Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn
Chương 21
“Chiêm Ni như bị sét đánh ngang tai, chính anh trai đã hại chết bố!”
Dường như Chiêm Ni không nhận ra sự khác thường của Liễu Mộc Mộc, ánh mắt cô vẫn nhìn đăm đăm vào vào người đàn ông đi phía trước.
Cô nhớ như in giọng nói đó, chính là của vị luật sự mấy hôm trước tới nhà thông báo di chúc của bố.
Cuộc trò chuyện của hai người phía trước vẫn tiếp tục.
“Thật đáng tiếc, tài sản của ông Chiêm Hồng Nghiệp rất nhiều, nếu thay đổi di chúc, thì cho dù không có cổ phần của công ty, thì tài sản chia cho cô con gái cũng phải hơn trăm triệu nhỉ?”.
Vị luật sư mỉm cười đầy ẩn ý, chỉ nói: “Cậu Chiêm Hồi Thiên đối xử với em gái mình cũng rất tốt, nên cũng không có gì đáng tiếc cả.”
Lúc ông Chiêm Hồng Nghiệp đến xin tư vấn có vẻ khá mơ hồ, cũng không đưa ra quyết định cuối cùng, giờ ông ta nói ra chẳng qua là vì thân chủ của mình đã qua đời, mối quan hệ hợp tác giữa mình và nhà họ Chiêm đã kết thúc.
Có người trả giá cao bảo ông ta tùy tiện nói đôi câu với người khác, mà ông ta cũng không hề nói dối, thế thì hà cớ gì lại không làm chứ.
Nói cho cùng đều là chuyện nội bộ của nhà họ Chiêm, một người ngoài như ông ta, chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền thôi là được rồi.
Người bên cạnh cười lắc đầu: “Anh em ruột thịt mà tính toán sòng phẳng với nhau từng đồng đầy ra kia kìa, hiện giờ cô con gái mới được tiêu xài thoải mái, chứ đợi sau này Chiêm Hồi Thiên lấy vợ sinh con rồi, thì sao có thể tiêu tiền của mình cho em gái được nữa.”
Vị luật sư nghe thế thì không trả lời, hiển nhiên là cũng tán thành suy nghĩ của đối phương.
Hai người họ đi xa dần, chỉ còn lại Chiêm Ni đứng thất thần, nhìn theo bóng lưng họ biến mất.
Hơn trăm triệu là khoảng bao nhiêu nhỉ, đối với một cô gái còn chưa bắt tay vào việc kiếm tiền mà nói, có lẽ cả đời cô cũng không tiêu hết được số tiền đó.
Vốn dĩ cô nên được chia từng ấy tiền, nhưng giờ, bố không chia một xu nào cho cô cả.
Anh trai nói sẽ quan tâm chăm sóc cho cô, nhưng cũng chỉ là lo chỗ ăn, chỗ ngủ cho cô mà thôi.
Nếu thật sự quan tâm chăm sóc cô, tại sao lại không chia tiền cho cô?
Đủ loại suy nghĩ phức tạp quay cuồng kêu gào trong đầu Chiêm Ni, thậm chí cô không thèm để ý đến Liễu Mộc Mộc đang ở bên cạnh, mà đột nhiên bỏ chạy.
Liễu Mộc Mộc đứng nguyên tại chỗ không đuổi theo bạn, mà đợi ông Đổng Chính Hào tới tìm.
Những lời vừa nãy cô cũng đã nghe hết, theo cô thấy, tiền tài là thứ có là do may mắn, không có thì do vận mệnh an bài.
Không nhất thiết vì cuộc sống không có tiền mà chán không thèm cố gắng, cũng không nhất thiết vì mất đi của cải vật chất mà cứ ám ảnh mãi không buông.
Ông nội từng dạy cô rằng, bọn họ có thể bói được số mệnh, nhưng không thể hoàn toàn tin vào số mệnh.
