Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 20

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 20: “Nếu yêu đương thật thì phải báo để em chuẩn bị!”
Edit + Beta: Chan + Yan


Dụ Duy Giang đang chơi trò “thả mồi câu cá” với Thời Dẫn.


Giờ này Thời Dẫn vẫn đang đi học, tầm mắt thoáng qua màn hình điện thoại vừa sáng lên.


Y: CP Dụ Duy Giang và Lương Tử Hưng đẹp đôi ghê nhỉ.



Cậu ngẩn ra, nhất thời còn tưởng là thông báo đề xuất của weibo. Sau mới nhớ ra “y” này là Người dùng 0115930613 mà cậu mới thêm wechat không lâu.


Thời Dẫn đáp lại ba dấu hỏi trong kinh ngạc.


Tổ trưởng Tổ pha trò: ???


Dụ Duy Giang cảm thấy cách Thời Dẫn chọn tên trên mạng lạ lắm.


Lát sau, Tổ trưởng Tổ pha trò lại gửi tin nhắn tới.


Tổ trưởng Tổ pha trò: Người anh em, cậu… là hủ nam?


Dụ Duy Giang vẫn đang trong cuộc họp nên bỏ điện thoại sang một bên không nhắn lại nữa.


Kết quả cuối cùng của cuộc họp là Dụ Duy Giang từ chối ghép CP với Lương Tử Hưng, ngay cả chương trình thực tế công ty chọn riêng cho hai người bọn họ cũng bị từ chối. Sắc mặt bên kế hoạch khi ra khỏi phòng họp vô cùng khó nhìn.


Kỳ thực hai năm qua tuy Dụ Duy Giang không có tài nguyên gì gọi là tốt nhưng chỉ bằng gương mặt của anh thôi thì thỉnh thoảng vẫn có thể nhận được vài lời mời của các chương trình giải trí. Tuy đều là mấy chương trình hạng ba vô danh nhưng tất cả đều bị Dụ Duy Giang từ chối, không có ngoại lệ. Anh chưa bao giờ tham gia một chương trình giải trí nào.



Cho nên Hình Kiêu không quá bất ngờ việc Dụ Duy Giang từ chối tham gia chương trình kia cùng Lương Tử Hưng.


Thế nhưng cậu thật sự bất ngờ khi thấy Dụ Duy Giang dứt khoát từ chối ghép CP với Lương Tử Hưng, không chừa lại bất cứ một tia hy vọng nào cho bên kế hoạch làm cậu trở tay không kịp, hoàn toàn không biết xử trí tình huống vừa rồi ra sao.


Dụ Duy Giang vừa nãy từ chối rất dứt khoát, lý lẽ căn cứ rành rành.


“Hợp đồng tôi kí đã quy định rất rõ, sau khi kí hợp đồng với công ty, tôi có quyền từ chối bất kì chương trình giải trí nào từ phía công ty đưa ra. Trên hợp đồng cũng không nói tôi phải tuân theo bất kì sắp xếp nào của công ty.”


Dụ Duy Giang lạnh nhạt nhìn sang bên kế hoạch, “Hành vi của tôi không cấu thành vi phạm hợp đồng.”


Mặt bên kế hoạch xanh đen lại rồi.


“Giám đốc Lưu không tin có thể lấy hợp đồng của tôi ra xem lại, mọi điều khoản đều đã viết rất rõ ràng.”


Hai năm trước lúc Dụ Duy Giang vừa ra mắt, anh là miếng bánh thơm ngon được bao công ty giải trí lớn tranh giành, công ty được anh chọn thì nhất định phải chấp nhận được yêu cầu của anh.


Trước khi Dụ Duy Giang làm diễn viên, thứ anh đọc nhiều nhất là hợp đồng, công ty muốn lợi dụng sơ hở của anh là điều không thể.


Hai năm trôi qua, hợp đồng chưa tới hạn, nội dung hợp đồng vẫn còn nguyên hiệu lực. Kể cả không nổi tiếng thì anh vẫn được hưởng quyền lợi hợp pháp.


