Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 37
Chương 37: Có những khi, quá tay một cái là lộ sơ hở ngay.
Edit + Beta: Chan + Yan
Nhìn thấu nội tâm mình như là chuyện trong nháy mắt. Nhưng thản nhiên đối diện với nó mới là chuyện khó khăn. Thời Dẫn vào thời khắc này lần nữa định nghĩa lại ý nghĩa của Dụ Duy Giang với cậu. Tình cảm dành cho Dụ Duy Giang mà trước đây cậu vẫn luôn nghĩ cứ như có người cưỡng chế nhấn phím delete, một phím xóa sạch toàn bộ.
Nguyên nhân cho những trốn tránh và chột dạ vô cớ của Thời Dẫn đã rất dễ dàng nhìn ra đáp án.
Không gian trong xe dã ngoại nhỏ hẹp mà bí mật. Tình cảm của Thời Dẫn đối với Dụ Duy Giang cũng là bí mật. Một bí mật mà ngay cả bản thân Thời Dẫn còn không phát hiện ra.
Cửa xe dã ngoại mở, Thời Dẫn cảm giác như cánh cửa trái tim cậu cũng mở, bóc trần hết thảy. Cậu sợ người khác nhìn thấy bên trong trái tim mình, cũng như sợ người qua đường thấy Dụ Duy Giang và cậu trong xe vậy.
Rõ ràng hai người chẳng làm gì cả, ngay cả chột dạ cũng chỉ từ một phía.
Thời Dẫn bỗng thấy mất tinh thần, sau đó chuyển chủ đề một cách hơi ngớ ngẩn: “Anh ngủ đến bây giờ ạ? Có phải còn chưa ăn tối không? Balo em để ở đây, em tới lấy.”
Lấy balo thì lấy balo, làm gì mà như phường trộm cắp không bằng, Dụ Duy Giang phàn nàn trong lòng. Anh nhìn cục u trên trán Thời Dẫn, thật sự không biết nên nói gì. Vừa nãy đập phải mạnh lắm, anh sợ nhãi con này bị đập đần luôn.
Thời Dẫn đi qua Dụ Duy Giang tới trước bàn xách balo của mình lên. Chỗ trán bị đập rất đau. Cậu không khỏi sờ lên xem, sau đó chạm phải cục u, đau đến nỗi phải xuýt xoa một tiếng.
Cậu hơi cúi người. Áo rộng rãi, vóc người mảnh khảnh, khớp xương nhô ra nơi vai rõ ràng, bóng lưng toát lên vẻ lẻ loi khó tả.
“Đập đau lắm à?”
Dụ Duy Giang chẳng biết từ lúc nào đã đi tới phía sau Thời Dẫn. Cả người Thời Dẫn run lên, siết chặt balo.
Yết hầu cậu cuộn một vòng, song cố gắng thả lỏng để bản thân bình thường lên chút.
Thời Dẫn vẫn quay lưng về phía Dụ Duy Giang, gật đầu.
Đương khi nói chuyện, ngoài xe vọng tới tiếng Hình Kiêu: “Anh Dụ, dậy chưa? Đi ăn tối.” Hình Kiêu vịn cửa xe bước lên, “Ô? Cả hai đều ở đây à?”
Thời Dẫn quay lại, Hình Kiêu thấy cục u trên đầu cậu, hết hồn: “Vãi, đầu em sao thế? Va vào đâu à?”
Cô trợ lý Tiểu Đường ở sau Hình Kiêu nghe vậy vòng qua cậu chàng ngó vào trong. Cô giật mình nhìn Thời Dẫn.
“Nãy em không cẩn thận va phải cửa xe.” Thời Dẫn bảo.
“Anh… Em,” Hình Kiêu nhất thời nói không nên lời, sau đó chân thành bảo: “Em có thể nói anh nghe em đập vào cửa kiểu gì không?”
Giờ phút này Thời Dẫn không có tâm trạng kể lể với cậu chàng. Cậu rầu rĩ: “Lúc quay người không để ý.”
Thời Dẫn không có trợ lý, cũng không có quản lý, có chuyện gì xảy ra cũng không có ai giúp cậu xử lý. Hình Kiêu không nhìn nổi dáng vẻ đáng thương này của cậu, lòng tốt trào dâng. Cậu chàng gọi Tiểu Đường phía sau: “Tiểu Đường, em tìm hộp thuốc đi, mau bôi cho cậu ấy ít thuốc. Cục này sắp sưng thành cái bánh bao rồi.”
“Vâng!” Tiểu Đường lập tức lên xe.