Tuy nhiên, không phải ai cũng được giáo dục theo quan niệm giống như vậy ngay từ khi còn nhỏ, để vuột mất số tài sản thừa kế hơn trăm triệu, xét về tình, thái độ thiếu lịch sự đó của Chiêm Ni có thể tha thứ, nhưng điều này cũng chứng minh một điều, bọn cô thực sự là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
“Con bé nhà họ Chiêm đâu rồi?” Lúc ông Đổng Chính Hào đi tới, chỉ thấy có mỗi mình Liễu Mộc Mộc đứng đó, liền tiện miệng hỏi.
“Bạn ấy vừa về trước rồi.”
Ông Đổng Chính Hào nhìn xung quanh tỏ thái độ hơi bất mãn: “Để con ở đây còn mình thì bỏ về trước à?”.
Liễu Mộc Mộc nhún nhún vai: “Có lẽ là do tâm trạng không vui, dì Khương đâu rồi ạ?”.
Ông Đổng Chính Hào một mình đi tìm cô, nên bà Khương Lệ không đi theo ông ta.
“Đang nói chuyện với người nhà của bà ấy, không biết đang tranh cãi chuyện gì ý.” Khuôn mặt ông Đổng Chính Hào hiện rõ vẻ bực bội, bình thường rất ít khi được nhìn thấy biểu cảm như thế này.
Khi ở bên ngoài, trình độ quản lý biểu cảm của bố cô không kém cạnh gì người nổi tiếng.
Thực ra ông Đổng Chính Hào bực bội cũng có nguyên nhân của nó, trong buổi tang lễ hôm nay, ngoài trừ hai chị em bà Khương Lệ và bà Khương Giai có mặt ra, thì bố mẹ của hai bà cũng đến.
Cho dù người hiện giờ đang đứng đầu nhà họ Chiêm, chỉ vừa mới thừa kế gia sản của ông Chiêm Hồng Nghiệp xong, đã không màng gì đến tình nghĩa thẳng tay đuổi mẹ kế là bà Khương Giai ra khỏi nhà, thì bà ta cũng là người vợ được ông Chiêm Hồng Nghiệp cưới hỏi đàng hoàng.
Con rể qua đời, thân làm bố mẹ vợ đương nhiên phải xuất hiện rồi.
Trước giờ thái độ của ông Đổng Chính Hào đối với gia đình bà Khương Lệ vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, mỗi dịp lễ Tết chỉ gửi quà đến, chứ người thì không bao giờ sang, ông ta không có đủ sức kiên nhẫn để xã giao với gia đình này.
Đúng là nói đến Tào Tháo, Tào Tháo tới, hai bố con vừa nhắc đến nhà họ Khương, thì bà Khương Lệ và bố mẹ mình còn cả bà Khương Giai cùng nhau đi tới.
Khuôn mặt bà Khương Lệ dù không có biểu cảm gì, nhưng giậm chân rất mạnh, tốc độ đi cũng rất nhanh, dường như đang nổi cáu.
Bà Khương Giai đi ở đằng sau khoác tay một người phụ nữ tầm bảy, tám mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh, đây có lẽ chính là mẹ ruột của hai chị em bà Khương Lệ rồi, bên cạnh là một ông lão cũng tầm tuổi ấy.
Hai ông bà vừa nhìn thấy ông Đổng Chính Hào, khuôn mặt lập tức nặn ra một nụ cười rói: “Nghe nói hôm nay con rể Đổng cũng ở đây, nên bố mẹ đặc biệt qua đây hỏi thăm.”
