13° Bass (Âm Bass Quãng 13)
Chương 37: C37: Chương 37
Tình yêu cuồng nhiệt ( một)
Sau đó Kỳ Tư Niên gọi phục vụ quần áo mới đến, đều đã được giặt sách và hong khô. Bộ tuxedo được đưa đi giặt, cả hai mặc áo phông và quần âu bình thường rồi đi xuống tầng dưới.
Khi đang đi trong sảnh khách sạn, Bạch Lãng nhìn thấy một du khách khác đi thuyền gondola đang trôi dọc theo Grand Canal, tình cờ đỗ trước cửa khách sạn, người phục vụ ở bến tàu có một khuôn mặt quen thuộc, hình như hắn đã ở đó vào tối hôm qua.
Bạch Lãng nhớ rõ ràng, lúc cậu xuống thuyền, tay chân yếu ớt, suýt chút nữa bị vấp ngã, chính là người phục vụ đã đỡ cậu, chúc cậu "một buổi tối vui vẻ".
Bạch Lãng không muốn tỏ ra rụt rè, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, cậu cố ý giảm tốc độ, lùi lại một khoảng cách nhất định.
Kỳ Tư Niên quay đầu lại nhìn cậu, hỏi: "Sao thế?"
Bạch Lãng nhìn quanh, phát hiện đã có người đi tới, nhìn về hướng bọn họ.
Tối hôm qua hai người mặc bộ lễ phục tới khách sạn này, sáng nay khi xuống khách sạn đều đã thay quần áo, nếu để ý, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được chuyện gì đã xảy ra. Không có nhiều người đến lễ hội âm nhạc mà không biết Kỳ Tư Niên, chưa kể bên trong còn có rất nhiều giới truyền thông.
Nghĩ tới đây, da đầu Bạch Lãng tê dại, đành phải tăng tốc đuổi theo, làm bộ tùy ý kéo vạt áo xuống, lắc đầu nói: "Không có gì."
Kỳ Tư Niên hình như không nghĩ nhiều như vậy, anh tự nhiên vươn tay cánh tay ôm lấy bả vai Bạch Lãng, sau đó cúi đầu hôn khóe môi cậu, cùng cậu ra ngoài.
Có vẻ như anh không có ý định che giấu mối quan hệ của họ.
Bạch Lãng ngẩn người, cảm giác được cảm xúc ngọt ngào trong lòng lại lần nữa trào ra, lần này áp đảo đến mức cậu không thể kìm nén được. Cậu cũng đưa tay nắm lấy lòng bàn tay của Kỳ Tư Niên, cảm nhận được lòng bàn tay khô và ấm áp của anh, trên hổ khẩu có một vết chai sần sùi – giống như bàn tay của Bạch Lãng.
Khách quan mà nói, cả hai bàn tay đều không thể gọi là đẹp, nhưng khi vết chai ở đầu ngón tay cọ xát vào nhau, Bạch Lãng cảm thấy một loại kh0ái cảm tâm lý giống như hôn nhau.
Cậu nghĩ, con người rất dễ bị tình yêu là choáng váng đầu óc.
Khi bắt xe buýt nước trở lại đảo Lido, Bạch Lãng đã nói chuyện với Kỳ Tư Niên như một cuộc trò chuyện bình thường để hỏi rằng liệu tiết lộ mối quan hệ của họ có ảnh hưởng xấu nào không. Kỳ Tư Niên hơi khựng lại, lộ ra vẻ mặt vô cùng khó hiểu, hỏi cậu: "Vì sao lại có ảnh hưởng xấu?"
Bạch Lãng không biết nên trả lời như thế nào, nói: "Bởi vì...... Chúng ta đều là đàn ông, mà anh lại rất nổi tiếng."
Kỳ Tư Niên hơi giật mình, lại lần nữa khó hiểu nhìn cậu nói: "Đều là đàn ông thì không được yêu nhau sao?"
"......" Bạch Lãng lần đầu tiên cảm thấy tư duy người Thụy Sĩ như Kỳ Tư Niên thật sự rất khác với suy nghĩ của cậu.
Bạch Lãng kinh ngạc: "...... Dạ?"
Kỳ Tư Niên cười nói: "Bạch Lãng, chúng ta là nghệ sĩ diễn táu, trọng tâm của mọi người là âm nhạc chúng ta thể hiện. Em nói xem có đúng không?"
Bạch Lãng bật cười, cảm thấy lời nói của mình thật buồn cười, đồng ý gật đầu.
Kỳ Tư Niên cúi đầu cọ nhẹ vào tai Bạch Lãng, nhẹ giọng nói: "Huống chi, chúng ta ở bên nhau rất hạnh phúc, vì sao lại phải để tâm đ ến cái nhìn của người khác? Em biết không, đối với tôi, em và âm nhạc đều quan trọng."
Khi họ trở lại đảo Lido đã là giữa trưa.
Trời nắng nóng, nhiệt độ rất cao, Bạch Lãng xuống xe buýt nước, cùng Kỳ Tư Niên chậm rãi đi dọc theo con đường ven biển hướng về biệt thự của bọn họ, cậu cảm giác như bị mặt trời đốt cháy.
