1000 Tiếng Yêu
Chương 54
Anh cũng phát hiện ra được điểm khả nghi đúng không Minh?
Anh ấy đang vừa nắm tay tôi và vừa lái xe chạy ra khỏi con đường vắng tanh không một bóng người này.
- Phải, anh đã phát hiện ra trong lânc em kể về việc Stuido rồi. Lúc đó, anh cũng đã tìm hiểu về Khắc Minh nhưng hắn có chứng cứ rất rõ ràng cũng như hắn không có bất kì dấu hiệu khả nghi nào cho thấy đang giam giữ người cả.
Tôi nghe nói thế thì ngờ vực suy tư và bắt đầu đặt rất nhiều câu hỏi cho Hoàng Minh.
- Anh có quen biết với Khắc Minh không?
Tôi hỏi xong thì thấy câu nói của mình thật vô nghĩa bởi Hoàng Minh anh ấy quen biết với Tạ Khanh nên việc biết đến Khắc Minh là một điều hiển nhiên nhưng khi nghe câu trả lời tôi cực kì lấy làm lạ.
- Anh chưa từng quan tâm đến cậu ta lấy đâu ra quen biết.
Tôi đứng hình trước điều đó anh ấy thấy vậy giải thích thêm.
- Anh chỉ biết đến những người cần thiết thôi với lại Khắc Minh, cậu ta khi anh nhìn vào có cảm giác không được giống như vẻ bề ngoài cậu ta mang lại cho mọi người mà bên trong chứa sự giấu giếm một cách khó hiểu.
Anh nói thế tôi cũng chợt nhớ ra một vấn đề nên trực tiếp nói với anh.
- Em từng đọc được một bài báo viết về Khắc Minh nhưng nó đã bị xóa lâu rồi cũng may lúc đó em khá hâm mộ anh ấy nên chụp lại.
- Lúc đó, bài báo viết về tâm lí bất ổn của một kẻ đa nhân cách Khắc Minh. Hình như người ta viết anh ấy từng có khoảng thời gian dài điều trị ở nước ngoài khi chứng trầm cảm trở nên nặng không cách nào trị được trong nước nên gia đình phải đưa đi. Cũng từ đó anh đã cắt đứt mọi liên lạc với mọi người nhưng điều đáng nói là anh từng có một mối tình bảy năm và người ta đồn anh vì cô gái đó mà bị như vậy.
Tôi vừa đọc lại bài cũ vừa nhớ về những chi tiết mình còn lưu giữ nhưng đọc được một chút tôi lại thắc mắc một câu mà cả hai chúng tôi đều chẳng ai giải đáp được.
- Tại sao anh ấy lại bị trầm cảm vậy? Và cô gái bí ẩn đó là ai?
Không một lời giải đáp chỉ quanh quẩn là sự thở dài vô định khi chúng tôi còn đang bí đường trong việc điều tra lại lo lắng về an nguy của Tạ Khanh sẽ gặp phải. Tính mạng cô ấy liệu có thể may mắn vượt qua hay không chính những người ngoài cuộc như chúng tôi chẳng rõ.
.............
Tiếng chiếc roi sắt tiếp tục vụt xuống thân hình trầy những vết xước đau đớn lại phải chịu thêm những dấu vết mới một cách cùng cực.
- Khanh, em gan lắm dám gọi điện thoại. Em dám qua mặt tôi đi điện cho thằng đó. Giờ phút này, mà em còn nghĩ đến nó em đúng thật khiến tôi muốn moi tim em ra xem bên trong nó làm bằng gì mà bao năm qua rung động với tôi cũng chẳng hề có vậy.
Những dấu đánh đó cứ vậy hiện rõ lên, đỏ ửng và đâm sâu vào da thịt khiến nó chảy máu và ghê gớm vô cùng.
Tạ Khanh nằm im đấy cam chịu thân xác không mảnh vải che thân này mặc kệ anh ta cứ trút giận lên.
Nhưng cô bất lực lắm rồi, cô chẳng còn hơi sức để làm được gì cả. Quát mắng, la lối lúc này thật vô nghĩa hay thậm chí tỏ ra ngoan dịu, nghe lời anh ta cũng chẳng có ích gì vì Tạ Khanh biết một điều rằng.
Tạ Khanh biết trong lòng anh mang hình bóng của người con gái anh ta yêu vào bảy năm trước nhưng cũng vì cô ta rời bỏ anh nên mới khiến anh trở nên như thế này và đáng thương thay khi gương mặt Tạ Khanh lại giống cô ấy thế là anh luôn tìm cách tiếp cận và mặc sức hàmh hạ theo ý anh muốn.
Tạ Khanh cũng chỉ vừa biết đến đây khi cô đã nghe lén cuộc trò chuyện của anh và người bác sĩ trị tâm lí cho anh. Cũng từ đó, cô ấy mới biết rằng hắn ta lại là kẻ có bệnh rất nặng.
- Sao lần này em không la nữa hay tôi nói đúng quá rồi. Chết tiệt.
Không kìm lại hành động cũng như cảm xúc xủa bản thân hắn ta lại tiếp tũ vun gậy vào cơ thể yếu đuối vì không được ăn no lại còn mất sức quá nhiều.
Cam chịu mọi lời nói, gặm nhắm những thống khổ không biết bao giờ cô ấy mới có thể tìm thấy được cuộc sống của chính mình khi những kí ức đen tối cứ lần lượt ăn mòn vag khảm sâu vào tâm can của Tạ Khanh.
Tình yêu là gì? Có lẽ, cô cũng đã hiểu được khi thấy những sai lầm mà cả hai đã tạo ra để giờ khiến mọi đau khổ đang từng chút xâm nhập vào.