bọn họ, coi như là lời chào, hai ông bà
nhà chúng ta đúng là xui xẻo, con rể Chiêm cũng
không biết những ngày tháng sau
vừa đưa mắt nhìn
“Trong tay em ấy còn mấy căn nhà, bán bừa một
gái mình như thế, con đang ở trong biệt thự, mà lại nỡ để Giai Giai chen chúc trong
Liễu Mộc Mộc được
sẽ không còn gia đình nào có thể khiến cô cảm thấy kinh ngạc hơn
hai tay thả trước người, cũng không nói
sắc mặt người khác thì phải, cho dù ông Đổng
gì, liền quét ánh mắt về phía Liễu Mộc Mộc, ánh
đón về đúng không, nghe nói tính cách con bé không tốt lắm thì phải? Đừng để tiểu Kỳ nhà
ông ta sẽ coi trọng rồi, nhưng lúc có Liễu Mộc Mộc ở đây,
tốt… nhưng con gái ấy mà…
này nữa được không.” Bà Khương Lệ trừng mắt
xấu con bé ngay trước mặt ông Đổng Chính Hào, mẹ bà ta bị bà
“Mẹ còn tưởng con tốt bụng lắm, nhưng lại nghe Giai Giai nói, vì nghe lời xúi
Liễu Mộc Mộc một cái: “Tuổi
về nhà đúng là có nhìn thấy bà Khương Giai, khi ấy ông ta đang ở trong xe nên
dọn tàn cục, bà Khương Lệ không thể chỉ trích
tối dì đã nói linh
Anh rể, cũng không phải em oán thán gì, nhưng đứa trẻ anh xách từ ngoài về, phải dạy dỗ nghiêm khắc vào, ngay cả phép lịch
Hào chần chừ
là Đổng Duyệt, thì ông ta có thể
gì to tát, chỉ cần một
đến đâu, cũng không thể vô
Mộc, thì ông ta thật sự
lời chỉ trích của bà Khương Giai, cô bước ra, cúi đầu nói với bà Khương Giai:
Lệ đồng loạt quay sang nhìn Liễu
của cô, khoát khoát tay ra vẻ khoan dung: “Được rồi,
rể xong, còn dạy cho con nhãi con kia một bài
ơi, chúng ta về
bà Khương Lệ lại dặn dò: “Em gái con cũng khó
Lệ lạnh
lại nhìn ông Đổng Chính Hào: “Con rể
nói Khương Lệ nhà chúng
nhưng lại không tiện tỏ thái độ với người lớn tuổi, trong
Chính Hào cũng đang muốn đi, nhưng lại nhìn thấy
Giai mới đi được mấy chục mét, thì bà ta đột nhiên giẫm phải một cái ổ
hét toáng lên,
động tác
ông Đổng Chính Hào đờ đẫn quay
ta, nở nụ cười tươi tắn như thường
Hào trượt lên trượt xuống:
chỉ là vừa nãy, con đã
định làm gì đó, những ai nên xui xẻo thì rồi sẽ phải gặp xui xẻo, đặc biệt là những người có
Chính Hào
cả một câu xin lỗi của con
giờ ông ta đã bắt đầu suy nghĩ đến việc mấy hôm nữa có nên mua hai căn
ông ta vẫn còn gánh nặng gia
như không nhìn thấy bộ dạng thê thảm
có nên qua đó giúp không, nhưng chồng bà
một lúc, rồi vội
về, còn bố mẹ bà Khương Lệ
quay sang nói với Chiêm Hồi Thiên ở bên cạnh: “Người mẹ kế kia của
ta đã sa sút, bất cứ ai cũng
còn là bà Chiêm, không một
tâm tư độc ác, chỉ dựa vào
con, thì vị trí của anh ta trong nhà họ
tôi phải
dựa vào cậu cả đấy.” Thầy
hôm nay, đều là nhờ thầy Ninh dìu dắt, sau
ông ta một tấm
tới tìm tôi vì không muốn để mẹ kế của mình sinh con, vẫn còn là một thằng nhóc bốc đồng, làm
hồi lâu, nghiến răng nói:
đã làm từ chỗ thầy Ninh, anh ta không thể
trí, sẽ kéo cả nhà cùng xuống vực
tâm ạ.”
