bảo thầy Dụ là con nhà giàu, còn đính hôn với một cô gái rồi.” Thời Dẫn tóm gọn trọng điểm, “Chuyện này… Anh biết không?”
“Đính hôn?” Trọng điểm của Hình Kiêu cũng ở phần sau, “Tin nào? Cho anh xem.”
Tin nóng về Dụ Duy Giang này mới là tin nóng báo hiệu thôi. Bình thường Dụ Duy Giang sống ẩn dật nên dưới ảnh hưởng của anh, vô tình Hình Kiêu cũng hóa ẩn dật theo.
Dụ Duy Giang đơn giản hóa nghề diễn thành nghề nghiệp bình thường nhất. Anh định vị bản thân rất rõ ràng, cũng biến thân phận bản thân chuyên chức hóa.
Hình Kiêu đã từ bỏ đấu tranh, cứ thế để Dụ Duy Giang “dắt mũi”. Cậu chàng hoàn toàn lấy anh làm trung tâm, chuyên tâm đi tìm kịch bản tốt, chăm lo sinh hoạt hằng ngày của anh, cũng chẳng mấy bận tâm tới phần marketing và phản bác tin đồn.
“Anh không rõ.” Hình Kiêu nhìn tin nóng Thời Dẫn gửi cho mình, cũng hoang mang khó hiểu lắm, “Chưa nghe anh ấy nhắc bao giờ.”
Thời Dẫn rầu rĩ: “Loại chuyện này anh ấy sẽ nói cho anh ư…”
Hình Kiêu vặn âm lượng lên: “Yêu đương là phải báo trước!”
Thời Dẫn gật đầu liên tục: “Hiểu rồi hiểu rồi.”
Hình Kiêu sờ cằm, “Con nhà giàu là thật. Nhà anh ấy đúng là có tiền, còn hơn cả có tiền… Nhưng chuyện đính hôn thì anh không biết thật. Anh phải hỏi anh ấy xem sao.” Tay cậu chàng bỗng khựng lại, trợn tròn mắt, “Má nó, đừng bảo hôm nay anh ấy đi gặp cô kia nhé?”
Cố Quân Thanh cầm thìa nhẹ nhàng khuấy cốc, “Hôm nay tính là gặp mặt chính thức à?”
“Em có thể cho là như vậy.” Dụ Duy Giang bảo.
Cố Quân Thanh ngẩng lên nhìn anh, khóe miệng mang theo ý cười: “Bác Dụ bảo anh bộn bề nhiều việc, khó lắm mới có thời gian gặp mặt em.”
“Sớm muộn gì cũng phải gặp.”
“Em biết anh không có tình cảm với em. Nhưng tốt nhất là đừng lạnh nhạt với em như thế, nhất là khi sau này nếu em thành vợ anh.” Cố Quân Thanh nhấp một ngụm cà phê, “Như anh vậy là mất phẩm đức của một người chồng.”
“Gọi đồ đi.” Hai tay Cố Quân Thanh giao nhau đặt trên bàn, mỉm cười nhìn anh, “Dùng chút thời gian ngắn ngủi của hôm nay để chúng ta tìm hiểu nhau nhé.”
Dụ Duy Giang gọi một cốc Espresso.
Cố Quân Thanh hờ hững nhìn ngoài cửa sổ, thu hồi ánh mắt rất tự nhiên, cô bảo Dụ Duy Giang: “Có người đang chụp chúng ta này.”
Dụ Duy Giang ừ một tiếng: “Không sao.”
Sẩm tối năm rưỡi, Thời Dẫn tới nhà hàng Hình Kiêu đặt trước. Trương Tiệp biết Hình Kiêu mời Thời Dẫn ăn cơm mừng đóng máy nên qua ăn trực. Anh ta kéo ghế thoải mái ngồi xuống, hỏi: “Dụ Duy Giang chưa tới à?”
“Anh ấy chưa về.” Hình Kiêu đứng dậy rót rượu cho Trương Tiệp, “Đạo diễn Trương sao lại tới đây thế?”
