Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 48

Chương 48: “Anh đừng như vậy.”
Editor: Chan


Mẹ Thời nhét cho Nguyên Dập mấy chai rượu ngon.


“Cô, đây là…” Nguyên Dập bối rối nhìn rượu mẹ Thời đưa.



“Tri Liên mang tới mấy chai, cô lấy chỗ nó. Cô thấy cháu thích uống.” Mẹ Thời nhét cả rượu lẫn túi đựng vào tay Nguyên Dập, “Cầm nè.”


Nguyên Dập cười, mặt đỏ lên do rượu vào: “Thế này không hay lắm.”


“Không sao đâu, Tri Liên biết mà.”


Nguyên Dập nghĩ thầm hắn mà biết lại càng không thể nhận.


Nguyên Dập từ chối: “Cảm ơn cô nhưng thế này cháu ngại lắm, cô cầm về đi ạ.”


Mẹ Thời kiên trì: “Cháu cứ cầm đi. Chỗ nó có nhiều lắm, không cần ngại đâu.”


Đưa qua đẩy lại, Nguyên Dập không nói lại mẹ Thời đành phải nhận, cùng lắm thì hôm sau chuyển đủ tiền trả Thời Tri Liên là được.


Thật ra Nguyên Dập không tiếc gì số tiền này, dẫu sao cũng toàn rượu ngon. Nguyên Dập mê rượu. Sau khi ôm rượu về phòng, y lấy đại một chiếc ly trong tủ ra rót mấy ly, một mình phẩm rượu.


Y chuyển hết tiền trong wechat cho Thời Dẫn để cậu giúp chuyển cho Thời Tri Liên, còn bảo số còn lại sau trả từ từ.


Đêm đã muộn, Thời Dẫn tắm táp xong xuôi trong phòng tắm trong phòng. Lúc ra cậu thấy Dụ Duy Giang đang nằm xem điện thoại, ngón tay chậm rãi lướt màn hình, rất tập trung.


Thời Dẫn thay quần áo mới mẹ cậu mang tới, cùng kiểu với cái Dụ Duy Giang đang mặc trên người, mặc xong thấy giống đồ đôi một cách quái dị.


Tâm tư Thời Dẫn như đi vào cõi mơ một giây, lắc lắc đầu, bị chính cảm tưởng của mình làm cho thẹn.


Thời Dẫn lặng lẽ đi về giường mình. Dụ Duy Giang ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển hướng cậu.


Quần áo cùng kiểu dáng, cùng kích thước mặc trên người Thời Dẫn lại có vẻ rộng hơn nhiều. Cậu mặc quần đùi thể thao dài trên gối lộ ra hai chân gầy gầy.



Chân Thời Dẫn không phải kiểu gầy yếu như que củi nhưng rất trắng. Có lẽ do tắm nước nóng nên hai đầu gối hơi đỏ.


Thời Dẫn nhận ra Dụ Duy Giang đang nhìn mình. Cậu lật chăn chui tọt vào, chỉ còn hiện ra cái đầu, tóc tai lộn xộn trải trên gối.


“Mai mấy giờ chúng ta dậy?” Thời Dẫn quay sang hỏi Dụ Duy Giang, tiếng nói ngạt trong chăn.


”Sáu giờ.”


Thời Dẫn ai oán “ôi” một tiếng: “… Sao mà sớm thế.”


“Ở đây là nội thành, đi về phải mất hơn một tiếng.”


Cũng đúng, đi muộn là Trương Tiệp lại phun châu nhả ngọc.


Thời Dẫn loạt xoạt trong chăn lần tìm điện thoại, “Vậy em đặt báo thức, năm cái chắc đủ rồi.”


Dụ Duy Giang bật cười khẽ.


“Muốn ngủ chưa?” Dụ Duy Giang hỏi.


Thời Dẫn ừm một tiếng, trở mình quay lưng lại với Dụ Duy Giang, “Muốn ngủ rồi.”


Dụ Duy Giang tắt đèn lớn, sau đó lại tắt đèn ngủ.


Một phút sau, Thời Dẫn trở mình khe khẽ, lần nữa quay về hướng Dụ Duy Giang. Cậu lấy chăn che hết nửa mặt, mở to đôi mắt sáng ngời như nai con lẳng lặng nhìn người nằm trên giường lúc lâu.


Hiệu quả cách âm của căn phòng này có vẻ rất tốt, ngoại trừ tiếng hít thở nhẹ nhàng nho nhỏ, Thời Dẫn không nghe được bất kì tiếng động nào khác.


Nguyên Dập uống hết một chai mới thôi. Mặc dù tửu lượng y được nhưng cũng chịu không nổi uống quá nhiều loại rượu. Dạ dày nhộn nhạo khó chịu, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.


