Ai Chạm Vào Sứ Trước
C5: Chương 5
Bách Trầm Tùng nhìn người đối diện tỏ vẻ kinh ngạc, không được tự nhiên ho khan một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Nam Tử, miễng cưỡng mỉm cười: “Cắt đi.”
Kiều Đình ở bên kia không nghĩ nhiều, cười cắt bánh ngọt, đèn trong phòng bị tắt, từng ngọn nến cháy lên ánh lửa xinh đẹp. Nam Tử dẫn đầu, một đám đàn ông với ngũ âm không đầy đủ lại vây quanh một chỗ hát mừng sinh nhật, không biết là đang lừa gạt ai.
Kiều Đình nhắm mắt ước nguyện rồi mở mắt thổi nến, mọi người cùng nhau cười ồ lên, đèn vừa bật một cái là nhào vào vây quanh để chia bánh ngọt.
Toàn bộ quá trình, đầu óc của Bách Trầm Tùng không hề online, cậu chỉ ăn phần bánh bông lan ở dưới của bánh ngọt, phần kem ở trên thì chia cho Nam Tử, cậu không ăn được những thứ quá ngọt.
Bữa tiệc sinh nhật khá vui vẻ, nên hát thì hát, nên ăn thì ăn, đều rất ầm ĩ. Bản thân Kiều Đình cũng uống đến mơ mơ màng màng, bị mọi người kéo ra cửa rồi gọi cho một chiếc xe để về, Bách Trầm Tùng đi cuối cùng, nhìn mọi người ai nấy lên xe rời đi.
Cậu đứng ở cửa KTV châm một điếu thuốc, tối muộn ngẫu nhiên sẽ có một hai thanh niên đi ngang qua cửa, không phải là đã uống quá nhiều thì cũng là đang mở miệng mắng bố chửi mẹ.
Bách Trầm Tùng dịch sang bên cạnh một chút đợi taxi.
Đời này, những người cậu có thể nhớ kỹ không nhiều lắm, tính Bách Vân Hiên, Nam Tử là hai người, đều là những người thân thiết với cậu, một người là em trai, một người là bạn thân.
Nhưng bây giờ phải thêm một người nữa, Lương Phong.
Cậu có thể nhận ra người đàn kia kia dù anh có mái tóc dài bò trên mặt đất.
Cách một con đường, Bách Trầm Tùng híp mắt nhìn anh, tại sao dáng vẻ tốt như vậy lại dán lên người này.
Lương Phong cầm chai nước trong tay dựa vào cạnh xe gọi điện thoại. Gọi xong thì xoay người mở cửa và ngồi vào vị trí lái của chiếc xe Porsche màu đen.
Bách Trầm Tùng ở đối diện nhìn, lấy đầu lọc trong miệng xuống, nghiêng người nhìn về phía trước, còn tưởng rằng bản thân hoa mắt.
Phía sau chiếc Porsche kia có một mảng lớn màu trắng, chắc chắn là đã bị người ta cọ phải, có lẽ chủ nhân chiếc xe xui xẻo buổi sáng nay chính là của Lương Phong.
Bách Trầm Tùng cúi đầu bóp đầu lọc, nghiêng đầu cười: “Thật sảng khoái.”
Buổi tối, bên đường gần công viên có một cửa hàng bán hoa tươi, lúc Bách Trầm Tùng đi ngang qua thì bị bà cụ lôi kéo vào mua hoa, cậu không thích mấy thứ này, nhưng cũng không từ chối, vẫn mua một bó hoa baby màu lam.
Còn đang trả tiền thì bên KTV xuất hiện một nhóm thanh niên, có lẽ là đã uống quá nhiều nên ẩu đả đánh nhau, nam nữ hỗn loạn cùng nhau xô đẩy, số người ở hai bên không chênh lệch nhau quá nhiều, miệng còn buông đầy lời tục tĩu, tay còn lấy ra mấy con dao gọt hoa quả.
Bà cụ bán hoa sợ tới mức phải gấp rút thu dọn hàng để rời đi, Bách Trầm Tùng không phải kẻ ngốc, quay đầu nhìn cảnh tượng kia, cất điện thoại vào trong túi rồi cất bước vội vã rời đi, loại chuyện này tốt nhất là nên báo cảnh sát, không nên xen vào, cũng không thể là chuyện mà một người có thể giải quyết được.
