Á Nô
Chương 256: Phiên ngoại 15: Năm tuổi (4)
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
Kỳ Ngọc thật sự đi lãnh hai bảng phạt, thành thành thật thật đánh lên mông, mỗi bên đánh một cái, hai tiếng bộp bộp thanh thúy vang lên.
Kỳ Ngọc hít hai ngụm khí lạnh, không khóc, cũng không lên tiếng, kéo quần xoa xoa cái mông của mình, tập tà tập tễnh trở về.
Vừa nhìn thấy Thẩm Ngọc, Kỳ Ngọc lập tức đứng thẳng người, giống như người không bị sao hết.
Thẩm Ngọc kéo tay hắn hỏi: "Đau không?"
Kỳ Ngọc có vẻ cảm thấy quá mất mặt, xoay đầu qua một bên.
"Không đau!"
"Cha cõng ngươi trở về nhé?"
Thẩm Ngọc còn chưa ngồi xuống, Kỳ Ngọc đã bỏ đi trước.
"Con đã 5 tuổi rồi, phụ hoàng nói, con đã là nam tử hán, không đến hai năm nữa con cõng cả người luôn đó, hừ..."
Trở về tẩm điện, Kỳ Ngọc vẫn bày vẻ mặt không sao cả như cũ, chỉ nằm sấp trên giường nệm lăn qua lộn lại, Thẩm Ngọc biết mông hắn đau, lại không bỏ được thể diện mà lầm bầm, nhìn hắn cắn răng nhăn mày, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Thẩm Ngọc thì lập tức giả vờ không có chuyện gì xảy ra, Thẩm Ngọc nén cười.
Y cầm một cái bát nhỏ đi tới.
"Cởi quần ra."
"Dạ?" Kỳ Ngọc khó xử.
"Dạ cái gì? Thân thể ngươi từ trên xuống dưới, có nơi nào cha chưa nhìn qua? Cả hai khối thịt kia của ngươi..."
Tiểu tử này đã học được biết xấu hổ rồi, nửa năm trước còn để mông trần chạy khắp nơi, có thẹn có ngượng gì đâu.
Kỳ Ngọc không tình nguyện cởi quần ra, Thẩm Ngọc nhìn một cái, trên làn da trơn nhẵn, quả nhiên có thêm hai vệt đỏ, còn hơi sưng lớn.
Ngón tay Thẩm Ngọc vừa chạm vào, Kỳ Ngọc đã đau đến mức xuýt xoa một tiếng, sau đó lại cắn môi không phát ra tiếng.
"Đừng động, đây là thuốc mà Thập Tứ thúc ngươi đặc biệt bào chế cho ngươi đấy, ta còn xay một lúc lâu rồi, đắp thuốc lên sẽ tiêu sưng rất nhanh."
"Ưm..." Kỳ Ngọc bơ phờ đáp một tiếng.
"Lần này biết đau rồi chứ? Ngươi phải nhớ lấy phần đánh này, lần sau còn dám phạm sai lầm không?" Thẩm Ngọc dạy dỗ hắn.
"Không phạm nữa." Kỳ Ngọc lắc lắc đầu, "Lần sau nhất định con sẽ đánh hỏng luôn cái miệng đó để không dám cáo trạng." =)))))
Cảm giác tiểu tử này hoàn toàn bị sai lệch rồi, Thẩm Ngọc chán nản.
Mãi đến tận đêm, Thẩm Ngọc vẫn mặt mày ủ dột, trước khi đi ngủ quay lưng lại với Quân Huyền Kiêu, còn không nói tiếng nào.
"Ngọc Nhi, ngươi đang giận ta?"
Quân Huyền Kiêu nắm vai y, Thẩm Ngọc cũng không xoay người lại.
"Không có."
"Còn nói không có, ta thấy miệng ngươi dẩu cao lắm, còn ủy khuất hơn cả Kỳ Ngọc."