“Cơm mừng đóng máy mà không mời đạo diễn là tôi đây à?”
Lúc Dụ Duy Giang còn chưa về, tin nóng báo hiệu trên mạng lần trước đã tuôn tiếp phần sau, còn có thêm ảnh chụp. Trương Tiệp cong ngón tay gõ bát, “Làm gì đấy, tai điếc hay mắt mù mà không thấy người sống lù lù đây?”
Thời Dẫn cuối cùng cũng ngẩng lên, vẻ mặt đờ đẫn, sắc mặt còn hơi trắng.
“Sao đấy?” Trương Tiệp cau mày, “Ăn của cậu một bữa mà đến mức này sao?”
Hình Kiêu cười bảo: “Đạo diễn Trương, em nghi ngờ Thời Dẫn PTSD (Rối loạn căng thẳng sau chấn thương) với anh đấy.”
Trương Tiệp chậc một tiếng: “Làm như tôi là diêm vương không bằng.”
“Em,” Thời Dẫn đứng lên, “Em đi vệ sinh một cái.”
Cậu đi rồi, Trương Tiệp và Hình Kiêu bốn mắt nhìn nhau: “Thế này là sao?”
Ngày hè dài, ánh chiều tà cam rực xiên chéo qua song cửa trên cao của nhà vệ sinh chiếu ra những vùng sáng hình học chỉnh tề trên bồn rửa.
Thời Dẫn bước vào ánh chiều tà, một tay chống trên bồn. Cậu lấy điện thoại muốn gọi điện, song khựng lại giây lát, đóng giao diện cuộc gọi chuyển giao diện wechat. Cậu lướt danh sách trò chuyện, mở ảnh đại diện của Y.
Thời Dẫn không ý thức được tay cậu đang run. Cậu l**m đôi môi khô khốc, chạm vào nút gọi điện.
Âm thanh thông báo của wechat bất ngờ vang lên. Dụ Duy Giang liếc sang. Màn hình hiện cuộc gọi tới của “Tổ trưởng Tổ pha trò”. Dụ Duy Giang ngẩn ngơ.
Tiếng chuông reo mấy giây, Cố Quân Thanh ngó xuống, “Không nghe à?”
Dụ Duy Giang hồi thần, có phần chậm chạp cầm điện thoại lên.
“Alo.”
Tay Thời Dẫn chống trên bồn rửa. Ngón tay khẽ động đậy.
Giọng nói trầm trầm quen thuộc, cậu từng nghe, cũng từng nghi ngờ.
“Là em.” Tiếng Thời Dẫn hơi khàn.
Dụ Duy Giang ừ một tiếng.
Y trong ấn tượng của Thời Dẫn là một người đàn ông trưởng thành có chất giọng trầm. Các dấu hiệu trùng khớp như vô tình cố ý công bố thân phận của Y. Thời Dẫn không ngốc, cậu đã nghĩ Y có thể chính là Dụ Duy Giang. Cậu có thể chọn một cơ hội có ý nghĩa hơn hoặc là đúng không khí hơn để làm rõ thân phận của Y. Ví dụ như đợi tới khi cậu bước ra bước đầu tiên về phía Dụ Duy Giang, hoặc là sau khi cậu và Dụ Duy Giang chính thức xác định quan hệ, muốn trong lúc vô tình tăng thêm chút tình tự.
Nhưng Thời Dẫn chọn hôm nay.
“Y,” Thời Dẫn mở vòi nước, cố gắng để tiếng nước giấu đi giọng nói suy sụp, ấm ách của cậu, “Anh có thể nói nhiều thêm mấy câu không?”
Dụ Duy Giang sờ cốc cà phê trong tay, tầm mắt hạ xuống, khẽ bảo: “Chúc mừng đóng máy.”
Bốn chữ khiến Thời Dẫn xác định thân phận của Y.
“Dụ Duy Giang.” Thời Dẫn gọi tên anh trong tiếng nước chảy.
Dụ Duy Giang đáp lại: “Ừ.”