“Anh Dụ, anh làm vậy làm gì trời,” Hình Kiêu tuyệt vọng khóc thét trong lòng, nhớ lại dáng vẻ đập tài liệu bỏ ra ngoài của bên kế hoạch, cậu lại tá hỏa, “Kiếm chút lời lãi CP có phải chuyện khủng khiếp gì lắm đâu, anh xem mấy bộ phim đam mỹ cải biên kìa ghép CP nổi rần rần đó thôi? Anh xem anh lại nữa rồi, mà đã vậy, bên Lương Tử Hưng còn đồng ý luôn rồi cơ, chuyện này có gì không tốt đâu, một mũi tên trúng hai đích mà có phải bảo anh với cậu ta thật sự thế này thế kia đâu.”


Dụ Duy Giang chẳng tỏ vẻ gì trên mặt, đi phía trước Hình Kiêu, rảo nhanh như gió. Chân anh dài, Hình Kiêu phải tăng tốc gần như chạy mới đuổi kịp anh.


Dụ Duy Giang vẫn không hé một lời. Chắc là anh đang giận lắm, Hình Kiêu biết lúc anh giận sẽ có trạng thái thế nào.


“Mà anh đang bực chuyện gì?” Hình Kiêu cũng giận, lắm lúc Dụ Duy Giang khó chiều điên lên được, cậu cảm giác mình không phải quản lý diễn viên tuyến mười tám mà là quản lý một vị chủ tịch xấu tính hay xoi mói nào đó cơ.


Xe đậu bên dưới công ty, Dụ Duy Giang mở cửa xe đi vào, Hình Kiêu đi ngay phía sau, ngồi xuống bên cạnh nhìn anh chằm chằm.



“Anh muốn giẫm vào vết xe đổ năm đó đấy à? Anh lại muốn công ty gạt anh ra ngoài? Dụ Duy Giang, anh tốn công tốn sức thế để làm gì? Cứng đầu thế để làm gì? Em bị anh làm tức chết rồi, anh xem em mấy tháng nay dẫn theo anh rụng bao nhiêu tóc rồi, đường chân tóc cao lên bao nhiêu rồi, mịa nó, sớm muộn gì em cũng chết trẻ cho xem!”


Hình Kiêu nói nhiều như súng liên thanh phụt một thôi một hồi, nói đến khó thở.


Dụ Duy Giang cuối cùng cũng quay sang nhìn cậu, “Nói mấy câu may mắn đi được không.”


“May mắn cục cức, bây giờ em còn đang muốn nhảy sông chết quách đi cho xong đây!”


Dụ Duy Giang đúng là đang giận nhưng không phải bởi công ty sắp xếp anh và Lương Tử Hưng ghép đôi.


“Lúc trước lúc cậu kí hợp đồng với anh, anh đã khuyên cậu,” Dụ Duy Giang nhìn Hình Kiêu, “Theo anh không kiếm được nhiều tiền đâu.”


“Em biết chứ, em biết anh có nguyên tắc của anh nhưng anh…” Hình Kiêu thở dài, “Em thật sự sợ anh lại bị công ty gạt đi, nếu anh cứ cứng với công ty thế này thì khó hòa hợp với công ty lắm. Anh quên hai năm trước phải trải qua thế nào rồi sao?”


“Chuyện hai năm trước không liên quan đến công ty nhiều lắm đâu.”


Hình Kiêu sửng sốt.


“Cậu mới tới công ty nên không biết chuyện lúc trước.” Dụ Duy Giang nhìn thoáng qua cậu chàng, “Giẫm lên vết xe đổ? Cậu lại nghe chuyện linh tinh về anh ở đâu?”


Hình Kiêu chớp mắt, vờ vịt lảng đi: “Thì trước khi kí hợp đồng với anh em cũng phải tìm hiểu về anh chút chứ,… Chuyện năm đó, chẳng lẽ là giả? Căn bản là anh không hề ra tay?”