Thẩm Ngọc tức giận quay đầu lại, nói: "Ngươi còn có mặt mũi nói, Kỳ ngọc mới năm tuổi, ngươi lại thật sự để hắn bị đánh hai bảng, nếu đánh hỏng xương rồi, lưu lại tật, ta xem ngươi làm thế nào!"
"Ta biết ngay ngươi vì chuyện này mà." Quân Huyền Kiêu ủy khuất nói, "Này không phải ngươi thường nói phải giáo huấn hắn sao."
Thẩm Ngọc thở phì phì nói: "Ngươi dạy như vậy sao? Ngươi tự mình lãnh hai bảng phạt thử xem."
Quân Huyền Kiêu nghĩ nghĩ, quay lưng lại, Thẩm Ngọc hung hãn đập lên mông hắn một cái, kết quả tay mình đau rát, càng thêm giận lại đạp thẳng vào mông cái nữa, nhưng bị Quân Huyền Kiêu bắt được.
"Đánh xong rồi chứ?"
Quân Huyền Kiêu chợt xoay mình, nhào lên người y.
"Đến lượt ta."
Thẩm Ngọc còn đang trong cơn giận dữ, nói: "Ngươi làm gì? Đừng đụng vào ta, ngươi đi xuống... Ô... Ưm hừ..."
Môi của Thẩm Ngọc không những bị cắn, hai cánh mông cũng bị hai bàn tay to nắm chặt, lực đạo hắn xoa nắn vừa đủ, giày vò Thẩm Ngọc toàn thân tê dại, không có sức phản kháng...
Thẩm Ngọc cho là Kỳ Ngọc bị phạt, sẽ kiếm cớ không đi thư quán, kết quả mới sáng sớm hắn đã thu dọn xong rương sách, nhìn có vẻ rất vội vã.
"Mặt trời thật sự mọc đằng tây rồi..."
Thẩm Ngọc và Quân Huyền Kiêu liếc nhau, đều không có manh mối.
Kỳ Ngọc đến học đường sớm nhất, đợi Lễ Khanh đi vào hai mắt mới sáng lên.
"Tiểu mít ướt!"
Lễ Khanh nhìn thấy hắn thì giống như mèo nhỏ nhìn thấy chó sói lớn vậy, nhưng cũng không có chỗ nào có thể trốn được.
"Ta bảo ngươi chép bài cho ta, ngươi chép chưa?"
Lễ Khanh vội vàng lấy một trang giấy chỉnh tề đưa cho hắn, so với trang giấy ngày hôm qua cậu vo thành một cục chỉnh tề hơn nhiều, Kỳ Ngọc nhìn một cái, nở nụ cười hài lòng.
"Coi như ngươi thức thời, ui..."
Kỳ Ngọc cử động hơi mạnh, đè lên chỗ đau, Lễ Khanh không biết hắn lại đang làm cái quỷ gì, chỉ kỳ lạ nhìn hắn một cái.
Kỳ Ngọc ngoắc ngoắc tay với cậu, cái mông của hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể bảo cậu tự mình đi qua.
Lễ Khanh chần chừ một lúc, vẫn là bất chấp đến gần, kết quả tay bị bắt lấy, Kỳ Ngọc thấy trên mu bàn tay cậu vẫn còn tên, cười rạng rỡ thả cậu ra.
Lễ Khanh thu tay về, bó tay áo lại, lại không dám đụng vào vị trí đóng dấu.
Tiểu bá vương này nào có biết, cả ngày hôm qua, Lễ Khanh đều phải cẩn thận từng li từng tí, ngay cả lúc tắm, cũng giơ tay lên không dám để dính nước.
Lúc này nhóc cao đi tới cạnh bàn học của Lễ Khanh, liếc mắt kiêng dè lại oán hận Kỳ Ngọc, đưa tay rút một tờ giấy trên bàn của Lễ Khanh.