Thời Dẫn im lặng thật lâu, vẫn là chọn vấn đề thiếu nghị lực nhất: “Anh… đính hôn rồi à?”
Dụ Duy Giang không muốn lừa dối cậu nên tàn nhẫn thừa nhận: Ừ.”
Editor: Chan
Hôm Cố Quân Thanh tới trường quay gặp Dụ Duy Giang, ba Dụ gọi cho anh.
Hình Kiêu gửi cho Dụ Duy Giang mấy tài liệu qua wechat. Dụ Duy Giang mở ra xem. Đó là thông báo quay mấy ngày nay, cảnh ở xã Ẩm Mãnh xong là Thời Dẫn đóng máy. Dụ Duy Giang vừa xem tài liệu vừa nghe điện thoại của ba, mở loa ngoài.
“Con gái nhà Cố tới Khánh Thị tìm con à?” Ba Dụ vừa mở miệng đã hỏi câu này.
Dụ Duy Giang ừm một tiếng.
“Con bé đi một mình à?”
“Con tiếp đãi người ta cho đàng hoàng đấy.”
“Con đồng ý với ba gặp mặt một lần, tức là gặp một lần,” Dụ Duy Giang bảo, “Con không có thời gian tiếp đãi cô ấy.”
Hình Kiêu lại gửi thêm cho Dụ Duy Giang một tin nhắn wechat, là ảnh chụp màn hình.
Hình Kiêu: [Hình ảnh]
Hình Kiêu: Anh mau xem đi, làm em cười chết
Ảnh cậu chàng gửi là một tấm ảnh chụp màn hình trang cá nhân, đó là bài đăng của Thời Dẫn [Tổ trưởng tổ pha trò: Cuối cùng cũng hiểu vì sao con gái đánh nhau lại hay giật tóc rồi, thật sự rất đau.]
Ý cậu là hôm nay bị Dụ Duy Giang giật tóc đau làm Hình Kiêu cười khùng, gửi hàng loạt “ha ha ha ha”.
Ba Dụ ở bên kia điện thoại im lặng giây lát, giọng trầm xuống: “Dù sao con bé cũng là con gái…”
Dụ Duy Giang bấm vào trang cá nhân của Thời Dẫn, bình luận: Đau lắm à? Anh vừa gõ chữ vừa nói chuyện với ba: “Cô ấy có vệ sĩ.”
Ba Dụ không còn gì để nói, đành phải bảo Dụ Duy Giang phải tuân thủ lời hứa gặp mặt Cố Quân Thanh một lần, ít nhất cũng phải ăn một bữa cơm cùng nhau.
“Con biết rồi.”
Dụ Duy Giang ngắt cuộc gọi. Thời Dẫn trả lời bình luận của anh: Cậu biết tôi bị giật tóc hả?
Dụ Duy Giang nghĩ thầm chẳng phải là bị anh giật à. Anh trả lời: Nghĩ là biết cậu bị rồi.
Dụ Duy Giang không có trong nhóm diễn viên, toàn bộ thông báo quay phim đều là Hình Kiêu nhắc miệng cho anh. Thời Dẫn chưa từng chủ động kết bạn wechat với anh. Còn về việc Thời Dẫn có phát hiện “Y” là chính Dụ Duy Giang không thì Dụ Duy Giang không biết.
Ban đầu đúng là Dụ Duy Giang cố gắng che giấu thân phận, song càng về sau càng thấy không có gì. Chỉ là ngày ngày gặp Thời Dẫn liên tục không mấy khi liên lạc qua wechat nên mới không có cơ hội bày thân phận mình ra.
Nói sau vậy, Dụ Duy Giang thầm nghĩ.
Anh rất muốn biết phản ứng của Thời Dẫn khi biết chân tướng nhưng có vẻ chưa chắc sẽ có phản ứng đặc biệt, dù sao Thời Dẫn thông minh lắm.
Mấy ngày sau hôm Cố Quân Thanh tới trường quay gặp Dụ Duy Giang, trên mạng xuất hiện vài tin đồn vô căn cứ.
