Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 35

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 35: Thời Dẫn linh cảm hôm nay cô tới tìm cậu để quay lại.
Edit + Beta: Chan + Yan


“Tỉnh nào.”


“Thời Dẫn.”



Thời Dẫn nghe âm thanh từ xa vọng tới, mỗi lúc một gần, quanh quẩn bên tai. Bên má có thứ gì ấm áp chạm vào, Thời Dẫn chậm chạp mở mắt.


Trước mắt là khuôn mặt mơ hồ của Dụ Duy Giang.


“Dậy đi, Hình Kiêu tới đón chúng ta.” Dụ Duy Giang bảo.


Thời Dẫn dựng mí mắt chua xót, mơ màng sờ trán Dụ Duy Giang, lẩm bẩm: “Hình như hết sốt rồi…”


Người vừa ngủ dậy phản ứng hơi chậm. Tay Thời Dẫn phủ trên trán Dụ Duy Giang rất lâu. Lòng bàn tay dán lên da anh.


Dụ Duy Giang nghĩ bụng, nếu mà nhéo tai Thời Dẫn tính là lưu manh thì Thời Dẫn bây giờ có phải cũng ngang ngửa anh không.


Y tá trưởng không ở đây, Dụ Duy Giang biết đi đâu nói lý bây giờ.


Hình Kiêu gõ cửa phòng Dụ Duy Giang chán chê mà không ai đáp lại, gọi một cuộc mới biết Dụ Duy Giang đang ở viện. Cậu chàng chạy tới, hùng hùng hổ hổ đưa hai người về khách sạn.


Sáng hôm sau, Thời Dẫn bị tiếng gõ cửa ồn tỉnh. Cậu nheo mắt lần xem điện thoại, phát hiện mới sáu rưỡi.


Trời ơi, sớm ngày ra đã không cho người ta ngủ yên.


Thời Dẫn mang theo chút gắt ngủ ra mở cửa. Đầu tóc bù xù. Chiếc áo phông cotton rộng rãi tròng trên người. Cổ áo lệch sang một bên lộ ra xương quai xanh.


Người ngoài cửa phát ra tiếng kêu khẽ như bị hoảng hốt lắm. Thời Dẫn sững sờ, nhận ra người quấy nhiễu mộng đẹp của cậu là trợ lý của Dụ Duy Giang, hình như tên là Tiểu Đường thì phải.


Tiểu Đường che miệng, vô thức lùi lại một bước, trừng đôi mắt nhỏ kinh hoàng nhìn Thời Dẫn.


Dáng vẻ này y như Thời Dẫn kh** th*n chạy lông nhông ra mở cửa ấy.


“Tôi.” Tiểu Đường ấp a ấp úng, “Ngại quá, tôi không biết cậu chưa rửa mặt, cứ tưởng cậu dậy rồi.”


Phần lớn diễn viên đã khởi công rồi đều dậy rất sớm. Bởi đoàn phim muốn đẩy nhanh tiến độ nên mọi người không dám lười biếng. Chỉ có Thời Dẫn đến giờ vẫn là “nhân viên ngoài biên chế”, chưa chính thức bắt đầu vào việc. Vì vậy nhịp điệu làm việc nghỉ ngơi của cậu không đồng bộ với những người khác.



Thời Dẫn chỉnh lại quần áo, nở nụ cười ôn hoà: “Có việc gì à?”


“Chuyện là, anh Hình Kiêu gọi cậu cùng đi ăn sáng.”


“Em?”


Tiểu Đường gật đầu: “Ừ, anh ấy bảo tôi tới gọi cậu. Bữa sáng đoàn phim cung cấp có thời hạn thôi, lát là không có nữa đâu.”


“Ok.” Thời Dẫn cong mắt cười, “Lát em sẽ đi.”


Thật ra Thời Dẫn không đói chút nào. Nhưng Hình Kiêu có dấu hiệu xua tan hiềm khích lúc trước với cậu, bữa sáng này cũng xem như nấc thang xuống nước của người ta.


Thời Dẫn phát hiện Hình Kiêu cũng có một tẹo làm kiêu đấy nhé.


Thời Dẫn gặp Lương Tử Hưng trong thang máy. Lương Tử Hưng ở cùng tầng với cậu. Bởi vì không thân quen, lại thêm Lương Tử Hưng và chú nhỏ của Thời Dẫn còn có quan hệ đặc thù không thể nói rõ nên Thời Dẫn không sao chào hỏi cậu ta một cách tự nhiên như với người khác được.


