Ai Đó Cứu Tui Với
Chương 19: 19: Hận Đến Hộc Máu
Hai người bọn họ đánh nhau nhưng vẫn còn tí lương tâm, chắn cho tôi cái màn để che chở.
Lương Ân một lớp, Độc Cuồng Ma một lớp, thêm một lớp trận pháp do tôi tự bổ sung cũng xem như an toàn.
Tôi sờ mặt mình, thở dài với Mộng Kính: "Mày nói thử xem, mắt của Độc Cuồng Ma có bị lác không?"
Nếu không vì sao đòi cái gì không đòi lại đi đòi tôi.
Như Lương Ân tôi có thể tự giải thích rằng hắn bị dính tình kiếp, Man Di đối với tôi là sự ỷ lại quyến luyến của người đã cứu mình, chứ Độc Cuồng Ma hôm nay tôi mới gặp lần đầu, thế quái nào gã cũng muốn tôi?
Mộng Kính mơ hồ đáp: "Cũng chưa chắc muốn ngươi mà muốn..."
Nói tới đây nó đột nhiên im bặt.
Tôi định ép nó khai hết, bên kia bất ngờ vang lên tiếng nổ thật lớn khiến tôi phân tâm nhìn sang.
Độc Cuồng Ma và Lương Ân đã dừng tay, vũ khí lại vẫn chưa thu về.
Đồ đạc trong phòng đều đã bị huỷ hết, chỉ còn mỗi khu vực tôi ngồi xổm là bình yên vô sự.
"Hai vị có thể bình tĩnh ngồi xuống thương lượng được không?" Tôi đành đứng lên làm sứ giả hoà bình, "Còn tiếp tục đánh nữa thì cái sàn đấu này sẽ bay luôn mất."
Lương Ân đã là Nguyên Anh hậu kỳ, Độc Cuồng Ma đánh ngang tài ngang sức với hắn thì tu vi gã cũng phải xấp xỉ.
Hai vị Nguyên Anh lão tổ lại cùng nhau đánh hết lực, e rằng sẽ gây náo loạn lớn.
Độc Cuồng Ma khàn giọng nói: "Ta đã nói rồi.
Bí pháp Hoàng Lương này ngươi muốn, ta không ngại bố thí.
Nhưng người này bắt buộc phải để ở lại đây."
Tôi thở dài: "Ta đây chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ nhỏ bé, có gì đặc biệt để ngài lao tâm khổ tứ như vậy."
"Ta không cần ngươi nhưng có người khác cần ngươi." Độc Cuồng Ma lên tiếng, "Y có thứ ta cần trao đổi, mà vật dùng để trao đổi là ngươi."
Đến nước này thì tôi càng thêm lúng túng.
Rốt cuộc là kẻ nào muốn tôi? Trăm năm qua tôi ở yên bên trong phòng giam dưới đáy Tử Vực, có trêu chọc ai đâu mà cũng bị người tìm kiếm.
"Ngoài vãn bối ra thì không còn cách nào khác ư?" Tôi chắp tay hỏi.
Độc Cuồng Ma im lặng một chốc: "...!Y bảo mang chân giữa của Lương Ân tới đổi cũng được."
Tôi câm nín nhìn Lương Ân, quả nhiên mặt hắn đã đen nay càng thêm đen.
Quanh đi quẩn lại, hoá ra không phải người ta nhắm vào tôi mà là Lương Ân.
Chắc người nọ biết tôi là tình kiếp của Lương Ân nên mới muốn bắt tôi để gây khó dễ cho hắn.
Tôi nghĩ tới yêu cầu thứ hai kia, chân giữa của mình cũng muốn lạnh theo: "Việc này..."
Có thể thương lượng lại không.
Thứ đó cắt đi rồi dùng đan dược vẫn mọc lại được, nhưng tôi không muốn nhìn cảnh Lương Ân tự thiến hay bị người ta thiến đâu.
Độc Cuồng Ma lạnh lùng vung giáo lên vẩy máu, dáng vẻ chuẩn bị tiếp tục công việc dang dở.
Lương Ân không nói không rằng, linh lực quanh thân bùng nổ.
Trong khoảnh khắc căng thẳng đó, tôi đang âm thầm gia tăng cho mình thêm một lớp phòng ngự, Độc Cuồng Ma bỗng dưng buông giáo xuống.
"Có thay đổi." Gã thu hồi giáo đen lại, ném ra một quyển bí pháp, "Cho ngươi."
Lương Ân bắt lấy, trên mặt vẫn còn vẻ cảnh giác: "Ngài có ý gì?"
"Người kia đã chấp nhận yêu cầu trao đổi của ta, không cần mang hắn tới trao đổi nữa." Độc Cuồng Ma hờ hững quay lưng đi, "Dù sao bí pháp kia cũng không phải của ta."
Tôi giật cả mình.
Trên đời sao có chuyện tốt dữ vậy?
Đương lúc dầu sôi lửa bỏng, bỗng nhiên lại hoá giải hoà thuận êm xuôi, khiến tôi muốn hoang mang theo.
Nếu là tôi hồi còn trẻ khẳng định sẽ chỉ vỗ ngực kêu may quá, nhưng tôi của bây giờ sợ nhất là vật cực tất phản.