Ban đầu Thời Dẫn đã quên luôn cô gái kia rồi, ai ngờ tin nóng trên mạng lại giáng cho cậu một đòn nghiêm trọng. Tin này là bạn cùng phòng Thời Dẫn gửi cho cậu. Tin đồn nói Dụ Duy Giang – anh diễn viên hạng ba trong nước có thân phận thật là cậu chủ nhà giàu, là người kế thừa duy nhất của tập đoàn Hưng Dụ, đã có hôn ước với một cô gái họ Cố. Gần đây có phóng viên chụp được ảnh cô gái này tới đoàn phim “Gió ngầm” thăm đoàn.
Phần sau của tin này đả kích Thời Dẫn trầm trọng hơn phần trước. Dù sao trước đây Thời Tri Liên đã sớm nhắc nhở Thời Dẫn thân phận của Dụ Duy Giang không tầm thường.
Hơn nữa toàn thân Dụ Duy Giang tỏa mùi sang giàu, nghĩ sao cũng không thể nào xuất thân từ một gia đình bình thường được.
Hôm nay là cảnh cuối cùng của Thời Dẫn, đúng lúc không phải cảnh đối đầu với Dụ Duy Giang. Từ chiều Dụ Duy Giang đã mất tích không thấy bóng, nghe Trương Tiệp bảo anh có việc ra ngoài, vừa khéo hôm nay không có cảnh.
Tin nóng mà bạn cùng phòng gửi và cả sự biến mất của Dụ Duy Giang không thể nghi ngờ đã là hai lần đả kích Thời Dẫn khiến cậu mất hồn mất vía ngay trong cảnh cuối cùng, NG liên tục, suýt thì bị nước bọt Trương Tiệp dìm chết đuối.
Ngay giây phút camera dừng quay, Trương Tiệp nói một câu lạnh lùng vô cùng: “Chúc mừng bạn học Tiểu Thời của chúng ta đóng máy.”
Thời Dẫn cười đần, cúi người thật sâu cảm ơn sự chăm sóc và bao dung của mọi người trong đoàn, và cả kỉ niệm ba tuần đóng phim ngắn ngủi của cậu.
Tiếc nuối là cảnh cuối cùng không có Dụ Duy Giang ở đây.
Hình Kiêu đến cùng vẫn nghĩ cho Thời Dẫn. Cậu chàng tặng cho cậu một bó hoa, “Chúc mừng đóng máy.”
“Cảm ơn anh Hình.” Thời Dẫn ôm hoa vào lòng, “Thời gian này rước thêm phiền phức cho anh rồi.”
“Tối anh chuẩn bị cho em bữa mừng đóng máy.”
Thời Dẫn được yêu thương mà sợ hãi: “Thật hay giả, chắc không cần đâu?”
“Anh mời riêng em, tấm lòng tấm lòng, hình thức này là phải có.” Hình Kiêu liếc mắt đánh giá cậu, “Em tưởng anh có thể cho em một bữa phô trương ngang Lương Tử Hưng á?”
Thời Dẫn vẫn rất cảm kích nói mấy câu “Cảm ơn”.
Hai người quay về khách sạn. Hình Kiêu hỏi cậu: “Về là cũng sắp vào học rồi nhỉ?”
“Đúng rồi, mấy ngày nữa thôi.”
“Chọn đúng ngày vào đoàn là kì nghỉ, bài tập làm xong chưa?”
“Không có bài tập.” Thời Dẫn do dự giây lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Anh Hình, anh biết thầy Dụ đi đâu không?”
“Anh ấy bảo nay ra ngoài giải quyết chút chuyện.”
“Ò…” Thời Dẫn thử mở lời, “Anh Hình, dạo này em thấy có tin trên mạng, là về thầy Dụ…”
“Tin gì?”
“Trên mạng có người bảo thầy Dụ là con nhà giàu, còn đính hôn với một cô gái rồi.” Thời Dẫn tóm gọn trọng điểm, “Chuyện này… Anh biết không?”
“Đính hôn?” Trọng điểm của Hình Kiêu cũng ở phần sau, “Tin nào? Cho anh xem.”