Nguyên Dập tới phòng khách rót cho mình cốc nước. Bàn trà phòng khách có một chiếc laptop. Màn hình vẫn đang sáng. Phòng tắm loáng thoáng có tiếng nước truyền ra. Nguyên Dập nhìn đồng hồ điện tử trên tường, đã gần một giờ rồi.


Cả căn phòng yên ắng. Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng vàng le lói qua cánh cửa kính nhám phòng tắm.


Nguyên Dập cầm cốc nước tới trước máy tính xem. Màn hình chi chít các mục số liệu, đâu đâu cũng thấy chữ tiếng Anh và các con số, vừa nhìn đã biết là máy tính của Thời Tri Liên.


Muộn thế này vẫn còn làm việc…



Nguyên Dập đặt cốc nước xuống, đờ đẫn dựa vào sô pha. Cồn khiến tư duy và hành động của y trở nên chậm chạp, nằm xuống là không muốn động nữa.


Điều hoà phòng khách để nhiệt vừa phải. Nguyên Dập thấy hơi nóng, vô thức kéo vạt áo lên một chút.


Cửa phòng tắm bị ai đó đẩy ra. Thời Tri Liên trần nửa người trên ra ngoài, toàn thân toả hơi nóng.


Hắn thấy Nguyên Dập xiêu vẹo dựa đầu vào sô pha. Áo kéo lên trên lộ ra một đoạn eo thon gọn.


Khác nào phong cảnh mĩ miều, Thời Tri Liên suy nghĩ có phần dung tục.


Nghe tiếng bước chân, Nguyên Dập động đậy. Lòng nghĩ cứ chiếm chỗ của Thời Tri Liên thế này kiểu gì cũng bị hắn xoi mói nên y phản xạ mở mắt ra.


Nhưng Thời Tri Liên đã đến cạnh y rồi.


Đầu mũi và hai má Nguyên Dập ửng đỏ. Mùi rượu quanh thân nồng hơn trước đó. Con ngươi rất mịt mờ.


Thời Tri Liên chỉ mặc một chiếc quần ở nhà chất cotton rộng rãi. Thấy hắn trần nửa người trên, Nguyên Dập bất giác quay đầu đi, cảm giác cổ họng khô khốc.


Y với tay lấy cốc nước nhưng lại vụng về đánh đổ.


Nguyên Dập giật mình, hoảng hốt nhìn máy tính xách tay trên bàn. Thời Tri Liên phản ứng rất nhanh, y cầm nó lên đặt sang một bên.


“Xin lỗi…” Nguyên Dập chậm chạp. Y rút mấy tờ giấy lau nước trên mặt bàn.


Y nhìn xuống, hàng mi rủ bóng, trông có vẻ rất dài, gợi lên cảm giác vô tội quyến rũ một cách dung tục.


“Mổ mắt rồi à?” Thời Tri Liên thình lình hỏi một câu như vậy.


Nguyên Dập đờ đẫn ngẩng lên, chẳng biết Thời Tri Liên đã tới trước mặt y từ khi nào, hơi thở có vương mùi thuốc lá phả vào mặt y.


Nguyên Dập mở to mắt: “Mẹ kiếp say rồi…” Y kinh hoàng lui về sau hai bước, ai ngờ trượt chân ngã xuống sô pha.


“Cậu định nói là do say à?” Thời Tri Liên khom lưng nhìn y bằng ánh mắt bất hảo lại đầy tính xâm lược.


Hắn không mặc áo, Nguyên Dập không muốn thừa nhận dáng vẻ này của hắn khiến y hô hấp rối loạn.


Hơi thở của Nguyên Dập ngày càng nặng nề, nhìn Thời Tri Liên nghiêng người áp tới mà không có bất kì phản ứng nào.



Cồn làm loạn tâm trí.


Nguyên Dập ỡm ờ, trong một thoáng mơ hồ cùng Thời Tri Liên môi lưỡi triền miên.


Nguyên Dập biết rõ hành vi của mình bây giờ vừa phóng túng vừa vô liêm sỉ. Y chướng mắt tính nết Thời Tri Liên, không dám đụng chạm hắn nhưng vẻ ngoài và cơ thể hắn đều rất đẹp, lời mê hoặc là từ miệng hắn mà ra nên khi Nguyên Dập hôn sâu cùng hắn cũng yên lòng phần nào.


Thời Tri Liên muốn lên giường với Nguyên Dập. Nguyên Dập bảo hắn điên rồi.


“Ở đây nhiều người thế này.”


“Vậy ra cậu lo lắng chuyện này à.”