1000 Tiếng Yêu
Anh ấy đang vừa nắm tay tôi và vừa lái xe chạy ra khỏi con đường vắng tanh không một bóng người này.
- Phải, anh đã phát hiện ra trong lânc em kể về việc Stuido rồi. Lúc đó, anh cũng đã tìm hiểu về Khắc Minh nhưng hắn có chứng cứ rất rõ ràng cũng như hắn không có bất kì dấu hiệu khả nghi nào cho thấy đang giam giữ người cả.
Tôi nghe nói thế thì ngờ vực suy tư và bắt đầu đặt rất nhiều câu hỏi cho Hoàng Minh.
- Anh có quen biết với Khắc Minh không?
Tôi hỏi xong thì thấy câu nói của mình thật vô nghĩa bởi Hoàng Minh anh ấy quen biết với Tạ Khanh nên việc biết đến Khắc Minh là một điều hiển nhiên nhưng khi nghe câu trả lời tôi cực kì lấy làm lạ.
- Anh chưa từng quan tâm đến cậu ta lấy đâu ra quen biết.
Tôi đứng hình trước điều đó anh ấy thấy vậy giải thích thêm.
- Anh chỉ biết đến những người cần thiết thôi với lại Khắc Minh, cậu ta khi anh nhìn vào có cảm giác không được giống như vẻ bề ngoài cậu ta mang lại cho mọi người mà bên trong chứa sự giấu giếm một cách khó hiểu.
Anh nói thế tôi cũng chợt nhớ ra một vấn đề nên trực tiếp nói với anh.
- Em từng đọc được một bài báo viết về Khắc Minh nhưng nó đã bị xóa lâu rồi cũng may lúc đó em khá hâm mộ anh ấy nên chụp lại.
- Lúc đó, bài báo viết về tâm lí bất ổn của một kẻ đa nhân cách Khắc Minh. Hình như người ta viết anh ấy từng có khoảng thời gian dài điều trị ở nước ngoài khi chứng trầm cảm trở nên nặng không cách nào trị được trong nước nên gia đình phải đưa đi. Cũng từ đó anh đã cắt đứt mọi liên lạc với mọi người nhưng điều đáng nói là anh từng có một mối tình bảy năm và người ta đồn anh vì cô gái đó mà bị như vậy.
Tôi vừa đọc lại bài cũ vừa nhớ về những chi tiết mình còn lưu giữ nhưng đọc được một chút tôi lại thắc mắc một câu mà cả hai chúng tôi đều chẳng ai giải đáp được.
- Tại sao anh ấy lại bị trầm cảm vậy? Và cô gái bí ẩn đó là ai?
Không một lời giải đáp chỉ quanh quẩn là sự thở dài vô định khi chúng tôi còn đang bí đường trong việc điều tra lại lo lắng về an nguy của Tạ Khanh sẽ gặp phải. Tính mạng cô ấy liệu có thể may mắn vượt qua hay không chính những người ngoài cuộc như chúng tôi chẳng rõ.
.............
Tiếng chiếc roi sắt tiếp tục vụt xuống thân hình trầy những vết xước đau đớn lại phải chịu thêm những dấu vết mới một cách cùng cực.
- Khanh, em gan lắm dám gọi điện thoại. Em dám qua mặt tôi đi điện cho thằng đó. Giờ phút này, mà em còn nghĩ đến nó em đúng thật khiến tôi muốn moi tim em ra xem bên trong nó làm bằng gì mà bao năm qua rung động với tôi cũng chẳng hề có vậy.
Những dấu đánh đó cứ vậy hiện rõ lên, đỏ ửng và đâm sâu vào da thịt khiến nó chảy máu và ghê gớm vô cùng.
Tạ Khanh nằm im đấy cam chịu thân xác không mảnh vải che thân này mặc kệ anh ta cứ trút giận lên.
Nhưng cô bất lực lắm rồi, cô chẳng còn hơi sức để làm được gì cả. Quát mắng, la lối lúc này thật vô nghĩa hay thậm chí tỏ ra ngoan dịu, nghe lời anh ta cũng chẳng có ích gì vì Tạ Khanh biết một điều rằng.
Tạ Khanh biết trong lòng anh mang hình bóng của người con gái anh ta yêu vào bảy năm trước nhưng cũng vì cô ta rời bỏ anh nên mới khiến anh trở nên như thế này và đáng thương thay khi gương mặt Tạ Khanh lại giống cô ấy thế là anh luôn tìm cách tiếp cận và mặc sức hàmh hạ theo ý anh muốn.
Tạ Khanh cũng chỉ vừa biết đến đây khi cô đã nghe lén cuộc trò chuyện của anh và người bác sĩ trị tâm lí cho anh. Cũng từ đó, cô ấy mới biết rằng hắn ta lại là kẻ có bệnh rất nặng.
- Sao lần này em không la nữa hay tôi nói đúng quá rồi. Chết tiệt.
Không kìm lại hành động cũng như cảm xúc xủa bản thân hắn ta lại tiếp tũ vun gậy vào cơ thể yếu đuối vì không được ăn no lại còn mất sức quá nhiều.
Cam chịu mọi lời nói, gặm nhắm những thống khổ không biết bao giờ cô ấy mới có thể tìm thấy được cuộc sống của chính mình khi những kí ức đen tối cứ lần lượt ăn mòn vag khảm sâu vào tâm can của Tạ Khanh.
Tình yêu là gì? Có lẽ, cô cũng đã hiểu được khi thấy những sai lầm mà cả hai đã tạo ra để giờ khiến mọi đau khổ đang từng chút xâm nhập vào.
1000 Tiếng Yêu
Đánh giá:
Truyện 1000 Tiếng Yêu
Story
Chương 54
10.0/10 từ 38 lượt.