Tin nóng về Dụ Duy Giang này mới là tin nóng báo hiệu thôi. Bình thường Dụ Duy Giang sống ẩn dật nên dưới ảnh hưởng của anh, vô tình Hình Kiêu cũng hóa ẩn dật theo.
Dụ Duy Giang đơn giản hóa nghề diễn thành nghề nghiệp bình thường nhất. Anh định vị bản thân rất rõ ràng, cũng biến thân phận bản thân chuyên chức hóa.
Hình Kiêu đã từ bỏ đấu tranh, cứ thế để Dụ Duy Giang “dắt mũi”. Cậu chàng hoàn toàn lấy anh làm trung tâm, chuyên tâm đi tìm kịch bản tốt, chăm lo sinh hoạt hằng ngày của anh, cũng chẳng mấy bận tâm tới phần marketing và phản bác tin đồn.
“Anh không rõ.” Hình Kiêu nhìn tin nóng Thời Dẫn gửi cho mình, cũng hoang mang khó hiểu lắm, “Chưa nghe anh ấy nhắc bao giờ.”
Thời Dẫn rầu rĩ: “Loại chuyện này anh ấy sẽ nói cho anh ư…”
Hình Kiêu vặn âm lượng lên: “Yêu đương là phải báo trước!”
Thời Dẫn gật đầu liên tục: “Hiểu rồi hiểu rồi.”
Hình Kiêu sờ cằm, “Con nhà giàu là thật. Nhà anh ấy đúng là có tiền, còn hơn cả có tiền… Nhưng chuyện đính hôn thì anh không biết thật. Anh phải hỏi anh ấy xem sao.” Tay cậu chàng bỗng khựng lại, trợn tròn mắt, “Má nó, đừng bảo hôm nay anh ấy đi gặp cô kia nhé?”
Cố Quân Thanh cầm thìa nhẹ nhàng khuấy cốc, “Hôm nay tính là gặp mặt chính thức à?”
“Em có thể cho là như vậy.” Dụ Duy Giang bảo.
Cố Quân Thanh ngẩng lên nhìn anh, khóe miệng mang theo ý cười: “Bác Dụ bảo anh bộn bề nhiều việc, khó lắm mới có thời gian gặp mặt em.”
“Sớm muộn gì cũng phải gặp.”
“Em biết anh không có tình cảm với em. Nhưng tốt nhất là đừng lạnh nhạt với em như thế, nhất là khi sau này nếu em thành vợ anh.” Cố Quân Thanh nhấp một ngụm cà phê, “Như anh vậy là mất phẩm đức của một người chồng.”
“Gọi đồ đi.” Hai tay Cố Quân Thanh giao nhau đặt trên bàn, mỉm cười nhìn anh, “Dùng chút thời gian ngắn ngủi của hôm nay để chúng ta tìm hiểu nhau nhé.”
Dụ Duy Giang gọi một cốc Espresso.
Cố Quân Thanh hờ hững nhìn ngoài cửa sổ, thu hồi ánh mắt rất tự nhiên, cô bảo Dụ Duy Giang: “Có người đang chụp chúng ta này.”
Dụ Duy Giang ừ một tiếng: “Không sao.”
Sẩm tối năm rưỡi, Thời Dẫn tới nhà hàng Hình Kiêu đặt trước. Trương Tiệp biết Hình Kiêu mời Thời Dẫn ăn cơm mừng đóng máy nên qua ăn trực. Anh ta kéo ghế thoải mái ngồi xuống, hỏi: “Dụ Duy Giang chưa tới à?”
“Anh ấy chưa về.” Hình Kiêu đứng dậy rót rượu cho Trương Tiệp, “Đạo diễn Trương sao lại tới đây thế?”
“Cơm mừng đóng máy mà không mời đạo diễn là tôi đây à?”
Lúc Dụ Duy Giang còn chưa về, tin nóng báo hiệu trên mạng lần trước đã tuôn tiếp phần sau, còn có thêm ảnh chụp. Trương Tiệp cong ngón tay gõ bát, “Làm gì đấy, tai điếc hay mắt mù mà không thấy người sống lù lù đây?”