Thời Dẫn lẩm bẩm: “Không khoa trương đến mức ấy chứ.”
“Em tự soi gương đi. Xem xem anh có nói quá không. Em nên cảm tạ trời đất là không đập chảy máu. Nếu không là phá tướng rồi đấy. Đến lúc đấy đạo diễn Trương sẽ phun nước bọt chết em.”
Diễn viên trong quá trình đóng phim phải bảo đảm lo liệu cho thân thể và hình tượng của mình. Đó là sự chuyên nghiệp cơ bản.
Tiểu Đường tìm được hộp thuốc trong tủ đồ trên xe. Cô đỏ mặt gọi Thời Dẫn qua. Tiểu Đường ngồi trên ghế, Thời Dẫn ngồi cạnh cô.
“Thật sự sưng lắm à?” Thời Dẫn hỏi Tiểu Đường.
Tiểu Đường nhanh chóng quay sang nhìn cậu rồi quay lại, gật đầu: “Sưng to thật. Tôi giúp cậu bôi thuốc.”
“Phiền chị rồi.”
Tiểu Đường lục ra rất nhiều thuốc hoạt huyết giảm đau bôi ngoài, đoạn quay đầu rụt rè nhìn Thời Dẫn. Thời Dẫn không thấp, đứng trong dàn nam sinh đã được tính là cao, lúc cậu ngồi xuống cũng cao hơn Tiểu Đường kha khá. Tiểu Đường đẩy gọng kính, hơi căng thẳng bảo: “Cậu có thể cúi xuống một chút không?”
Thời Dẫn nghe vậy hơi cúi.
“Để anh.” Dụ Duy Giang bỗng bước tới.
“Hả?” Tiểu Đường cầm tuýp thuốc ngây ra.
Dụ Duy Giang đứng trước mặt Tiểu Đường. Thân hình cao lớn gây ra một loại cảm giác áp bách. Anh nhìn Tiểu Đường, ánh mắt bình tĩnh, trên mặt cũng chẳng tỏ cảm xúc gì. Nhưng dù vậy, Tiểu Đường vẫn bất giác đặt thuốc trong tay xuống, đứng lên, chủ động nhường chỗ cho Dụ Duy Giang.
Thời Dẫn ở một bên toát mồ hôi tay.
“Trước khi bôi thuốc nên chườm nóng chút đã.” Ngón tay Dụ Duy Giang gảy tìm thuốc trong hộp thuốc, “Tiểu Đường, nhờ em mang giúp anh một cái khăn tới.”
“Dạ.”
Cô bây giờ sợ phát khiếp, hơi mù mịt tình hình hiện tại.
Rốt cuộc ai mới là trợ lý vậy?
Thời Dẫn cứng đờ tại chỗ rất lâu, không dám động, còn muốn giả vờ ra vẻ “Em không sao, em rất fine, em không chột dạ xíu nào hết”.
Nhưng cơ thể không lừa được người. Nửa trên Thời Dẫn rõ ràng vẹo hẳn sang một bên, trong lúc vô tình đã cách xa Dụ Duy Giang từ lúc nào.
“Qua đây.” Dụ Duy Giang bảo.
Thời Dẫn chậm chạp nhích lại.
Dụ Duy Giang không cần Thời Dẫn cúi đầu. Anh gấp khăn nóng thành hình chữ nhật rồi úp trên trán Thời Dẫn.
Khăn nóng, cảm giác ấm áp xuyên qua da thịt truyền tới toàn thân, thoáng chốc, má Thời Dẫn đỏ bừng, không biết là bị nóng đỏ hay là vì nguyên do nào khác.
Dụ Duy Giang áp vào chỗ sưng, nhẹ nhàng xoa xoa. Thời Dẫn không nhịn được nhíu mày khe khẽ. Dụ Duy Giang không cần Thời Dẫn cúi đầu nhưng Thời Dẫn cứ vô thức cúi dần xuống. Hai hàng mi cũng hạ dần, bị ánh đèn rọi ra hai bóng đen mờ mờ dưới mắt.
“Mấy chuyện này nhờ Tiểu Đường là được rồi mà.” Hình Kiêu không hiểu hành động này của Dụ Duy Giang lắm. Anh với Thời Dẫn thân thiết thế này sau lưng cậu chàng từ bao giờ ấy nhỉ?
Tiểu Đường nhớ tới vẻ mặt không có miếng hơi ấm nào của Dụ Duy Giang, lén lút nhìn sang anh.
