Á Nô
Chương 103: Trở lại bên người Bổn vương
Quân Huyền Kiêu, ngươi ngày mai còn muốn thấy Ngọc Nhi? Tiêu Hề Diệp nghiến răng nghiến lợi nói, "Nằm mơ!"
Sau khi trở lại Kỳ Lân Các, tâm tình của Tiêu Hề Diệp vẫn không thể nào bình tĩnh lại được, liền uống một bình rượu, như cũ tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Một bàn tay khoác lên trên cánh tay Tiêu Hề Diệp, Tiêu Hề Diệp vui mừng ngẩng đầu lên, Thẩm Ngọc đang cười với hắn, lúm đồng tiền như đóa phù dung thanh nhã.
"Ngọc Nhi...." Tiêu Hề Diệp thanh âm có chút gấp gáp.
"Uống nhiều rượu sẽ thương thân."
Thẩm Ngọc làm thủ ngữ, ngồi vào chỗ đối diện với Tiêu Hề Diệp, rót đầy ly cho Tiêu Hề Diệp, rồi lại tự rót cho mình một ly.
"Ngọc Nhi, ngươi đang quan tâm trẫm sao?" Tiêu Hề Diệp cao hứng đến không biết phải làm sao, "Ân....ta có phải là đang nằm mơ không, Ngọc Nhi, trẫm rốt cuộc đã đợi được ngày này, ngươi cười với trẫm, không chỉ dành cho một người là Quân Huyền Kiêu nữa."
Thẩm Ngọc ngượng ngùng hé miệng, nâng ly rượu lên, chính mình trước tiên ngửa đầu uống cạn.
Đây là rượu quỳnh tương ngọc dịch*, so với vương phủ còn muốn tốt hơn, Thẩm Ngọc rất ít khi uống rượu, y cũng không cảm thấy cay, giống như nước vậy vô vị, hoàn toàn không giống với ly rượu giao bôi kia say lòng người, môi răng lưu hương.
*quỳnh tương ngọc dịch: nước ngọc quỳnh, chỉ rượu ngon, "dây tơ hồng chưa xe đã mắc, rượu quỳnh tương chưa nhấp đã say"
"Ta định, ngày mai đi Thiên Lao."
Thẩm Ngọc làm thủ ngữ rất chậm, lại dè dặt.
Vẻ mặt ngạc nhiên cùng mừng rỡ của Tiêu Hề Diệp cứng lại, từ từ chuyển thành đắng chát, hắn lấy thêm một bình rượu, uống một hơi cạn sạch.
"Trẫm cũng biết, ngươi là vì chuyện này. Lúc ở thiên lao, ngươi hướng trẫm cười, cho dù không phải là thật tâm, cho dù là phối hợp ngươi diễn kịch trả thù hắn, trẫm cũng cao hứng.... Nhưng Ngọc Nhi, ngươi cũng nhìn thấy Quân Huyền Kiêu là một người vô liêm sỉ! Hắn không xứng để ngươi tâm tâm niệm niệm ghi nhớ, ngươi không đi có được hay không, trẫm sợ hắn lại khi dễ ngươi."
Khi dễ sao? Nếu ở vương phủ, Trấn Bắc Vương cũng chịu như vậy, khi dễ y khinh bạc y, y sẽ vui mừng như điên. Bây giờ cũng đã cách xa vương phủ, mình tội gì phải bám lấy hắn? Đại khái là tự mình chuốc lấy phiền phức đi.
Thẩm Ngọc có trăm nghìn lý do để không đi, nhưng chỉ vì một lý do "yêu hắn" này, y đều sẽ phấn đấu đến quên mình.
Khó thuyết phục nhất, chính là lòng mình.
"Ngọc Nhi, lẽ nào ngươi nhìn không ra sao? Quân Huyền Kiêu hắn là cố ý, hắn sẽ không nói cho ngươi biết tung tích của mẹ ngươi, hắn chỉ muốn đùa bỡn ngươi."
Tiêu Hề Diệp dáng vẻ say khướt nói, Thẩm Ngọc không còn mặt mũi nào đối diện với sự nhiệt tình của hắn, đã định trước phải phụ lòng.
"Được, vậy ta không đi cũng được." Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ nói.
"Có thật không? Hảo Ngọc Nhi, ngươi thật sự đáp ứng trẫm không nhìn tới hắn?"
Thẩm Ngọc gật đầu, lại tiếp tục rót rượu cho hai người, một bên cung phi quyển kinh không biết bao nhiêu bình.
Tiêu Hề Diệp ánh mắt mơ hồ cười rộ lên: "Quá tốt rồi, ngươi cuối cùng cũng thấy rõ bộ mặt của hắn, Ngọc Nhi, sau này ngươi theo trẫm có được hay không...thứ Quân Huyền Kiêu có thể cho ngươi, trẫm đều có, hơn nữa so với hắn càng muốn tốt hơn!"