Có điều, Lương Tử Hưng cũng không để ý cậu. Mặt cậu ta lúc không cười là một khuôn mặt lạnh lùng nhưng vẫn đẹp hút mắt, đuôi mắt nhếch lên, môi mỏng mà thẳng.


Trạng thái của cậu ta gần như biến hoá rất nhiều, trước mặt công chúng là một kiểu, trước mặt Thời Tri Liên một kiểu, đều không giống nhau. Đó là một kẻ vừa đẹp vừa rất thông minh.


Giỏi che giấu là một loại vũ khí sắc bén trong việc sinh tồn tại giới giải trí.


Thời Dẫn không khỏi nhớ tới người đàn ông tự nhận là ba Lương Tử Hưng sau đó nhảy lầu chết lúc trước. Thời Dẫn vẫn nhớ ngoại hình kẻ đó, nhớ đôi mắt hơi nhô ra có vài phần tương tự Lương Tử Hưng.


Không biết Thời Tri Liên có biết chuyện này không, lúc nào phải tìm chú hóng chuyện chút vậy.


Ting…


Thang máy dừng ở tầng năm. Dụ Duy Giang bước vào. Theo sau anh là Hình Kiêu.


Thời Dẫn ngửi thấy mùi gỗ quen thuộc. Cậu lùi lại phía sau một chút, đứng sát trong góc. Cậu thấy Hình Kiêu ném cho mình một cái nhìn không rõ ý. Thời Dẫn nhếch miệng cười đáp lại. Hình Kiêu hếch mũi, muốn cười mà nhịn, quay đi.


Thời Dẫn ngước mắt chạm phải cái nhìn của Dụ Duy Giang, nụ cười bỗng cứng đờ một cách mất tự nhiên.


“Anh Giang, có phải anh sốt không? Thuốc hạ sốt đưa anh hôm qua có dùng được không?” Lương Tử Hưng hỏi Dụ Duy Giang.


Lương Tử Hưng ở trước mặt Dụ Duy Giang lại là một trạng thái khác. Có thể là do lần trước Dụ Duy Giang chắn giúp cậu ta một dao nên thái độ của Lương Tử Hưng với anh khá nhiệt tình.


“Hôm qua tôi đi truyền nước.” Dụ Duy Giang đáp lại đúng sự thật.


Lương Tử Hưng cười: “Vậy à, truyền nước đỡ nhanh hơn.”



“Cảm ơn.” Dụ Duy Giang khách sáo đáp lại. Anh quay đầu nhìn sang phía Thời Dẫn: “Hôm nay dậy sớm vậy?”


“Em đi ăn sáng.” Thời Dẫn nhỏ giọng đáp.


Hình Kiêu chất phác thẳng thắn: “Em bảo Tiểu Đường gọi cậu ấy. Hôm qua không thấy đi ăn. Không sợ đói sinh bệnh nữa.”


Dụ Duy Giang có vẻ rất hiểu Thời Dẫn, “Đói không làm gì được cậu này đâu, tự người ta biết gọi đồ ăn ngoài.”


Thời Dẫn nghẹn. Đúng là hôm qua dậy xong là cậu gọi đồ ăn ngoài thật. Hai suất mì lạnh nướng*, còn gọi thêm topping, 3 phần thịt kèm 3 cái xúc xích. 


*Mì lạnh nướng là một món ăn đường phố Trung Quốc. Sợi mì lạnh được tạo ra bằng cách ép chặt sợi mì truyền thống vào nhau để tạo ra một miếng mì mỏng, dẹt và khá to hình chữ nhật rồi nướng.


mì lạnh


“Anh gắn camera theo dõi lên người em.” Thời Dẫn lầu bầu.


Dụ Duy Giang đáp lại: “Sáng ra ăn mấy thứ đó mà không sợ ngấy.”


Thời Dẫn lú. Rốt cuộc là làm sao Dụ Duy Giang biết được?!


Dụ Duy Giang không biết nhưng Y biết. Hôm qua Thời Dẫn đăng bài lên vòng bạn bè, khoe ảnh.


Mưa ở Khánh Thị rơi một tuần mới thôi. Nhưng thời tiết vẫn không sáng sủa lên là bao. Bầu trời vẫn âm u như cũ. Không khí vẫn oi bức, ẩm ướt.


Ngày này Thời Dẫn nhận được tin nhắn wechat của Phó Lâm.