Dụ Duy Giang không nói gì, tầm mắt vẫn đang đặt trên khăn. Cô lại nhìn theo hướng nhìn của anh, chuyển dần về phía Thời Dẫn. Thời Dẫn đang dè dặt ngồi một cách ngay ngắn, trông lạ lắm.
Lát sau, cô thấy môi Thời Dẫn động đậy.
“Để em tự làm.” Thời Dẫn lí nhí, giơ tay lên muốn giữ cái khăn, ai ngờ tay lại sờ vào tay Dụ Duy Giang, chạm vào gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Cậu vội vàng rụt lại.
Cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Toàn bộ người trong đoàn đều sẽ biết tâm tư cậu dành cho Dụ Duy Giang.
Thời Dẫn chưa bao giờ gặp cảnh trời đày như hôm nay. Hóa ra lén thích một người trong lúc chính bản thân còn không phát hiện ra là cảm giác thế này ư?
Tay Dụ Duy Giang rất to, chỉ lòng bàn tay thôi đã che hết trán cậu rồi. Nếu tim nằm gần trán hơn một chút, nhất định Dụ Duy Giang sẽ nghe được nhịp tim đang tăng tốc của cậu.
Dụ Duy Giang dừng động tác.
Thời Dẫn thử biểu hiện như bình thường: “Thôi thì anh cứ làm đi, em cảm ơn nha.”
Hình Kiêu đứng cạnh cười thành tiếng: “Em cũng biết sai người khác lắm, không thấy khách sáo chút nào.”
“Thời cơ đến là phải nắm cho chắc.” Thời Dẫn cười bảo, “Phúc lợi cho fan đấy.”
Dụ Duy Giang khẽ nhíu mày.
Có những khi, quá tay một cái là lộ sơ hở ngay.
Dụ Duy Giang bỏ khăn ra, cầm một tuýp kem tan máu bầm. Anh bóp một ít ra ngón giữa, bảo Thời Dẫn: “Qua đây một chút.”
Thời Dẫn nghe lời nhích qua. Dụ Duy Giang bỗng đặt tay sau gáy cậu, để đầu cậu hơi ngửa ra sau rồi bôi thuốc cho cậu.
Người Thời Dẫn cứng đờ một cách rõ ràng. Dụ Duy Giang vẫn cứ nhìn cậu không đổi sắc như vậy mà thêm một động tác, làm ra điều khiến cậu vừa lúng túng vừa rung rinh.
Edit + Beta: Chan + Yan
Nhìn thấu nội tâm mình như là chuyện trong nháy mắt. Nhưng thản nhiên đối diện với nó mới là chuyện khó khăn. Thời Dẫn vào thời khắc này lần nữa định nghĩa lại ý nghĩa của Dụ Duy Giang với cậu. Tình cảm dành cho Dụ Duy Giang mà trước đây cậu vẫn luôn nghĩ cứ như có người cưỡng chế nhấn phím delete, một phím xóa sạch toàn bộ.
Nguyên nhân cho những trốn tránh và chột dạ vô cớ của Thời Dẫn đã rất dễ dàng nhìn ra đáp án.
Không gian trong xe dã ngoại nhỏ hẹp mà bí mật. Tình cảm của Thời Dẫn đối với Dụ Duy Giang cũng là bí mật. Một bí mật mà ngay cả bản thân Thời Dẫn còn không phát hiện ra.
Cửa xe dã ngoại mở, Thời Dẫn cảm giác như cánh cửa trái tim cậu cũng mở, bóc trần hết thảy. Cậu sợ người khác nhìn thấy bên trong trái tim mình, cũng như sợ người qua đường thấy Dụ Duy Giang và cậu trong xe vậy.
Rõ ràng hai người chẳng làm gì cả, ngay cả chột dạ cũng chỉ từ một phía.
Thời Dẫn bỗng thấy mất tinh thần, sau đó chuyển chủ đề một cách hơi ngớ ngẩn: “Anh ngủ đến bây giờ ạ? Có phải còn chưa ăn tối không? Balo em để ở đây, em tới lấy.”
Lấy balo thì lấy balo, làm gì mà như phường trộm cắp không bằng, Dụ Duy Giang phàn nàn trong lòng. Anh nhìn cục u trên trán Thời Dẫn, thật sự không biết nên nói gì. Vừa nãy đập phải mạnh lắm, anh sợ nhãi con này bị đập đần luôn.
Thời Dẫn đi qua Dụ Duy Giang tới trước bàn xách balo của mình lên. Chỗ trán bị đập rất đau. Cậu không khỏi sờ lên xem, sau đó chạm phải cục u, đau đến nỗi phải xuýt xoa một tiếng.