Tình tới sâu nặng, Tiêu Hề Diệp đưa tay ra ôm lấy Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc mày hơi nhíu lại, tránh khỏi ngực của hắn.
"Xin lỗi, Ngọc Nhi, trẫm quá cao hứng..."
Tiêu Hề Diệp buông cánh tay ra, nấc lên một cái, hai gò má đỏ ửng.
Thẩm Ngọc cầm ly rượu đưa tới bên môi Tiêu Hề Diệp, tiếp tục dùng thủ ngữ nói: "Ngươi nói đúng, hắn không phải là một người có thể phó thác chung thân, chúng ta có thể thử xem, thế nhưng ngươi không thể ép ta...."
Tiêu Hề Diệp đối với rượu Thẩm Ngọc đưa đến không chút cự tuyệt, một ly tiếp một ly.
"Được, được, trẫm biết sẽ có một ngày như vậy, Ngọc Nhi, ngươi cuối cùng cũng chịu tiếp nhận trẫm, trẫm sẽ chứng minh cho ngươi thấy, trẫm so với hắn Quân Huyền Kiêu. Mạnh......"
Tiêu Hề Diệp thanh âm không rõ nói mê sảng, cũng không biết uống bao nhiêu bình rượu, mới gục xuống bàn ngủ say như chết.
Thẩm Ngọc đẩy đẩy bờ vai hắn một cái, không có phản ứng gì. Nụ cười trên mặt chớp mắt thu lại, Thẩm Ngọc vô lực co quắp ngồi ở trên ghế, mặt không còn một tia vui vẻ, chỉ còn sót lại sự cô đơn cùng mờ mịt.
Diệp Đế, ngươi sai rồi, Thẩm Ngọc cười, toàn bộ lưu ở vương phủ, sau đó lại cười đến rực rỡ, đều là chua xót khổ sở tích tụ đã lâu.
Hôm nay, Thẩm Ngọc quả thật là thay đổi rồi, ngươi xem, ta biết cách lấy lòng quyến rũ người khác ra làm sao, biết dùng cái xác* làm thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
*cái xác: ví với thân thể con người, mang ý mỉa mai.
Thẩm Ngọc mò tìm ở bên hông Tiêu Hề Diệp, lấy ra một tấm lệnh bài, y trở về phòng của mình lấy một ít thứ, khoác thêm áo choàng đi tới Thiên Lao.
Ban ngày Diệp Đế đưa Thẩm Ngọc đến, y để tâm ghi nhớ đường. Lệnh bài bên người Hoàng đế quả nhiên là hữu hiệu, thủ vệ Thiên Lao lập tức cho y qua.
Quân Huyền Kiêu không cần nhìn liền biết người đến là ai, nụ cười kiệt ngạo tự tin tràn đầy ở trên mặt.
"Bổn vương còn tưởng ngày mai mới có thể nhìn thấy ngươi, ngươi là không chờ đợi được muốn biết tung tích của mẹ ngươi, hay là không chờ đợi được nữa muốn nhìn thấy ta?"
Thẩm Ngọc để các đồ lặt vặt xuống, mặt không chút cảm xúc dùng thủ ngữ nói: "Vương gia có phần quá tự mình đa tình".
"Ha ha ha! Không phải Bổn vương tự mình đa tình, là ngươi không lừa được ta." Quân Huyền Kiêu âm thanh giống như mãnh thú, vô cùng dã tính, "Mặc dù ngươi làm bộ thân mật với Diệp Đế, thế nhưng ánh mắt của ngươi nhìn hắn, không giống như cách ngươi nhìn ta như vậy cuồng nhiệt cùng yêu thương, Ngọc Nhi, ngươi hầu hạ Bổn vương lâu như vậy, chẳng lẽ còn có thể lừa gạt được ta sao?".
Thẩm Ngọc làm bộ sửa sang lại cái hộp, che giấu sự hoảng loạn của bản thân khi bị vạch trần.
Trấn Bắc Vương vẫn mãi như vậy võ đoán tự tin, bất kể là lúc trước nhận định Thẩm Ngọc không trong sạch, hay hiện tại kết luận Thẩm Ngọc như cũ yêu hắn.
Thời điểm Thẩm Ngọc nghe được câu nói tiếp theo của Trấn Bắc Vương, đồ vật đang cầm trong tay cũng thiếu chút nữa thì rơi xuống.