Phó Lâm: Mấy nay được nghỉ, chị tới Khánh Thị rồi, hôm nay tới tìm em.


Thời Dẫn: ?


Phó Lâm: Tới thăm đoàn phim.


Thời Dẫn: Không cần.


Phó Lâm: Chị sẽ đến, chị biết bọn em quay ở đâu.


Thời Dẫn không nói thêm gì nữa. Cậu biết Phó Lâm bảo đến là chắc chắn sẽ đến. Phó Lâm là người thuộc phái hành động. Như lúc trước, khi lần đầu tiên cô tỏ tình bị Thời Dẫn từ chối, cô cũng nói với Thời Dẫn bằng kiểu nói chuyện tự tin và chắc chắn thế này: Cô sẽ không từ bỏ, cô nhất định sẽ theo đuổi được cậu.


Phó Lâm chắc là cô gái đẹp nhất từng tỏ tình với Thời Dẫn từ khi cậu còn bé đến giờ. Nhìn theo góc độ nào đó, Thời Dẫn cũng có ít mê cái đẹp tiềm ẩn.


Hoàn cảnh nhà Phó Lâm rất phổ thông, ít nhất là nếu so sánh với Thời Dẫn thì gia thế hai người cách xa.



Phó Lâm là một cô gái xinh đẹp, khí chất trưởng thành tiêu chuẩn. Cô hơn Thời Dẫn hai tuổi. Tính cách của cô thật ra rất tốt, EQ cao, làm việc có chừng mực, lại tràn đầy tự tin. Nếu tính cô không tốt thì Thời Dẫn cũng không đến mức yêu đương với cô gần nửa năm trời.


Nhưng từ khi chia tay với Thời Dẫn, trạng thái của Phó Lâm trở nên thay đổi thất thường, không quá ổn định.


Thời Dẫn và cô chia tay hòa bình. Sau khi chia tay vẫn thoải mái giữ thể diện cho nhau, cũng không chặn wechat, điện thoại các thứ. Có lẽ là khi ở bên nhau không có tình cảm quá sâu đậm nên hàng loạt phản ứng sau chia tay của Thời Dẫn đều rất hòa nhã.


Phó Lâm không quấn đến cùng. Lúc Thời Dẫn đề xuất chia tay cô không bi lụy níu kéo. Dù sao việc cô ôm ấp trai khác bị Thời Dẫn phát hiện là thật, cô biết mình không có tư cách bi lụy.


Sau khi chia tay, Phó Lâm không còn liên hệ với Thời Dẫn mấy. Nhưng lần nào gặp là Thời Dẫn đau đầu lần đấy.


Ví dụ như việc tham gia “Gió ngầm” này, danh sách diễn viên nhất định đã lan truyền như gió trong giới. Cảm xúc của Phó Lâm ngày đó quả thật có thể dùng từ “điên cuồng” để hình dung. Cô bảo Thời Dẫn phát điên vì Dụ Duy Giang rồi.


Thời Dẫn là một người tốt tính. Mặc dù Phó Lâm quay lại liên lạc với cậu toàn nói những lời vô nghĩa khó hiểu mà cậu vẫn chưa từng nói một câu nặng lời nào với cô.


Ngay cả lúc chia tay cậu còn chơi đẹp như thế thì sau chia tay sẽ càng không làm việc khiến người ta khó xử.


Không cần thiết, cũng không có phong độ.


Thời Dẫn và Phó Lâm yêu nhau gần nửa năm, từng nắm tay, cũng từng hôn. Khi ấy Thời Dẫn mới học năm nhất, rất trẻ, còn ngây thơ mới lớn. Lần nào tiếp xúc thân mật cũng là Phó Lâm dẫn dắt cậu, bao gồm cả mấy nụ hôn ít ỏi.


Mỗi khi Thời Dẫn hôn Phó Lâm lúc nào cũng thấy không có tình cảm, chẳng khác nào thằng c* đầu gỗ. Phó Lâm khi ấy cứ trách cậu mãi. Nhưng Phó Lâm biết chừng mực. Cô biết Thời Dẫn không nhiệt tình với những hành vi thân mật này đó giữa người yêu nên chỉ đành thỉnh thoảng, vào những ngày lễ hoặc những khi Thời Dẫn vui vẻ mà nhẹ nhàng chạm môi với cậu.


Già néo đứt dây, Phó Lâm hiểu. Với cô mà nói, Thời Dẫn là điều khiến cô thiếu tự tin nhất.