Cậu đi về phía đường thì đúng lúc gặp xe taxi, lập tức bắt xe.
Cảnh sát tới rất nhanh, chỉ vài phút sau thì đã bao vây đám người đó, xe taxi bị chặn ở giữa đường, Bách Trầm Tùng xuyên qua cửa sổ nhìn thoáng qua.
Gây gổ đến chảy cả máu, dưới đất có một vũng lớn, xe cứu thương cũng đến, có một chàng trai ôm cổ, đỏ một mảng lớn.
“Ôi trời, tối nay lại có chuyện.” Tài xế ngậm điếu thuốc trong miệng, nói chuyện ậm ờ không rõ, thò đầu ra ngoài như là đang hóng chuyện.
Bách Trầm Tùng nhắc nhở: “Đèn xanh rồi.”
Lúc này tài xế mới quay đầu lại, đạp chân ga chạy đi.
Cậu đã thấy nhiều trận đánh nhau ẩu đả rồi, ngày hôm qua chính Bách Trầm Tùng còn đánh nhau trước phố nhà người ta, cho nên trong lòng không có cảm xúc gì, nhưng mà nhìn thấy vũng máu kia thì lại cảm thấy cổ mình đau.
Tên Nam Tử kia uống đến choáng váng đầu óc, nhưng vẫn còn nhớ gửi tin nhắn hỏi thăm Bách Trầm Tùng, hỏi cậu đã về đến nhà chưa. Lúc đó Bách Trầm Tùng vừa mới tắm rửa xong, ngồi trên giường bận chuyện trường học.
Bách Trầm Tùng là chủ tịch Hội sinh viên đã được vài năm nay, năm nay là năm cuối cùng. Thật ra Bách Trầm Tùng không phải là loại sinh viên giỏi toàn diện thích học tập, cậu còn hoàn toàn ngược lại.
Thành tích tốt là thật, tính cách cũng thật.
Cậu bị cuộc sống bức ép đến không còn biện pháp, trong nhà không có tiền, toàn bộ đều phải dựa vào bản thân kiếm, hàng năm đều trông chờ vào học bổng để cầm cố học phí, cậu ở trường bớt phóng túng, ngược lại tạo ra hình ảnh một sinh viên tốt ham học.
Điện thoại di động vang lên không ngừng, tất cả đều là tin nhắn trong nhóm sinh viên. Bách Trầm Tùng mặc áo ba lỗ dựa vào đầu giường trả lời tin nhắn, lúc rảnh rỗi lại nhìn vào cánh tay của mình, tím một mảng lớn.
Trên đùi cũng vậy, cả một mảng xanh.
Đến khi chậm chạp ngẩng đầu thì nghe thấy tiếng di động vang lên, Bách Trầm Tùng nhìn thoáng qua, phát hiện là tin nhắn của Kiều Đình, hỏi ngày mai cậu có thể giúp một người bạn của cậu ta đỡ một buổi tập ở phòng gym bên kia hay không, ngày mai cậu ta phải đi ra ngoài với người bạn đó, có chuyện rất quan trọng.
Không cần nói thì Bách Trầm Tùng cũng đoán được, có lẽ là cậu ta muốn đi hẹn hò với bạn trai.
Bách Trầm Tùng đang làm huấn luyện viên ở phòng gym bên kia hơn một năm, tập thể hình thuộc về sở thích, mấy năm trước cậu đã đi thi chứng chỉ, bình thường rảnh rỗi sẽ huấn luyện khách, cũng nhận dạy riêng, nhưng giá cả khẳng định là không được cao, vì người tìm đến cậu đều là những cô gái nhỏ.
Bản thân Bách Trầm Tùng cũng không biết nên nói gì.
Cái bản tính thối của cậu, đến lúc đó bỏ mặc con gái nhà người ta lên dụng cụ chuyên dụng cũng có khả năng.
Điện thoại lại đổ chuông.
“Alo.” Bách Trầm Tùng nhận, là điện thoại của Kiều Đình.
“Trầm Tùng, ngày mốt bạn của tớ có một giờ tập, thật sự xin lỗi, cậu có thể giúp đỡ được không, đỡ anh ấy một ngày.”