Nửa đời đầu vận may của tôi rất tốt, nửa đời sau bi thảm, bây giờ vận may đột nhiên tốt lại, như vậy có phải tương lai sẽ tiếp tục gặp nạn không?
Lương Ân vẫn đứng yên tại chỗ, lật bí pháp Hoàng Lương ra xem.
Hắn gật đầu với tôi, xác nhận bí pháp này không có vấn đề gì.
Bọn tôi cũng chẳng nấn ná ở lại lâu hơn làm chi, trước khi có người tò mò tìm đến liền tàng hình theo đường cũ rời khỏi.
Gặp lại Mộc Khải Nhân, sắc mặt hắn u ám, không nhìn ra được vui buồn.
"Phan Anh Đông chết rồi."
Phan Anh Đông là sư huynh đệ của Lương Ân và Mộc Khải Nhân.
Theo hàng bối phận, hắn nhập môn sau Lương Ân, trước Mộc Khải Nhân, nhưng tu vi lại kém nhất trong số ba người.
Kiếm phong không giống Huyền phong chúng tôi một nhà yêu thương nhau, cạnh tranh vô cùng gay gắt.
Ở trong lứa đệ tử mới, Lương Ân hiển nhiên là ngôi sao sáng không ai sánh bằng.
Nhưng nếu không có hắn thì kỳ thực tu vi của Mộc Khải Nhân cũng không tệ, đã thuộc hàng đầu trong tốp đệ tử cùng thời.
So sánh với hai người họ Phan Anh Đông đương nhiên thua kém về mọi mặt.
Có điều gã rất biết cách đóng vai sư huynh đệ tốt với hai người kia, mãi đến lúc xảy ra sự cố ma tu ám toán mới lộ bộ mặt thật của mình.
"Ngươi tra được gì?" Lương Ân đối với cái chết của Phan Anh Đông không mảy may quan tâm, tựa như gã sống hay chết không liên quan tới hắn.
"Lúc ta bắt được gã, sợ gã lại bỏ trốn như lần trước nên đã mở cấm chế khoá chặt, ngoại bất nhập nội bất xuất.
Phan Anh Đông thừa nhận gã ghen tỵ với hai người chúng ta nên mới nảy sinh tâm ma, tu vi lung lay lại bị người dụ dỗ nhập ma." Mộc Khải Nhân thuật lại, "Thế nhưng khi ta hỏi ma tu đuổi giết chúng ta hôm ấy là ai, gã chỉ vừa nói ra hai chữ Cổ Ma, bỗng dưng hộc máu mà chết."
Cổ Ma, Cổ Thành.
Liệu hai thứ này có liên quan tới nhau, hay chỉ lại là trùng hợp ngẫu nhiên?
"Ma tu xâm nhập vào Thanh Sơn phái là chuyện khẩn cấp, ta phải quay về báo cáo với sư phụ." Mộc Khải Nhân lắc đầu, rũ ống tay áo bước đi.
Tôi nghe xong cũng hơi lo lắng cho sư phụ và các sư huynh đệ của mình.
Chính ma hai bên từ lâu đã tránh can thiệp vào chuyện của nhau, bây giờ bỗng dưng liên tiếp xuất hiện nhiều chuyện khả nghi, liệu có phải điềm báo cho một cuộc chiến mới?
Hay liệu có một kẻ đoạt xá khác giống Mộ Quang Dao giả, đang tìm cách khuấy động tu chân giới này?
Chỉ nghĩ về khả năng đó thôi lồng ngực tôi đã siết chặt, máu tươi tràn ra khoé miệng, ánh mắt căm phẫn đỏ rực vì hận thù.
Lương Ân là người đầu tiên phát hiện trạng thái bất thường của tôi.
Hắn sợ hãi kêu to: "Hồ Huyên!"
"Ta không sao." Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, "Chẳng qua nghĩ tới vài chuyện cũ, đau đớn quá độ nên mới tự khiến bản thân hộc máu."
"Lần này phải về Thanh Sơn phái.
Ngươi..." Lương Ân chần chừ một chốc, "Ngươi có muốn về cùng không?"
Tôi thoáng ngây người, đầu óc trống rỗng.
Hình ảnh Huyền phong bốn mùa xinh đẹp như ẩn như hiện trước mắt, sư phụ tôi ngồi xếp bằng đánh cờ dưới tán cây bằng lăng, các sư huynh kéo tôi ra sau suối bắt tôm bắt cá, bỗng chốc thật như mơ.
Hiện tại tôi không đến mức tuyệt vọng muốn chết như hồi vừa được cứu, nhưng tôi cũng không chắc liệu mình có muốn tiếp tục đi trên con đường tu đạo này hay không.
Động lực duy nhất giúp tôi kiên trì chính là hỗ trợ Lương Ân độ tình kiếp, thanh toán xong duyên nợ hai bên, sau đó thì không còn gì cả.
"Ta không biết nữa." Tôi lặng người nhìn tay chân mình, "Ta không biết mình nên làm gì."
Lương Ân xoa đầu tôi, cầm lên một lọn tóc vuốt ve: "Đường từ Cổ Thành về Thanh Sơn phái cũng không gần.
Ngươi cứ từ từ suy ngẫm, nếu đổi ý có thể nói với ta bất kỳ lúc nào.".
Ai Đó Cứu Tui Với