Phó Lâm tới vào lúc nghỉ trưa, đoàn phim vừa mới nghỉ. Các diễn viên và nhân viên ăn cơm hộp ở trường quay luôn. Hiện tại đoàn phim đang lấy cảnh tại một đồn công an huyện tại địa phương. Phó Lâm từng ở trong mấy đoàn phim nên hiểu đạo đối nhân xử thế. Lúc cô tới, theo sau có một anh shipper tay xách rất nhiều trà sữa phát cho các diễn viên và nhân viên.


Thừa Nam mặc đồng phục công an ngồi trên ghế gấp ăn cơm hộp. Trước mắt cậu bỗng xuất hiện một đôi tay mảnh khảnh cầm theo cốc trà sữa.


“Phó Lâm?” Thừa Nam ngẩng đầu, kinh ngạc: “Sao chị lại tới đây thế?”


Thừa Nam từng đóng phim chung với Phó Lâm nên hai người quen biết.


“Chị tới thăm đoàn.” Phó Lâm cười.


Thừa Nam do dự nhận cốc trà sữa: “Cảm ơn nha, chị tới thăm ai đấy?”


Dạo này Thời Dẫn có tiến triển hơn rồi, đang thử đồng cam cộng khổ cùng cả đoàn, cùng ăn cơm hộp. Cậu đang cầm đôi đũa dùng một lần gảy gảy lựa món trong hộp cơm, nghe được giọng quen nên ngẩng lên.


Thời Dẫn và Phó Lâm nhìn nhau. Cậu khẽ nhíu mày. Cậu vốn tưởng Phó Lâm sẽ tránh nghi ngờ mà lặng lẽ tới rồi lặng lẽ đi, ai ngờ “thăm đoàn” mà cô nói là tới thăm đoàn phim thật.


“Chị tới thăm Thời Dẫn.” Phó Lâm bảo Thừa Nam.



Phó Lâm xách cốc trà sữa đi một mình về phía Thời Dẫn. Thừa Nam nhìn theo bóng cô.


“Hình như em gầy đi.” Phó Lâm đưa trà sữa cho Thời Dẫn.


Thời Dẫn không nhận. Cậu nghe được Thừa Nam nói: “Ra là chị quen Thời Dẫn.”


“Đúng vậy.” Phó Lâm không ngần ngại. Cô nhìn Thời Dẫn. Thời Dẫn nghi ngờ giây tiếp theo cô sẽ nói cậu và cô từng yêu nhau.


Nhưng Phó Lâm không nói, cô bảo: “Chị và Thời Dẫn là bạn học đại học, bạn rất tốt.”


“Gọi riêng cho em đấy.” Phó Lâm bảo, “Không uống à?”


Thời Dẫn vô cảm nhận lấy. Phó Lâm mặc một chiếc quần bò ống rộng, trên mặc áo phông ngắn tay. Cô ngồi xuống trước mặt Thời Dẫn, nói nhỏ: “Em đấy, quá mềm lòng.”


“Vậy nên chị mới quen được một tấc lại tiến một thước à.”


Phó Lâm không đáp mà hỏi ngược lại: “Có phải em vẫn chưa bắt đầu diễn không?”


Thời Dẫn không trả lời, cúi đầu ăn cơm hộp tiếp.


“Chiều ra ngoài chơi đi.”


“Không rảnh.”


“Chị không tin.” Giọng Phó Lâm rất êm nhưng cũng rất cương quyết, “Em không đi chị sẽ cho mọi người biết quan hệ của chúng ta.”


Thời Dẫn không quan tâm: “Tùy chị.”


Người yêu cũ thôi mà.


Cách Phó Lâm không tránh người nghi ngờ khiến Thời Dẫn linh cảm hôm nay cô tới tìm cậu để quay lại.


Dù sao thân phận Phó Lâm bây giờ đã là người nổi tiếng, người của công chúng, nếu không chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, có mục đích rõ ràng thì chắc chắn cô sẽ không tùy tiện ngồi đây nói này nói kia với Thời Dẫn.


“Dụ Duy Giang cũng ở đây.” Phó Lâm bỗng bảo.


Thời Dẫn ngẩng lên nhìn cô.


Phó Lâm tới gần tai cậu, nói nhỏ: “Em biết tại sao anh ta bị dìm hai năm không?”


Chân mày Thời Dẫn nhíu lại.


“Chiều đi chơi với chị, chị sẽ nói.”



Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em Story Chương 35
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...