Thời Dẫn cuối cùng cũng ngẩng lên, vẻ mặt đờ đẫn, sắc mặt còn hơi trắng.
“Sao đấy?” Trương Tiệp cau mày, “Ăn của cậu một bữa mà đến mức này sao?”
Hình Kiêu cười bảo: “Đạo diễn Trương, em nghi ngờ Thời Dẫn PTSD (Rối loạn căng thẳng sau chấn thương) với anh đấy.”
Trương Tiệp chậc một tiếng: “Làm như tôi là diêm vương không bằng.”
“Em,” Thời Dẫn đứng lên, “Em đi vệ sinh một cái.”
Cậu đi rồi, Trương Tiệp và Hình Kiêu bốn mắt nhìn nhau: “Thế này là sao?”
Ngày hè dài, ánh chiều tà cam rực xiên chéo qua song cửa trên cao của nhà vệ sinh chiếu ra những vùng sáng hình học chỉnh tề trên bồn rửa.
Thời Dẫn bước vào ánh chiều tà, một tay chống trên bồn. Cậu lấy điện thoại muốn gọi điện, song khựng lại giây lát, đóng giao diện cuộc gọi chuyển giao diện wechat. Cậu lướt danh sách trò chuyện, mở ảnh đại diện của Y.
Thời Dẫn không ý thức được tay cậu đang run. Cậu l**m đôi môi khô khốc, chạm vào nút gọi điện.
Âm thanh thông báo của wechat bất ngờ vang lên. Dụ Duy Giang liếc sang. Màn hình hiện cuộc gọi tới của “Tổ trưởng Tổ pha trò”. Dụ Duy Giang ngẩn ngơ.
Tiếng chuông reo mấy giây, Cố Quân Thanh ngó xuống, “Không nghe à?”
Dụ Duy Giang hồi thần, có phần chậm chạp cầm điện thoại lên.
“Alo.”
Tay Thời Dẫn chống trên bồn rửa. Ngón tay khẽ động đậy.
Giọng nói trầm trầm quen thuộc, cậu từng nghe, cũng từng nghi ngờ.
“Là em.” Tiếng Thời Dẫn hơi khàn.
Dụ Duy Giang ừ một tiếng.
Y trong ấn tượng của Thời Dẫn là một người đàn ông trưởng thành có chất giọng trầm. Các dấu hiệu trùng khớp như vô tình cố ý công bố thân phận của Y. Thời Dẫn không ngốc, cậu đã nghĩ Y có thể chính là Dụ Duy Giang. Cậu có thể chọn một cơ hội có ý nghĩa hơn hoặc là đúng không khí hơn để làm rõ thân phận của Y. Ví dụ như đợi tới khi cậu bước ra bước đầu tiên về phía Dụ Duy Giang, hoặc là sau khi cậu và Dụ Duy Giang chính thức xác định quan hệ, muốn trong lúc vô tình tăng thêm chút tình tự.
Nhưng Thời Dẫn chọn hôm nay.
“Y,” Thời Dẫn mở vòi nước, cố gắng để tiếng nước giấu đi giọng nói suy sụp, ấm ách của cậu, “Anh có thể nói nhiều thêm mấy câu không?”
Dụ Duy Giang sờ cốc cà phê trong tay, tầm mắt hạ xuống, khẽ bảo: “Chúc mừng đóng máy.”
Bốn chữ khiến Thời Dẫn xác định thân phận của Y.
“Dụ Duy Giang.” Thời Dẫn gọi tên anh trong tiếng nước chảy.
Dụ Duy Giang đáp lại: “Ừ.”
Thời Dẫn im lặng thật lâu, vẫn là chọn vấn đề thiếu nghị lực nhất: “Anh… đính hôn rồi à?”
Dụ Duy Giang không muốn lừa dối cậu nên tàn nhẫn thừa nhận: Ừ.”
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Đánh giá:
Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Story
Chương 50
10.0/10 từ 32 lượt.