Kỳ Ngọc nhìn thấy liền đứng dậy, quát lên: "Đứng lại!"
"Ngươi lại làm sao? Ta cũng đâu có trêu chọc gì ngươi!"
Nhóc cao hơi sợ nói, hắn cho là Kỳ Ngọc sẽ trả thù vì hắn đi cáo trạng.
"Ngươi cầm cái gì trong tay đấy?"
Nhóc cao giấu tay ra sau lưng nói: "Không liên quan đến ngươi."
Kỳ Ngọc giống như mãnh hổ giành thức ăn nhào người qua, đoạt được, định thần nhìn lại, cũng là một tờ bài tập.
"Ngươi trả lại cho ta!" Nhóc cao tức giận hét lên.
Kỳ Ngọc giơ giơ nắm đấm với hắn, nhóc cao lòng đầy lửa giận vẫn phải nín nhịn.
Kỳ Ngọc ném tờ giấy lên bàn Lễ Khanh: "Ngươi cũng viết cho hắn?"
"Ừ." Lễ Khanh gật đầu.
"Ai bảo ngươi viết cho hắn?" Không hiểu sao trong lòng Kỳ Ngọc chợt khó chịu.
"Viết một tờ cũng là viết, viết hai tờ cũng là viết." Lễ Khanh thấp giọng nói.
Kỳ Ngọc nghe vậy bốc lửa giận, ra lệnh: "Sau này không cho phép viết cho hắn!"
"Tại sao?"
Trước kia mỗi lần cự tuyệt yêu cầu của nhóc cao, Lễ Khanh đều bị làm phiền, sau đó cậu chỉ có thể thỏa hiệp.
"Không tại sao hết, chính là không cho phép!" Kỳ Ngọc cứng rắn yêu cầu, "Ngươi chỉ được viết cho một mình ta! Hắn như kia là bắt nạt ngươi!"
Lễ Khanh bĩu môi nói: "Có cái gì khác đâu?"
Thêm một người bắt nạt thôi mà.
"Cái gì?! Ngươi cảm thấy ta giống hắn?!" Kỳ Ngọc siết nắm đấm, triệt để nổi giận, "Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có nghe lời hay không?!"
Lễ Khanh không nói lời nào, cả người cứng nhắc.
"Được, ta cho ngươi viết!"
Dưới cơn nóng giận, Kỳ Ngọc xé tờ giấy trong tay tan thành từng mảnh, chưa dừng ở đây, hắn còn lấy tờ bài kia của mình cũng xé tung tóe, ném giấy vụn lên đất.
"Viết đi!"
Kỳ Ngọc giận đến mức ngực phập phồng, hắn cũng không biết tại sao lại tức giận như vậy, có thể vì Lễ Khanh nhìn hắn và nhóc cao thành cùng một dạng, do đó hắn giận không kìm được! Lễ Khanh đối xử với người khác đều giống nhau, hắn thà rằng không cần!
Lễ Khanh nhìn hắn nổi giận khó hiểu giống như đầu sư tử nhỏ, hốc mắt đỏ lên, cậu không hiểu nổi, sao mình chép bài cho người khác, lại khiến hắn tức giận như vậy?
Cậu mím môi, thu dọn giấy vụn, lặng lẽ cúi đầu rơi nước mắt.
Kỳ Ngọc nhìn thấy một cái, lòng bỗng nhiên mềm nhũn, cơn giận cũng tiêu hết rồi.
"Ngày hôm qua ngươi đã là người của ta, đồ của ngươi chính là đồ của ta, từ nay về sau, không được phép tự mình cho người khác, chỉ có thể nghe một người là ta, biết không? Tiểu mít ướt..."
(Nghe mùi Jaian đâu đây: Đồ của bạn chính là đồ của tui, còn đồ của tui vẫn là đồ của tui =]]])
Á Nô
Kỳ Ngọc thật sự đi lãnh hai bảng phạt, thành thành thật thật đánh lên mông, mỗi bên đánh một cái, hai tiếng bộp bộp thanh thúy vang lên.