“Không phải giả.” Dụ Duy Giang lạnh nhạt bảo.


“Thế chuyện ghép CP với Lương Tử Hưng…” Hình Kiêu vẫn muốn tranh luận thêm, “Anh có chịu thiệt gì đâu, hay là anh kì thị đồng tính?”


Dụ Duy Giang lại liếc sang cậu chàng.


“Không thiệt thật mà,” Hình Kiêu tiếp tục dụ dỗ, “Đến lúc “Anh tôi” chiếu xong thì chuyện của anh và cậu ta cũng trôi tuột đi thôi. Hơn nữa chỉ là ghép đôi thôi mà, có phải bảo anh và cậu ta cưới nhau luôn đâu.”



“Chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ đâu.” Dụ Duy Giang bảo.


“Có biến à?”


“Lương Tử Hưng thiếu chút tiếng tăm từ anh à, cần gì phải dán cho mình cái nhãn bán hủ*.” Dụ Duy Giang mở điện thoại ra xem, thấy Tổ trưởng tổ pha trò sắp chạm đến trạng thái điên cuồng rồi, cả màn hình đều là tin nhắn của cậu.


*hành vi nam x nam, nữ x nữ cố tình tạo tương tác để thu hút sự chú ý.


“Già néo đứt dây.” Dụ Duy Giang mở khóa điện thoại xem tin nhắn của Tổ trưởng tổ pha trò, “Ghép CP với cậu ta không phải chuyện tốt lành gì đâu.”


Tổ trưởng tổ pha trò: Không phải chứ, người anh em, cậu đu CP Lương Tử Hưng và thầy Dụ á?


Tổ trưởng tổ pha trò: Không ngờ con trai cũng đu CP luôn, tôi còn tưởng chỉ có mấy em gái mới hứng thú với chuyện này 


Tổ trưởng tổ pha trò: Tôi thấy không đẹp


Tổ trưởng tổ pha trò: Khí chất Lương Tử Hưng và thầy Dụ không hợp, không xứng đôi


Tổ trưởng tổ pha trò: Chắc cậu không phải fan Lương Tử Hưng đâu đúng không? Tôi thúi miệng cậu đừng để ý


Tổ trưởng tổ pha trò: Người đâu rồi? Sao không trả lời?


Tổ trưởng tổ pha trò: Y huynh? YY? Tiểu YY? Người dùng 0115930613?


Hình Kiêu thấy khóe miệng Dụ Duy Giang hơi cong lên khó mà nhận ra được.


Đang nhìn gì thế?


Không cáu nữa à?



Dụ Duy Giang gửi một ảnh sang, soạn tin nhắn.


Y: [Hình ảnh]


Y: Ảnh này trông có cảm giác CP lắm.


Lại tiếp tục thả mồi câu cá.


Thời Dẫn nhìn ảnh mà Người dùng 01150930613 gửi tới cảm thấy mặt rất đau.


Dù sao cậu chính là tác giả của tấm ảnh này.


Tổ trưởng tổ pha trò: Cái này


Y: Cậu thấy thế nào


Tổ trưởng tổ pha trò: Không có chút cảm giác nào


Tổ trưởng tổ pha trò: Hoàn toàn không thấy đẹp đôi chút nào


Tổ trưởng tổ pha trò: Dòng thứ ảnh chụp độc hại nhân tâm này không nên nhìn! Ô nhiễm con mắt!


Rốt cục Dụ Duy Giang không nhịn được bật cười thành tiếng, sắc mặt sáng sủa hơn nhiều.


Hình Kiêu sợ hãi quay sang nhìn anh, cảnh giác hỏi: “Đừng bảo anh yêu đương qua mạng đấy nhé?”


“Không.”


“Nếu yêu đương thật thì phải báo để em chuẩn bị!”


“Ừ.”



Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em Truyện Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em Story Chương 20
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...