Cậu hơi cúi người. Áo rộng rãi, vóc người mảnh khảnh, khớp xương nhô ra nơi vai rõ ràng, bóng lưng toát lên vẻ lẻ loi khó tả.
“Đập đau lắm à?”
Dụ Duy Giang chẳng biết từ lúc nào đã đi tới phía sau Thời Dẫn. Cả người Thời Dẫn run lên, siết chặt balo.
Yết hầu cậu cuộn một vòng, song cố gắng thả lỏng để bản thân bình thường lên chút.
Thời Dẫn vẫn quay lưng về phía Dụ Duy Giang, gật đầu.
Đương khi nói chuyện, ngoài xe vọng tới tiếng Hình Kiêu: “Anh Dụ, dậy chưa? Đi ăn tối.” Hình Kiêu vịn cửa xe bước lên, “Ô? Cả hai đều ở đây à?”
Thời Dẫn quay lại, Hình Kiêu thấy cục u trên đầu cậu, hết hồn: “Vãi, đầu em sao thế? Va vào đâu à?”
Cô trợ lý Tiểu Đường ở sau Hình Kiêu nghe vậy vòng qua cậu chàng ngó vào trong. Cô giật mình nhìn Thời Dẫn.
“Nãy em không cẩn thận va phải cửa xe.” Thời Dẫn bảo.
“Anh… Em,” Hình Kiêu nhất thời nói không nên lời, sau đó chân thành bảo: “Em có thể nói anh nghe em đập vào cửa kiểu gì không?”
Giờ phút này Thời Dẫn không có tâm trạng kể lể với cậu chàng. Cậu rầu rĩ: “Lúc quay người không để ý.”
Thời Dẫn không có trợ lý, cũng không có quản lý, có chuyện gì xảy ra cũng không có ai giúp cậu xử lý. Hình Kiêu không nhìn nổi dáng vẻ đáng thương này của cậu, lòng tốt trào dâng. Cậu chàng gọi Tiểu Đường phía sau: “Tiểu Đường, em tìm hộp thuốc đi, mau bôi cho cậu ấy ít thuốc. Cục này sắp sưng thành cái bánh bao rồi.”
“Vâng!” Tiểu Đường lập tức lên xe.
Thời Dẫn lẩm bẩm: “Không khoa trương đến mức ấy chứ.”
“Em tự soi gương đi. Xem xem anh có nói quá không. Em nên cảm tạ trời đất là không đập chảy máu. Nếu không là phá tướng rồi đấy. Đến lúc đấy đạo diễn Trương sẽ phun nước bọt chết em.”
Diễn viên trong quá trình đóng phim phải bảo đảm lo liệu cho thân thể và hình tượng của mình. Đó là sự chuyên nghiệp cơ bản.
Tiểu Đường tìm được hộp thuốc trong tủ đồ trên xe. Cô đỏ mặt gọi Thời Dẫn qua. Tiểu Đường ngồi trên ghế, Thời Dẫn ngồi cạnh cô.
“Thật sự sưng lắm à?” Thời Dẫn hỏi Tiểu Đường.
Tiểu Đường nhanh chóng quay sang nhìn cậu rồi quay lại, gật đầu: “Sưng to thật. Tôi giúp cậu bôi thuốc.”
“Phiền chị rồi.”
Tiểu Đường lục ra rất nhiều thuốc hoạt huyết giảm đau bôi ngoài, đoạn quay đầu rụt rè nhìn Thời Dẫn. Thời Dẫn không thấp, đứng trong dàn nam sinh đã được tính là cao, lúc cậu ngồi xuống cũng cao hơn Tiểu Đường kha khá. Tiểu Đường đẩy gọng kính, hơi căng thẳng bảo: “Cậu có thể cúi xuống một chút không?”
Thời Dẫn nghe vậy hơi cúi.
“Để anh.” Dụ Duy Giang bỗng bước tới.
“Hả?” Tiểu Đường cầm tuýp thuốc ngây ra.
Dụ Duy Giang đứng trước mặt Tiểu Đường. Thân hình cao lớn gây ra một loại cảm giác áp bách. Anh nhìn Tiểu Đường, ánh mắt bình tĩnh, trên mặt cũng chẳng tỏ cảm xúc gì. Nhưng dù vậy, Tiểu Đường vẫn bất giác đặt thuốc trong tay xuống, đứng lên, chủ động nhường chỗ cho Dụ Duy Giang.
Thời Dẫn ở một bên toát mồ hôi tay.
“Trước khi bôi thuốc nên chườm nóng chút đã.” Ngón tay Dụ Duy Giang gảy tìm thuốc trong hộp thuốc, “Tiểu Đường, nhờ em mang giúp anh một cái khăn tới.”