Kỳ Ngọc hít hai ngụm khí lạnh, không khóc, cũng không lên tiếng, kéo quần xoa xoa cái mông của mình, tập tà tập tễnh trở về.
Vừa nhìn thấy Thẩm Ngọc, Kỳ Ngọc lập tức đứng thẳng người, giống như người không bị sao hết.
Thẩm Ngọc kéo tay hắn hỏi: "Đau không?"
Kỳ Ngọc có vẻ cảm thấy quá mất mặt, xoay đầu qua một bên.
"Không đau!"
"Cha cõng ngươi trở về nhé?"
Thẩm Ngọc còn chưa ngồi xuống, Kỳ Ngọc đã bỏ đi trước.
"Con đã 5 tuổi rồi, phụ hoàng nói, con đã là nam tử hán, không đến hai năm nữa con cõng cả người luôn đó, hừ..."
Trở về tẩm điện, Kỳ Ngọc vẫn bày vẻ mặt không sao cả như cũ, chỉ nằm sấp trên giường nệm lăn qua lộn lại, Thẩm Ngọc biết mông hắn đau, lại không bỏ được thể diện mà lầm bầm, nhìn hắn cắn răng nhăn mày, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Thẩm Ngọc thì lập tức giả vờ không có chuyện gì xảy ra, Thẩm Ngọc nén cười.
Y cầm một cái bát nhỏ đi tới.
"Cởi quần ra."
"Dạ?" Kỳ Ngọc khó xử.
"Dạ cái gì? Thân thể ngươi từ trên xuống dưới, có nơi nào cha chưa nhìn qua? Cả hai khối thịt kia của ngươi..."
Tiểu tử này đã học được biết xấu hổ rồi, nửa năm trước còn để mông trần chạy khắp nơi, có thẹn có ngượng gì đâu.
Kỳ Ngọc không tình nguyện cởi quần ra, Thẩm Ngọc nhìn một cái, trên làn da trơn nhẵn, quả nhiên có thêm hai vệt đỏ, còn hơi sưng lớn.
Ngón tay Thẩm Ngọc vừa chạm vào, Kỳ Ngọc đã đau đến mức xuýt xoa một tiếng, sau đó lại cắn môi không phát ra tiếng.
"Đừng động, đây là thuốc mà Thập Tứ thúc ngươi đặc biệt bào chế cho ngươi đấy, ta còn xay một lúc lâu rồi, đắp thuốc lên sẽ tiêu sưng rất nhanh."
"Ưm..." Kỳ Ngọc bơ phờ đáp một tiếng.
"Lần này biết đau rồi chứ? Ngươi phải nhớ lấy phần đánh này, lần sau còn dám phạm sai lầm không?" Thẩm Ngọc dạy dỗ hắn.
"Không phạm nữa." Kỳ Ngọc lắc lắc đầu, "Lần sau nhất định con sẽ đánh hỏng luôn cái miệng đó để không dám cáo trạng." =)))))
Cảm giác tiểu tử này hoàn toàn bị sai lệch rồi, Thẩm Ngọc chán nản.
Mãi đến tận đêm, Thẩm Ngọc vẫn mặt mày ủ dột, trước khi đi ngủ quay lưng lại với Quân Huyền Kiêu, còn không nói tiếng nào.
"Ngọc Nhi, ngươi đang giận ta?"
Quân Huyền Kiêu nắm vai y, Thẩm Ngọc cũng không xoay người lại.
"Không có."
"Còn nói không có, ta thấy miệng ngươi dẩu cao lắm, còn ủy khuất hơn cả Kỳ Ngọc."