"Ngọc Nhi, ngươi cũng chí khí đủ rồi, trở lại bên người Bổn vương, Bổn vương có thể bỏ qua không nhắc chuyện cũ, giống như trước kia sủng ái ngươi. "
Á Nô
Sau khi trở lại Kỳ Lân Các, tâm tình của Tiêu Hề Diệp vẫn không thể nào bình tĩnh lại được, liền uống một bình rượu, như cũ tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Một bàn tay khoác lên trên cánh tay Tiêu Hề Diệp, Tiêu Hề Diệp vui mừng ngẩng đầu lên, Thẩm Ngọc đang cười với hắn, lúm đồng tiền như đóa phù dung thanh nhã.
"Ngọc Nhi...." Tiêu Hề Diệp thanh âm có chút gấp gáp.
"Uống nhiều rượu sẽ thương thân."
Thẩm Ngọc làm thủ ngữ, ngồi vào chỗ đối diện với Tiêu Hề Diệp, rót đầy ly cho Tiêu Hề Diệp, rồi lại tự rót cho mình một ly.
"Ngọc Nhi, ngươi đang quan tâm trẫm sao?" Tiêu Hề Diệp cao hứng đến không biết phải làm sao, "Ân....ta có phải là đang nằm mơ không, Ngọc Nhi, trẫm rốt cuộc đã đợi được ngày này, ngươi cười với trẫm, không chỉ dành cho một người là Quân Huyền Kiêu nữa."
Thẩm Ngọc ngượng ngùng hé miệng, nâng ly rượu lên, chính mình trước tiên ngửa đầu uống cạn.
Đây là rượu quỳnh tương ngọc dịch*, so với vương phủ còn muốn tốt hơn, Thẩm Ngọc rất ít khi uống rượu, y cũng không cảm thấy cay, giống như nước vậy vô vị, hoàn toàn không giống với ly rượu giao bôi kia say lòng người, môi răng lưu hương.
*quỳnh tương ngọc dịch: nước ngọc quỳnh, chỉ rượu ngon, "dây tơ hồng chưa xe đã mắc, rượu quỳnh tương chưa nhấp đã say"
"Ta định, ngày mai đi Thiên Lao."
Thẩm Ngọc làm thủ ngữ rất chậm, lại dè dặt.
Vẻ mặt ngạc nhiên cùng mừng rỡ của Tiêu Hề Diệp cứng lại, từ từ chuyển thành đắng chát, hắn lấy thêm một bình rượu, uống một hơi cạn sạch.
"Trẫm cũng biết, ngươi là vì chuyện này. Lúc ở thiên lao, ngươi hướng trẫm cười, cho dù không phải là thật tâm, cho dù là phối hợp ngươi diễn kịch trả thù hắn, trẫm cũng cao hứng.... Nhưng Ngọc Nhi, ngươi cũng nhìn thấy Quân Huyền Kiêu là một người vô liêm sỉ! Hắn không xứng để ngươi tâm tâm niệm niệm ghi nhớ, ngươi không đi có được hay không, trẫm sợ hắn lại khi dễ ngươi."
Khi dễ sao? Nếu ở vương phủ, Trấn Bắc Vương cũng chịu như vậy, khi dễ y khinh bạc y, y sẽ vui mừng như điên. Bây giờ cũng đã cách xa vương phủ, mình tội gì phải bám lấy hắn? Đại khái là tự mình chuốc lấy phiền phức đi.
Thẩm Ngọc có trăm nghìn lý do để không đi, nhưng chỉ vì một lý do "yêu hắn" này, y đều sẽ phấn đấu đến quên mình.
Khó thuyết phục nhất, chính là lòng mình.
"Ngọc Nhi, lẽ nào ngươi nhìn không ra sao? Quân Huyền Kiêu hắn là cố ý, hắn sẽ không nói cho ngươi biết tung tích của mẹ ngươi, hắn chỉ muốn đùa bỡn ngươi."
Tiêu Hề Diệp dáng vẻ say khướt nói, Thẩm Ngọc không còn mặt mũi nào đối diện với sự nhiệt tình của hắn, đã định trước phải phụ lòng.
"Được, vậy ta không đi cũng được." Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ nói.
"Có thật không? Hảo Ngọc Nhi, ngươi thật sự đáp ứng trẫm không nhìn tới hắn?"
Thẩm Ngọc gật đầu, lại tiếp tục rót rượu cho hai người, một bên cung phi quyển kinh không biết bao nhiêu bình.
Tiêu Hề Diệp ánh mắt mơ hồ cười rộ lên: "Quá tốt rồi, ngươi cuối cùng cũng thấy rõ bộ mặt của hắn, Ngọc Nhi, sau này ngươi theo trẫm có được hay không...thứ Quân Huyền Kiêu có thể cho ngươi, trẫm đều có, hơn nữa so với hắn càng muốn tốt hơn!"