“Dạ.”
Cô bây giờ sợ phát khiếp, hơi mù mịt tình hình hiện tại.
Rốt cuộc ai mới là trợ lý vậy?
Thời Dẫn cứng đờ tại chỗ rất lâu, không dám động, còn muốn giả vờ ra vẻ “Em không sao, em rất fine, em không chột dạ xíu nào hết”.
Nhưng cơ thể không lừa được người. Nửa trên Thời Dẫn rõ ràng vẹo hẳn sang một bên, trong lúc vô tình đã cách xa Dụ Duy Giang từ lúc nào.
“Qua đây.” Dụ Duy Giang bảo.
Thời Dẫn chậm chạp nhích lại.
Dụ Duy Giang không cần Thời Dẫn cúi đầu. Anh gấp khăn nóng thành hình chữ nhật rồi úp trên trán Thời Dẫn.
Khăn nóng, cảm giác ấm áp xuyên qua da thịt truyền tới toàn thân, thoáng chốc, má Thời Dẫn đỏ bừng, không biết là bị nóng đỏ hay là vì nguyên do nào khác.
Dụ Duy Giang áp vào chỗ sưng, nhẹ nhàng xoa xoa. Thời Dẫn không nhịn được nhíu mày khe khẽ. Dụ Duy Giang không cần Thời Dẫn cúi đầu nhưng Thời Dẫn cứ vô thức cúi dần xuống. Hai hàng mi cũng hạ dần, bị ánh đèn rọi ra hai bóng đen mờ mờ dưới mắt.
“Mấy chuyện này nhờ Tiểu Đường là được rồi mà.” Hình Kiêu không hiểu hành động này của Dụ Duy Giang lắm. Anh với Thời Dẫn thân thiết thế này sau lưng cậu chàng từ bao giờ ấy nhỉ?
Tiểu Đường nhớ tới vẻ mặt không có miếng hơi ấm nào của Dụ Duy Giang, lén lút nhìn sang anh.
Dụ Duy Giang không nói gì, tầm mắt vẫn đang đặt trên khăn. Cô lại nhìn theo hướng nhìn của anh, chuyển dần về phía Thời Dẫn. Thời Dẫn đang dè dặt ngồi một cách ngay ngắn, trông lạ lắm.
Lát sau, cô thấy môi Thời Dẫn động đậy.
“Để em tự làm.” Thời Dẫn lí nhí, giơ tay lên muốn giữ cái khăn, ai ngờ tay lại sờ vào tay Dụ Duy Giang, chạm vào gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Cậu vội vàng rụt lại.
Cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Toàn bộ người trong đoàn đều sẽ biết tâm tư cậu dành cho Dụ Duy Giang.
Thời Dẫn chưa bao giờ gặp cảnh trời đày như hôm nay. Hóa ra lén thích một người trong lúc chính bản thân còn không phát hiện ra là cảm giác thế này ư?
Tay Dụ Duy Giang rất to, chỉ lòng bàn tay thôi đã che hết trán cậu rồi. Nếu tim nằm gần trán hơn một chút, nhất định Dụ Duy Giang sẽ nghe được nhịp tim đang tăng tốc của cậu.
Dụ Duy Giang dừng động tác.
Thời Dẫn thử biểu hiện như bình thường: “Thôi thì anh cứ làm đi, em cảm ơn nha.”
Hình Kiêu đứng cạnh cười thành tiếng: “Em cũng biết sai người khác lắm, không thấy khách sáo chút nào.”
“Thời cơ đến là phải nắm cho chắc.” Thời Dẫn cười bảo, “Phúc lợi cho fan đấy.”
Dụ Duy Giang khẽ nhíu mày.
Có những khi, quá tay một cái là lộ sơ hở ngay.
Dụ Duy Giang bỏ khăn ra, cầm một tuýp kem tan máu bầm. Anh bóp một ít ra ngón giữa, bảo Thời Dẫn: “Qua đây một chút.”
Thời Dẫn nghe lời nhích qua. Dụ Duy Giang bỗng đặt tay sau gáy cậu, để đầu cậu hơi ngửa ra sau rồi bôi thuốc cho cậu.
Người Thời Dẫn cứng đờ một cách rõ ràng. Dụ Duy Giang vẫn cứ nhìn cậu không đổi sắc như vậy mà thêm một động tác, làm ra điều khiến cậu vừa lúng túng vừa rung rinh.
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Đánh giá:
Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Story
Chương 37
10.0/10 từ 32 lượt.