Nước biển dâng lên như một dải ren, đẩy tới từ mặt biển, bắn tung tóe lên vỉa hè gạch xanh, làm ướt đẫm cẳng chân của Bạch Lãng.
Con đường ven biển này là khu vực riêng của khách sạn nghỉ dưỡng, khách du lịch không thể vào nên đặc biệt yên tĩnh, nơi này không có người, Bạch Lãng và Kỳ Tư Niên có thể dắt tay nhau đi dạo dưới nắng.
Điện thoại cậu luôn nhảy lên thông báo, chủ yếu đến từ bạn học và thầy cô. Họ đều là những người trong nghề, nên không có lí do gì không chú ý tới lễ hội âm nhạc Venice. Quan hệ của Bạch Lãng với người khác rất tốt, những lời chúc mừng cậu nhận được vô cùng chân thành, đều đang khen ngợi buổi biểu diễn tối qua của cậu rất xuất sắc, cảm thán rằng trong một thời gian ngắn cậu đã có thể đứng vững ở đất trời Châu Âu.
Bạch Lãng không muốn buông tay Kỳ Tư Niên ra, một tay cậu cầm điện thoại, khó khăn trả lời tin nhắn.
Kỳ Tư Niên vòng tay qua ôm lấy eo cậu, để nửa người Bạch Lãng dựa vào mình, để cậu có thể dùng hai tay trả lời tin nhắn.
Đối mặt với những lời khen ngợi đột ngột này, Bạch Lãng cảm thấy rất vui mừng nhưng cũng có chút bất an. Màn song tấu tối qua rất hoàn hảo, nhưng cậu biết rằng sự hoàn hảo này không thể tách rời niềm hạnh phúc mà Kỳ Tư Niên mang lại cho cậu. Cậu lo lắng rằng khi ngày càng có nhiều người chú ý đến mình, cậu sẽ không thể luôn thể hiện tốt như vậy.
Cậu sợ một ngày nào đó sẽ có người cho rằng cậu không xứng với Tề Tư Niên chút nào.
Bạch Lãng nói những điều đó cho Kỳ Tư Niên nghe, cậu hỏi anh: "Mọi người nói màn song tấu tối qua rất tốt, ngay cả Fride cũng khen em. Thủ trưởng, anh cảm thấy trình độ của em như thế nào? Bây giờ anh là người quan trọng nhất của em, anh phải đánh giá âm nhạc em một cách khách quan."
Nào biết Kỳ Tư Niên nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Tôi nghĩ, hiện tại tôi chưa chắc có thể đưa ra lời đánh giá khách quan với em, Bạch Lãng."
"Sao vậy ạ?" Bạch Lãng nghe vậy cất điện thoại đi, ôm eo anh nhìn mặt anh, không chịu tin, "Anh là Sean Chyi, đại diện trình độ tiêu chuẩn cao nhất của đàn violon. Hơn nữa anh còn là partner của em, không ai có tư cách này hơn anh."
Kỳ Tư Niên cúi đầu hôn mắt cậu, nói: "Có lẽ em sẽ không biết được, bây giờ em có sức hấp dẫn chết người thế nào đối với tôi, sức hấp dẫn này khiến tôi không thể nào khách quan được."
Bạch Lãng im lặng nhìn anh, cười nói: "Nhưng anh đã nói, anh cảm thấy âm nhạc cổ điển khác với những loại âm nhạc khác, nó hợp lý, bình tĩnh, có kết cấu logic hoàn chỉnh và tinh tế."
Kỳ Tư Niên cười cười: "Tôi đã nói như vậy sao?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú! Xin Ký Đơn!
2. Khát Khao Khôn Cùng
3. Ngõ Nhỏ Có Người Đang Đợi
4. Tâm Ma - Gia Cửu
=====================================
"Đương nhiên." Bạch Lãng không hài lòng, "Bài phỏng vấn nào của anh em cũng đọc hết. Anh còn nói, phong cách của Mozart xuất phát từ một số lượng lớn các hợp âm thứ bảy và thường xuyên bị lệch, trong khi nghệ thuật tự vấn của Bach cuối cùng là khí chất và đối âm ngang nhau..."
Kỳ Tư Niên yên lặng một lát, nói: "Đó là phân tích âm nhạc của người khác, trước mặt em, bây giờ tôi không thể lý trí, trong đầu tôi tràn ngập những điều mà một người đàn ông đang trong tình yêu cuồng nhiệt nghĩ đến, tôi không thể đưa ra những phân tích rõ ràng."
Bạch Lãng chôn mặt cười, cũng không tính buông tha anh, cuối cùng quấn lấy anh: "Người đàn ông đang trong tình yêu cuồng nhiệt nghĩ gì thế ạ? Anh nói cho em nghe đi."
Lúc này, họ đã đến khu biệt thự và có thể thấy có người đang đi trước mặt, đang đi về phía họ.
Kỳ Tư Niên không lập tức trả lời, mà nắm tay Bạch Lãng đi một lúc, mới nghiêng người về bên cạnh cậu, cúi xuống nói nhỏ vào tai cậu: "Đợi đi về, tôi sẽ nói cho một mình em nghe."
13° Bass (Âm Bass Quãng 13)