Tai Nguyên Dập đỏ lên, cảm thấy mắt ngày càng khô. Y quay mặt đi tháo kính áp tròng.


Nguyên Dập xụi lơ trên đất, dựa vào bàn trà. Thời Tri Liên ngồi trên sô pha, mũi chân nhẹ nhàng cọ trên cổ y, “Cậu làm gì.”


“Lấy kính áp tròng.”


“Cứ thế lấy?”


“Tôi dùng loại một lần.” Nguyên Dập ném hai miếng tròn tròn trong suốt mới lấy ra vào gạt tàn, ngẩng lên, ánh mắt lập tức đờ dẫn, tầm nhìn mất tập trung.


“Không đeo kính trông như thằng ngốc.” Hứng thú của Thời Tri Liên vẫn dạt dào, “Không nhìn thấy là chịu làm với tôi?”


“Sao anh lắm lời thế nhỉ.” Nguyên Dập nhíu mày.


Thời Tri Liên châm điếu thuốc, rít một hơi phả ra làn khói trắng. Hắn hạ mắt nhìn Nguyên Dập, bảo: “Dùng miệng trước đi.”


Một giờ hai mươi phút đêm, Dụ Duy Giang đang ngủ bỗng tỉnh. Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng điều hòa hoạt động kêu vù vù. Dụ Duy Giang quay đầu nhìn quanh, mọi thứ đều bị bóng đêm bao phủ nhưng vẫn có thể thấy được người trên giường.


Tướng ngủ của Thời Dẫn rất ngoan, chăn đắp rất kín.


Dụ Duy Giang đi vệ sinh đêm, lặng lẽ đi dép tới cửa phòng.


Anh nhẹ nhàng mở cửa. Cửa hé ra một khe hở. Ánh sáng yếu ớt hắt vào cuốn theo vài âm thanh mập mờ.


Dụ Duy Giang bất giác khựng lại. Vì anh nghe được tiếng r*n r* đứt quãng. Âm thanh không lớn nhưng buổi đêm yên tĩnh, một chút tiếng động nhỏ nhoi cũng có thể lọt vào tai anh.



“Cậu phải luyện tập thêm đi.”


Là giọng Thời Tri Liên.


“Lát vào phòng tôi.”


“Đừng tỏ vẻ miễn cưỡng thế, bây giờ là ai quỳ trên đất.”


Xuyên qua khe cửa có thể thấy được quang cảnh bên ngoài. Dụ Duy Giang đứng lặng giây lát. Anh thấy Thời Tri Liên dựa trên sô pha, ánh sáng leo lắt từ màn hình máy tính hắt lên người hắn. Phía trước hắn có một người. Người đó quỳ trên đất, một tay buông thõng, một tay bám trên gối Thời Tri Liên, đầu chôn sâu trước người hắn.


Từ trang phục có thể đoán được người quỳ phía trước Thời Tri Liên là Nguyên Dập. 


Tay cầm tay nắm cửa của Dụ Duy Giang không khỏi siết chặt.


Anh chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, cũng chưa từng tận mắt thấy hành vi thân mật giữa nam với nam. Cảnh tượng trước mắt này vừa hoang đường vừa như có ý thơ h**n **.


Phía sau có tiếng sột soạt, ngay lúc Dụ Duy Giang thất thần, Thời Dẫn dụi mắt xuống giường, mơ màng tới sau anh.


“Dụ…”


Dụ Duy Giang giật mình, quay lại bịt kín miệng Thời Dẫn.


Thời Dẫn hoảng sợ mở to mắt, tỉnh ngủ hẳn.


Lòng bàn tay Dụ Duy Giang rất nóng, tiếng thở nặng trĩu. Thời Dẫn bị anh bịt miệng, không dám lên tiếng.


Dụ Duy Giang nhẹ nhàng đóng cửa. Cánh môi mềm của Thời Dẫn dán lên tay anh, khí nóng quanh quẩn qua kẽ tay từng nhịp. Cảnh tượng mập mờ ngoài cửa vẫn vờn trong đầu. Cổ họng Dụ Duy Giang căng chặt, yết hầu không nén được cuộn một vòng.


Người Thời Dẫn cứng đờ, tay vân vê vạt áo.


Dụ Duy Giang hôn từ trán tới xương mày, rồi tới mũi, thẳng tới khi Thời Dẫn khẽ đẩy anh ra.


Thời Dẫn hơi váng đầu, mặt cũng rất nóng.


“Anh đừng như thế.” Thời Dẫn cầu xin Dụ Duy Giang.


“Vậy em đừng nhìn trộm anh.” Dụ Duy Giang bảo.


Thời Dẫn đỏ bừng mặt, nghĩ thầm chắc cậu không làm được.



Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em Story Chương 48
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...