Tình tới sâu nặng, Tiêu Hề Diệp đưa tay ra ôm lấy Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc mày hơi nhíu lại, tránh khỏi ngực của hắn.
"Xin lỗi, Ngọc Nhi, trẫm quá cao hứng..."
Tiêu Hề Diệp buông cánh tay ra, nấc lên một cái, hai gò má đỏ ửng.
Thẩm Ngọc cầm ly rượu đưa tới bên môi Tiêu Hề Diệp, tiếp tục dùng thủ ngữ nói: "Ngươi nói đúng, hắn không phải là một người có thể phó thác chung thân, chúng ta có thể thử xem, thế nhưng ngươi không thể ép ta...."
Tiêu Hề Diệp đối với rượu Thẩm Ngọc đưa đến không chút cự tuyệt, một ly tiếp một ly.
"Được, được, trẫm biết sẽ có một ngày như vậy, Ngọc Nhi, ngươi cuối cùng cũng chịu tiếp nhận trẫm, trẫm sẽ chứng minh cho ngươi thấy, trẫm so với hắn Quân Huyền Kiêu. Mạnh......"
Tiêu Hề Diệp thanh âm không rõ nói mê sảng, cũng không biết uống bao nhiêu bình rượu, mới gục xuống bàn ngủ say như chết.
Thẩm Ngọc đẩy đẩy bờ vai hắn một cái, không có phản ứng gì. Nụ cười trên mặt chớp mắt thu lại, Thẩm Ngọc vô lực co quắp ngồi ở trên ghế, mặt không còn một tia vui vẻ, chỉ còn sót lại sự cô đơn cùng mờ mịt.
Diệp Đế, ngươi sai rồi, Thẩm Ngọc cười, toàn bộ lưu ở vương phủ, sau đó lại cười đến rực rỡ, đều là chua xót khổ sở tích tụ đã lâu.
Hôm nay, Thẩm Ngọc quả thật là thay đổi rồi, ngươi xem, ta biết cách lấy lòng quyến rũ người khác ra làm sao, biết dùng cái xác* làm thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
*cái xác: ví với thân thể con người, mang ý mỉa mai.
Thẩm Ngọc mò tìm ở bên hông Tiêu Hề Diệp, lấy ra một tấm lệnh bài, y trở về phòng của mình lấy một ít thứ, khoác thêm áo choàng đi tới Thiên Lao.
Ban ngày Diệp Đế đưa Thẩm Ngọc đến, y để tâm ghi nhớ đường. Lệnh bài bên người Hoàng đế quả nhiên là hữu hiệu, thủ vệ Thiên Lao lập tức cho y qua.
Quân Huyền Kiêu không cần nhìn liền biết người đến là ai, nụ cười kiệt ngạo tự tin tràn đầy ở trên mặt.
"Bổn vương còn tưởng ngày mai mới có thể nhìn thấy ngươi, ngươi là không chờ đợi được muốn biết tung tích của mẹ ngươi, hay là không chờ đợi được nữa muốn nhìn thấy ta?"
Thẩm Ngọc để các đồ lặt vặt xuống, mặt không chút cảm xúc dùng thủ ngữ nói: "Vương gia có phần quá tự mình đa tình".
"Ha ha ha! Không phải Bổn vương tự mình đa tình, là ngươi không lừa được ta." Quân Huyền Kiêu âm thanh giống như mãnh thú, vô cùng dã tính, "Mặc dù ngươi làm bộ thân mật với Diệp Đế, thế nhưng ánh mắt của ngươi nhìn hắn, không giống như cách ngươi nhìn ta như vậy cuồng nhiệt cùng yêu thương, Ngọc Nhi, ngươi hầu hạ Bổn vương lâu như vậy, chẳng lẽ còn có thể lừa gạt được ta sao?".
Thẩm Ngọc làm bộ sửa sang lại cái hộp, che giấu sự hoảng loạn của bản thân khi bị vạch trần.
Trấn Bắc Vương vẫn mãi như vậy võ đoán tự tin, bất kể là lúc trước nhận định Thẩm Ngọc không trong sạch, hay hiện tại kết luận Thẩm Ngọc như cũ yêu hắn.
Thời điểm Thẩm Ngọc nghe được câu nói tiếp theo của Trấn Bắc Vương, đồ vật đang cầm trong tay cũng thiếu chút nữa thì rơi xuống.
"Ngọc Nhi, ngươi cũng chí khí đủ rồi, trở lại bên người Bổn vương, Bổn vương có thể bỏ qua không nhắc chuyện cũ, giống như trước kia sủng ái ngươi. "
Á Nô
Đánh giá:
Truyện Á Nô
Story
Chương 103: Trở lại bên người Bổn vương
10.0/10 từ 46 lượt.