mở rộng địa bàn kinh doanh, mà điên cuồng hại người, hại người
sinh cho ông ta hai người con,
Nghiệp có thể không chút đắn đo hiến tế mẹ ruột của
hận người đàn bà đó, cũng là
Hồi Thiên lái xe tới, đưa
bị đi, thì đột nhiên Chiêm
cốp ra một cái hộp, bên trong
tỏ ra hơi kinh ngạc:
nghĩ rồi, thứ này để ở nhà không an toàn, cháu không có
sẽ chèo chống công ty này, nhưng không phải
mắt nhìn bố mình từ con người biến thành một con quái vật, nếu tiếp tục giữ lại chiếc
đưa thứ này cho bố cậu, cũng không ngờ sẽ gây
cuối cùng Chiêm Hồi Thiên cũng
Ninh áng chừng cái bình trong tay, tự mình nói với
bắt tay vào công việc như bình thường, khoảng thời
một cuốn sách lật lật vài trang, nhưng chẳng có chữ nào lọt vào đầu,
ông ăn mặc theo kiểu Tôn Trung Sơn, trong
nữa, hôm qua ông ta từng xuất hiện trong lễ
ôn hòa: “Cháu là Chiêm Ni phải không, chú là bạn của
ánh mắt rất cảnh giác, do dự một lúc
dường như chỉ định đứng ở ngoài
là món đồ hôm qua anh trai cháu bỏ quên, đúng lúc chú
hơi nặng, cúi đầu hiếu kỳ quan sát lâu
cười nhìn cô:
đi, Chiêm Ni bê cái
sau đó mở nó ra, bất thình lình
trống không bên trong, giống hệt với lọ ống nghiệm chứa
miệng bình, bên trong còn có một mảnh
mình, dặn cô phải giữ kín ngày giờ sinh của bản thân,
thế nào, thì Liễu
viết ngày giờ sinh lên một
bố cô đã
cô đi đâu cũng mang
đúng lúc anh trai cô không có ở nhà, thì có lẽ
cái bình, nhưng ngay sau đó lại
trống không bên cạnh lên, trong
rịt lấy cái bình này, là ai đã dùng hết số
trai vốn dĩ
đây? Nhờ Liễu Mộc
được, vì bạn ấy căn
ra trong đầu đã
không được, nếu anh trai cô lật mặt, thì
luật sư cô nghe thấy hôm qua
di chúc… vốn dĩ, bố cô định để
nếu không phải vì anh ta, đoạt
Nghĩ đến đây Chiêm Ni như sét đánh ngang tai, chính là anh trai đã hại chết bố!
Cô đột nhiên nhớ ra, anh trai từng hỏi cô về ngày giờ sinh thật sự của bố, chính miệng cô đã nói với anh trai, sau đó không lâu thì bố cô qua đời.
Cái chết của bố cô không hề bình thường chút nào, cô chỉ biết hiện trường cái chết căn bản không có dấu vết của người thứ hai.
Cho đến giờ bên phía cảnh sát vẫn không có động tĩnh gì, chắc chắn là không tra ra được hung thủ.
Nhưng cô đã đoán được hung thủ là ai rồi.
Ngay cả bố ruột của mình cũng hại chết, thì liệu anh ta sẽ thật sự tha cho cô sao?
Chiêm Ni siết chặt ống nghiệm đựng máu trong tay, giống như túm lấy dũng khí giúp cô quyết tâm làm đến cùng.
Cô không biết chuyện ông thầy Ninh đó hôm nay tới đây trả lại chiếc bình có nói trước với anh trai không, cho dù có không nói, thì thời gian còn lại của cô cũng không còn nhiều nữa.
Chiêm Ni ôm cái bình quay về phòng, cẩn thận khóa cửa phòng lại.
Đầu tiên cô giấu chiếc bình xuống dưới gầm giường, nhưng lại cảm thấy không yên tâm, liền lôi cái hộp ra đặt ở dưới gầm bàn, ở vị trí chân cô có thể chạm tới.
Cô ngồi vào bàn, tìm một cuốn sổ mình chưa dùng tới, xé một tờ giấy, cầm bút lên.
Siết chặt cái bút mấy phút, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, viết ra con số đầu tiên.
Một dãy số đơn giản vậy mà cô mất tới năm phút mới viết xong, nhưng sau đó cô lại thất vọng khi phát hiện ra dãy số mình viết là ngày giờ sinh dương lịch, chứ không phải âm lịch.
Vì thế Chiêm Ni lại mở điện thoại ra, tìm cách chuyển đổi ngày giờ sinh trên trình duyệt tìm kiếm.
Cô dễ dàng tìm thấy một trang web, khi ấn vào còn cần phải đăng ký làm thành viên mới có thể đổi được, Chiêm Ni nạp tiền không chút do dự, nhập dãy số vừa viết ra vào đó.