“Cái cậu nói là lớp thể hình chung, tớ chưa từng hướng dẫn.” Bách Trầm Tùng nói thật.
“Vậy như thế này đi, buổi tối có một giờ dạy kèm, cậu có thể hỗ trợ được không, còn giờ tập kia thì tớ sẽ bàn bạc lại.” Kiều Đình nhờ vả.
Bách Trầm Tùng trả lời: “Được, người ta đồng ý là được.”
“Cậu có đồng ý không, tớ đã gửi ảnh chụp của cậu, người ta đã đồng ý rồi.”
Bách Trầm Tùng cười: “Sao tớ lại nghe thấy chỗ nào là lạ nhỉ?”
Kiều Đình: “Lạ chỗ nào chứ, cậu đi là được, khi nào về tớ mời cậu ăn cơm!”
“Khoảng mấy giờ?” Bình thường Bách Trầm Tùng làm việc ở phòng gym vào buổi sáng, khoảng thời gian khác thì chưa từng đến.
Kiều Đình trả lời: “Hơn bảy giờ tối chủ nhật.”
“Được.” Bách Trầm Tùng đồng ý.
Ngày mai ở trường có một số việc cần phải hoàn thành, còn phải đến nghe một buổi báo cáo rồi phải xử lý tài liệu ở văn phòng sinh viên. Hơn chín giờ sáng, Bách Trầm Tùng tới trường, học xong thì mệt mỏi ngáp dài.
Còn mấy ngày nữa là kết thúc hai tháng huấn luyện quân sự của năm nhất, hôm đó ở thính phòng lớn có một buổi nói chuyện, Bách Trầm Tùng phải lên phát biểu, mỗi ngày đều rất bận rộn.
Xử lý tài liệu xong, cậu ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn ba giờ chiều.
Đã qua giờ ăn trưa.
Bách Trầm Tùng chào giáo viên, nói tài liệu đã được xử lý xong. Vừa ra khỏi văn phòng thì dạ dày lập tức kêu gào, đến tiệm cơm ăn trưa, cổng trường không có một bóng người, hai ngày nay nhiệt độ càng ngày càng cao.
Một tay cậu xắn tay áo lên lộ ra cánh tay rắn, nhìn như đang mặc áo cộc tay.
Cậu đến cửa hàng tiện lợi mua một chai nước lạnh rồi đứng ở nơi râm mát ngửa đầu uống nửa, ánh mắt tùy tiện nhìn xung quanh.
Nhìn đến chiếc Porsche màu đen đỗ dưới gốc cây đối diện, phía sau vẫn là mảng xước màu trắng lúc trước, cũng không sửa chữa gì, nhìn khá cá tính.
Lương Phong đứng ở bên cạnh cửa xe nhìn chằm chằm vào cậu, sắc mặt không tốt lắm.
Bách Trầm Tùng giả vờ không nhìn thấy, không hề để ý đến anh, nói không chừng không phải đến tìm cậu, cậu không trêu chọc gì vào người này.
Cậu nghĩ như vậy, nhưng kết quả là vừa quay đầu thì thấy Lương Phong đang cất bước đi thẳng về phía cậu.
Phút chốc Bách Trầm Tùng nhíu mày, người này là chó sao?
“Có chuyện gì?” Bách Trầm Tùng cảnh giác nhìn anh.
Lương Phong nhìn rất hung dữ, không có biểu cảm gì, có lẽ là tâm trạng không tốt: “Cậu nói xem có chuyện gì?”
“Làm sao tôi biết được anh có chuyện gì?” Bách Trầm Tùng trả lời.
Cả hai người như đang chơi vè đọc nhịu* vậy.
(*) Vè đọc nhịu: Là một trò chơi dân gian Trung Quốc, mỗi bài vè tạo thành một số phép điệp âm, từ điệp âm hoặc những từ có phát âm tưởng tự, những từ có nghĩa, yêu cầu phải đọc nhanh và chuẩn.
Lương Phong là người có thể động tay thì sẽ không nói, nửa câu không hợp lập tức kéo người đi.
Anh cứ như vậy kéo cổ áo của Bách Trầm Tùng đến gần chiếc xe.
“Buông tay ra!” Bách Trầm Tùng thật sự tức giận, sao lại có người một lời không hợp sẽ kéo người như vậy chứ?
Lương Phong buông tay, xoay người, đút tay vào túi: “Nói ở chỗ này đi.”
Bách Trầm Tùng không hiểu.
“Tối hôm qua cậu đã làm gì?” Lương Phong nhíu mày nhìn cậu, biểu cảm khá đáng sợ.
“Không phải là ở trong quán của anh sao?” Bách Trầm Tùng cảng thấy người này thật ngốc, hôm qua náo loạn ở nhà vệ sinh một trận mà hôm nay đã quên rồi.
Lương Phong hỏi: “Sau đó ra ngoài đã làm gì?”
“Còn có thể làm gì, về nhà thôi, không phải chứ, rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì? Tôi thì liên quan gì đến anh?” Bách Trầm Tùng không hiểu.
Hai người đứng dưới tán cây du trước cổng trường, vị trí rất dễ thấy, thu hút được không ít ánh mắt.
Lương Phong nhìn cậu: “Không có gì.” Tay anh vươn ra, nói với người đối diện: “Chứng minh thư.”
Bách Trầm Tùng không muốn gây chuyện, cũng không muốn nhiều lời với anh, kết quả là móc trong túi một hồi lâu, đến cái rắm cũng không có.
Lương Phong nhướng mày, lạnh lùng nói: “Không tìm thấy?”
Bách Trầm Tùng cúi đầu tìm, quả thật là không tìm thấy.
“Ở đây.” Giữa các ngón tay Lương Phong kẹp một tấm thẻ, giống như là làm ảo thuật biến ra.
Bách Trầm Tùng mơ hồ: “Sao lại ở chỗ của anh?”
“Chính cậu gây chuyện còn giả vờ vô tội?” Lương Phong nói những lời khiến Bách Trầm Tùng không thể nghe hiểu, lại tiếp tục đến gần nói: “Biết tối hôm qua tôi đã làm gì không?”
“Uống quá nhiều nên rơi xuống hố?” Bách Trầm Tùng trả lời.
Lương Phong nhíu mày dừng lại vài giây, không nói tiếp.
“Tối hôm qua.” Lương Phong dừng lại, nhìn chằm chằm người trước mặt: “Tôi đã ngồi trước đồn cảnh sát cả một đêm.”
Bách Trầm Tùng: “…”
Cậu sửng sốt vài giây: “Liên quan gì đến tôi?”
“Cậu còn giả bộ với tôi?” Lương Phong nắm lấy cổ áo của Bách Trầm Tùng, nghiêm mặt tiến sát lại gần, gần đến mức như muốn hôn: “Tại sao chứng minh thư của tôi lại chạy được đến đồn cảnh sát? Tối qua…”
“Vậy khẳng định là anh phạm tội, ngồi trước đồn cảnh sát còn lý sự? Anh thì liên quan gì đến tôi?” Ngoài miệng Bách Trầm Tùng thì nói như vậy, nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ lại chuyện này.
Lương Phong trầm giọng nói bên tai cậu: “Tối hôm qua có một đám người đánh nhau, nhớ không?”
Lúc này Bách Trầm Tùng đã hiểu, hình như là tối qua lúc cậu mua hoa quả có lấy điện thoại ra, có lẽ lúc đó đã làm rơi chứng minh thư của Lương Phong ở đó.
Cảnh sát nghĩ anh là nghi phạm nên đã gọi đi để thẩm vấn.
Bách Trầm Tùng không hiểu tại sao mình lại muốn cười, ngước mắt nhìn người trước mặt, nhìn đến dáng vẻ lưu manh kia của anh thì không nhịn được, thật sự là cậu đã bật cười.
Lương Phong không thể làm gì, buông tay nhìn cậu.
“Thật sự là ngoài ý muốn.” Bách Trầm Tùng không cười nữa, trả lời.
“Được.” Lương Phong cúi đầu, mũi chân ghì một cục đá, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu với một ánh mắt sắc bén: “Lần sau cậu cũng thử ngoài ý muốn xem.”
“Anh định làm gì?” Bách Trầm Tùng lạnh lùng.
Lương Phong cười, nhướng mày, dáng vẻ đê tiện: “Liên quan rắm gì đến cậu?”
Mẹ kiếp.
Bách Trầm Tùng: Thật sự cạn lời.
Ai Chạm Vào Sứ Trước