Thẩm Ngọc tức giận quay đầu lại, nói: "Ngươi còn có mặt mũi nói, Kỳ ngọc mới năm tuổi, ngươi lại thật sự để hắn bị đánh hai bảng, nếu đánh hỏng xương rồi, lưu lại tật, ta xem ngươi làm thế nào!"
"Ta biết ngay ngươi vì chuyện này mà." Quân Huyền Kiêu ủy khuất nói, "Này không phải ngươi thường nói phải giáo huấn hắn sao."
Thẩm Ngọc thở phì phì nói: "Ngươi dạy như vậy sao? Ngươi tự mình lãnh hai bảng phạt thử xem."
Quân Huyền Kiêu nghĩ nghĩ, quay lưng lại, Thẩm Ngọc hung hãn đập lên mông hắn một cái, kết quả tay mình đau rát, càng thêm giận lại đạp thẳng vào mông cái nữa, nhưng bị Quân Huyền Kiêu bắt được.
"Đánh xong rồi chứ?"
Quân Huyền Kiêu chợt xoay mình, nhào lên người y.
"Đến lượt ta."
Thẩm Ngọc còn đang trong cơn giận dữ, nói: "Ngươi làm gì? Đừng đụng vào ta, ngươi đi xuống... Ô... Ưm hừ..."
Môi của Thẩm Ngọc không những bị cắn, hai cánh mông cũng bị hai bàn tay to nắm chặt, lực đạo hắn xoa nắn vừa đủ, giày vò Thẩm Ngọc toàn thân tê dại, không có sức phản kháng...
Thẩm Ngọc cho là Kỳ Ngọc bị phạt, sẽ kiếm cớ không đi thư quán, kết quả mới sáng sớm hắn đã thu dọn xong rương sách, nhìn có vẻ rất vội vã.
"Mặt trời thật sự mọc đằng tây rồi..."
Thẩm Ngọc và Quân Huyền Kiêu liếc nhau, đều không có manh mối.
Kỳ Ngọc đến học đường sớm nhất, đợi Lễ Khanh đi vào hai mắt mới sáng lên.
"Tiểu mít ướt!"
Lễ Khanh nhìn thấy hắn thì giống như mèo nhỏ nhìn thấy chó sói lớn vậy, nhưng cũng không có chỗ nào có thể trốn được.
"Ta bảo ngươi chép bài cho ta, ngươi chép chưa?"
Lễ Khanh vội vàng lấy một trang giấy chỉnh tề đưa cho hắn, so với trang giấy ngày hôm qua cậu vo thành một cục chỉnh tề hơn nhiều, Kỳ Ngọc nhìn một cái, nở nụ cười hài lòng.
"Coi như ngươi thức thời, ui..."
Kỳ Ngọc cử động hơi mạnh, đè lên chỗ đau, Lễ Khanh không biết hắn lại đang làm cái quỷ gì, chỉ kỳ lạ nhìn hắn một cái.
Kỳ Ngọc ngoắc ngoắc tay với cậu, cái mông của hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể bảo cậu tự mình đi qua.
Lễ Khanh chần chừ một lúc, vẫn là bất chấp đến gần, kết quả tay bị bắt lấy, Kỳ Ngọc thấy trên mu bàn tay cậu vẫn còn tên, cười rạng rỡ thả cậu ra.
Lễ Khanh thu tay về, bó tay áo lại, lại không dám đụng vào vị trí đóng dấu.
Tiểu bá vương này nào có biết, cả ngày hôm qua, Lễ Khanh đều phải cẩn thận từng li từng tí, ngay cả lúc tắm, cũng giơ tay lên không dám để dính nước.
Lúc này nhóc cao đi tới cạnh bàn học của Lễ Khanh, liếc mắt kiêng dè lại oán hận Kỳ Ngọc, đưa tay rút một tờ giấy trên bàn của Lễ Khanh.
Kỳ Ngọc nhìn thấy liền đứng dậy, quát lên: "Đứng lại!"
"Ngươi lại làm sao? Ta cũng đâu có trêu chọc gì ngươi!"
Nhóc cao hơi sợ nói, hắn cho là Kỳ Ngọc sẽ trả thù vì hắn đi cáo trạng.
"Ngươi cầm cái gì trong tay đấy?"
Nhóc cao giấu tay ra sau lưng nói: "Không liên quan đến ngươi."
Kỳ Ngọc giống như mãnh hổ giành thức ăn nhào người qua, đoạt được, định thần nhìn lại, cũng là một tờ bài tập.
"Ngươi trả lại cho ta!" Nhóc cao tức giận hét lên.
Kỳ Ngọc giơ giơ nắm đấm với hắn, nhóc cao lòng đầy lửa giận vẫn phải nín nhịn.
Kỳ Ngọc ném tờ giấy lên bàn Lễ Khanh: "Ngươi cũng viết cho hắn?"
"Ừ." Lễ Khanh gật đầu.
"Ai bảo ngươi viết cho hắn?" Không hiểu sao trong lòng Kỳ Ngọc chợt khó chịu.
"Viết một tờ cũng là viết, viết hai tờ cũng là viết." Lễ Khanh thấp giọng nói.
Kỳ Ngọc nghe vậy bốc lửa giận, ra lệnh: "Sau này không cho phép viết cho hắn!"
"Tại sao?"
Trước kia mỗi lần cự tuyệt yêu cầu của nhóc cao, Lễ Khanh đều bị làm phiền, sau đó cậu chỉ có thể thỏa hiệp.
"Không tại sao hết, chính là không cho phép!" Kỳ Ngọc cứng rắn yêu cầu, "Ngươi chỉ được viết cho một mình ta! Hắn như kia là bắt nạt ngươi!"
Lễ Khanh bĩu môi nói: "Có cái gì khác đâu?"
Thêm một người bắt nạt thôi mà.
"Cái gì?! Ngươi cảm thấy ta giống hắn?!" Kỳ Ngọc siết nắm đấm, triệt để nổi giận, "Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có nghe lời hay không?!"
Lễ Khanh không nói lời nào, cả người cứng nhắc.
"Được, ta cho ngươi viết!"
Dưới cơn nóng giận, Kỳ Ngọc xé tờ giấy trong tay tan thành từng mảnh, chưa dừng ở đây, hắn còn lấy tờ bài kia của mình cũng xé tung tóe, ném giấy vụn lên đất.
"Viết đi!"
Kỳ Ngọc giận đến mức ngực phập phồng, hắn cũng không biết tại sao lại tức giận như vậy, có thể vì Lễ Khanh nhìn hắn và nhóc cao thành cùng một dạng, do đó hắn giận không kìm được! Lễ Khanh đối xử với người khác đều giống nhau, hắn thà rằng không cần!
Lễ Khanh nhìn hắn nổi giận khó hiểu giống như đầu sư tử nhỏ, hốc mắt đỏ lên, cậu không hiểu nổi, sao mình chép bài cho người khác, lại khiến hắn tức giận như vậy?
Cậu mím môi, thu dọn giấy vụn, lặng lẽ cúi đầu rơi nước mắt.
Kỳ Ngọc nhìn thấy một cái, lòng bỗng nhiên mềm nhũn, cơn giận cũng tiêu hết rồi.
"Ngày hôm qua ngươi đã là người của ta, đồ của ngươi chính là đồ của ta, từ nay về sau, không được phép tự mình cho người khác, chỉ có thể nghe một người là ta, biết không? Tiểu mít ướt..."
(Nghe mùi Jaian đâu đây: Đồ của bạn chính là đồ của tui, còn đồ của tui vẫn là đồ của tui =]]])
Á Nô
Đánh giá:
Truyện Á Nô
Story
Chương 256: Phiên ngoại 15: Năm tuổi (4)
10.0/10 từ 46 lượt.