Nôn nao chờ đợi suốt mười mấy phút, cuối cùng cô đã có được ngày giờ sinh âm lịch của Chiêm Hồi Thiên, anh trai mình.
Chiêm Ni viết lại ngày giờ sinh âm lịch ra giấy, lần này thì cô viết liền một mạch không nghỉ.
Cô lôi cái bình từ trong hộp ra, đặt lên bàn, lại đi tìm thêm chiếc bật lửa của Chiêm Hồi Thiên để ở bàn uống nước dưới tầng, sau khi hoàn thành các bước chuẩn bị, một tay cô cầm bật lửa, một tay cầm tờ giấy ghi ngày giờ sinh âm lịch, châm lửa đốt.
Đến khi ngọn lửa gần li3m vào ngón tay mình, dường như cuối cùng Chiêm Ni mới cảm nhận được cơn đau bỏng rát, vội vàng vứt nốt mảnh giấy đã cháy gần hết vào trong cái bình.
Nhìn ngọn lửa trong bình dần dần tắt lịm, biểu cảm thấp thỏm bất an trên khuôn mặt cô cũng trở nên bình tĩnh lại.
Suốt cả một ngày, Chiêm Ni không bước chân ra khỏi cửa phòng, ngay cả cơm cũng không nấu.
Cô cứ yên lặng ngồi trên giường của mình, chờ đợi.
9 giờ tối, nhìn từ cửa sổ phòng mình, cô thấy có một chiếc xe ô tô lái vào trong sân.
Trái tim Chiêm Ni nhảy vọt lên, mở cửa lao xuống dưới.
Chiêm Hồi Thiên vừa mới đỗ xe xong, thì nhìn thấy Chiêm Ni xông tới, nên không khỏi bất ngờ: “Sao lại đi chân đất chạy ra đây thế này?”.
Thấy Chiêm Hồi Thiên bước đến gần chỗ mình, biểu cảm trên mặt Chiêm Ni cứng đờ lùi lại đằng sau mấy bước, giọng nói có chút run rẩy khó mà phát giác ra được: “Vừa nãy chạy nhanh quá, nên em quên mất.”
“Quay lại đi dép vào đi.” Chiêm Hồi Thiên không để tâm đến vẻ kỳ lạ của em gái mình, chỉ nói với em một câu rồi đi vào trong nhà, anh ta bận rộn ở công ty suốt cả một ngày rồi, cả người mệt mỏi rã rời, không còn tâm trí đâu mà bận tâm đến Chiêm Ni nữa.
Vậy là thất bại rồi.
Chiêm Ni đứng chôn chân trước cổng, hai tay siết chặt, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Chiêm Hồi Thiên.
Hay là, suy nghĩ lúc trước của cô đã sai? Liệu có phải có bước nào đó không đúng không?
Tiếp theo phải làm gì bây giờ? Chiêm Hồi Thiên có phát hiện ra chuyện này do cô làm không, liệu anh ta có biết cái bình đang ở trong tay mình không?
Chiêm Ni không ngừng bắt bản thân mình phải bình tĩnh lại, có lẽ Chiêm Hồi Thiên không biết mình đã biết đến sự tồn tại của cái bình, thậm chí còn biết cả tác dụng của nó nữa, cho dù anh ta có định đòi lại cái bình từ chỗ của cô, thì cũng không sao hết.
Lần này thất bại, thì vẫn còn cơ hội lần sau.
Kết quả mãi cho đến đêm khi đi ngủ, Chiêm Hồi Thiên cũng không hề nhắc nhỏm gì tới chuyện cái bình.
Điều này khiến trái tim treo lơ lửng suốt một đêm của Chiêm Ni cuối cùng cũng được buông lỏng, anh ta không nhắc đến, là do quên mất? Hay là ông thầy Ninh đó quên không nói với anh ta?
Bất kể là vì lý do gì, thì đây cũng là một chuyện tốt.
Nhưng… cô cần phải tìm hiểu rõ cách sử dụng cái bình này nhanh nhất có thể..
Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn